Cậu nhóc mơ hồ nhìn xung quanh, trước mắt cậu là một màn đêm tăm tối, có âm thanh râm ran như tiếng ve kêu đập vào tai.
Cậu quơ nhẹ cánh tay trái, cảm giác sột soạt như đang nằm trên cỏ vậy.
Một cơn gió ngẫu nhiên thổi qua làm sợi tóc trên trán cậu khẽ động đậy, cảm giác thật dễ chịu.
Bất chợt một cơn đau âm ỉ trên xương má phát ra làm cậu nhíu mày, đúng rồi, là vết thương do thằng béo ấy đấm, nó dám chửi cô bạn của cậu, và cậu dần cho nó một trận nên thân, thậm chí bắt nó quỳ xuống xin lỗi cô bạn để hả cơn giận.
Cậu chắc mẩm cô bạn sẽ thích lắm, nhưng cô ấy không những tha cho tên mập mà còn mắng cậu.
Cậu bực lắm, nhưng không muốn cô ấy buồn nên chẳng nói nửa lời.Mà nhắc mới nhớ, cô bạn cậu đi đâu rồi nhỉ? Cậu khẽ nghiêng đầu, bỗng thấy có cái gì đó mềm mềm dưới gáy, cái gối cậu thường nằm cũng không thể nào êm như thế này, và cảm giác ấm áp này là sao? Cậu nhích đầu vào sâu hơn.
Một mùi hương thoang thoảng phả vào mũi cậu, thật là dễ chịu.“Cậu nằm ngủ đủ chưa hả? Dậy ngay cho tôi.”Hình như là giọng của một cô gái, mà sao thấy quen quen thế nhỉ? Cảm giác đầu mình bị ai đó lay nhẹ, cậu mơ màng mở mắt.
Trước mặt cậu là một khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dữ, nhưng chả hiểu sao cậu lại cảm thấy đáng yêu lạ thường, đặc biệt là đôi mắt màu xanh sâu thẳm, chỉ nhìn thôi đã thấy như bị hút vào.Cậu nhớ rõ trong lần đầu tiên cậu gặp cô, cậu đã vô cùng thắc mắc tại sao đôi mắt của cô lại có màu xanh đặc biệt đến vậy.
Cô chỉ cười nhẹ rồi nói với cậu rằng, nó đặc biệt là vì từ lúc sinh ra cô đã có thể nhìn thấy những người đến từ thế giới bên kia.
Cậu nhóc cố hỏi họ là ai nhưng cô bé không đáp lại, sợ bị coi là kẻ nhiều chuyện nên cậu cũng không dám gợi lại lần nào nữa, và vẫn còn giữ mãi từ ngày đó đến giờ.“Cậu tròn mắt lên nhìn tôi làm gì? dậy nhanh lên Vũ Thế Thành?”Cô nhóc vỗ nhẹ bàn tay vào má cậu.Dậy? Mình đang nằm sao? Cậu nhóc khó hiểu díu cặp lông mày lại, đúng rồi, nãy giờ cứ thấy cái gì mềm mềm dưới gáy.
Hình như là mình đang nằm trên...!đùi cô ấy.Còn chưa hết ngạc nhiên, một cuốn sách giơ lên chuẩn bị đập thẳng vào mặt cậu, Thế Thành vội vàng bật dậy nhanh như tép nhảy, hoảng hồn nói:“Tôi dậy rồi đây mà, đừng đánh tôi nữa Thủy Tiên.”“Hứ, gọi mãi không thèm mở mắt, cậu coi bản cô nương đây là cái gối của cậu đấy à?”Thủy Tiên giơ cuốn sách về phía cậu nhóc.“Nào có đâu, tại...!êm quá, nên tôi lỡ ngủ quên mất.”Vũ Thế Thành gãi đầu cười trừ, vành tai cậu đã đỏ ứng lên từ lúc nào không hay.
Nhưng cuốn sách vẫn không tha cho cái mặt cậu, sau một âm thanh rõ to, nó tạo trên má cậu một vết đỏ ửng, sống mũi cậu cay cay, suýt thì rớt nước mắt.“Tại cậu đấy, cuốn sách yêu thích của tôi bị rách mất trang đầu rồi này.”Cô nhóc vừa xuýt xoa tờ giấy, vừa lườm cậu nói.“Cuốn sách đó với cái mặt tôi cái nào quan trọng hơn hả?”Cậu bé Thành ôm sống mũi tức giận cãi lại.“Hứ, còn kêu cái gì? Cho chừa cái tật cứ thích đánh nhau bậy bạ, có biết bản cô nương chăm cậu cực thế nào không?”Lời Thủy Tiên cằn nhằn làm cậu nhóc cứng họng, quả thật cậu hay gây chuyện với mấy đứa bạn cùng trường, nhưng chẳng phải tại tụi nó nói xấu cô đấy sao? Nào là nói cô kì dị lúc nào cũng ngồi nói chuyện một mình, ngày qua ngày cứ cắm đầu vào đọc sách, tỏ vẻ kênh kiệu, nào là nói cô nhà giàu nên được hiệu trưởng ưu tiên, chứ học hành cũng chẳng ra gì, cậu ngứa mắt quá nên cho tụi nó một bài học, như vậy là cậu làm sai à?Vũ Thế Thành ngồi bệt xuống đất, ngoảnh đầu sang hướng khác hờn dỗi.
Thủy Tiên cũng chẳng thèm để ý, ngồi xuống bên cạnh đọc sách như bình thường, nhưng chẳng được bao lâu, cậu lại quắc mắt nhìn sang, làm cô bé phải bật cười ngoái đầu hỏi:“Này Thế Thành, có thật cậu đang dỗi không đấy?”Cậu nhóc hất cằm sang một bên không thèm trả lời, nhưng ánh mắt chốc chốc lại va chạm vào cuốn sách mà Thủy Tiên đang đọc.“Cậu cầm ngược sách rồi kìa?”Thành nghiêng đầu vào sát vai Thủy Tiên nhắc nhở, cô bé đỏ mặt vội gấp sách lại, vội vàng đẩy đầu cậu ra giận dỗi nói:“Ai khiến cậu lên mặt dạy đời bản cô nương hả?”“Ơ kìa, tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi mà, sao cậu phải gắt lên như thế, hay thật ra là cậu...!có tật giật mình.”Vũ Thế Thành đưa mắt nhìn cô bạn, mỉm cười lém lỉnh, nhưng Thủy Tiên cũng không phản ứng lại trước câu đùa của cậu, cô chẳng nói nửa lời, ánh mắt hướng về ngọn đồi phía xa, rồi bỗng nhiên lại thở dài một hơi, lưng tựa vào gốc cây, như có điều gì khó nói.Một nhánh hoa vàng bị gió thổi từ trên cành rơi xuống, nhẹ nhàng chạm đất ngay trước mắt Thủy Tiên, có tiếng xào xạc của lá cây trong gió, mỗi lần âm thanh này luồn vào tai cô, lại làm cho Thủy Tiên nhớ đến lần đầu tiên dẫn cậu ta lên ngọn đồi, chỉ cho hắn biết nơi mà cô vẫn thường hay ngồi đọc sách.Tên ngốc này khi ấy còn chẳng biết cây này là loài cây gì mà có hoa màu vàng, lại mang hình dáng chẳng khác gì cái chuông, dáng vẻ khù khờ gặp cái gì không hiểu cũng hỏi ngày đó của hắn không ít lần làm cô không nhịn được ôm bụng cười, đành phải nói cho cậu ta biết cây này là cây chuông vàng, được lão Tôn trồng trên ngọn đồi khá lâu về trước.
