188 gió đi mang thẳng em cây đi tùng liệu già có tôi mang ở em đó về?
Khóa: Một sống, hai chết.
.
.
.
188, đi thẳng, cây tùng già, tôi ở đó!
Gió mang em đi, liệu có mang em về?
.
.
.
-Sao mày biết?
-Một sống, hai chết. Lấy chữ nằm ở vị chí số lẻ, ghép thành câu.
-Là sao?
-Là đọc theo kiểu nhảy Cóc ấy. Đọc một chữ, bỏ một chữ. – Tôi cáu. – Bỉnh sinh, chưa gặp qua ai ngu như mày.
-Vậy mà điểm trung bình vẫn cao hơn một số đứa là được. – Trần Tiến cười, tiếp lời. – Xong rồi phải không? Có cần tao mang qua đưa cho nó hộ mày không?
-Không! – Tôi đáp chắc nịch.
-Sao? – Nó sừng cồ lên với tôi.
-Không phải việc của mày. – Tôi cất mật mã vào cặp, đầu không ngẩng lên nhưng giọng nói thì cao vút. – Chiều nay thể dục tiết ba phải không? Nhớ đến nhà chở “chị” đi học đấy!
-Okay! Chiều nay “em” đến nhà mà “chị” chưa ngủ dậy thì coi trừng đấy. – Trần Tiến xòe răng cười thâm hiểm, liếc xéo tôi, gằn giọng nói. – “Mang em đi rồi lại mang em về”, mang đi mang về coi trừng con Ngân nó tát cho bể mỏ đấy chứ chả đùa đâu. Tao nói mày cứ không chịu nghe đi. Đến ngày chết không có chỗ chôn thì lại khóc. – Rứt lời, nó đập bàn quay đi, cả tiết học hôm ấy cũng chẳng nỡ nói với tôi một lời. Nói thật chứ, tôi đùa Trần Tiến cái gì cũng được, chỉ mỗi việc giấu nhẹm bí mật mà không nói thì sợ rằng “khó mà nó tha cho tôi”.
Có những chuyện nói được, cũng có những thứ khó mà mở lời. Đôi khi dù muốn hay không, tôi cũng phải giữ ình một vài bí mật. Tưởng như chiếc két bảo hiểm cũng cần được sử dụng hay một nhà từ thiện học cách khuyên góp có trừng mực. Nhưng rồi suy cho cùng, lý do cũng chỉ là lý do. Mà cái cốt yếu là tôi không muốn người khác biết quá nhiều về mình. Dù cho người đó có là Trần Tiến hay Lý Ngân…
Mặc khác, tôi vốn là một đứa nói nhiều nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ thời gian quý báu của mình ra để ngồi giải thích những chuyện không đâu. Nhất là khi người nghe lại đang hiểu lầm về cung cách sống của tôi. Như Trần Tiến vẫn thường nhận xét, tôi là một đứa “dễ gần, khó chơi”. “Dễ gần” bởi hầu hết mọi người đều bị cuốn hút trước một đứa con gái lắm lời, có nhiều câu nói để đời hay vài ba câu truyện cười sặc sụa. “Khó chơi” đơn giản vì tôi là một đứa kĩ tính, hay nổi nóng và đôi khi còn bầy trò chơi đểu bạn bè. Tuy có hơi kì quái một chút nhưng sở thích của tôi là nhìn người khác bị mình chọc cho tức sịt khói đầu. Cơ mà tôi sẽ chẳng giơ nanh múa vuốt cũng chẳng rảnh rỗi đi chọc tức người khác nếu như người đó không chọc vào tôi trước. Nhất là… người đó lại là Trần Tiến, một thằng con trai có hai cái răng chó, lúc nào cũng tinh toe, cười cợt, giễu võ dương oai.
-Lưu Việt An, đội trưởng đội nhặt bóng. – Trần Tiến giang tay chỉ thẳng vào mặt tôi gào lên. – Sao “chị” vô Trách nhiệm vậy hả? Chúng tôi đã tin tưởng và giao lại trách nhiệm thiêng liêng ấy cho “chị” thì “chị” cũng phải biết thân biết phận mà làm cho tốt đi chứ? Ngồi đấy mà mơ mơ mộng mộng cái gì? Đi nhặt bóng đi, nó bay ra kia kìa, chỗ lùm cây ấy. – Rứt lời, không chỉ riêng gì lớp tôi mà tất cả mọi người, những ai có mặt trong sân bóng lúc ấy cùng đồng loạt cười ồ lên. Có đứa cao hứng còn tặng cho Trần Tiến một tràng vỗ tay khen “ngợi” và tôi một tràng vỗ tay khen “đểu”.
Tôi cuộn chân ngồi bệt dưới nền đất gườm gườm lườm lườm Trần Tiến. Ngược lại, nó đứng đó, dưới nền trời xanh nắng vàng xèo đều hàm răng trâu, cười như phải gió.
-Nhặt bóng đi cô nương, ở đấy mà liếc mắt đưa “ghèn”.
Một tuyển thủ đội bạn nhảy ra khoác vai Trần Tiến cười xu nịnh. Không bỏ uổng hai chữ “phá đám”, hắn đóng tròn vai một tên du côn xen vào cuộc trọi mắt của tôi với Trần Tiến. Đâu vào đó, chàng ta hướng tôi liên tục nháy mắt, nháy đến rớt hai con mắt, đến nỗi tôi muốn tháo giầy ném thẳng vào mặt. Điên không chịu được! Tại sao vậy nhỉ? Tại sao đội trưởng đội mua nước, đội trưởng phục vụ, đội trưởng đội cổ vũ rồi cả đội trưởng đội nhặt bóng. Tại sao tất cả, tất cả mọi thứ đều gán hết lên đầu tôi? Mấy cái thứ danh hiệu phù du đó! Đến chết mất thôi.
Tôi ì ạch đứng dậy, đứng phủi chiếc quần thể dục rộng thùng thình bị gió làm loạn cũng như túm lấy nắm tóc đuôi ngựa đang vờn với gió kia. Mặt mày phụng phịu, giáng từng bước chân voi xuống nền đất, hướng phía lùm cây nhặt bóng.
-Nhanh lên, làm gì mà như rùa bò thế?
Mặc kệ những lời chọc ghẹo sau lưng, tôi vẫn lê từng bước chân người bệnh đến lùm cây nhặt bóng. Ăn hiếp người quá đáng, ít ra tôi vẫn còn là bệnh nhân chưa khỏi ốm.
