Mắt Mù FULL


Edit: Jiang
Ngày hôm sau Thẩm Chu Niên lái xe đưa Chu An đi làm như thường lệ, anh thả Chu An ở một ngã tư vắng người phía trước công ty một đoạn, sau đó lái xe rời đi, thành thục như thế khiến Chu An hơi đau lòng.
Lúc Chu An đi đến cửa công ty thì đúng lúc đồng nghiệp cùng phòng điều chế nước hoa của cô là Tiếu Tiếu vừa từ ga tàu điện ngầm đi tới, vừa bấm thang máy đi lên vừa trò chuyện với cô.
Hai người đứng chờ thang máy, Chu An đang nhìn những con số thay đổi của thang máy thì bỗng Tiếu Tiếu đứng bên cạnh chạm nhẹ vào tay cô.
Chu An nghi ngờ quay đầu: “Hả?”
Tiếu Tiếu mỉm cười rồi ra hiệu cho cô nhìn về phía quán cà phê phía bên phải.

Chỉ thấy Thẩm Chu Niên đang bưng cà phê từ trong quán đi ra, nhóm nhân viên đang đứng chờ thang máy biết anh sẽ đi thang máy chuyên dụng lên phòng làm việc nên vội nhường đường.
Chu An chạm phải ánh mắt của anh, ánh mắt đó khiến Chu An dần dần chìm sâu vào trong đó, khiến cô không đứng vững, suýt chút nữa là bị ngã.
Một bàn tay gầy gò nhưng mạnh mẽ đỡ thắt lưng cô, cô lấy lại tinh thần thì thấy Thẩm Chu Niên đang đỡ mình.

Mọi người chung quanh đều nhìn về phía bọn họ, Thẩm Chu Niên không khỏi mắng nhẹ cô: “Ngây ra đó làm gì.”
“Ồ.” Chu An ngoan ngoãn đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng đến mức Tiếu Tiếu chắc chắn là mình chưa nghe thấy bao giờ.
Thẩm Chu Niên gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, đi vào bên trong thang máy chuyên dụng rồi lên tầng.
Cửa thang máy dành cho nhân viên cũng mở ra, Chu An xếp hàng đi vào.

Trong không gian chật chội giống như luôn luôn có ánh mắt vô tình lướt qua đánh giá cô.
Cô liền cúi đầu thấp hơn.
Cuối cùng cũng đến tầng 16, Chu An hít vội một hơi không khí trong lành.

Cô đặt túi xách xuống, đi vào phòng trà rót nước nóng với Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu nhìn cô, vẻ mặt như thể vừa phát hiện ra một bí mật động trời: “Tác phẩm ấm trà ấm ngày tuyết rơi của cô có phải bị tiểu Thẩm tổng mua rồi không?”
Khứu giác của những người điều chế hương liệu rất nhạy bén, hơn nữa mùi hương cũng sẽ không nói dối, Chu An chỉ có thể thành thật gật đầu.
“Vậy tại sao anh ấy không đưa sản phẩm ra thị trường?” Tiếu Tiếu hỏi xong, bỗng như ngộ ra điều gì đó: “Không phải anh ấy muốn chiếm làm của riêng đó chứ? Tiểu Thẩm tổng nhìn thế mà cũng lãng mạn phết đấy chứ.

Đáng tiếc, cô đã có một người bạn trai cực kỳ đẹp trai rồi.”
Chu An tắt vòi nước sắp sửa tràn ra ngoài, nhẹ giọng đáp lại: “Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Tiếu Tiếu không đồng ý với cô.
Cô ấy cảm thấy Thẩm Chu Niên đối với Chu An như hổ đói rình mồi.

Nếu không tại sao sau khi biết Chu An đã có bạn trai rồi mà vẫn còn dùng sản phẩm nước hoa do cô thiết kế cơ chứ? Chẳng lẽ anh muốn dùng mùi hương để quấy rối mỹ nhân hay sao?
Con người tiểu Thẩm tổng từ trước đến nay vẫn rất luôn tâm cơ.
Chắc chắn cô phải giúp người đẹp đề phòng mới được.