Chỉ thấy cậu ta gật đầu tỏ ý hiểu, nhưng chẳng biết có nhớ nổi quá hai phút không?Đôi lúc Vũ Thế Thành cũng bắt chước cô đọc sách dưới bóng mát của cây, nhưng hễ cậu cầm vào bất cứ quyển sách nào thì năm phút sau đã chìm vào giấc mộng, và lần nào cũng ghé đầu lên vai cô ngủ, dù đã bị đẩy ra biết bao nhiêu lần rồi nhưng cậu ta vẫn chứng nào tật nấy, vậy nên Thủy Tiên đành phải cho hắn nằm nhờ lên đùi cho đỡ mỏi vai, nhưng có lẽ hôm nay là lần cuối cùng cậu ta được nằm ngủ trên đùi cô.Thấy cô bạn im lặng nhìn cánh hoa rơi trên mặt đất, cậu nhóc Thành biết cô có điều khó nói nên cũng không lên tiếng, nhưng đôi mắt không nhịn được dõi về phía cô.
Phải mất một lúc lâu sau, Thủy Tiên mới nhẹ nhàng cầm quyển sách lên, nặng nề nói:“Cậu biết đấy, hòa bình lập lại rồi, chiều nay tôi sẽ cùng với lão Tôn trở về Hà Thành.”Cô lặng lẽ nhìn sang, mong chờ phản ứng dữ dội từ cậu nhóc, nhưng Vũ Thế Thành không tỏ ra tức giận hay buồn bã, vì thật ra, cậu đã biết điều đó từ lâu rồi, nên chỉ nhẹ nhàng ôm đầu dựa vào gốc cây, mỉm cười nhắc nhở cô:“Vậy...!bản cô nương nhớ cẩn trọng trên đường đi đấy, ăn ít kem thôi, nhỡ bị đau họng, tại hạ không có chăm sóc cô được đâu, đừng có thức khuya đọc truyện nữa, mắt thâm quầng lại mất xinh, còn nữa, khi về không cần gửi thư ngay cho tôi đâu, tôi ở đây có Sở Khanh làm bạn cùng rồi, không sợ cô đơn, à còn nữa...!tôi...!thật ra...!tôi...!”Chẳng hiểu sao cổ họng cậu bỗng dưng nghẹn lại, đến một lời cũng không thể nói ra, liếc nhìn sang bên cạnh, cô bé chẳng biết từ khi nào quay mặt sang chỗ khác, nhưng âm thanh thút thít từ phía cô đã lọt vào tai Vũ Thế Thành, cậu không kìm được bèn ngồi dậy, khẽ chạm vào vai Thủy Tiên, lo lắng hỏi:“Này Thủy Tiên, cậu...!đang khóc đấy à?”Cô nhóc gạt tay cậu ra rồi quay lưng lại, không dám nhìn thẳng, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ nói:“Hứ, ai thèm khóc chứ, chỉ là...!bụi bay vào mắt bản cô nương thôi...!á, cậu làm gì thế...!bỏ tôi ra...”Vũ Thế Thành bất ngờ ôm chặt cô bạn từ phía sau, Thủy Tiên giãy dụa một hồi nhưng sau cùng cũng thôi, hai tay bất giác buông xuống từ lúc nào.
Hai người cứ đứng đó, bầu không khí xung quanh cũng im lặng như hòa vào cảm xúc của cả hai, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu râm ran đâu đó.Nhưng niềm vui nào rồi cũng tàn, Thủy Tiên bất ngờ đẩy cậu ra, quay lưng chạy về phía trước, khi vừa đủ xa để Thế Thành không thể bắt kịp, bước chân cô bỗng khựng lại, nhưng cổ họng cô vẫn còn nghẹn ngào, nên phải mất một lúc sau, cô mới nói:“Tôi sẽ đợi cậu...!ở Hà Thành.”Nói rồi cô chạy một mạch xuống chân đồi, Thế Thành muốn đuổi theo nắm tay cô lại, nhưng không hiểu sao hai chân cậu không thể nhúc nhích.Cô ấy đi rồi, đi thật rồi.Cậu thở dài, quay lưng lại, bỗng thấy khóe mắt hơi cay cay, cậu đưa tay lên má gạt những giọt nước mắt đi, trong lòng có chút hụt hẫng như bị mất đi một thứ gì, không kìm chế được thốt lên:“Mình...!mình đây là...!đang khóc sao?”Cậu cắn môi cố gắng không để những giọt lệ tuôn ra, đến mức chảy cả máu trên khóe miệng, nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng.Lần đầu tiên, kẻ vô cảm như cậu biết thế nào là nỗi buồn.Khung cảnh xung quanh bất chợt trở nên tối tăm, cánh đồng hoa biến mất, ngọn đồi phía xa như bị hút vào hố đen, gốc cây cậu đang đứng cũng như bị tan vào hư vô.Bỗng một âm thanh lớn và kéo dài đập vào tai Vũ Thế Thành, có vẻ như đó là một hồi còi tàu hỏa vang lên ở đâu đó, anh bị nó đánh thức dậy khỏi giấc mộng, mơ hồ nhìn xung quanh, anh nhận ra các hành khách đang rì rầm nói chuyện trên những băng ghế, chỗ anh đang ngồi sát với cửa kính của toa tàu, bên cạnh còn có cậu bạn thân Nguyễn Tuấn Khanh với mái tóc đen rối bù đang ngủ say, anh định cựa mình ngồi thẳng dậy thì có tiếng nhân viên kiểm soát vé vang lên:“Chuyến tàu đi từ Đông Thành đến Hà Thành chuẩn bị kết thúc, xin các hành khách bảo quản hành lý, đồ đạc cẩn thận trước khi xuống ga tàu.”Âm thanh này đã đưa anh trở về với thực tế, hiện tại Vũ Thế Thành đã tròn hai mươi tuổi và đang trên đường thực hiện nhiệm vụ.