Dừng chân trước lùm cây, thứ mà tôi nhìn thấy đầu tiên không phải là quả bóng mà là bóng lưng một người con trai. Cậu ta khoác trên người một bộ âu phục màu nâu đất, giầy da nhẹ gõ lên mặt đường. Giây phút người con trai mặc âu phục ấy xoay người, tôi đã giật mình đến mức phải bám chặt vào hàng rào sắt. Bám chặt vào điểm tựa duy nhất ấy để bản thân không ngã khụy trước đôi mắt nâu kia. Đúng vậy, người trước mặt tôi, người ấy không ai khác ngoài Hoàng Kiên Chánh. Dù có cho tiền vàng hay kề dao vào cổ uy hiếp rằng Chảnh thiếu gia đã chuyển trường tôi cũng sẽ không tin. Tôi sẽ không bao giờ tin, người con trai trước mặt này, người mang dáng vẻ thành đạt này không phải là Hoàng Kiên Chánh. Chắc chắn phải có một cái gì đó, một cái gì đó lý giải hết toàn bộ cơn ác mộng của tôi. Những giấc mơ hàng đêm, những giấc mơ chứa đầy máu và nước mắt.
Bỗng tôi thấy hai mắt cay xè và đôi má bỗng trở nên nóng hổi. Đưa tay lên quệt đi, hóa ra tôi lại khóc, tôi lại khóc vì một người dưng. Tôi đã bao lần thừa nhận rằng mình là một đứa ích kỉ, lúc nào cũng chỉ biết sống cho bản thân. Tôi cũng đã bao lần tự nói với lòng rằng cậu ta chẳng là gì của mình cả. Nhiều lắm cũng chỉ là một người qua đường, một người dưng, tôi việc gì phải bận tâm đến sống chết của cậu ta? Nhưng một sự thật không thể phủ nhận rằng lớp tường thành kiên cố ấy đã hoàn toàn sụp đổ khi tôi lại một lần nữa nhìn ấy thân ảnh ấy.
-Con kia, mày đi nhặt bóng mà nhặt cả tiếng đồng hồ vậy à? – Sau lưng tôi, Trần Tiến gân cổ gào lên, giọng mất kiên nhẫn và đầy tức tối.
Trước mặt tôi, bên kia đường, Chảnh thiếu gia đứng im không nhúc nhích. Làn tóc đen huyền thỏa sức đùa nghịch cùng gió, đua nhau vỗ về khuôn mặt điển trai, góc cạnh. Đôi mất nâu khẽ nheo lại, nhìn tôi đầy hứng thú. Viền môi kéo lên để lộ một nụ cười nửa miệng. Nụ cười ấy làm tôi phát hoảng. Nó tựa như cái lần tôi nhìn thấy cậu ta đứng dưới gốc cây Tùng già. Giây phút Chảnh thiếu gia quay lưng nhìn tôi, cũng theo cái cách ấy, nó làm tôi lạnh thấu xương. Tưởng như kiếp trước tôi đã nợ cậu ta rất nhiều, rất nhiều thứ. Vậy nên kiếp này, Chảnh thiếu gia quyết đòi lại cho bằng được. Không những thế, còn phải đòi cả gốc lẫn lãi, đòi hết tất cả những gì tôi có.
BỘP.
Trần Tiến chạy đến giật mạnh vai tôi, ép tôi phải đối diện với nó.
-Con này, mày… Sao lại khóc? – Trần Tiến hạ giọng, nói đầy vẻ bàng hoàng. Nó nhíu chặt đôi lông mày, nhìn tôi dò xét. – Có chuyện gì à?
Tôi gạt tay Trần Tiến ra khỏi vai mình, xoay người bám chặt lấy hàng rào sắt, phóng tầm nhìn ra khoảng không bao la trước mặt. Nhưng… người ấy đã không còn, Chảnh thiếu gia, cậu ta đã biến mất. Tôi đứng im đó nhìn sang bên đường, nước mắt lại lăn dài. Chẳng hiểu sao, tôi chẳng thể nào lý giải được tại sao bản thân lại thích khóc như vậy. Từ bé đến lớn, tôi luôn khinh thường mấy đứa con gái mít ướt. Lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc, khóc thì giải quyết được gì? Vậy mà giờ đây, tôi lại đứng đây khóc.
-Đủ rồi đấy! Rốt cuộc là đã có chuyện gì? – Một lần nữa, Trần Tiến giật mạnh vai tôi lại. Nó ép tôi vào hàng rào sắt, giam tôi giữa hai cánh tay rắn như thép, gằn giọng nói: – Nói, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì? NÓI!
-Không biết. – Tôi khóc nghẹn ngào.
BỤP.
Trần Tiến nện một đấm xuống lưới thép gai, ước trừng nắm đấm ấy chỉ cách mặt tôi khoảng năm phân.
-Còn muốn giấu tao à? Rốt cuộc là làm sao? Làm sao? Làm sao lại khóc? Hả? – Trần Tiến hét thẳng vào mặt tôi. Tưởng trừng nó muốn xé nát tôi ra thành trăm mảnh.
-Không biết, không biết, đừng hỏi nữa. – Tôi đẩy Trần Tiến ra, hai tay ôm chặt lấy đầu, ngồi bệt xuống đất khóc rống lên.
-Được, được thôi! Nếu đó là điều mày muốn. – Rứt lời, Trần Tiến xoay lưng đi thẳng đến chỗ lùm cây nhặt bóng lên. Cũng chẳng thèm quay lại nhìn tôi thấy một cái, cất bước đi thẳng.
-Trần Tiến, Việt An sao vậy? – Xa xa vọng tới vài ba câu thắc mắc cho cái biểu hiện lạ lùng của tôi.
-Mặc kệ nó đi! Ăn no dửng mỡ dư nước mắt. Cái loại ba chập ấy mày chấp làm gì? Sáng nắng, chiều mưa, buổi trưa sương mù, đêm đông giông bão. – Trần Tiến thoáng khựng chân lại, môi nó mấp máy cái gì đó mà tôi không nghe rõ. Song, hắng giọng hét lên cho đám nhí nhố trước mặt cùng nghe. – Con gái đẹp nhất là khi khóc, tụi bay cứ để im đấy cho nó khóc. Coi coi sáng mai ngủ dậy đẹp xấu biết liền.
Không hẹn mà gặp, một tràng cười nữa vang lên. Cười theo cái kiểu nhạo bám.
Chiều tà, mặt trời dần buông…
Tôi ngồi đó, bó gối…
Xa xa là tiếng cổ vũ cùng tiếng mắng chửi…
-Trần Tiến, mắt mày đui à? Không nhìn thấy bóng bay tới hay sao mà đứng im như trời trồng thế hả?
-Thằng kia, bóng bay tới mày không đỡ mà né cái gì?
-Trần Tiến, chuyền bóng đi, chuyền cho thằng Toàn kìa. Nhanh lên không mất bóng.
-Thằng kia, mày đánh đá thế đấy à?
-TIẾN! Mày bước ra khỏi sân ngay cho tao. Cút về luôn cho khuất mắt tao. Trời ơi, thua biết bao nhiêu điểm rồi?
