Một bóng đen khác ở bên trái cất tiếng: "Đám người đi Thượng Hải cũng công cốc rồi à?"
Bóng đen bên phải đáp: "Đúng vậy, bọn chúng rất cảnh giác, thân thủ và năng lực phản ứng cũng vượt xa ước đoán ban đầu của chúng tôi. Đám người này không hề đơn giản chút nào đâu!"
Người bên trái nói: "Các anh đánh giá người đàn bà đó quá thấp rồi. Lữ Cánh Nam, theo thông tin chúng tôi nhận được, cô ta là một giáo quan huấn luyện bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là người giỏi nhất của Trung Quốc nữa. Trong vòng ba tháng, cô ta có thể huấn luyện cho một người bình thường trở thành đặc công Trung Quốc." Y ngừng lại giây lát, rồi bổ sung: "Đặc công đẳng cấp cao nhất. Sao các anh không thử nghĩ đi, đám người đó đã được cô ta huấn luyện hai năm rồi, tất nhiên là không thể coi chúng như người thường được. Vậy nên mới nói, nếu chúng ta hợp tác sớm hơn một chút thì đã không để xảy ra lần sơ suất này rồi."
Người bên phải nói: "Chỉ hai bên chúng ta thôi thì vẫn chưa đủ, tôi còn muốn tìm cách liên hệ với thêm nhiều thế lực nữa, bên Nhật đã đồng ý gia nhập, phía Anh, Mỹ thì đợi đã lâu lắm rồi, giờ chỉ cần thuyết phục thêm mấy tổ chức lớn ở Đức và Ý. Còn nữa, chúng ta cần phải tìm ra được tay súng tối hôm qua nữa, hình như hắn chỉ muốn giết chết bọn chúng, điều này hoàn toàn không phù hợp với tôn chỉ của chúng ta. Người của tôi báo về, nói hắn là sát thủ chuyên nghiệp, tôi đang tính cách điều tra xem ai là kẻ đứng sau thuê hắn."
Người bên trái nói: "Được rồi, nếu hai tên trùm ở Ý và Mỹ đồng ý phái người đến đàm phán, nói không chừng chúng ta có thể liên kết được với nhau, không cần mạnh ai nấy làm nữa."
Thị trấn Tobemori ở nước Anh.
Merkin đi đi lại lại một cách bất an, không ngừng lẩm bẩm: "Ngu xuẩn quá, thực là ngu xuẩn quá…"
Soares cười cười nói: "Cần gì phải phàn nàn mãi thế, dù sao thì cũng là bọn chúng để lộ mình cơ mà, chỉ cần chúng ta không bị lộ là được rồi."
Merkin nói: "Anh không biết đấy, người của tôi nói, bọn chúng đã có đầu mối mới, chẳng mấy nữa sẽ có đột phá rất quan trọng, tôi đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào bọn họ. Vậy mà đúng lúc ấy, anh nói xem, lại tự dưng xuất hiện một đám người như thế, thật không hiểu bọn này nghĩ cái gì nữa, sao lại để rò rỉ thông tin được cơ chứ. Xem ra tôi đánh giá năng lực của Lữ Cánh Nam quá cao rồi. Giờ thì cả mấy gia tộc lớn, cả mấy chục thế lực như ruồi nhặng ngửi thấy mùi cứt chó, bọn nào bọn nấy đều rục rà rục rịch. Tôi nghĩ, rất có thể cấp trên trong tổ chức cũng nhận được thông tin rồi, chuyện này… tới lúc đó không còn nằm trong sự khống chế của chúng ta nữa đâu."
Trên đường, Trác Mộc Cường Ba và Sean kể cho nhau nghe tình hình sau bận chia tay. Sean nói, sau đợt thám hiểm rừng rậm nhiệt đới ấy, anh ta bị chấn động tinh thần, về đến nhà cũng sa sút mất một thời gian. Khi đó không từ mà biệt cũng vì mình chẳng những không lo được cho Trương Lập, Nhạc Dương, ngược lại còn được một cô gái cứu thoát, lòng tự tôn của một nhà quý tộc Ăng lê khiến anh ta hết sức xấu hổ. Về sau, có mấy người bạn rủ đi du lịch khắp châu u một vòng, tâm trạng anh ta mới dần bình thường trở lại, lúc nào cũng luôn nhớ đến những người bạn đã cứu mình trong rừng sâu Nam Mỹ, nhưng không có cách nào mà liên lạc được. Anh ta còn gửi thông báo lên mạng, nhưng cũng không hề nhận được hồi âm gì.