Hôm đó Thẩm Chu Niên họp như bình thường, mỗi lần từ phòng họp trở về, đi ngang qua đoàn thư ký của mình, anh cứ cảm thấy bọn họ đang nhìn mình.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà anh luôn cảm thấy ánh mắt đó mang theo chút thương hại.
Từ trước đến nay anh không có hứng thú với những chủ đề tám chuyện trong công ty, một tuần nay Thẩm Quan Văn lại bị anh điều ra nước ngoài công tác, không đi theo bên cạnh anh nên anh hoàn toàn không biết chuyện bát quái gì trong công ty cả.
Chờ anh ấy trở về, anh phải hỏi mới được.
Thời gian trà chiều, Thẩm Chu Niên rời văn phòng như thường lệ, anh đi đến gian cầu thang rồi gửi cho Chu An một tin nhắn.
Chu An nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười rồi ôm anh.
Thẩm Chu Niên dang tay ôm cô vào trong ngực, ôm cả người cô vào lòng rồi hôn thật sâu.
“An An,” Cả buổi sáng, bắt đầu từ lúc hai người tách ra, không phút giây nào mà Thẩm Chu Niên không nghĩ đến những người theo đuổi hoặc yêu thầm Chu An, anh muốn khéo léo bày tỏ sự bất an và ghen tị của mình nhưng lại sợ Chu An không hiểu, nên chỉ có thể cam chịu hỏi: “Khi nào thì anh có thể công khai ôm em trước mặt người khác?”
“Ở nhà?” Chu An ngẩng đầu, cắn cắn môi dưới.
Thẩm Chu Niên hơi nâng cằm cô lên muốn hôn cô tiếp, giọng điệu hơi tức giận: “Em biết anh không hỏi cái này.”
Chu An có hơi không chắc chắn nói: “Chờ sản phẩm đầu tiên của chúng thành công, được không anh?”
“Được.” Thẩm Chu Niên không nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.

Anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho công việc, rút ngắn thời gian hoàn thiện sản phẩm.
Sự thấu hiểu cùng với sự nhượng bộ của anh khiến Chu An cảm thấy thoải mái, cô nâng tay, chỉ chỉ vào môi dưới của mình, môi khẽ hướng lên.

Thẩm Chu Niên hiểu ý, ánh mắt hơi tối lại, cúi đầu hôn vào chỗ cô vừa chỉ, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hôn càng lúc càng sâu.
Chu An rất thích cảm giác được anh hôn, cảm giác tê dại như đang ở trong mây.

Khóe mắt cô hơi nhếch lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Thẩm Chu Niên.
Đột nhiên, khóe mắt nhìn thấy bóng người đang đi tới phía gian cầu thang, Chu An kích động đến mức đẩy mạnh Thẩm Chu Niên ra.
“Bộp!”
Thẩm Chu Niên bị cô đẩy mạnh khiến phần gáy đập lên cánh cửa sắt, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Nghe là biết đau thế nào.
Anh không hiểu tại sao đang hôn lại tự nhiên bị đẩy ra.

Anh đưa tay đỡ phía sau đầu, khó hiểu nhìn về phía Chu An: “Sao…”
Còn chưa nói xong thì gian cầu thang vang lên tiếng bước chân, anh chỉ có thể im lặng.
Chu An cảm thấy có lỗi, nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Chu Niên nhíu mày, nhìn về phía cô gái đang do dự đứng ở phía kia của gian cầu thang chờ Chu An.

Cô ấy là Tiếu Tiếu, là đồng nghiệp của Chu An, cũng là người hôm qua nói anh không đáng tin.

Nghĩ đến việc cô nói xấu mình trước mặt Chu An, ánh mắt của anh lạnh đi vài phần, anh giơ tay làm động tác im lặng, ý bảo cô đừng nói gì hết.
Anh không nhìn cô ấy nữa, mở của rồi đi ra ngoài.
Tiếu Tiếu vỗ ngực, nín thở nhìn Chu An.
Nhớ lại ánh mắt long lanh của Chu An lúc mới đi ra, Tiếu Tiếu siết chặt tay.