Không còn là đứa trẻ ham chơi ham ngủ ngày nào dưới gốc cây chuông vàng, và cũng chẳng còn cô bé có đôi mắt xanh hút hồn khi ấy đã dạy anh đọc sách, tất cả đã chỉ là quá khứ.Anh mở cửa kính nhìn về ngọn đồi phía xa xa, tiện tay chỉnh lại bộ áo sơ mi và cà vạt, rồi vuốt nhẹ mái tóc bạc đang tung bay trong gió.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, Thủy Tiên đã hỏi về nguồn gốc của màu tóc kỳ lạ này, anh chỉ mỉm cười nói rằng mình có nó từ lúc sinh ra, nhưng thực chất, theo như lời lão Tôn kể lại, mà mãi sau này anh mới được biết, mái tóc ban đầu của anh là màu đen, nó biến thành màu bạc do di chứng để lại từ một lời nguyền cổ xưa, người đã giải thoát anh khỏi nó không ai khác chính là ba mẹ của anh, họ đã hy sinh tính mạng để làm được điều ấy.
Nhưng ai đã nguyền rủa anh thì lão Tôn lại không nói rõ, nên đến tận bây giờ Vũ Thế Thành vẫn không biết đó là người nào?Khi anh còn đang ngắm khung cảnh ngoài cửa kính và suy nghĩ miên man, người bạn bên cạnh đã bắt đầu tỉnh dậy, ngáp một cái rồi vươn vai hỏi:“Đến nơi rồi hả?”Vũ Thế Thành định quay sang ừ một tiếng, nhưng vừa thấy thằng bạn vẫn còn đang lơ mơ chưa tỉnh, thậm chí nhỏ cả nước miếng xuống cằm, anh không thể không nhắc nhở:“Cậu làm ơn lau nước miếng giùm tôi đi Sở Khanh.”Cậu bạn vừa nghe thấy hai chữ “Sở Khanh” thì ngay lập tức mở mắt bừng tỉnh, đưa tay lau miệng nhưng cũng không quên giận dỗi nhìn cậu bạn thân cãi lại:“Này...!đã bảo tôi là Nguyễn Tuấn Khanh, không phải Sở Khanh nhé.”“Ờ...!biết rồi.”Vũ Thế Thành hờ hững trả lời, ánh mắt vẫn hướng về khung cảnh ngoài cửa kính.
Thật ra biệt danh anh đặt cho cậu bạn thân chẳng liên quan gì đến tính cách anh ta, chẳng là ngày xưa Thủy Tiên từng bắt anh học thuộc mấy trăm câu thơ trong “Truyện Kiều” vì cái tội lười học văn, nhưng đọc đi đọc lại bao nhiêu lần cũng chẳng thể nhớ nổi, thế mà không hiểu sao cứ nhắc đến đoạn thơ về Sở Khanh là anh nhớ nhất, đọc riết nên quen miệng, lại có cậu bạn trùng tên, mà hơn nữa hắn lại có cái mặt trông rất là biến thái, thế là cứ gặp nhau là anh gọi hắn bằng biệt danh này luôn.
Mặc dù anh ta chưa bao giờ chấp nhận nó, và lần nào cũng bật lại.“Này Thế Thành, anh còn định ngồi đó cười ngẩn ngơ đến bao giờ?”Nguyễn Tuấn Khanh chẳng biết từ lúc nào đã xách ba lô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, còn rộng lượng gọi cậu bạn thân một tiếng, Vũ Thế Thành hơi xấu hổ vì ngồi cười một mình nhưng cũng ừ một tiếng rồi đeo cặp lên vai bước ra ngoài, nhưng do không quen đi tàu hỏa nên vừa bước ra khỏi ghế, chẳng biết thế nào mà anh lại bị té ngã, vội vàng bám vào gấu áo Tuấn Khanh kéo lên để đứng vững, làm cậu bạn thân mất đà ngã ngửa cả người ra, trong lúc quơ tay loạng choạng kiểu gì mà lỡ chạm phải ngực một cô gái đi ngang qua đó.
Tuấn Khanh đành phải cúi đầu rối rít:“Xin lỗi cô, tôi không cố ý.”Cô gái đó không thèm trả lời mà lườm anh ta với ánh mắt sắc lẻm, làm Tuấn Khanh đứng cũng không vững.“Đồ dâm dê.”Cô ta buông một câu lạnh nhạt rồi quay lưng bỏ đi, chiếc mũ lưỡi chai trên đầu che đi phần lớn mái tóc, chỉ để lộ phần tóc nâu dài ngang vai đằng sau, và cái cặp to khủng bố trên lưng của cô gái càng làm cho dáng vẻ ấy thêm phần bí ẩn.“Con gái con đứa gì mà...”Nguyễn Tuấn Khanh không khỏi thở dài ngao ngán, chẳng biết trán đã đẫm mồ hôi từ lúc nào.“Thấy chưa, đấy là lý do cậu được gọi là Sở Khanh đấy.”Vũ Thế Thành chẳng mấy khi được dịp chọc ngoáy nỗi đau của thằng bạn thân nên cười khẩy nói.“Chẳng phải đó là do anh sao? Còn ở đó mà nói này nói nọ, ơ này...!anh bỏ đi đâu đấy, đợi tôi với.”Nguyễn Tuấn Khanh đang mải chống tay lên mặt thì Thế Thành đã đi mất từ lúc nào, đành lẽo đẽo chạy theo sau.Vừa xuống ga tàu hỏa số mười, ánh nắng buổi sớm đã đập vào mắt hai người, nơi đây vẫn đông đúc và nhộn nhịp như mọi ngày, có tiếng còi vang lên của những chuyến tàu sắp lăn bánh, có tiếng người gọi nhau rối rít, đi đi lại lại tấp nập.“Anh có mang thiết bị liên lạc không? Gọi thử cho đội trưởng xem nào.”Vũ Thế Thành vừa liếc nhìn đồng hồ trên nhà ga, vừa hỏi cậu bạn thân.“Được rồi, đợi tôi chút.”Nguyễn Tuấn Khanh bỏ chiếc ba lô xuống, mò mẫm tìm cái máy bộ đàm mà gã đội trưởng phát cho, anh bấm nút liên lạc và chờ thiết bị kết nối, chỉ vài phút sau, một âm thanh tí tách vang lên, có vẻ người ở đầu máy bên kia đang rót nước hoặc pha cà phê, không lâu sau đó thì nghe thấy anh ta làm động tác như đặt cốc xuống bàn một tiếng cạch, rồi nói với một giọng trầm ấm:“A lô, Số Mười Hai và Số Mười Ba đấy à? Đến nơi chưa?”“Chúng tôi vừa xuống ga tàu xong, anh không định cho người ra đón hả?”Nguyễn Tuấn Khanh giơ sát máy lên miệng cằn nhằn, chỉ nghe thấy đầu máy bên kia phát ra tiếng cười khẽ, sau đó anh ta uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói:“Vẫn còn sớm mà, các chú cứ chơi thoải mái đi, bốn giờ chiều nay nhớ đến địa điểm định sẵn, anh sẽ phổ biến nhiệm vụ cụ thể cho hai chú.”Tuấn Khanh nghe vậy liền chống tay lên hông, tỏ vẻ không vừa ý cãi lại:“Thế anh bắt chúng tôi phải cuốc bộ đến đó hả? Anh có biết ngồi xe lửa đau mông đến thế nào không? Còn chưa tính tiền vé tàu chúng tôi phải tự chi hết, anh chẳng trợ cấp được đồng nào, này...!anh có đang nghe không đấy...!oái, tắt máy rồi.”Vừa nói xong chưa được bao lâu thì bộ đàm đã kêu tút tút, Nguyễn Tuấn Khanh tức giận cầm máy sát miệng chửi ầm lên:“Đất mẹ nó, tôi thề lần sau sẽ lột da anh ta cho cá sấu ăn.”Vũ Thế Thành không khỏi lắc đầu ngao ngán:“Có bao giờ anh đánh thắng hắn ta đâu, thôi đi ăn sáng đi Sở Khanh, tôi đói rồi.”“Đã bảo tôi là Nguyễn Tuấn Khanh, không phải Sở Khanh...!ơ này...!đợi tôi với.”Anh ta chưa nói xong thì Vũ Thế Thành đã quay lưng bỏ đi, đành phải vội vàng đuổi theo bóng lưng thằng bạn.Hai người kéo nhau vào một quán phở gần đó làm một bữa, trên đường đi còn tiện tay mua một tờ Nhật Báo Đại Nam để xem trong lúc chờ đồ ăn.