Trác Mộc Cường Ba cũng kể hết toàn bộ những gì họ đã trải qua và việc họ đang thực hiện cho Sean nghe. Gã đã coi anh ta là người bạn đồng sinh cộng tử, một người bạn đã vượt ngàn dặm xa xôi đến giúp mình, một người bạn chân chính. Sean nghe mà trợn tròn mắt há hốc miệng ra, tựa như hoàn toàn không thể ngờ mấy người mình tình cờ gặp trong rừng già châu Mỹ lại có mục tiêu kinh người đến thế, lại gặp phải những chuyện nguy hiểm chết người đến thế, ngồi trên máy bay mà anh ta cứ xuýt xoa không ngớt. Nghe xong, anh ta nói: "Hương Ba La thì tôi biết, đó… đó không phải là tiên cảnh chốn nhân gian mà một nhà văn nào đó… tưởng tượng ra hay sao? Sao lại… sao lại…"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Không, truyền thuyết về Hương Ba La kỳ thực đã có từ thời cổ đại ở Tây Tạng. Tuy không biết nó bắt đầu lưu truyền từ thời nào, nhưng nhiều người tin rằng nó có tồn tại, còn có vô số tín đồ dành cả đời mình để tìm kiếm vùng đất bí mật này nữa. Nhà văn ấy tôi cũng biết, tên là James Hilton, ông ta đi du lịch tới Tây Tạng, nghe được truyền thuyết này, rồi mới đem nó viết lại thành một bộ tiểu thuyết du ký."
Trương Lập giơ hai tay ôm lấy đầu, lẩm bẩm nói một mình: "Bạc Ba La, Shambhala, Hương Ba La, Shangri- la, không ngờ nó còn có nhiều tên như vậy, cái gì mà đại lục Atlantics, trung tâm của trái đất, tiên cảnh nhân gian, thánh địa của Phật giáo, Bản giáo, cùng lúc lại có nhiều thân phận như thế, nơi này đúng là một câu đố!"
Trở về Lhasa, Trác Mộc Cường Ba thấy giáo sư Phương Tân ngồi trên chiếc xe lăn điều khiển bằng điện tử, tay vịn có bắc ngang một tấm ván, bên trên đặt chiếc máy tính xách tay. Mái tóc bạc của giáo sư vẫn thế, chỉ có điều trên vầng trán đã thêm mấy nếp nhăn. Tuy rằng mới chỉ cách biệt có mấy tháng, nhưng trong mấy tháng này, Trác Mộc Cường Ba đã trải từ chấn động đến phẫn nộ, từ thất vọng đến tuyệt vọng, rồi lại sực tỉnh ngộ trở lại, cảm tưởng thật như hai cuộc đời hoàn toàn khác vậy. Chính là người thầy này và những anh em cùng chung sinh tử hoạn nạn đã kéo gã từ không gian tăm tối xám xịt kia trở về với cuộc sống. Giờ đây, gặp lại ông già tóc bạc mà mình tôn kính nhất, bao nhiêu lời chất chứa trong lòng Trác Mộc Cường Ba đều ứ lại nơi lồng ngực, chỉ biết ngây người ra nhìn giáo sư Phương Tân như nhìn một người cha. Giáo sư khẽ gạt chiếc cần điều khiển ở cạnh tay, đưa xe đẩy lại bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, nói: "Trở về rồi, hình như cậu gầy đi nhiều đấy."
"Thầy giáo…"
"Đặt đồ đạc xuống trước đã, không có ai theo dõi đấy chứ? Người này là…"
"Sean, tôi đã nhắc với thầy rồi, Sean, đây là thầy giáo của tôi, giáo sư Phương Tân."
"Nào nào nào, ngồi đi, ngồi đi, đừng ngại ngùng như vậy chứ."
Sau đó, Trác Mộc Cường Ba giới thiệu hai người với nhau. Giáo sư Phương Tân hết sức vui mừng vì có Sean gia nhập. Mọi người lại tiến hành nghiên cứu thảo luận. Cứ như vậy, Sean đã dần dần hòa nhập vào tập thể này. Khí chất quý tộc và thứ tiếng Anh phát âm rất chuẩn của anh ta khiến ai cũng có thiện cảm.