.
.
.
-Về!
Tôi ngồi im không đáp lời, mắt dán chặt vào đôi giầy vải trước mặt. Có lẽ tôi sai, có lẽ tôi nên xin lỗi. Suy cho cùng nó cũng chỉ là muốn tốt cho tôi. Nếu đặt tôi vào trường hợp tương tự, tôi cũng sẽ hàng động y như Trần Tiến.
-Về!
-Xin lỗi. – Tôi thủ thỉ, nói như cho bản thân nghe.
Trần Tiến hùng hổ đi đến tóm lấy cẳng tay tôi lôi dậy, kéo thẳng về nhà xe. Suốt dọc đường nó không nói với tôi một câu nào và tôi cũng vậy. Lặng im trước cổng nhà, tôi đứng chôn chân ở đó, mắt dán chặt vào bóng lưng Trần Tiến cho đến khi nó khất dần sau ngõ cua. Lấy khóa mở cổng, tôi lật đật chạy vào nhà lôi chiếc xe đạp của mình ra, nhằm hướng nghĩa trang đường X thẳng tiến. Tôi không phải con ngốc, mật mã sau khi tách ra có hai ý. Câu thứ nhất mang thông điệp cần chuyền đạt, câu thứ hai chỉ là ý phụ. Và cũng chính vì nó nên Trần Tiến mới hiểu lầm tôi. Cũng chẳng sao cả. Cái quan trọng bây giờ là Chảnh thiếu gia, cái cốt yếu bây giờ là có đánh chết tôi cũng sẽ không tin cậu ta đã về Thụy Sĩ.
Có chết tôi cũng không tin!
Tôi không phải là một người tốt, tôi không hợp để diễn vai một nhân vật chính trong bất kể bộ phim nào. Tôi không thích truyện cổ tích, tôi ghét hoàng tử Ếch, tôi ghét công chúa ngủ trong rừng. Truyện cổ tích luôn làm cho tôi thấy đâu đâu cũng là cuộc sống màu hồng và hạnh phúc thì luôn gõ cửa với những cô công chúa xinh đẹp, nhu nhược, ngu ngốc, không có chí tiến thủ. Lúc nào cũng chỉ biết cam chịu, cam chịu đến mức khóc ròng để đợi bụt hiện lên hay bà tiên giúp đỡ. Hoàng tử Ếch chung quy cũng chỉ là một tên lừa đảo. Cớ sao lại vậy? Đơn giản vì lời giải thích của chàng ta với công chúa nhỏ. Sao nhỉ? Chàng ta từng nói mình bị một mụ phù thủy độc ác hóa phép thành Ếch xấu xí. Nhưng xét cho cùng, đó cũng chỉ là lời nói phiến diện, không bằng chứng. Nếu đặt giả thiết hoàng tử Ếch là một tên sát nhân hàng loạt đang chịu án chung thân dưới vỏ bọc một con vật xấu xí thì sao? Há chẳng phải mụ phù thủy độc ác kia đích thực là một bà tiên tốt bụng à? Và công chúa nhỏ nữa, nàng ta vừa là kẻ tiếp tay tháo guồng xích cho tên tù vượt ngục, vừa là một cô gái đáng thương vội tin lời đường mật. Có lẽ tôi xấu tính, trong đầu lúc nào cũng là ý nghĩ xuyên tạc lòng tốt của người khác. Nhưng thử nghe thêm một dẫn chứng nữa nhé! Ví dụ như công chúa ngủ trong rừng này, nàng ấy cũng là một nhân vật điển hình trong xã hội cũ. Ngốc nghếch, cả tin và hay mơ mộng. Mơ mộng một nụ hôn của vị khách lang du, cả tin trước lời hứa suông: ta sẽ làm nàng thức giấc và ngốc nghếch đánh mất nụ hôn đầu. Giả sử khi hôn xong mà công chúa không tỉnh dậy thì sao? Vị hoàng tử đó có chấp nhận để bậc đế vương ở tòa thành bên cạnh chém đầu mình ngay tại chỗ không? Dĩ nhiên là không! Mà cứ cho là có đi nữa thì chỉ với hai chữ “hoàng tử” cũng đủ để sảy ra giao tranh giữa hai nước rồi. Như vậy, lẽ dĩ nhiên công chúa ngủ trong rừng dù rằng ngàn lần vô tội thì vẫn là nguyên nhân chính gây ra chiến tranh. Lại nói, nhỡ chẳng may vị hoàng tử đó là một tên lưu manh giả danh tri thức thì sao? Nhỡ chẳng may vị hoàng tử đó chỉ là một tên lang thang đầu đường xó chợ, khoác trên mình khuôn mặt tuấn mã cùng tài nói dối hơn người thì sao? Suy cho cùng, có trừng phạt như thế nào đi nữa thì người chịu thiệt vẫn là người “bị lừa”. Không vậy mà các cụ nhà ta chả có câu “tiền mất tật mang là gì”? Nói đi nói lại, nói tới nói lui, nói quanh co vòng vèo cũng chỉ để thể hiện một điều rằng: dù cho trời có sập xuống chân tôi, đất có tét ra làm đôi hay mây mưa bão bùng có quật ngã con người này. Vẫn chắc một điều: tôi sẽ không bao giờ tin Hoàng Kiên Chánh đã về Thụy Sĩ. Tôi sẽ không bao giờ tin, sẽ không bao giờ tin trừ phi chính mắt tôi nhìn thấy. Tôi nhớ Trần Tiến từng nói tôi là một đứa cứng đầu cứng cổ. Chẳng sao cả, nếu đầu cổ không cứ thì lấy đâu cam đảm để chứa cái miệng nhỏ chuyên gây chuyện này? Xã hội tạo nên con người, con người hợp thành xã hội. Tương tự, tiền thể hiện quyền lực, học vấn thể hiện đẳng cấp. Giữa cái xã hội vồ vã này, cứng đầu cứng cổ đâu phải chỉ riêng mình tôi!
Ném xe đạp sang một bên, tôi co chân chạy thẳng lên trên đỉnh đồi. Chạy băng qua đám cỏ voi, chạy thẳng đến trước cửa ngôi nhà gỗ. Chẳng buồn nghĩ ngợi gì nhiều, tôi lật tấm ván gỗ lên, nhảy luôn xuống dưới ấy. Bao quanh tôi là một khoảng không đen kịt, đứng chôn chân ở đó một lúc, đợi khi mắt thích ứng hoàn toàn với bóng tối, tôi mới bắt đầu mò mẫm đi vào trong. Mùi đất ẩm mốc và mùi hôi thối bốc lên nồng đậm, xông thẳng vào mũi làm thần kinh tôi điên đảo. Ngăn kéo trí nhớ lại được dịp mở bung ra, đẩy tôi về buổi tối cách đấy hai ngày. Máu máu máu và máu, mọi thứ đều là máu. Rùng mình, tôi vội lắc đầu ngầy ngậy để xua đi cái ý nghĩ vừa mới hình thành. Hai tay tóm chặt lấy cổ áo thể dục mặc sức kéo cao, nhẹ bước.