Mới hơn bảy giờ sáng nên cửa hàng vẫn còn khá đông khách, phải rất vất vả mới kiếm được một bàn ăn tít trong góc phòng, Nguyễn Tuấn Khanh không nhịn được than thở:“Mệt quá, muốn ăn thôi mà cũng khổ.”“Ờ...”Vũ Thế Thành đang mải đọc báo nên chỉ đáp cho có lệ.“Anh đang đọc gì đấy?”Nguyễn Tuấn Khanh nhoài người sang bên cạnh, liếc mắt nhìn vào tiêu đề trên trang nhất.
Vũ Thế Thành uống một ngụm nước rồi đáp lại:“Chẳng có gì mới cả, tin chính hôm nay là phía Bắc Quốc sẽ cho một số học sinh sang giao lưu với chúng ta, địa điểm là học viện Tây Hồ ở Hà Thành.”Tuấn Khanh nghe vậy ừ một tiếng rồi ngồi thẳng lên chờ phục vụ đem đồ ăn tới, không làm phiền Thế Thành đọc báo.
Thật ra lúc trước ở Đông Thành cậu bạn thân của anh đã có thói quen này từ khá lâu rồi, chẳng là hồi nhỏ Thế Thành rất hay hỏi linh tinh khi nhìn thấy tin tức, người thường mua Nhật Báo Đại Nam để đọc lúc ấy là lão Tôn bị cậu bé hiếu động chất vấn hết câu này đến câu khác, mỗi lần giải thích cho anh lão Tôn đều phải đắn đo rất kỹ, bởi vì lúc đấy đang xảy ra chiến tranh thế giới thứ hai, tình hình thế giới đang rất căng thẳng, mọi thông tin được viết ra đều rất khó hiểu và càng không phải để cho trẻ con đọc, nên để giải thích cho anh thì phải dùng từ sao cho hợp lý.Tuấn Khanh vẫn còn nhớ một số câu từ do chính lão Tôn dùng như là “Bắc Quốc thích ăn tiệc với Tây Phương”, “Đại Nam rủ người thú nhân tộc đi nhậu”, “Đảo Mặt Trời thích ăn cá và cũng dùng đũa chén cơm”,...!anh không nhịn được bất giác mỉm cười.“Anh cười tôi cái gì đấy?”Vũ Thế Thành thấy cậu bạn thân tự dưng quay ra nhìn mình cười toe toét nên quay sang hỏi.“Không có gì đâu.”Tuấn Khanh nhịn cười quay mặt sang bên cạnh, thấy Thế Thành không để ý vẫn tiếp tục đọc báo mới thả lỏng người thở phào một cái.Ăn sáng xong, hai người rủ nhau đi dạo phố quanh Hà Thành, dù sao đây cũng là kinh thành của Đại Nam bao đời nay, không tham quan thì hơi phí, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Vũ Thế Thành có dịp lên thủ đô, nên người tới trước vài lần như Tuấn Khanh mới được dịp thể hiện.
Anh ta dẫn cậu bạn thân đi khắp các chợ, vừa xem đồ vừa giải thích đủ các loại mặt hàng, rồi đi ngắm cảnh Hồ Gươm, đến tầm trưa thì hai người ghé vào một quán ăn nhỏ dùng bữa.
Buổi chiều tạt ngang qua nhà hát xem kịch, trên đường đi Nguyễn Tuấn Khanh còn cố tình tư vấn cho người bạn thân:“Anh có muốn đến phố Trừng Duy Hân không? Tối nay tôi sẽ dẫn anh đi, chơi ở đấy vui lắm.”Nhìn khuôn mặt hoàn toàn không đứng đắn của anh ta, Vũ Thế Thành chắc mẩm nơi đấy cũng chả tốt lành gì, mà thật sự là như thế, hồi còn học cấp hai, tụi con trai trong trường anh không đứa nào là không biết đến phố Trừng Duy Hân, mong mỏi khi lớn lên được đến đó một lần, và dùng đủ các mỹ từ để tâng bốc nó, nào là thiên đường cho đàn ông, chốn phong trần trên nhân gian, nơi giải tỏa nỗi buồn tốt nhất trên đời, Vũ Thế Thành cũng chẳng quan tâm lắm nhưng tại nó cứ đập vào tai nên không thể không nghe, nghĩ vậy nên anh quả quyết từ chối nói:“Tôi không thèm.”“Đi mà, lần này thôi, tôi đảm bảo anh quên mất đường về luôn đấy, mĩ vị nhân gian không thiếu đâu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu...!ơ này, anh đi đâu thế, đợi tôi với.”Tuấn Khanh còn đang khua tay múa chân nói đủ thứ thì Thế Thành đã đi đằng xa, anh ta đành phải lẽo đẽo chạy theo sau.