Trác Mộc Cường Ba hỏi mấy người bọn Đường Mẫn đi đâu. Giáo sư Phương Tân đáp: "Mẫn Mẫn đang ở cơ sở huấnluyện."
Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc hỏi: "Hả? Vẫn còn huấn luyện nữa à?"
Giáo sư Phương Tân thở dài nói: "Đây chính là điều tôi muốn nói với các cậu đây. Lần huấn luyện này không phải dành cho chúng ta, mà là một nhóm người khác, những người bạn mới của chúng ta, bao gồm cả tay Vương Hựu kia nữa."
Trác Mộc Cường Ba thốt lên: "Cái gì?"
Giáo sư Phương Tân ra hiệu Trác Mộc Cường Ba chớ nên kích động. Trương Lập cũng cười cười nhìn gã. Trác Mộc Cường Ba ý thức được, trong thời gian mình bị sa sút trầm luân, có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Giáo sư Phương Tân nói: "Thời gian trước, để cậu được yên tâm dưỡng thương nên chúng tôi chưa nói với cậu. Mới đầu, sau khi đội bị giải tán, chẳng phải người của chúng ta rất thiếu hay sao? Tôi đã thuyết phục Hồ Dương, để anh ta giúp tôi kiếm thêm mấy người nữa, tôi cũng liên lạc được với vài nhà thám hiểm, sau rồi, khi Nhạc Dương trở lại cũng dẫn theo mấy người bạn trong quân đội, cả pháp sư Á La sau khi từ Thượng Hải trở về cũng đi mời thêm một vị đại sư trong tôn giáo của ông ấy đến, thêm vào Vương Hựu và anh Sean đây, tổng cộng có mười chín… hai mươi, hai mươi mốt người, giờ thì cậu có cả một nhóm đông đảo rồi đấy nhé."
Trác Mộc Cường Ba ngẩn người ra. Chuyến đi núi tuyết trở về không thiếu người nào, giờ thành ra lại thêm nhiều người như vậy, chuyện này dẫu nằm mơ gã cũng không thể ngờ được. Giáo sư Phương Tân lại cười nói: "Bất ngờ đúng không, đến cả tôi cũng không ngờ được nữa là."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Bọn họ vẫn đang huấn luyện à?"
Giáo sư Phương Tân gật đầu đáp: "Ừm, Lữ Cánh Nam nói tuy họ có căn cơ làm nhà thám hiểm rồi, nhưng vẫn cần huấn luyện một cách hệ thống mấy tháng thì mới đạt được trình độ của chúng ta lúc đi châu Mỹ, vì vậy ngay từ đầu cô ấy đã đặt ra cho họ một quy trình huấn luyện hết sức chi tiết, hơn nữa thời điểm đặt nền móng ban đầu là quan trọng nhất, thế nên đợt rồi chúng tôi cũng không để họ đi Thượng Hải."
Trác Mộc Cường Ba sực nghĩ ra điều gì đó, vội hỏi: "Đông người như vậy sao? Thầy giáo, thầy nói xem, liệu bọn họ có liên quan gì đến những kẻ…"
Giáo sư Phương Tân giơ ngón tay trỏ lên, nói: "Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, dẫu sao đã mời người ta gia nhập thì cũng phải cho người ta biết mình đi làm gì, người nhiều miệng lắm, tôi nghĩ, tin tức chúng ta đi tìm Bạc Ba La thần miếu quá nửa là bị các thế lực ẩn tàng xung quanh thăm dò được lúc truyền tai nhau như thế. Chuyến đi lần này chúng ta không cần nhiều người đến thế, Lữ Cánh Nam sẽ khảo hạch họ rất nghiêm khắc. Thực ra, tới giờ đã đào thải đi mất năm người rồi, cuối cùng còn lại bao nhiêu thì cũng không rõ. Có điều, từ lúc bắt đầu huấn luyện là bọn họ đã hoàn toàn không liên hệ gì với thế giới bên ngoài nữa rồi, giờ chỉ cần chúng ta cẩn thận, vòi bạch tuộc của những thế lực kia chắc cũng không thể tìm thấy chúng ta được đâu."