Một cô gái yếu đuối đúng là không thể nào chống lại cường quyền, bị Thẩm Chu Niên bắt nạt đến bật khóc!
Sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn được đây!
Tiếu Tiếu mang máng nhớ lại cảnh Chu An bị Thẩm Chu Niên cưỡng hôn ở cầu thang, lên nhóm chat ẩn danh nói đạo lý với mọi người.
Tức chết tôi rồi! Vẻ ngoài của tiểu Thẩm tổng có vẻ tử tế, thế mà lại muốn cường thủ hào đoạt* với Chu đại mỹ nhân, anh ấy cho rằng ngôn tình trên đời này có thật hay sao!
++, chuyện gì thế này?
Buổi sáng cô giáo Chu suýt chút nữa là bị ngã, không phải tiểu Thẩm tổng dịu dàng đỡ được cô ấy sao.
Chính mắt tôi nhìn thấy còn là giả được sao? May là tôi xuất hiện đúng lúc, nếu không cô giáo Chu đã bị tiểu Thẩm tổng bắt nạt rồi!
Tôi bực rồi, không thể nhịn được! Công việc cũng không muốn làm tiếp nữa!
Tức chết mất! Một cô gái xinh đẹp như thế phải được đối xử dịu dàng mới phải!
Tôi cũng tức giận, chỉ là chúng ta phải làm thế nào để giúp cô giáo Chu chống cự lại tiểu Thẩm tổng đây? Bình thường chúng ta có thể nói xấu ông chủ trên mạng, nhưng dù sao thì tiểu Thẩm tổng cũng mang họ Thẩm nha.
Vậy nếu không ra tay được từ chỗ tiểu Thẩm tổng thì chúng ta bảo vệ cô giáo Chu đi!
Làm thế nào đây?
Trong đây có đồng nghiệp nào thân thiết với cô giáo Chu không?
/Yếu ớt dơ tay/
/Dơ tay/
Được rồi, phiền các người làm việc với cô giáo Chu nhiều một chút, chỉ cần không để cho cô ấy làm việc một mình thì tiểu Thẩm tổng không thể nào ra tay được!
Được! Chuyện nhỏ ấy mà!
Vì mỹ nhân, không gì có thể từ chối!
Chu An đi đến phòng trà nước, sau đó đi vào nhà vệ sinh, Tiếu Tiếu cũng lập tức đứng lên, khoác tay cô: “Chúng ta đi chung nhé!”
Mỗi khi tan làm Chu An đều ra muộn hơn mười phút, trợ lý canh giữ ở văn phòng thấy cô liền lập tức cầm túi đứng dậy đuổi theo cô: “Cô giáo Chu, cô ngồi xe buýt tuyến số 1 về nhà đúng không, tôi cũng ngồi tuyến số 1, gần đây có nhiều biến thái chuyên quấy rối phụ nữ trên phương tiện công cộng, tôi có thể về nhà cùng với cô không?”
“…” Chu An mềm lòng, thấy bộ dạng mím môi tội nghiệp của trợ lý thì không nỡ từ chối: “Được, vậy chúng ta cùng nhau về.”
Giờ trà chiều, Chu An muốn lên sân thượng hít thở như thường.

Cô vừa đứng dậy thì Tiếu Tiếu cũng đứng dậy cùng lúc với cô, đi về phía cô.
Chu An có cảm giác không ổn.
“Lên sân thượng hít thở sao?” Tiếu Tiếu nói: “Văn phòng của chúng ta buồn chán quá, tôi cũng muốn lên sân thượng hít thở cho tỉnh táo một chút.”
Chu An: “…”

Lần đầu tiên Chu An đi lên sân thượng, gió từ tầng mười tám thổi mạnh vào khiến tóc của hai người tung bay.
Tiếu Tiếu: “… Mát quá đi, thích quá, lần sau tôi lại lên đây với cô nhé.”
“…” Chu An: “Cám ơn cô.”
Thẩm Chu Niên bị bỏ rơi ở cầu thang tối tăm, anh nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn, Chu An gửi tin nhắn cho anh nói không thể gặp mặt lần thứ 3 trong tuần, quai hàm cứng lại.
Đồng nghiệp của cô bắt đầu dính người như thế từ khi nào vậy?
Dính người đến mức như muốn đối đầu với anh vậy.
Thẩm Chu Niên gửi cho Chu An một meme Nhị Bạch tủi thân, sau đó quay trở lại văn phòng của mình.
Sự cô đơn thể hiện rõ trên khuôn mặt của tiểu Thẩm tổng, ban trợ lý cùng ban thư ký ngồi trước màn hình máy tính trộm ngắm ông chủ của mình, nội tâm bắt đầu hơi nghiêng về phía tiểu Thẩm tổng.
Nhất định là anh đã yêu cô giáo Chu sâu đậm nên mới hồn bay phách lạc như thế này!
Giúp anh giải tỏa cảm xúc cố chấp, cũng là đang âm thầm giúp cô giáo Chu, một mũi tên trúng hai con chim này quả là chuyện tốt.
Vì thế nên vào buổi chiều nào đó, Thẩm Chu Niên nhận được một email nặc danh.
“Thẩm tổng, ngài vẫn luôn là tấm gương tốt cho các nhân viên chúng tôi noi theo, năng lực mạnh mẽ, tính tự giác cao, nhưng sau khi cô giáo Chu nhậm chức thì ngài đã khiến chúng tôi trở nên thất vọng.