Lúc đi còn lỡ va phải người một đứa nhóc, anh đẩy nhẹ nó ra rồi căn nhằn:“Đi đứng nhìn vào chứ nhóc.”Thằng bé không những không tránh ra mà còn bám chặt lấy tay áo của anh, điệu bộ khẩn thiết nói:“Anh...!anh làm ơn giúp tôi với.”“Hả? Nhóc nói gì cơ?”Nguyễn Tuấn Khanh còn chưa kịp hỏi xong thì cậu bé đã trốn ra sau lưng bám chặt lấy gấu áo của anh, ngay lúc đấy có hai người đàn ông mặc vest, đeo kính và đội mũ đen chạy về phía anh hét lên:“Cậu chủ chạy đi đâu vậy? Chúng tôi tìm mãi.”Cậu chủ? Nguyễn Tuấn Khanh liếc nhìn xuống đứa nhóc, một cậu bé với mái tóc xanh dương được chải chuốt vô cùng bóng bẩy và khoác trên mình bộ quần áo cực kỳ đắt tiền, trông như một công tử nhà giàu.“Nhóc là ai vậy?”Nguyễn Tuấn Khanh không kìm được nhìn xuống gặng hỏi, qua những gì quan sát được anh chắc chắn thằng nhóc không phải người tầm thường.“Điều đó không quan trọng, anh mau giúp tôi đi, muốn bao nhiêu cũng được.”Cậu bé quả quyết nói, mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy một đám vệ sĩ áo đen đang trên đường tới đây."Cậu chủ, làm ơn mau về đi, mẹ ngài đang chờ ở nhà."Một trong hai ngươi vệ sĩ, chìa tay về phía cậu nhóc nói."Anh đừng hòng lừa tôi, mẹ tôi đã mất trước cả lúc anh được nhận vào là vệ sĩ đấy."Cậu bé giận dữ mắng lại, hai tay bám chặt vào gấu áo Tuấn Khanh không rời.
Tên kia hơi xấu hổ vì bị một đứa trẻ con cự tuyệt, nhưng vẫn không bỏ cuộc dụ dỗ thêm vài lần nữa, thấy cậu bé dù nói thế nào cũng không chịu nghe lời, hắn mất kiên nhẫn đưa tay xuống ngang hông, Tuấn Khanh quan sát được động tác của hắn, biết tên này mang theo súng nên vội vàng xua tay nói:"Chuyện người nhà với nhau thôi mà, có gì chúng ta từ từ giải quyết.""Mày thì biết cái gì, cút ra chỗ khác đi tên thường dân."Tên còn lại chĩa súng vào người anh lớn giọng nói, Tuấn Khanh thấy vậy không khỏi cười khổ, anh chỉ là người ngoài tự dưng bị kéo vào chuyện này thôi mà, hà cớ gì phải dí súng vào anh chứ? Đúng lúc tình hình đang căng thẳng thì có giọng nói vang lên:“Chuyện gì mà ồn ào thế?”Vũ Thế Thành quay trở lại tìm thằng bạn, trên tay còn cầm hai que kem ốc quế mát lạnh.
Anh tính thư giãn một chút với cậu bạn, nhưng xem ra tình hình hiện tại không cho phép.“A...!ở đây nè Thế Thành, tự dưng có mấy thằng áo đen bao vây tôi.”Nguyễn Tuấn Khanh vừa nói vừa vẫy tay về phía anh ra hiệu, thấy vậy một tên vệ sĩ liền đẩy mạnh Vũ Thế Thành làm anh lùi lại, tỏ vẻ lớn lối đe dọa:“Tránh ra đi tên thường dân, không liên quan gì tới mày.”Hắn không chú ý nên lỡ tay làm rớt que kem trên tay phải của anh, rơi bộp một phát xuống đất.
Nguyễn Tuấn Khanh vừa nhìn thấy liền vẫy tay hét lên:“Mau chạy đi.”Tên vệ sĩ nghe vậy cho rằng Tuấn Khanh sợ hắn nên khinh thường nhìn Vũ Thế Thành:“Mày thấy chưa, bạn mày đang bảo mày tránh ra kìa...!oái...”Hắn chưa nói xong thì Vũ Thế Thành đã tung một cú đấm bất ngờ giáng thẳng vào mặt hắn, mạnh đến nỗi răng cửa cùng máu văng cả ra ngoài, suýt thì lệch xương quai hàm, hắn cố đứng vững nhưng đi được mấy bước rồi lại loạng choạng ngã xuống đất bất tỉnh.
Thấy vậy, Nguyễn Tuấn Khanh chỉ có thể vỗ trán thở dài:“Đã bảo chạy đi rồi mà còn không nghe.”Lúc này Vũ Thế Thành vừa tiến về phía tên còn lại, vừa đe dọa:“Trả tiền cho cây kem của tao mau!”Tên vệ sĩ kia vừa nghe thấy đã sợ đến nỗi run như cầy sấy, ngã cả xuống đất, đũng quần lênh láng nước, khi Vũ Thế Thành đến nơi thì phát hiện ra hắn đã ngất lịm từ lúc nào.