Trác Mộc Cường Ba sực hiểu ra nói: "Chẳng trách khi tôi kể lại yêu cầu của Vương Hựu, Mẫn Mẫn và Nhạc Dương đều cảm thấy để Vương Hựu gia nhập với chúng ta cũng không vấn đề gì, nhất định là họ nghĩ vừa khéo để anh ta cũng tham gia huấn luyện luôn." Gã chợt quay đầu lại hỏi Sean: "Anh thấy con người tay Vương Hựu đó như thế nào?"
"Vương Hựu?" Sean nghi hoặc hỏi, rồi nhanh chóng hiểu ra, đáp lời: "Mọi người đang nói đến tay Vương Hựu cùng đoàn phượt với chúng tôi ở châu Mỹ phải không?"
"Phải. Chúng tôi cứu anh ta ra khỏi địa cung Maya, mà anh ta thì nhặt được ở đó một tấm gương đồng cổ có liên quan tới Bạc Ba La thần miếu. Giờ anh ta đang lấy tấm gương đó ra uy hiếp chúng tôi, đòi tham gia vào đoàn tìm kiếm thần miếu này." Trác Mộc Cường Ba nửa đùa nửa thật thuật lại vắn tắt sự việc.
Nét mặt Sean lộ vẻ hoang mang: "Việc này, kỳ thực cũng không thể nói chắc được. Anh biết đấy, dân phượt bọn tôi chủ yếu đều tụ tập với nhau trên mạng, mà lúc đó chúng tôi cũng không ngồi chung một thuyền. Tôi chỉ nhớ anh ta đi khá gần với Qite, đều là người châu Á cả mà."
Giáo sư Phương Tân nói: "Phải rồi, nhắc đến Vương Hựu, còn một chuyện nhỏ cần nói với cậu. Tay Vương Hựu đó vẫn chưa tham gia huấn luyện đâu. Anh ta nói, cần một lời hứa của cậu trước đã. Anh ta cho rằng, cậu là loại người hứa một lời nặng cả ngàn vàng, người khác thì dù hứa hẹn hay ký hợp đồng gì anh ta cũng cảm thấy không đáng tin cậy."
Trác Mộc Cường Ba liền hỏi: "Còn tấm gương đồng kia?"
Giáo sư Phương Tân gượng cười đáp: "Đương nhiên phải đợi cậu đàm phán ổn thỏa đã."
Trong lúc Trác Mộc Cường Ba và giáo sư Phương Tân đối thoại, hai hàng lông mày của Sean nhíu lên, nhưng rất khó nhận ra, chỉ có Ba Tang liếc mắt nhìn thấy.
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tôi vẫn cảm thấy, mạo muội để Vương Hựu gia nhập là quá nguy hiểm, tôi có cảm giác lúc đến tìm tôi biểu hiện của anh ta hình như rất nôn nóng, không biết là có mục đích gì khác nữa không. Tấm gương đồng ấy thực sự quan trọng đến vậy sao?"
Giáo sư Phương Tân bật chiếc máy tính xách tay để trên tấm gác phía trước chiếc xe lăn lên, nói: "Nhìn cái này đi, còn nhớ không?"
Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba vây thành một vòng cung, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của giáo sư. Hình ảnh trên đó trông thật hùng vĩ mà thần bí lạ thường, toát lên sắc thái địa phương rất nồng đậm. Trác Mộc Cường Ba làm sao mà quên được, đây chính là hình vẽ trên bốn bức vách cung điện của Tử thần trong tầng thứ năm của địa cung Maya. Ba người còn lại đều mới lần đầu tiên trông thấy, thảy đều kinh hãi thốt lên trước hình vẽ toát ra khí thế hừng hực ấy. Giáo sư Phương Tân nói: "Chú ý nhìn kỹ nhé, bức tranh này, cả bức này, bức này nữa…" Ông nhích ngón tay, liên tiếp chỉ ra mấy bức ảnh khác nhau, đều là những bức không có biểu tượng cụ thể, một vài bức vẽ các hoa văn trang trí phức tạp, có bức là hình vẽ trên nắp quan tài, còn cả những hình mà không ai hiểu gì có đánh dấu chấm đen nữa.