Điểm đến đầu tiên của tôi là phòng chứa, khẽ đẩy cửa, bên trong chẳng có gì ngoài một gian phòng không. Chẳng những thế, kể từ khi tôi bước vào đây đã thấy nơi này có gì không đúng, hay nói đúng hơn là đã chẳng còn như lúc ban đầu. Dọc đường đi không có lấy một cái bóng điện, dù là một cái bóng điện vỡ. Khắp nơi màng nhện chằng chịt, tựa như nơi đây đã rất lâu rồi chưa từng có người đặt chân đến. Dù rằng chỉ mới hai ngày trước đấy thôi, tôi còn suýt bỏ mạng tại nơi này. Lượn thêm vài vòng, lang thang khắp ngõ này ngóc kia, nhưng tất cả tìm được chỉ là màng nhện, bùn đất và sâu bọ. Điên tiết, tối đá chân vào tường, đá bay khúc gỗ mục nát dưới chân. Không những thế, tôi còn mắm môi mắm lợi, nghiến răng trèo trẹo mà chửi thề.
-Đủ rồi, về thôi!
Giật mình, vội quay đầu lại, đập vào mắt tôi là bản mặt đểu giả của tên họ Bùi lớp bên cạnh. Ơ… sao Vĩnh Quang lại biết tôi ở đây nhỉ? Đừng nói là hắn đi theo tôi suốt từ ấy đến giờ nhé!
-Đi về. – Vĩnh Quang tóm lấy cổ tay tôi lôi đi, giọng điệu mất kiên nhẫn. – Đây là tự em tìm đến chỗ chết, sau có chả giá bằng máu và nước mắt cũng đừng ân hận.
-Gì cơ?
-Anh nói là theo anh về, ngay bây giờ.
-Tội gì? Bỏ tay ra, tại sao tôi phải theo cậu về? – Tôi vùng vằng rút tay ra, vừa ức vừa tức, rút mãi không được, đoạn tôi gào lên: – Anh em gì chứ? Đừng có điên! Sau này hay mai kia tôi có sảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến cậu. Cút đi, đừng có ở đây đóng vai ông bố hiền từ quản con cái đi đi về về. Cút đi…
Mặc cho tôi có gào thét, chống đối cỡ nào đi nữa, Vĩnh Quang vẫn quyết lôi tôi đến cửa hang bằng được. Vừa đi hắn vừa đưa tay lên bịt chặt lấy miệng tôi. Song, không biết bằng cách nào mà hắn lôi tôi lên khỏi cái cửa hang bé xíu dành ột người đi. Đâu vào đó, lại vừa ôm vừa bế mang tôi ra khỏi ngôi nhà gỗ.
-Việt An, con…
Động tác bứt tóc của tôi khựng lại giữa không chung khi bên tai chuyền đến một giọng nói hiền từ quen thuộc, và… giọng nói ấy là của mẹ tôi. Giật mình, tôi vội quay đầu lại, đập vào mắt tôi là sườn mặt gầy xanh xao, đôi môi tím rịm, hai mắt mở to đầy vẻ hốt hoảng bàng hoàng. Tôi chật vật nhảy ra khỏi vòng tay của Vĩnh Quang, song chạy đến bên mẹ, lắp bắp gọi:
-Mẹ, mẹ… sao mẹ lại ở đây? – Miệng thì hỏi mẹ nhưng mắt thì liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ta, nhưng sao cảm thấy có đôi chút quen mắt. Có phải trước đó tôi đã gặp qua người này rồi?
Lục lại trí nhớ, tôi gồng mình đào xới từng mảnh ghép quá khứ, gắng gượng đem chúng chắp vá lại với nhau nhưng vẫn không thành hình. Một bức tranh rộng lớn trải dài trước mặt nhưng lại mang trên mình một lỗ hổng khổng lồ. Một lỗ hổng mà tôi có cố cỡ nào cũng không thể lấp đầy. Tại sao vậy nhỉ? Đối với tôi mà nói, ông ta rất quen mắt…
Người đàn ông trước mặt tôi ăn vận đơn giản, sơ-mi trắng, quần jeas, giầy da, áo khoác mỏng. Hai tay ông ta thả xuôi theo thế đứng, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn tôi chăm chú. Ánh mắt phức tạp, chứa chút gì đó xót xa, cũng có chút vui mừng hoan hỉ. Hai thứ ánh sáng ấy chộn lẫn với nhau làm cho đáy mắt của người đàn ông đó ánh lên một niềm thương cảm sâu sắc, một chút buồn buồn tủi tủi và còn nhiều hơn thế nữa. Cái cảm xúc ấy, nó tựa như người cha hiền tìm được đứa con gái thất lạc lâu năm… Chết mất thôi, sao tôi lại có cái suy nghĩ ngớ ngẩn ấy nhỉ?
Tôi ôm lấy cánh tay mẹ, mặc sức lắc.
-Mẹ… ai đây?
Rứt lời, Vĩnh Quang nhẹ nhàng đi đến bên người đàn ông, nhẹ nhàng gọi “bố”. Ngã ngửa, mẹ tôi có quen với bố Vĩnh Quang à? Sao trái đất này nhỏ bé quá vậy? Đi đến đâu cũng gặp người quen. Nhưng thế vẫn chưa là gì khi mà người đàn ông ấy gạt phắt đứa con trai duy nhất của mình qua một bên để mà tiến thẳng về phía tôi. Ông ta nhẹ nhàng mở vòng tay bao la rộng lớn của mình ra, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng thốt lên hai chữ “con gái”. Tôi há hốc miệng, mở to mắt, cứng đờ người vì shock. Liền ngay sau đó lập tức đẩy ông ta ra rồi chạy đến bên mẹ, núp sau cánh tay người.
-Mẹ, chuyện gì vậy? Ai đây?
Bỏ ngoài tai câu nghi vấn của tôi, mẹ quay người lại nắm lấy bả vai tôi, vừa hỏi vừa lắc:
-Hai đứa… con… Việt An… hai đứa… hai đứa yêu nhau à?
-Không ạ! – Tôi chối bay. Thật ra không phải là “chối” mà là bị vu khống, tôi có điên đâu mà đi thích cái ngữ ấy.
Vậy mà mẹ chẳng có lấy một chút gọi là để tâm đến câu trả lời của tôi. Những câu nói sau đó dường như không được lý trí chi phối, hầu hết nó được tuôn ra theo mạch cảm xúc đang dâng chào trong lồng ngực.