Anh hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Nguyên tắc làm việc của anh là không lạm sát người vô tội, mà dù sao cũng không có ai thuê anh giết hắn nên chẳng việc gì phải mất công đến vậy, đúng lúc anh vừa quay lưng lại thì bỗng nhiên có giọng trẻ con vang lên sau lưng Thế Thành:“Tôi thấy anh được đó, từ lúc này sẽ coi như anh là vệ sĩ riêng của tôi.”Đứa nhóc kia chẳng biết từ lúc nào đã thoát ra khỏi gấu áo của Tuấn Khanh, đã thế lại còn chỉ thẳng tay vào mặt Vũ Thế Thành mà nói, thấy vậy cả hai người chả thèm quan tâm đến nó nói gì, cứ thế rời đi, làm thằng nhóc quê một cục, vội vàng đuổi theo sau kêu lên:“Này, khoan đã...!sao hai anh có thể đi như thế chứ.”Để thằng nhóc cứ đứng đó cũng không phải cách, nên Vũ Thế Thành bèn quay lại dọa nạt:“Này nhóc, anh cho mày một lời khuyên thế này, trên đời không có gì là miễn phí cả đâu.”Nói rồi mặc kệ thằng nhóc muốn làm gì thì làm, anh cùng Nguyễn Tuấn Khanh quay lưng bỏ đi, nhưng vừa đi được một quãng chưa xa, cậu bé đó đã giơ một ngón tay lên trời hét lên:“Một trăm triệu.”Thấy Vũ Thế Thành có vẻ như đang đi chậm lại, nó lại được thể tăng giá lên lần nữa:“Gấp đôi, hai trăm triệu, thế nào?”Nguyễn Tuấn Khanh thật sự không còn gì để nói trước hành động của thằng nhóc, quay sang cười khẩy nhìn cậu bạn thân:“Nó tiếp thu bài học của anh rất tốt đấy.”Vũ Thế Thành không nói gì, tiếp tục bước đi, đằng xa xa, bóng dáng lũ vệ sĩ sắp ập đến, anh biết thằng nhóc đang rất cuống, nên thử xem nó sẽ làm gì?“Năm trăm triệu, giá cuối cùng, anh có nhận không?”Thằng nhóc giơ năm ngón tay lên trời hét lên.“Giá cũng được đó chứ, anh không định bảo vệ thằng nhóc hả?”Nguyễn Tuấn Khanh thắc mắc quay đầu hỏi cậu bạn thân, Vũ Thế Thành chỉ mỉm cười nhếch mép:“Đã lấy thì phải lấy nhiều nhất có thể, cứ đợi đi.”Quả thực anh không có ý định nhận thêm việc nữa vì sắp phải làm nhiệm vụ chính rồi, nhưng tiền cứ tìm túi anh mà chạy vào, chả lẽ lại không nhận, chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua món hời này, xã hội đã vốn là như vậy, tiền không mua được tất cả nhưng thiếu nó thì chẳng có được cái gì, anh hơi chậm bước chân một chút nhưng không hề quay lưng lại để xem cậu bé có tăng giá lên không, quả nhiên thằng nhóc lại giơ một ngón tay lên hét lại lần nữa:“Một tỷ, làm ơn giúp tôi đi mà...”Người đi đường xung quanh nghe thấy cái giá này cũng phải trố mắt ngạc nhiên, Nguyễn Tuấn Khanh cũng không khỏi lắc đầu cảm thán:“Đúng là phá gia chi tử.”Anh nhìn sang bên cạnh xem Vũ Thế Thành phản ứng thế nào nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cậu bạn thân đâu, vừa quay lưng lại đã thấy anh ta đang vác thằng nhóc trên lưng, vui vẻ cười tươi:“Chuyến đi Hà Thành lần này cũng không tệ, Sở Khanh nhỉ?”“Đã bảo tôi là Nguyễn Tuấn Khanh không phải Sở Khanh...!ơ này, anh đi đâu đấy, đợi tôi với.”Vũ Thế Thành không đợi cậu bạn thân kịp phản ứng đã chạy như bay về khu chợ phía trước, Tuấn Khanh còn đang mải nói đành hậm hực nhìn theo, cùng lúc đó thì đằng sau lưng cũng có hơn chục tên vệ sĩ đuổi tới nơi.
Anh bèn nhanh chóng nhảy lên mái nhà gần đó rồi cứ thế phi đi, cậu bé tuy đã hét đến khản cổ nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên trước khả năng của anh, cất giọng hỏi:“Anh thật ra là ai vậy?”“Câu đấy phải để anh hỏi mày mới đúng, nhóc ạ.”Vũ Thế Thành vừa chạy vừa nhảy trên mái nhà với tốc độ cực nhanh, anh còn liên tục đổi hướng, lúc thì nhảy lên nhà cao tầng, lúc thì chạy quanh những con hẻm dưới phố.
Chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được đám vệ sĩ, lúc đã an toàn, anh tìm một khu đất trống bỏ hoang để dừng chân, vừa đặt thằng nhóc xuống đất, anh đã nhanh chóng mở ba lô lục tìm giấy bút rồi đưa cho nó, chỉ vào chỗ xác nhận rồi nói:“Bản hợp đồng đấy, ký đi.”Cậu bé không tình nguyện nhìn tờ giấy, nhưng vừa liếc mắt lên dòng đầu tiên, hai mắt đã không khỏi trợn trừng nhìn Vũ Thế Thành:“Anh...!anh có phải là...”Nhưng chưa kịp thốt lên thì đã bị Thế Thành bịt miệng kéo vào một con hẻm, anh còn ra dấu im lặng lên miệng nó rồi chỉ ra bên ngoài, chỉ thấy một đám người mặc áo choàng tím, trùm kín mít từ đầu tới chân hớt ha hớt hải ngó ngang xung quanh:“Thật kỳ lạ...!chúng ta vừa thấy bóng dáng thằng bé chạy tới đây cơ mà, nó có thể biến đi đâu được chứ.”Vũ Thế Thành liếc mắt quan sát kỹ bọn chúng, có tất cả mười hai tên, mỗi tên đều có xăm hình đầu rắn trên mu bàn tay phải, trong số đó có tên cầm đầu là xăm hai đầu rắn, bọn còn lại đều chỉ xăm một đầu.“Nhóc có quen bọn chúng không?”Anh khẽ cúi xuống hỏi cậu bé, thấy thằng nhóc lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng không khỏi thắc mắc về thân phận của cậu quý tử này.Đang lúc tập trung thì bất ngờ có ai đó đập vào vai trái, theo phản xạ, Vũ Thế Thành ngay lập tức buông tay phải đang bịt miệng thằng nhóc, nắm lấy tay của hắn và nhanh như cắt giơ nắm đấm về phía sau.“Ấy khoan...!bình tĩnh đã nào, là tôi đây.”Nguyễn Tuấn Khanh vội né tránh cú đấm của anh, khẽ kêu lên.
Vũ Thế Thành nhìn thấy cậu bạn thân liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy đồ nghề trong ba lô ra rồi dặn dò:“Anh trông thằng nhóc giùm tôi một lúc nhé.”Nguyễn Tuấn Khanh không tình nguyện ừ một tiếng, anh tìm hết hơi mới thấy bóng dáng thằng bạn, giờ lại bị bắt đi trông trẻ, nếu không phải lũ ngoài kia đang lùng sục tìm thằng nhóc thì chắc chắn Tuấn Khanh sẽ chửi ầm lên cho xem.
Đang lúc anh còn đang chửi thầm thì thấy thằng bé ngẩng đầu nhìn Vũ Thế Thành với ánh mắt ngưỡng mộ:“Anh chính là Mặt Nạ Bạc phải không? Lúc nãy nhìn con dấu trên hợp đồng em không chắc chắn lắm, nhưng nhờ mái tóc bạc với cái mặt nạ đó nên em nhận ra ngay, em là fan ruột của anh đây.”Cậu nhóc đang cực kỳ kích động vì được gặp thần tượng, nhưng Vũ Thế Thành chỉ cười nhẹ một tiếng với nó rồi đeo mặt nạ vào, sau đó khoác tấm áo choàng đen ra ngoài, không quên dắt đôi dao găm vào bên phải thắt lưng.“Oa, ngầu quá!”“Bé miệng thôi cái thằng này...”Nguyễn Tuấn Khanh phải vất vả lắm mới kìm hãm được cơn vui sướng của nó.