Giáo sư Phương Tân nói: "Mới đầu, tất cả các chuyên gia về Maya đều không lưu ý là mấy bức hình này có gì khác biệt, thế nhưng, khi dịch đến đoạn cuối của bài văn khắc trong mộ thất, thì họ liền phát hiện ra một vấn đề. Trong văn bản khắc có một từ được nhắc đến rất nhiều lần, các chuyên gia đã dựa theo ký hiệu suy đoán, có lẽ có thể dịch là "tia sáng"; cũng có chuyên gia đưa ra giả thiết, nói ý nghĩa hình tượng của ký hiệu đó có thể là "tia sáng bị ngăn cách"; ngoài việc xuất hiện rất nhiều lần, từ này còn được gắn liền với vị thần Nadimuke mà người Maya tôn sùng nữa. Đến giờ, các chuyên gia vẫn chưa thể lý giải được hàm nghĩa chân thực của nó. Nhưng thực ra, với các đầu mối chúng ta hiện đang nắm trong tay, trực tiếp dịch tổ hợp ký hiệu ấy ra, có lẽ chính là… "phong ấn tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu!""
Trác Mộc Cường Ba ngờ vực hỏi: "Cũng có khả năng là nghĩa khác đúng không? Sao có thể đoán định chính là…"
Giáo sư Phương Tân xua tay ra hiệu gã ngừng lại, nói tiếp: "Cậu nghe tôi nói hết đã. Còn một nguyên nhân nữa khiến đoạn văn dịch này trở thành nút thắt cổ chai trong quá trình phiên dịch của các chuyên gia về Maya. Khi các chuyên gia dịch đoạn văn tự khắc này, một mặt họ đối chiếu với một số văn bản mẫu, và tìm kiếm những ký hiệu tương tự, mặt khác, họ phát hiện ra, khi khắc đoạn văn này trong mộ, người Maya cũng khắc xung quanh bốn bức tường các hình vẽ đối ứng với nó. Đem so sánh những hình vẽ này và bài văn khắc, có rất nhiều đoạn khó dịch liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Thế nhưng, riêng đoạn nói về thần Nadimuke và phong ấn tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu thì không hề có các hình vẽ đối ứng, vì vậy mới trở thành câu đố khó giải trong mắt các chuyên gia về Maya. Trước hôm các cậu đi Moscow một ngày, người bạn chuyên gia của tôi mới sực nhớ ra, trong đống ảnh tư liệu về các bức bích họa tôi gửi cho anh ấy, có vài bức chỉ có hoa văn mà không có nội dung gì thực tế. Đồng thời, anh ấy cũng nghĩ đến một câu chuyện khác nữa, đó là chuyện một nhà khảo cổ học người Anh nghiên cứu tấm mặt nạ bằng ngọc xanh của vua Maya, Pakal. Ông ta cho rằng, bên trong tấm mặt nạ này còn ẩn chứa nhiều thông tin, chứ không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, nên quyết chí vén bằng được tấm màn bí mật của tấm mặt nạ ấy. Sau khi thử nghiệm rất nhiều phương pháp, sự chú ý của nhà khảo cổ học tập trung vào những chấm đen nhỏ đặc biệt, nhìn như để đánh dấu trên nắp quan tài…" Nói tới đây, giáo sư Phương Tân đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba xem gã có ấn tượng gì không.
Trác Mộc Cường Ba giật mình chấn động. Đương nhiên là gã có ấn tượng. Tất cả mọi thứ trong địa cung ấy đều để lại trong gã một ấn tượng sâu sắc, dĩ nhiên bao gồm cả những hình vẽ nhìn không hiểu, nhưng có những điểm đen nhỏ rất nổi bật làm dấu ấy.
Giáo sư Phương Tân tỏ ra rất hài lòng trước phản ứng của Trác Mộc Cường Ba: "Có ấn tượng đúng không, những hình ảnh chúng ta ghi lại được trong cung điện của Tử thần ở địa cung Maya cũng có điểm tương đồng như vậy. Khi đó, nhà khảo cổ học kia chợt nảy ra một linh cảm lạ thường, ông ta bèn chụp lại những hình ảnh được đánh dấu đó, chia ra thành từng mảng nhỏ một, rồi xử lý bằng tia X, khiến những bức hình chụp thực thể vốn không thể nhìn xuyên qua thành hình ảnh trong suốt ánh sáng có thể xuyên qua được, giống như thế này đây…"
Giáo sư Phương Tân ấn mấy nút trên bàn phím, chọn ra hai bức hình không rõ nội dung hàm chứa điều gì, sau khi máy tính xử lý, chúng liền trở nên trong suốt như tấm phim chụp X- quang. Giáo sư vừa thao tác, vừa giải thích: "Sau đó, nhà khảo cổ học người Anh ấy chồng những tấm hình có ký hiệu đánh dấu tương đồng lên nhau…" Cùng với thao tác điều khiển của giáo sư, hai bức hình trong suốt đã xếp chồng lên nhau. Một màn kỳ dị liền hiện ra trước mắt mọi người, hai bức hình vốn không thể nhìn ra nội dung biểu đạt điều gì, sau khi xếp chồng lên nhau, liền hình thành một bức hình mới hoàn toàn khác, phần đổ bóng của bức hình thứ nhất được hoa văn của bức hình thứ hai lấp vào, chỗ trống trong bức hình thứ hai lại được hoa văn của bức thứ nhất chiếm cứ, hai bức hình đã ghép lại một cách hoàn mỹ.
