Khi Diệp Tiêu rời khỏi ngôi nhà đối diện ngôi nhà đen, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai và tầng ba của ngôi nhà đen, những cánh cửa sổ này đều chìm trong bóng đêm.
Bất chợt anh có một dự cảm có thể hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó? Anh do dự trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi đây, lái xe đi về hướng Trung tâm quản lý hồ sơ.Bây giờ là mười giờ, anh cầm giấy giới thiệu của Sở công an, gõ cửa Trung tâm quản lý hồ sơ.
Anh chậm rãi bước vào căn phòng lưu giữ tất cả các vụ án hình sự từ năm 1930 đến năm 1940.
Nơi đây đã rất lâu rồi không có ai đến, có người bật đèn cho anh, anh nhìn thấy có chút bụi bay lên, sau đó căn phòng chỉ còn lại mình Diệp Tiêu.
Anh quay người, nhìn thấy một dãy để hồ sơ, trong từng ô hồ sơ đều lưu giữ những ghi chép của tất cả các vụ án hình sự xảy ra trong mười năm phồn thịnh nhất của Thượng Hải.Diệp Tiêu mở sách hướng dẫn tra cứu, nhanh chóng tìm thấy mục lục cuốn hồ sơ vụ án năm 1936.
Trong hồ sơ các vụ trọng án của năm đó, có một dòng chữ nổi bật: Vụ án giết người của Đồng Tuyết Thôn.
Nhìn thấy cái tên này, cuối cùng Diệp Tiêu cũng gật đầu, có một cảm giác như đã từng quen biết.
Chiều hôm nay, Diệp Tiêu đã đến Ban quản lý nhà ở điều tra các tư liệu về ngôi nhà đen, ngôi nhà đen được xây dựng vào những năm 1935, là nhà riêng của nhà văn Đồng Tuyết Thôn nổi tiếng thời đó, và Đồng Tuyết Thôn chính là cụ nội của Đồng Niên.Diệp Tiêu mở sách hướng dẫn tra cứu, nhanh chóng tìm thấy mục lục cuốn hồ sơ vụ án năm 1936.
Trong hồ sơ các vụ trọng án của năm đó, có một dòng chữ nổi bật: Vụ án giết người của Đồng Tuyết Thôn.
Nhìn thấy cái tên này, cuối cùng Diệp Tiêu cũng gật đầu, có một cảm giác như đã từng quen biết.
Chiều hôm nay, Diệp Tiêu đã đến Ban quản lý nhà ở điều tra các tư liệu về ngôi nhà đen, ngôi nhà đen được xây dựng vào những năm 1935, là nhà riêng của nhà văn Đồng Tuyết Thôn nổi tiếng thời đó, và Đồng Tuyết Thôn chính là cụ nội của Đồng Niên.Mười phút sau, cuối cùng Diệp Tiêu đã tìm thấy tập hồ sơ dày cộm của vụ án Đồng Tuyết Thôn năm xưa.
Tập hồ sơ dày này không ngờ nặng đến thế, khiến lần đầu cầm nó lên, chút nữa anh đã tụt tay làm rơi xuống đất.
Anh cẩn thận phủi lớp bụi bám trên tập hồ sơ, vẫn không thể hiểu nổi tại sao nó lại có thể nặng đến thế, lẽ nào nó còn có sức nặng của thời gian? Anh hít thở một lát thật sâu, nhìn ánh đèn lờ mờ, sau đó từ từ mở tập hồ sơ.Trước tiên, anh nhìn thấy sơ yếu lý lịch cá nhân của Đồng Tuyết Thôn.Đồng Tuyết Thôn nguyên quán Hải Ninh – Chiết Giang sinh vào thời nhà Thanh.
Năm thứ tám thời Dân quốc, đi du học ở Pháp, học chuyên ngành văn học Âu châu thời kỳ trung đại.
Năm 20 thời Dân quốc, làm việc cho một tờ báo tô giới Pháp ở Thượng Hải.
Từ năm 22 thời Dân quốc, phụ trách đăng tải nhiều kỳ tiểu thuyết trinh thám cho các tờ báo lớn, tạo được tiếng vang trên văn đàn và tên tuổi được xếp cùng với những tác giả nổi tiếng như Trình Tiểu Thanh.
Năm 23 thời Dân quốc, xuất bản cuốn tiểu thuyết dài: “Mắt mèo”
đã trở thành sách bán chạy ở Thượng Hải, được mọi người bình luận “cả thành phố tranh nhau mua truyện của Đồng Tuyết Thôn”.
“Mắt mèo” bán được với số lượng rất lớn đã đem lại cho Đồng Tuyết Thôn số tiền bản quyền khổng lồ, năm sau liền xây dựng một căn nhà riêng lẻ tại số 35 đường Trần Đức, trong khu vực tô giới Pháp, được mệnh danh là “Ngôi nhà đen”.
Năm 25 thời Dân quốc, Đồng Tuyết Thôn gây án và bị xử tử hình bằng án phạt treo cổ.Diệp Tiêu giở trang sau, đây là toàn bộ báo cáo điều tra vụ án Đồng Tuyết Thôn, được chia làm hai bản dày cộm, một bản là tiếng Pháp, một bản tiếng Trung, tên người viết báo cáo là Joke, cảnh sát quốc tịch Pháp của tô giới Pháp.
Có thể nhận ra, bản báo cáo này vốn được viết bằng tiếng Pháp, sau khi hoàn thành mới được đồn cảnh sát dịch ra bản tiếng Trung, Diệp Tiêu từ từ giở báo cáo bằng tiếng Trung ra, trang đầu tiên của bản báo cáo viết như sau:Tôi – Joke bằng sự trung thành và trách nhiệm đối với trị an của Tô giới đã hoàn thành việc phá vụ án kỳ bí này.
Đây là vụ án kỳ bí nhất mà tôi đã từng trải qua, để phòng ngừa hậu họa, tôi xin được yêu cầu nhà cầm quyền Tô giới bảo mật bản báo cáo này, tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài.Diệp Tiêu rất băn khoăn, đã phá vụ án sao lại phải bảo mật bản báo cáo vụ án? Vả lại còn phải “phòng ngừa hậu họa”
vậy là có ý gì?Lúc này, ánh đèn lạnh lẽo trong căn phòng hồ sơ chiếu lên gương mặt Diệp Tiêu, trong con ngươi mắt anh phản chiếu những hàng chữ được viết cách đây hơn 60 năm.
Những chữ này như là một bức tranh sinh động tái hiện lại cho anh câu chuyện giống như cơn ác mộng xảy ra cách đây 66 năm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...