Trong lúc đấy thì ở bên ngoài con hẻm, lũ người lạ đang lùng sục khắp nơi tìm cậu nhóc.“Mày tìm thấy thằng nhãi con đấy chưa?”“Thưa ngài, tôi vừa thấy nó vào đây xong rồi mất tăm luôn, không thấy bóng dáng nó đâu cả.”Tên xăm hình hai đầu rắn lên mu bàn tay đang chất vấn thuộc hạ, có vẻ như hắn là người cầm đầu nhóm này, nhưng trong khi chúng còn đang mải hỏi nhau, một kẻ lạ mặt đang dần tiến về phía chúng, không một tiếng bước chân.“Các ngươi tìm ai?”bóng đen đeo mặt nạ đó bất thình lình xuất hiện trước mặt bọn chúng, kèm theo một áp lực kỳ lạ lên không khí xung quanh, khiến chúng hô hấp cực kỳ khó khăn.“Mặt nạ cười..
cùng với mái tóc bạc đó, không lẽ ngươi là...”Một tên trong số chúng vừa nhận ra thì đã sợ hãi kêu lên, nhưng chưa kịp nói xong, lưỡi dao găm chẳng biết từ đâu đã kề sát cổ hắn, một đường chém cực kỳ ngọt vào động mạch trên cổ, máu bắn ra mạnh tới nỗi dính lên mặt những tên xung quanh, lên cả chiếc mặt nạ Vũ Thế Thành đang đeo.“Mày chẳng phải Mặt Nạ Bạc ở Đông Thành đó sao? Mày lên Hà Thành làm gì vậy?”Một kẻ không biết sợ nhìn anh khiêu khích.“Thằng ngu, câm miệng đi.”Tên cầm đầu tức giận đấm thẳng vào miệng hắn một cú, nhưng vừa quay sang Vũ Thế Thành, hắn lại trở nên xun xoe niềm nở như gặp được vàng, chìa tay ra nói:“Này Mặt Nạ Bạc, tôi thấy cậu rất có năng lực đấy, hay là tôi mời cậu vào tổ chức của chúng tôi làm việc nhé, cậu sẽ có thể trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa, và một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng nhau lập lại trật tự thế giới.”“Lập lại trật tự thế giới?”Vũ Thế Thành giả vờ thắc mắc, anh muốn moi chút thông tin từ chúng, biết đâu đó sẽ có hữu ích cho lão Tôn, nhưng tay phải vẫn đang nắm chặt con dao găm.“Đúng vậy, đó là tôn chỉ của tổ chức, duy trì trật tự thế giới mới, thay thế cho thế giới cũ đã mục nát bởi những kẻ cầm quyền ngu dốt và tha hóa, biến nó trở thành một nơi tốt đẹp hơn và đáng sống.”Hắn vui sướng giang hai tay lên trời như đang thuyết giáo.“Ồ, vậy tổ chức của mày tên là gì?”“Chuyện đó không thể nói được, chỉ khi nào cậu gia nhập và có quyền cao hơn thì sẽ được “Ngài ấy” tiết lộ cho.”Khi nhắc đến người kia hắn có vẻ rất tự hào, xem ra khó có thể là nói dối, Thế Thành cầm chặt con dao chuẩn bị phóng đến, phũ phàng đáp lại:“Vậy là mày cũng không biết nhỉ? Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây thôi.”Vừa nói xong thì anh đã chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt tên cầm đầu, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đầu nhọn của dao găm đã cắm thẳng vào cổ họng của hắn, xuyên qua phần cả gáy bên kia, khi Vũ Thế Thành rút dao ra thì hắn đã ngã xuống đất, con ngươi trợn ngược lên trời, chết không nhắm mắt.
Những tên còn lại thấy vậy liền sợ hãi lùi lại ngay lập tức, chỉ còn duy nhất tên vừa chửi anh là vẫn còn đứng đó.“Ngươi là người thuộc Long tộc đúng không? Ta nhận thấy khí lực của ngươi gấp nhiều lần so với người bình thường.”Vũ Thế Thành quay lưng lại mặt đối mặt với hắn.“Ngươi cũng tinh mắt đấy.”Hắn ta cười khẩy nhìn anh, cánh tay phải đang cấp tốc thực hiện kỹ năng Long Hóa, lớp móng vuốt và vảy rồng từ từ xuất hiện, đây là một trong những tuyệt kỹ của long tộc, xem ra hắn rất tự tin trước sát thủ đệ nhất Đông Thành, nhưng chưa được bao lâu thì mặt đã tối sầm lại khi nhìn thấy thế tấn của Mặt Nạ Bạc.Đó là thế võ đã được ghi chép trong gia phả của hắn, nhắc nhở con cháu đời sau phải cảnh giác trước nguy cơ khi đối đầu với cao thủ loại võ này.“Sao thế? Thấy tư thế này quen thuộc không?”Vũ Thế Thành giương nắm đấm cười khẩy nhìn hắn, anh biết rõ nguồn gốc của Long tộc là từ rồng tiến hóa thành, nên chúng rất mạnh và kiêu ngạo, nhưng từ trước khi chúng vẫn còn là rồng, vẫn có những con người có thể khiến chúng phải khiếp sợ chỉ bằng võ thuật.
Môn võ ấy tưởng chừng đã bị thất truyền, nhưng thực chất vẫn có những hậu duệ truyền lại trong bí mật.Sát Long Quyền Pháp.Dùng tay không giết rồng, người học môn võ này không những sở hữu tốc độ và sức mạnh cực lớn, mà còn có sự kiên trì và một tinh thần thép, nên rất khó để có thể học được.“Mày...!mày là ai?”Tên Long tộc sợ hãi hét lên, trong trí nhớ của hắn khi xem ghi chép truyền thừa của gia tộc, những người sỡ hữu môn võ này hiện nay chỉ còn lại thừa tướng Tôn Thất Truyền và một đồ đệ của ông ta, thế mà lại lòi đâu ra thằng nhãi đeo mặt nạ cười này.