-Con… hai đứa… hai đứa là anh em ruột, Việt An… không được đâu con. – Mẹ nhìn tôi, mím môi khẽ lắc đầu, lặp lại lần nữa: – Hai đứa là anh em ruột.
-Sao ạ? – Tôi nghe bên tai có tiếng nổ đoàng, mọi thứ dường như chao đảo. Cái gì mà “anh em ruột”? Tôi là con một mà? Vậy chứ tôi với tên họ Bùi này là anh em sinh đôi à? Không đúng, anh em sinh đôi sao một người sinh tháng hai một người sinh tháng ba được? Anh em thất lạc càng không đúng, một năm mẹ sinh được hai người con à? Làm gì có cái lý đó! Vậy thì rốt cuộc là sao? Tại sao lại là anh em ruột? – Mẹ, mẹ nói đùa phải không? Sao có thể? Sao có thể chứ!
-Việt An, mẹ xin lỗi, hai đứa là anh em ruột. – Mẹ thốt lên trong cay đắng, đôi mắt run rẩy hướng về phía tôi với toàn bộ xót xa cho đứa con gái bé nhỏ của mình.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tôi hiên ngang lẫm liệt đoạn gào lên:
-Mẹ, sao có thể? Cậu ta họ Bùi… – Để chứng minh cho điều mình nói là đúng, tôi còn dang tay chỉ thẳng vào mặt Vĩnh Quang ra lệnh: – Nói đi, nói cậu tên là Bùi Vĩnh Quang đi, nói ẹ tôi nghe đi! Xin cậu…
-Việt An xin lỗi… xin lỗi… – Mẹ bổ nhào tới ôm trầm lấy tôi, nước mắt mặn chát từng giọt, từng giọt rơi xuống ướt đẫm cả đỉnh đầu. Tựa như là mơ, nhưng tất cả lại là sự thật, mà cái sự thật này nghe cứ như một câu nói đùa quá trớn. Lời mẹ nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng sao rót vào tai tôi lại tựa như hàng ngàn chiếc đinh nhọn đóng vào màng nhĩ. Tôi đưa mắt nhìn mẹ cốt cố tìm kiếm sự đùa cợt thường ngày nhưng đáp lại tôi là con số không tròn trĩnh. Xa xa, Vĩnh Quang đứng im không nói tiếng nào, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, ánh mắt thâm sâu khó đoán. Dần, thân ảnh cao gầy kia cũng bị ánh chiều tà nuốt gọn…
Tôi chẳng biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ biết một điều rằng: khi đôi chân trần vừa kịp chấm hạ trước cửa phòng khách, tôi thấy cả căn nhà đều là một đống đổ vỡ và ba nằm sõng soài trên mặt đất. Người ba luôn cưng nựng và thường nhìn tôi với ánh mắt yêu chiều giờ này lại khẽ khàng chống lưng ngồi dậy. Người nhìn tôi với ánh mắt mông lung sưng đỏ, nước da màu đồng vốn có giờ này lại trắng bệch xanh xao. Giọng nói khàn khàn mệt mỏi, tựa như là đang nói cho bản thân nghe, đang tự giễu cợt mình.
-16 năm, đứa con gái tôi nuôi 16 năm, để đến một ngày biết được nó là con thằng khác. – Ba quơ tay vơ lấy chai bia bên cạnh ném thẳng đến bức tường trước mặt, lại nhặt thêm một vỏ chai bia khác đập thẳng xuống nền gạch, gầm lên: – Tại sao vậy hả? Tại sao lại vậy? Em nói đi Nhiên! TẠI SAO…
Tiếng sấm đổ dồn bên ngoài, chớp nháy thi nhau bổ toác nền trời, gió cất rèm cửa tung lên bất ngờ, rèm cửa trong phòng khách được dịp xõa bay. Tôi gồng mình chống lại từng tiếng đổ vỡ, gồng mình chống lại từng lời quở trách tựa như nhát đao, gồng mình chống đỡ từng mảnh yêu thương đang vụn vỡ…
-Không, nó là con anh, Lưu hùng, con bé là con anh. – Mẹ thốt lên trong cay đắng, giọng nói nghẹn ngào như chỉ trực vỡ òa. Hai mí mắt ngậm đầy nước, niềm sót xa dâng chào lên đến cực hạn.
-Con tôi? – Ba cười chua chát, giọng nói vỡ òa tan thương. – Phải rồi, đứa con gái diệu, đứa con gái bảo bối, đứa con gái mà tôi coi như mạng sống của mình. Đứa con gái tôi từng coi là toàn bộ gia sản, là ngọc Lưu Ly, là tất cả những gì tôi có. Để đến một ngày nhận ra mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng! Vàn bài này tôi đã thua rồi, tôi đã thua em thật rồi.
Đoạn ba nhẹ nhàng lắc đầu cười vang. Cớ sao cười mà nước mắt cứ tuôn rơi? Từng giọt nước mắt lăn dài nơi gò má, nặng tựa viên kim cương đua nhau vây bủa ăn mòn trái tim tôi.
Ngoài trời đổ tiếng rào rào chắc là mưa. Chỉ chốc lát sau, mưa đã ầm ầm ập rơi, hạt mưa nện trên mái ngói, như có khí thế ngùn ngụt nào xé gió lao đến, trời đất chỉ sót lại tiếng nước đổ ầm ầm.
Tôi chống một tay lên cánh cửa phòng khách, cố sức bấu víu lấy điểm tựa duy nhất, điểm tựa cuối cùng. Qua làn sương mờ trước mặt, tôi nhìn thấy người cha luôn coi trọng mã bề ngoài của mình giờ lại khoác trên người cái hình hài nhếch nhác tàn tạ. Thân ảnh cao cao tự đại ấy giờ đây hèn mọn đến mức tự vùi mình trong thứ ánh nơ-ong nhân tạo, tự nhấn chìm bản thân dưới lòng đại dương thâm sâu cùng cốc, tự nguyện đem linh hồn ném đến một nơi xa…
Rạch sáng đánh ngang trời, bổ đôi nền trời đen kịt, bổ đôi giọt nước mắt chưa kịp trào ra khỏi khóe mi. Tiếng sấm rền vang hòa cùng tiếng gió gào thét rót vào tai người nghe sao mà thê lương ai oán. Từng bánh xe nặng nề lăn, nặng nề nghiền nát màn mưa tựa như bóp nghẹn ánh mắt yêu chiều của ba, tựa như xé rách nụ cười ấm áp của mẹ, tựa như cướp đi cả bầu trời hạnh phúc đầy ắp yêu thương của tôi. Bầu trời hạnh phúc ấy, bầu trời đêm nay đã không còn yên bình như khoảng thời gian từng qua…
-Không, anh không có trắng tay! Anh vẫn còn mẹ con em, vẫn còn gia đình này. – Mẹ đi đến bên cạnh ba, nhẹ nhàng ngồi xuống, đem vỏ trai bia đã bị đập bể mất một nửa gỡ ra. Bất thình lình ba đẩy mẹ ra, dùng chính vỏ trai bia sắc nhọn chỉ thẳng vào mặt mẹ gầm lên:
-Gia đình? – Đoạn ngửa cổ cười vang. – Cái này còn gọi là gia đình à? – Song, ba đưa tay lên vò rối mái tóc ngắn của mình, nói với giọng nghẹn ngào. – Cô nhìn xem, nhìn xem nó nhú lên được mấy cái sừng rồi? Hử? Nói đi, NÓI!