Trong bức hình mới này, quốc vương cầm trong tay cây gậy hình rắn tượng trưng cho hoàng quyền, nhưng lại đứng ở bậc thang phía dưới, bên trên có một người ăn mặc hết sức kỳ dị, trịnh trọng đưa cho nhà vua một vật tròn tròn sáng lấp lánh. Các bộ hạ của nhà vua đều chia ra đứng hai bên trái phải, thần thái nghiêm túc, những người quỳ rạp mình phía dưới nữa chắc có lẽ thuộc tầng lớp thấp kém hoặc nô lệ.
"Đây… đây là…" Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc đến nói không nên lời nữa.
Giáo sư Phương Tân nói: "Không chỉ có vậy, còn có thể thế này nữa…" Nói đoạn, ông xoay chuyển hai bức hình mười lăm độ, hình ảnh đổ bóng lại lập tức tạo ra một bức hình mới. Nhà vua nhận lấy hình tròn ấy, hôn lên mũi giày của người ăn mặc trang sức kỳ dị kia. Lại xoay thêm mười lăm độ nữa, hình ảnh chuyển thành quốc vương Maya đặt hình tròn ấy trước ngực, tỏ ra vô cùng cung kính nghiêm trang, như đang trịnh trọng thề độc gì đó vậy. Hai bức hình đặt chồng lên nhau, sau khi xoay chuyển liên tiếp, không ngờ lại còn tổ hợp ra được nhiều hình ảnh đến vậy. Trí tuệ của người Maya lại một lần nữa khiến mấy kẻ sống trong thời hiện đại này kinh ngạc mãi không thôi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trác Mộc Cường Ba nghi hoặc hỏi: "Sao lại làm được thế này?"
Giáo sư Phương Tân đáp: "Với tri thức ngày nay của chúng ta, đem hai bức hình trong suốt xếp chồng lên nhau để tạo ra hình ảnh mới cũng không có gì ly kỳ cả. Đó được gọi là ảnh xếp chồng, một trong những kỹ xảo đặc biệt thường dùng trong điện ảnh những năm tám mươi, chín mươi. Nhưng từ một nghìn năm trước, người Maya không hề có các thiết bị tạo ra hình ảnh trong suốt đã làm cách nào để thực hiện được, thì chúng ta không thể hiểu nổi, đây chỉ là một câu đố nhỏ trong vô số câu đố mà người Maya để lại cho đến tận ngày nay mà thôi. Chúng ta cũng không cần thiết phải đi sâu vào nghiên cứu trí tuệ của người Maya làm gì. Chắc mọi người đều hiểu rõ mục đích của tôi khi cho mọi người xem những bức hình này, à, ở đây còn hai bức nữa, xem xong sẽ hiểu rõ hơn."
Giáo sư Phương Tân lại điều khiển máy tính chọn ra hai bức hình có ký hiệu tương đồng, dùng máy tính xử lý hình ảnh rồi xếp chồng lên nhau. Lần này, những hoa văn rối loạn thoạt nhìn tựa như không hề theo bất cứ quy luật nào được tổ hợp lại, hiện lên hết sức rõ nét. Một đám người Maya, đang đặt vật hình tròn đó vào phần trên của một gian mật thất, khảm ngược vào vách tường phía trên, đồng thời cánh cửa đá hình tam giác bên cạnh đã minh chứng rất rõ ràng, đó chính là cánh cửa cấm kỵ trong địa cung Ahezt. Xem tới đây, Trác Mộc Cường Ba đã hiểu ý của giáo sư Phương Tân, ba người còn lại thì chỉ lờ mờ đoán được đại khái.