Cô giáo Chu đã có bạn trai, có phải ngài nghĩ rằng dùng cách cường thủ hào đoạt với cô ấy rất dễ dàng đúng không? Hy vọng ngài có thể hiểu được, người đàn ông biết mình là kẻ thứ ba mà vẫn muốn chen vào sẽ không thể dành được tình yêu đích thực của cô giáo Chu đâu.

Chào ngài! Lôi Phong ẩn danh.”
Cường thủ hào đoạt?
Biết mình là kẻ thứ ba mà vẫn chen chân vào?
Cái mớ hỗn độn gì thế này?
Thẩm Chu Niên nhíu mày đọc email nặc danh, sau đó di chuyển con trỏ chuột vào chỗ “Xóa email” ở phía trên, nhưng giây tiếp theo chuyển tiếp email này sang cho Thẩm Quan Văn: “Giúp tôi điều tra một chút xem cái gì đang lan truyền trong công ty vậy.”
Thẩm Quan Văn vừa xuống máy bay, thấy Thẩm Chu Niên gửi email thì lập tức mở ra xem, sau đó dùng 120% sức lực của mình nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ.”
?
Anh ta gãi gãi đầu, đọc nội dung email xong rồi cười ha hả.

Anh ta đã ẩn núp trong nhóm chat ẩn danh này được hai năm, trực giác cũng nhạy bén hơn, văn phong của người gửi email ẩn danh này rất giống văn phong của đám hay buôn chuyện kia.
Chuyến công tác vừa rồi quá mức bận rộn khiến anh ta cũng không có thời gian nhìn đến nhóm chat ẩn danh kia.
Thẩm Quan Văn mở nhóm chat ra đọc những tin nhắn trước đó, vừa cười nhạo bộ não của những người này vừa điên cuồng chụp màn hình lại gửi cho Thẩm Chu Niên.
Thẩm Quan Văn cũng không quên trêu trọc Thẩm Chu Niên một hồi:【Anh Thẩm, chuyện tình yêu của anh với chị dâu đã bị biến hóa thành một bộ phim cẩu huyết rồi, bây giờ anh chính là kẻ thù chung của cả nhóm chat ha ha ha!】
Thẩm Chu Niên không ngờ sức tưởng tượng của nhóm người này lại phong phú như thế, anh cười nhạo một tiếng:【Vô lý.】
Không biết chuyện của mình và Chu An đã được biên soạn thành những gì, anh xoa xoa huyệt Thái Dương, ra lệnh nói:【Tôi thấy mấy người ít công việc quá rồi, giải tán nhóm chat ẩn danh này đi.】
Đừng mà! Nhóm chat này có nhiều chuyện lớn lắm! Năm ngoái chuyện giám đốc bộ phận tiếp thị quấy rối ba nhân viên nữ, còn không biết xấu hổ mà dụ dỗ thêm em gái bán cà phê dưới lầu, nếu như không phải nhờ có nhóm này, chúng ta cũng không tìm được bằng chứng, thủ đô có Triều Dương, còn Đường Tống chúng ta có nhóm chat ẩn danh này đó!
Thẩm Chu Niên hít sâu một hơi, không tiếp tục kiên trì giải tán nhóm chat nữa.
Thẩm Chu Niên:【Cậu gửi những hình ảnh này qua cho Chu An đi.】
Thẩm Quan Văn mở miệng lẩm bẩm “Sao anh không tự gửi đi”, nhưng vẫn gửi nó qua cho Chu An.
Kết thúc công việc của ngày hôm nay, Chu An cởi áo blouse trắng của phòng thí nghiệm ra, lấy xà phòng rửa tay.

Rửa mãi cho đến khi mùi hương trên tay nhạt dần, cô mới đi đến tủ đồ lấy túi xách.
Mở điện thoại ra thì nhìn thấy mấy tấm hình của Thẩm Quan Văn gửi cho mình.