Gió reo như tiếng nức nở, mây đen phủ kín nền trời, mẹ ngồi bệt dưới nền gạch, ngồi bên tiếng nức nở đứt đoạn của mình, ngồi bên trái tim hóa đá của ba.
-Hùng… làm ơn nghe em giải thích… – Mẹ nâng đôi tay rớm máu vì bị thủy tinh cứa đứt lên, khúm núm bò tới ôm lấy cổ ba khóc nghẹn ngào. – Anh nghe em giải thích có được không?
Người ba luôn tươi cười và hay kiếm chò trọc cười hai mẹ con tôi lúc bấy giờ lại chẳng màng đến lời khẩn thiết của mẹ. Ông “hừ” mạnh một tiếng, cười khan song dùng chính đôi tay rắn chắc của mình gỡ mẹ ra, đẩy sang một bên. Ba đứng bật dậy, duỗi thẳng đôi chân dài bước đi. Lúc ngang qua tôi, đôi chân dài ấy thoáng khựng lại, ông nhìn tôi với ánh mắt sót xa, ngậm đầy nước nhưng cũng chất chứa một trời hận thù. Đoạn lại ngửa cổ cười vang, giọng cười thê lương đến ai oán lòng.
Từ bé đến lớn, trong mắt tôi, người ba to bằng ông hoàng ấy chưa bao giờ nỡ để tôi chịu đói chịu rét hay ngồi dưới nền gạch lạnh cóng khóc như lúc này. Vậy mà giờ đây, cái chuyện “chưa bao giờ” xảy ra ấy đang tái diễn ngay trước mắt tôi. Tôi ngậm chặt răng, nuốt vào từng giọt nước mắt mặn đắng đậu trên khóe môi. Đôi tay đan chặt vào nhau, tôi nhắm chặt mắt lại, cố sức tránh né đôi mắt đỏ hoe kia. Song, chuyện gì đến cũng phải đến, ba đứng đó gật gù ra chiều đã hiểu hết tất cả, đoạn lấy tay đấm bùm bụp vào ngực mình bước đi. Tôi đưa tay lên ôm chặt lấy cổ áo thể dục, ông chặt lấy trái tim đang rỏ máu, úp mặt vào hai chân khóc thành tiếng.
“Đoàng” một tiếng, bóng điện bên đường bị đánh cháy đen, lửa chưa kịp bốc lên đã bị màn mưa dập tắt. Rèm cửa trong phòng khách được dịp hoảng hốt đua nhau phập phồng. Qua làn nước mưa mờ mờ ảo ảo, qua lớp kính thủy tinh lạnh băng, tôi nhìn thấy mẹ ôm chặt ba từ phía sau. Thêm một rạch sáng nữa đánh ngang trời, tôi men theo thứ ánh sáng đó, nhìn thấy ba mẹ của mình đã ướt sũn dưới làn mưa. Môi mẹ run rẩy, mấp máy cái gì đó. Còn ba lại chỉ đứng im, sườn mặt nghiêng nghiêng ném ra một nụ cười đau đớn. Tôi ngồi im trong nhà, tiếp tục úp mặt vào gối, thấy sao cổ họng mặn chát, sống mũi cay xè, nước mắt lại được dịp tuôn rơi.
Đêm đó tôi ngồi im trong phòng khách, không biết có phải nước mắt đã quá dư thừa hay không mà cứ tuôn rơi cả đêm, thấm ướt cả chiếc quần thể dục. Nước mắt nặng nề xuyên qua vải mỏng, thấm ướt chân tựa như xé rách phần da thịt mà nó chạm phải. Đêm hôm ấy, từng giây trôi qua tựa như một thế kỉ. Đêm hôm ấy, gió thét mưa gào, nặng nề đánh úp mái ngói đỏ tươi, quật tôi ngã lăn ra nền gạch. Đêm hôm ấy là một đêm không ngủ. Đêm nay, tôi sẽ chẳng bao giờ quên…
Rạng sáng, lật người chở mình, tôi phát hiện bản thân nhả ra từng đợt khí nóng hổi. Sờ chán, tôi lại sốt rồi. Chống lưng ngồi dậy, tôi lờ đi đống thủy tinh sắc nhọn giữa nhà, lờ đi hai cánh cửa chính toang hoang, bỏ lơ tất cả. Tôi đi đến phòng ba mẹ, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong, không có ai. Lại đi lượn khắp nhà nhưng cũng chỉ có mình tôi.
Đáng ra buổi sáng thường nhật của gia đình tôi là một màn gọi đò. Ba uể oải thức dậy sau tiếng thét lớn tựa người đánh kẻng của mẹ. Con tôi…
-An ơi, dậy đi con.
-Vâng con dậy rồi.
Đừng nghĩ tôi ngoan đến vậy, sau cả trăm lần cái “vâng con dậy rồi” ấy là cuộn chăn ngủ thẳng cẳng. Rồi thì người mẹ hết lòng vì con vì cái ấy của tôi tức tối sách nguyên cây chổi lông gà đứng trước cửa phòng tôi mà hét.
-Thế giờ có dậy đi học không thì bảo?
Từ bé tôi vốn đã thông minh, trước khi đi ngủ lúc nào cũng phải khóa trái cửa phòng. Không thì…
Tôi đứng giữa nhà, cười ngây ngô, cười khi nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc ấy. Vậy mà giờ đây, ngôi nhà chống không, chỉ còn mình tôi. Thậm chí tôi còn ngoan đến mức sáng dậy mà không cần mẹ gọi. Tôi còn ngoan đến mức sáng dậy không phải nghe mấy lời chê bai của ba. Thậm chí tôi đã khóc, tôi đã khóc vì mình “quá ngoan”. Nhưng giờ tôi ngoan như vậy để cho ai xem? Chẳng phải để cho họ xe à? Nhưng giờ họ đi đâu rồi? Họ đã đi đâu hết rồi?
Tôi lại khóc, tôi lại đứng giữa nhà khóc như một con ngốc. Thậm chí, tôi đã tự nói với bản thân rằng “khóc gì mà khóc hoài vậy? Lo mà đi tìm ba mẹ đi chứ đứng đây khóc có ích gì?” nhưng miệng nói mà chân chẳng làm, tôi chỉ biết đứng đó khóc khóc và khóc…
-An ơi.