Giáo sư Phương Tân chỉ vào bức hình nói: "Nhờ phát hiện ra những hình ảnh ẩn này, các chuyên gia đã dịch được 90% bài văn khắc trong địa cung rồi, vì vậy, dựa trên các thông tin chúng ta thu thập được từ trước đến giờ, có thể khẳng định rằng, tấm gương đồng trong tay Vương Hựu kia, chính là "Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu" mà nghìn năm trước sứ giả Cổ Cách vượt đại dương, mang đến châu Mỹ!"
Tất cả đều ngẩn người ra. Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối. Giáo sư Phương Tân lại nói với Trác Mộc Cường Ba: "Nếu cậu cho rằng những thông tin lấy được trong địa cung Maya vẫn chưa đủ để chứng minh, tôi còn một chứng cứ trực tiếp hơn nữa!"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Là chứng cứ gì vậy?"
Giáo sư Phương Tân đáp: "Chẳng phải cậu vẫn không hiểu tại sao Vương Hựu lại biết chúng ta đang đi tìm Hương Ba La 1 còn gì? Đáp án, chính là ở trên tấm gương đồng đó. Còn nhớ những ký hiệu Tạng cổ mà chúng ta không thể lý giải được ở mặt sau tấm gương không? Cậu có biết, ý nghĩa của những dòng ấy sau khi dịch ra là gì không? Đoạn ký hiệu ấy tuy rất dài, kỳ thực dịch ra lại chỉ có một câu, "Hương Ba La Mật Quang Bảo Giám". Chuyện này, tôi đã chứng thực với Vương Hựu rồi. Còn một điểm nữa tôi có thể nói với cậu, trên thế gian này, người có thể đọc được loại ký hiệu Tạng cổ này chỉ còn không quá ba người, mà một trong số đó, chính là Đức Nhân lão gia, cha cậu đấy."
Đến giờ Trác Mộc Cường Ba mới hoàn toàn tin phục, đồng thời cũng sực hiểu ra, chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy những ký hiệu đó gã lại có cảm giác quen thuộc đến vậy, trên tấm thanga màu đen, đoạn ký lục liên quan đến nghi thức người Qua Ba cổ sống chung với sói, chính là dùng loại ký hiệu thoạt nhìn tưởng giống tiếng Tạng cổ mà thực chất lại hoàn toàn khác này chép lại.
Cả Sean cũng không ngừng xoa xoa hai tay vào nhau, kinh ngạc kêu lên: "Ồ, thần kỳ quá, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi. Thứ mọi người đã bỏ sót ở châu Mỹ, giờ lại trở về tay rồi."
Giáo sư Phương Tân nói: "Chính vì nguyên nhân này, chúng ta không thể không thỏa thuận với tay Vương Hựu đó, đành phải đáp ứng yêu cầu của anh ta thôi."
Thấy Trác Mộc Cường Ba ngây ra, giáo sư Phương Tân lại nói: "Nào, chắc là sớm lấy được "Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu" đó thôi, chúng ta tạm gác sang một bên đã, giờ thì xem đến số tài liệu các cậu gửi về nhé. Tuy vẫn chưa dịch lại, nhưng chỉ riêng bức hình này thôi đã cho chúng ta khá nhiều thông tin rồi. Cường Ba à, cậu nhìn thử tấm bản đồ này xem, nhìn thử xem có nhận thấy được điều gì không?"
Trác Mộc Cường Ba quan sát tấm bản đồ có ký hiệu của đảng Quốc xã ấy. Tuy không hiểu những địa danh chú thích trên đó, nhưng địa hình được vẽ lại khiến gã có cảm giác như đã từng gặp ở đâu. Hồi lâu, gã mới ngần ngừ nói: "Hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải, đây là…?"
Giáo sư Phương Tân cười cười nói: "Xem một tấm bản đồ khác này xem." Kế đó, ông liền điều khiển máy tính bật ra một tấm bản đồ khác đặt bên cạnh. Trác Mộc Cường Ba lập tức hiểu ra, kêu lên: "Ồ, bản đồ A Lý!"
Đặt hai tấm bản đồ cạnh nhau, đường nét giống đến kinh ngạc, Trác Mộc Cường Ba vừa nhìn đã nhận ra ngay tấm bản đồ của quân Đức chính là bản đồ khu vực A Lý, mạch núi mạch sông đều chuẩn xác đến kinh người.
--------------------------------
1 Shangri- la hay Hương Ba La đều là một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...