Hắn chỉ là một hậu duệ tầm thường còn đang bập bõm chưa lên nổi Long Hóa cấp độ hai, đối đầu với kẻ trước mặt với sức mạnh vẫn còn là một ẩn số, cơ hội thắng thật sự chẳng đáng bao nhiêu.“Thật vô lý, ta không thể tin được! Ngươi chỉ giả vờ thôi phải không?”Hắn cố chấp hét lên, nhưng ngay sau đó, Vũ Thế Thành chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn, tên này vội vàng Long Hóa phần ngực nhưng chưa kịp thì cú đấm của Vũ Thế Thành đã chạm tới.Chỉ một cú đấm, nhưng dồn toàn bộ khí lực của các cơ bắp trên cơ thể vào đó, cộng thêm sức mạnh từ khí lực tự nhiên, tung ra với cường độ và tốc độ cực cao.Sát Long Nhất Thốn Quyền.Tuyệt kỹ thứ nhất trong Sát Long Quyền Pháp.Dính phải đòn này, cơ thể tên Long tộc bay xa hơn ba trăm mét, đập vào một bức tường của tòa nhà bỏ hoang gần đó, xương ngực của hắn bị gãy nát, lớp long giáp bên ngoài đã vỡ toang thành từng mảnh, chân tay và đầu đập thẳng vào tường với lực rất mạnh, đến nỗi mảng bê tông suýt nữa cũng bị nát, sợ rằng lành ít dữ nhiều, áp lực gió từ cú đấm cũng khiến bụi mù xung quanh bốc lên ngùn ngụt, nhân cơ hội đó những tên còn lại co giò chạy thẳng cẳng.
Vũ Thế Thành thấy vậy cũng chẳng đuổi theo mà chỉ lau mồ hôi thở phào:“Hơi tốn sức một tí nhưng cũng đáng một tỷ đấy.”Bỗng nhiên có tiếng còi tuần tra vang lên đâu đó, đằng sau lưng anh chẳng biết từ lúc nào mà xuất hiện hơn năm chiếc xe cảnh sát đang cấp tốc chạy tới đây, Vũ Thế Thành thậm chí còn nhận ra ông chú thám tử Nguyễn Minh Khang với chòm râu quai nón đang nhoài ra từ ô cửa kính cầm loa hét lên:“Khoanh tay chịu trói đi Mặt Nạ Bạc, tôi đã lần theo dấu vết từ lúc cậu lên Hà Thành, cậu không còn đường thoát nào đâu.”Vũ Thế Thành không thèm đếm xỉa gì đến ông ta, quay lại con hẻm đeo ba lô và vác thằng nhóc lên vai, không quên dặn cậu bạn thân:“Anh lo chuyện còn lại giùm tôi nhé, Sở Khanh.”“Đã bảo tôi là Nguyễn Tuấn Khanh, không phải Sở Khanh...!ơ này, sao anh có thể chạy đi như thế hả?”Nguyễn Tuấn Khanh bực mình định chửi ầm lên nhưng bóng dáng Vũ Thế Thành đã lạc mất tăm, đành nín nhịn lấy đồ nghề trong ba lô ra mặc lên.
Anh khoác ra ngoài một chiếc áo choàng trắng và khăn che mặt màu đen giống như các ninja, cầm trên tay thanh kiếm được lão Tôn đích thân tặng từ khá lâu, nghe nói nguồn gốc của nó đến từ đảo Mặt Trời, nhưng chính ông cũng không rõ.
Để không mất thời gian, Nguyễn Tuấn Khanh liền nhanh chóng giơ thanh kiếm đứng chặn trước hàng loạt xe cảnh sát.
Nhưng ông chú thám tử Nguyễn Minh Khang vừa thấy anh liền cằn nhằn:“Cút sang một bên đi, Bạch Kiếm Sĩ, người hôm nay chúng tôi cần bắt là Mặt Nạ Bạc.”“Đất mẹ nó, anh ta cũng là sát thủ mà tôi cũng là sát thủ, sao ông không bắt tôi mà lại đòi bắt anh ta chứ?”Nguyễn Tuấn Khanh tức giận cầm kiếm chửi ầm lên.Trong lúc đó thì Vũ Thế Thành đã thay trang phục xong vác đứa nhóc kia đi được một đoạn khá xa, khi đến một khu chợ gần hoàng thành thì cậu bé vỗ vào lưng anh một cái rồi lên tiếng:“Anh thả em xuống đây được rồi.”“Nhóc có thể tự về được không đấy?”Thế Thành lo lắng hỏi, thấy thằng nhóc gật đầu, anh liền đặt cậu ta xuống một con hẻm gần đó, rồi quay lưng rời đi.“Chờ đã, em có thể được biết tên anh không?”Thằng nhóc không kìm được lòng vui sướng hỏi, nhìn anh với ánh mắt mong chờ.“Điều đó là bí mật, nhóc không đọc bản hợp đồng hả?”Vũ Thế Thành quay đầu lại nhắc nhở, cậu quý tử nghe vậy liền tiu nghỉu không dám lên tiếng nữa, nhưng Vũ Thế Thành vừa đi chưa bao xa thì nó đã hét lên:“Em tên là Trần Thiên Ân, sau này có dịp chúng ta sẽ gặp lại.”Nói rồi chạy một mạch thẳng đi, Vũ Thế Thành hơi khựng lại một chút nhưng rồi lại vừa đi vừa mỉm cười nhìn hợp đồng trị giá một tỷ trên tay.
Đúng lúc đấy có tiếng tút tút vang lên trong ba lô của anh.“Ủa, Sở Khanh để nhầm bộ đàm trong cặp mình hả?”Vũ Thế Thành lấy ra rồi bấm nút nghe, nhưng đập vào tai anh là một giọng đàn ông đang tức giận mắng xối xả:“Biết mấy giờ rồi không hả? Anh đã dặn hai chú là đúng bốn giờ phải có mặt tại địa điểm định sẵn rồi cơ mà.”Vũ Thế Thành liếc nhìn đồng hồ treo tường của một nhà dân gần đó thì nhận ra đã gần năm giờ rồi, vội vàng nói vào bộ đàm:“Em xin lỗi đội trưởng, tại chúng em mải chơi quá nên quên mất.”“Chú là Số Mười Ba hả? Bảo cả thằng Số Mười Hai chuẩn bị tinh thần chống đẩy hai trăm cái đi.
Lớn rồi chứ có còn là trẻ con đâu mà mải chơi.”Người đội trưởng bên kia đầu máy bực mình nói.“Dạ vâng, vậy anh có thể nói luôn nhiệm vụ lần này cho em biết một chút được không?”Vũ Thế Thành hạ giọng thăm dò, anh định báo cáo tổ chức đầu rắn kỳ lạ hôm nay cho người này biết.“Cũng chẳng có gì hay ho cả, nhiệm vụ lần này là trà trộn vào học viện Tây Hồ và bảo vệ nhị công chúa Trần Thủy Tiên, thế thôi.”“Hả? Anh nói bảo vệ...!ai cơ, ơ này...!tắt máy rồi à?”Thấy bộ đàm đã kêu tút tút, Vũ Thế Thành không kìm được tức giận chửi ầm lên.“Đất mẹ nó, giờ tôi hiểu tại sao Sở Khanh muốn lột da anh cho cá sấu ăn rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...