Ngoài sân có tiếng gọi, tội vội quệt đi hai hàng nước mắt, vội chạy ra cửa nhà đứng vì cứ ngỡ đó là ba mẹ. Nhưng không, người ấy là Trần Tiến, nó đến chở tôi đi học. Thoáng thấy hình hài nhếch nhác tàn tạ của tôi ẩn ẩn hiện hiện sau cánh cửa gỗ. Trần Tiến trợn tròn mắt, gạt chân chống xe, đẩy cổng chạy thẳng vào nhà. Hai tay nó nắm chặt lấy bả vai tôi, mặc sức lắc.
-Sao nữa vậy? – Tôi không đáp lời, đơn giản là đứng im nhìn nó, nước mắt lại rơi. Bấy giờ, Trần Tiến cũng chẳng bận tâm đến thái độ hời hợt của tôi nữa. Nó đưa mắt nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, rồi lại lộn ngược từ chân lên đầu. Cuối cùng, dừng lại trước đôi mắt đỏ hoe vì khóc của tôi. Trần Tiến hạ giọng, nhẹ nhàng đùa:
-Ở dơ thiệt đó nha, từ hôm qua đến giờ chưa tắm phải không? Giầy cũng không chịu thay ra. Tính làm chò gì đây?
Tôi chẳng bận tâm, tôi chẳng bận tâm đến lời nói đùa ấy. Cũng chẳng muốn giả vờ vui vẻ, cười đùa hời hợt hay vờ như mình không sao mà đá đểu nhau suốt cả ngày. Tôi dang tay ôm chặt lấy thắt lưng Trần Tiến, vùi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào ngực nó khóc òa. Trần Tiến cứng đờ người trước hành động lố bịch ấy của tôi, nụ cười trên môi nó méo xệch biến dạng. Song, khi ổn định lại tinh thần, hai tay nó vỗ nhẹ lên lưng tôi hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Tôi nằm trong ngực Trần Tiến, lắc đầu ngầy nguậy nói: không biết. Khẽ cười, nó lôi tôi ra khỏi ngực mình, búng vào mũi tôi một cái thật đau, nhại lại:
-Không biết à?
Tôi sụt sịt ôm mũi lặp lại:
-Không biết.
Lại cười, Trần Tiến sách ngược cổ áo của tôi lên như thủa nhỏ, hai đứa vẫn thường đùa nhau, nó bảo:
-Dạo này có nhiều bí mật quá nhỉ? – Dừng lại một chút, nó lại đùa. – Có thể dùng tiền moi ra một chút tin tức được không? Nếu thấy chưa đủ, tao tình nguyện lấy thân chả, ày ôm tao cả ngày luôn. Chịu không?
Tôi “xí” mộ tiếng, bĩu môi nói “ai thèm” song lại mím môi cười nhẹ.
Mọi người vẫn thường ước có một chàng hoàng tử đẹp trai, cưỡi ngựa đến bên mình. Có một chàng hoàng tử sẵn sàng ở bên lau nước mắt ình, sẵn sàng mở rộng vòng tay, để sẵn một bờ vai mỗi khi cần đến. Vậy… liệu Trần Tiến có phải chàng hoàng tử trong mơ của tôi không? Tôi cười cười cho cái suy nghĩ ngốc nghếch ấy, đổi lại nhận được một cái cốc đầu đau điếng. Trần Tiến lườm tôi làu bàu:
-Không thèm? Không thèm mà lại nhìn người ta theo cái kiểu “ăn tươi nuốt sống vậy à?” – Dừng lại một chút, đoạn nó giục: – Vào thay quần áo đi cô nương, nhìn cái kiểu này là chưa đánh răng rửa mặt gì rồi này! Bẩn chết đi được. – Song, nó “á” lên một tiếng, lấy tay chỉ thẳng vào mặt tôi vu khống. – Trời ơi sơ-mi trắng, cái áo đồng phục, cái áo sạch đẹp để đến trường đến lớp của tao mà mày dám quệt hết ghèn đất vào đây. – Và minh chứng cho điều mình nói là đúng, hai tay nó kẹp nhẹ cái áo trắng giơ lên cho tôi xem. – Nước mắt với chả nước mũi, bẩn không khác gì con bé cai sữa. – Song lại cười cười, nó dang tay đẩy tôi lọt thẳng vào phòng mà hiển nhiên không hé răng đả động đến đống đổ vỡ trong nhà. Tôi thiết nghĩ, chắc nó cũng phần nào đoán được chuyện gì đã sảy ra. Quần áo tinh tươm, đầu tóc gọn gàng, mặt mũi sáng sủa, tôi đi thẳng vào nhà bếp thì thấy Trần Tiến đã ngồi sẵn trên ghế chờ mình. Hai tay nó nắm chặt cây nấm, da mặt có phần tái đi, môi khẽ mấp máy hỏi:
-Cái này ở đâu ra?
Tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ biết đứng đực ra đó mà không đáp lời. Ngược lại, Trần tiến cũng không có tỏ vẻ khó chịu, nó từ tốn giải thích:
-Đây không phải là nấm thường, nó là một loại nấm có thể sinh ra tác dụng ảo giác rất mạnh. Ngoại hình của nó không khác gì nấm thường. Nhưng nó có một lượng độc tố rất lớn có thể ảnh hưởng nghiêm trọng hệ thống thần kinh, khiến người sinh ra ảo giác khác nhau. Có những trường hợp nó sẽ điều khiển cả lý trí của người chúng độc. Khiến hành độc và lời nói của họ bị cảm xúc chi phối, làm ra những điều mà bản thân không muốn nhất trong lúc đó. – Dừng lại một chút, Trần Tiến giơ cao cây nấm lên, giọng đầy nghiêm túc, nghiêng đầu hỏi tôi. – Cái này, nhà mày lấy ở đâu ra?
Tôi vội lắc đầu thật mạnh, vội phủ nhận rằng: mình hoàn toàn không biết gì cả. Song, nó khẽ lắc đầu, tiếp tục nói.
-Loại nấm này thường thì chỉ xuất hiện trong phòng thí nghiệm thôi. Mày sẽ không bao giờ tìm thấy nó ngoài chợ hay siêu thị gì đâu. Bởi lẽ khí hậu Việt Nam không hợp cho nó sinh trưởng. Hay nói trắng ra mớ nấm này thuộc hàng nhập khẩu, giá cả cũng chẳng phải vừa. – Dừng lại một chút, Trần Tiến khẽ liếc tôi đoán ý tiếp lời. – Tao không biết chuyện gì đã sảy ra, nhưng tin tao đi, một phần là do nó gây nên đấy.
Ừ, chắc một phần là do nó gây nên! Bỗng… tôi thấy lòng nhẹ hẳn. Dù đúng hay sai, ít ra tôi vẫn nợ Trần Tiến một lời “cám ơn”. Đoạn tôi bảo:
-Khoa môi múa mép không khác gì nhà bác học. Sao mày biết cái nấm đó độc hại đến vậy?
Trần Tiến ngồi đó nhìn tôi cười khẩy, bất ngờ nó đẩy nhẹ ghế ra sau, hai chân vắt chéo gác lên bàn ăn khẽ rung. Song, vênh mặt nói đầy tự hào.
-Mày quên là chị Hạnh nhà tao học công nghệ sinh học à? – Trần Tiến đưa tay lên vuốt ngược mái tóc đen huyền ra sau, tiếp lời: – Ba cái trò vạch vãnh này sao bổn thiếu gia không biết cho được? Hỏi thừa.
Tôi chỉ là đứng đó cười cười đáp lại:
-Đọc ba cái thứ sách đại học đó suy cho cùng cũng là tổn thọ chết sớm chứ có bổ béo gì mà ham?
Thấy tôi giở giọng chê bai, Trần Tiến vội đập bàn đứng bật dậy phản bác.
-Này này, chỉ có những đứa ham chơi hơn ham học như mày mới dám đứng đó phun ra cái câu thiếu muối như vậy thôi. Sách viết ra là để đọc, không trước thì sau cũng phải học. Người khôn là người biết đi trước thời đại. Dốt ạ!
Tôi chỉ biết đứng đó cười cười, cũng chẳng buồn chảnh chọe với nó nữa. Ừ thì người khôn là người biết đi trước thời đại. Võ miệng đủ rồi, tôi sách xe đạp ra, sóng đôi cùng Trần Tiến đến trường. Suốt đoạn đường, nó chẳng tha cho tôi lấy một giây. Song hành bên từng vòng quay xe đạp là lời quở trách:
-Vậy ra ban nãy mày ôm tao là do nấm à? Vậy ra tao lỗ vốn à? Vậy ra mày ăn dưa bở của tao à? Con này, thủ đoạn gớm nhỉ? Đến bạn thân mà cũng không tha, lúc nào cũng chỉ biết kiếm chò lừa lọc hết người này đến người khác. Mày làm thế rồi làm sao sau tao lấy vợ cho nổi?
Cứ thế, nó huyên thuyên đủ thứ làm tôi phát điên lên vì… “ngại”.
.
.
.
Chuyện mấy cây nấm ấy, đến tận vài ngày sau đó tôi mới biết đến một sự thật trắng trợn rằng: mình bị Trần Tiến lừa. Mớ nấm đó chẳng phải nấm độc hay nấm rừng gì cả mà là nấm hương. Nấm hương rải đầy chợ và siêu thị thì tất nhiên xếp đầy. Vậy mà nó dám há mồm ra nói với tôi rằng đó là nấm độc. Nấm độc cái đầu nó ấy chứ nấm độc. Hôm ấy tôi tức tốc rà soát từng trang mạng một, mở to cặp mắt gấu trúc của mình ra cố nhìn cho kĩ. Nói thật thì cũng có một loại nấm mang độc tính mạnh và gây ảo giác cho người dùng như Trần Tiến nói. Đúng thật là loại nấm đó chỉ dùng trong phòng thí nghiệm và không sinh trưởng được ở Việt Nam. Nó giải thích từ đầu đến cuối tất cả đều đúng, chỉ sai một chỗ là nấm trong tủ lạnh nhà tôi là nấm hương. Cái thằng mất dịch, vậy mà tôi còn nghe lời nó răm rắp, suýt chút nữa là đem đổ hết mớ nấm hương ấy đi. Điên không để đâu cho hết. Thậm chí, lúc ấy mẹ đang rất buồn vì ba bỏ đi mấy ngày không về mà vẫn phải bật cười trước cái bộ dạng chật vật vì “tức” của tôi. Chỉ là nụ cười của mẹ rất mờ nhạt, đoạn mẹ bảo:
-Mày ngốn của mẹ hết bao nhiêu cơm gạo mà lại để thằng nhóc ấy lừa vậy à?
Trước lời bình phẩm quá mức hạ thấp đứa con gái một của mẹ. Đầu tôi bốc khói và hai mắt thì nổ đom đóm. Tôi hận Trần Tiến đến mức muốn bay thẳng sang bên ấy đập tan khuôn mặt thư sinh đểu giả. Không những thế, tôi còn phải cắt lưỡi khâu môi, cạo đầu bôi vôi rồi dắt nó đi bêu diếu hết làng trên xóm dưới. Để xem từ đấy về sau nó còn dám lừa tôi nữa không?
Khốn nạn, nó thừa biết là tôi chỉ giỏi khoản ăn thôi còn về phần nấu nướng ấy thì tôi mù tịt. Vậy nên cái thằng đểu giả ấy mới dám mở mồm ra nói dối không chớp mắt như vậy. Trần Tiến thừa biết rằng nấm rơm nấm rạ, nấm hương nấm chùa tôi chẳng thể phân biệt nổi nấm nào ra nấm nào. Bởi thế nên nó mới há mồm ra nói này nói nọ, nói dối trắng trợn mà không một chút sợ sệt và cũng chẳng có chút gì gọi là sợ bị lổ tẩy.
Trách mắng vậy thôi chứ bản thân tôi vẫn ngầm thừa nhận rằng: lúc bấy giờ Trần Tiến lừa tôi là vì tinh thần tôi quá suy sụp. Lúc ấy, bao quang đại não tôi là hai chữ “đổ vỡ”. Lúc ấy, ôm trọn lấy tôi là khoảng không yên ả đến dọa người. Lúc ấy, tôi dường như bị nhấn chìm giữa nỗi đau mà bản thân tự tạo ra. Lúc ấy, nếu không có Trần Tiến đỡ dậy, tôi thật chẳng biết từng mảnh ghép yêu thương sắc nhọn ấy sẽ đua nhau cứa vào da thịt cho đến bao giờ? Chuyện cây nấm Trần Tiến bịa ra đơn giản chỉ là một cách an ủi nhưng thường thì mấy cái chò “dắt tay bạn bước qua nỗi đau” của nó rất dễ làm người khác phát điên. Chả vậy mà nó chưa bao giờ nói với tôi được một câu “nín khóc đi, tao sẽ nhường chùm nho của tao ày” mà là “bây giờ tao rút cái gai này ra mà thấy mày vẫn khóc hay dám há mồm ra than đau nửa chữ thôi là tao sẽ lập tức cắm lại chỗ cũ ngay”. Lúc bấy giờ tôi mà còn dám khóc lóc gì đó thì quả thật gan to bằng trời.
Đọc tiếp Mật mã cuối cùng – Chương 16
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...