Cô mở ra xem từng tấm một, cuối cùng cũng hiểu được những điều bất thường xung quanh cô mấy ngày hôm nay.
Có hơi dở khóc dở cười.
Nếu cô và Thẩm Chu Niên lại bị bọn họ phát hiện ở chung 1 lần nữa, có lẽ sẽ lại còn suy diễn ra nhiều kịch bản điên khùng khác.
Chuyện yêu đương thầm kín này không thể giấu được nữa rồi.
Chu An chuyển tiếp hình ảnh cho Thẩm Chu Niên.
Thẩm Chu Niên:【Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?】
Chu An:【Chỉ có thể công khai thôi.】
Thẩm Chu Niên:【Haiz, được rồi.

Giao cho anh, anh sẽ xử lý chuyện này.】
Thẩm Chu Niên vừa nói với Chu An xong liền lập tức gửi một bản tài liệu cho Thẩm Quan Văn:【Dùng tài khoản của cậu gửi tin nhắn vào nhóm ẩn danh, sau đó chụp màn hình lại gửi cho tôi.】
Thẩm Quan Văn mở tài liệu ra, trên trán hiện đầy dấu chấm hỏi.
Thẩm Quan Văn:【Anh với chị dâu là thanh mai trúc mã từ khi nào thế? Sao em lại không biết? Còn nữa, hai người đã bàn đến chuyện kết hôn rồi sao? Sao em không biết cái gì thế?】
Thẩm Chu Niên:【Quen biết từ trước, bây giờ lại yêu nhau, chẳng lẽ đây không phải là thanh mai trúc mã sao? Còn nói thêm một câu nữa thì đi công tác thêm một tháng.】
Bị quyền lực áp chế, Thẩm Quan Văn dựa vào tài liệu vừa được cung cấp, thêm mắm dặm muối một chút rồi gửi vào nhóm chat ẩn danh.
【Trời ạ, hóa ra chúng ta hiểu lầm rồi! Tôi còn gửi một email cho tiểu Thẩm tổng, bây giờ tôi quỳ xuống còn kịp không hu hu hu hu】
【Tôi không hiểu, tại sao phải giấu diếm chuyện tình cảm chứ, tình cảm của bọn họ tốt thế mà sao không công khai chứ?】
【Lầu trên chắc là đàn ông đúng không, nhân viên nữ vừa nhậm chức yêu đương với tổng giám đốc thế nào cũng bị đồn đại lung tung, tình yêu chốn công sở vốn là phái nữ yếu thế hơn, thế cho nên bọn họ mới chọn che giấu đó.】
【Thanh mai trúc mã nha, cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao hai năm trước tiểu Thẩm tổng lại quyết định đi Pháp rồi, chắc chắn là muốn ở bên cạnh cô giáo Chu.】
【Là tình yêu mà tôi hâm mộ đây mà.】

Thẩm Chu Niên nhìn tình hình trong nhóm chat, sau đó gửi một tin nhắn cho Chu An:【Ra ngoài đi, hôm nay chúng ta có thể tan làm một cách bình thường rồi.】
Chu An ra khỏi văn phòng dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người trong phòng, hôm nay trợ lý kia không dính với cô, muốn cô về nhà cùng nữa rồi.
Thang máy bình thường mở ra, một bàn tay kéo Chu An bước vào.
Chu An đụng phải lồng ngực của Thẩm Chu Niên, anh ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Giải quyết xong rồi.”
Chu An ngẩng mặt hỏi: “Sao anh làm được thế?”
Thẩm Chu Niên khẽ mím môi cười: “Anh bảo Thẩm Quan Văn đi giải thích.”
Thang máy đi xuống lầu một, một đám nhân viên muốn bước vào.

Lúc nhìn thấy bên trong là Thẩm Chu Niên và Chu An, bọn họ tự động thở nhẹ hơn, nhường ra một khoảng cho hai người.
Chu An nhún nhún vai, mặt đỏ bừng thoát ra khỏi lồng ngực của Thẩm Chu Niên, đứng bên cạnh anh.
Thẩm Chu Niên nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau một cách quang minh chính đại.
Chu An liếc nhìn anh một cái, thấy anh bình thản tự nhiên thì cười cười, cố gắng để mình thả lỏng.
Ánh hoàng hôn màu cam kéo dài bóng của hai người họ, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, hai người dắt tay nhau về nhà.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui