Mật mã cuối cùng

-Vẽ mặt hung thủ, giờ thế này, tôi với cậu rẽ ra hai hướng. Cậu đi đường kia còn tôi đi đường này! Okay? – Không để tôi kịp đáp lời, Vĩnh Quang quay lưng đi thẳng, mất dần ngay trước mắt tôi.
Hoảng hồn, tôi vội chạy theo Vĩnh Quang, luôn miệng gọi tên cậu ta, nhưng không có tiếng trả lời. Tôi đứng đó, chết lặng! Xung quanh, hàng nghìn cặp mắt từ các ngôi mộ đổ dồn lên người tôi. Không biết có phải do tôi giỏi tưởng tượng hay không? Nhưng tất cả viền môi của họ đồng loạt kéo lên, để lộ một nụ cười man rợn. Song, ngôi mộ gần nơi tôi đứng bật lên một tiếng cười khẽ, vội quay mặt lại, tôi thấy tấm ảnh trên ngôi mộ, ông ta nhìn tôi cười khoái trá. Tiếp đó, khắp nơi vang lên một tràng cười nghiêng ngả, họ cười sự ngốc nghếch của tôi. Tôi lấy hai tay bịt chặt tai, khom lưng ngồi bệt xuống đất khóc không thành tiếng. Xung quanh, không gian thời gian dịch chuyển đưa tôi đến trước cửa ngôi nhà gỗ. Tôi bỏ hai tay xuống, thôi không ôm lấy đầu nữa. Từ từ đứng dậy nhìn cậy Tùng già rồi lại nhìn ngôi nhà gỗ. Từng đợt gió ập đến vò nát mái tóc ngang lưng cũng như tát vào mặt tôi từng cái đau rát. Tôi đứng im cảm nhận từng đợt gió lạnh thấu xương đang len lỏi qua từng ngóc ngách trong cơ thể. Nhưng nó chẳng là gì so với cảm giác chết lặng từ trong tim. Chẳng biết qua bao lâu, tôi vẫn đứng đó, đứng đó, đứng đó, đứng đó một mình…
-Việt An, tỉnh lại đi!
Bên tai tôi vang lên tiếng gọi, tôi muốn mở mắt ra nhìn xem người đó là ai nhưng không thể! Mí mắt nặng trĩu, tay chân cũng nặng nề, tôi nằm im bất động. Tiếng gọi khẽ ấy vẫn vang lên đều đều mà không có dấu hiệu dừng lại.
-Việt An, đừng làm anh sợ, em tỉnh lại đi! Việt An!
Tôi hé mắt, một luồn sáng ập đếm làm tôi vội nheo mắt rồi nhắm tịt lại. Tiếp tục hé mắt, đợi khi thích ứng hoàn toàn với thứ ánh sáng nơ-ong kia. Tôi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Vĩnh Quang giãn ra phần nào. Hắn cười yếu ướt nói:
-Cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Hai tay đang nắm lấy bả vai tôi giảm lực như vẫn không buông. Tôi gạt tay Vĩnh Quang ra khỏi vai mình, trở người tính ngồi dậy. Một lần nữa, hắn ấn mạnh vai tôi xuống nói:
-Im. – Đắp lại tấm chăn, tiếp lời: – Tất cả đã qua rồi!
Qua rồi? Ừ, qua rồi, tất cả đã qua rồi! Tôi cười yếu ướt thay cho câu trả lời. Nghiêng đầu, cắn chặt môi, buông ra câu hỏi chôn giấu bấy lâu:
-Hoàng Kiên Chánh đâu?
Động tác dém chăn của Vĩnh Quang khựng lại khi thoáng nghe thấy câu hỏi của tôi. Rất nhanh, hắn lại tiếp tục dém chăn như câu nghi vấn vừa rồi chỉ là tiếng muỗi vo ve bên tai. Tôi ngồi bặt dậy, đối mặt với Vĩnh Quang, gằn từng chữ, hạ giọng lặp lại lần nữa.
-Tôi-hỏi-“Hoàng-Kiên-Chánh-đâu”?
-Tỉnh dậy cũng tốt! Đứng dậy đi, tôi đưa cậu đến Viện chuyền nước. – Hắn ta đứng dậy, xoay lưng mở tủ lấy chiếc áo khoác ra khỏi móc, ném đến trước mặt tôi ra lệnh. – Mặc vào.
-Lần cuối cùng, Hoàng Kiên Chánh đâu? – Tôi kiềm cơn giận để không ngay lập tức chạy đến tóm lấy cổ áo Vĩnh Quang. Hai tay nắm chặt lấy tấm chăn mỏng, tôi nhìn cậu ta bằng cái nhìn cầu khẩn.
-Xin lỗi!
-Tôi không muốn nghe cậu xin lỗi. – Tôi hét lên: – Trả lời tôi, Hoàng Kiên Chánh đâu?
-Xin lỗi! – Hắn cúi đầu tiếp tục xin lỗi. Mái tóc màu hạt giẻ che đi gần nửa khuôn mặt nên tôi không thể nào nhìn ra biểu cảm khuất sau nó.
Tôi cuộn tấm chăn thành một cục, ném vào người Vĩnh Quang. Nhặt thêm cái áo lại tiếp tục ném vào người cậu ta, vừa khóc, vừa hét liên tục hỏi:

-Nói đi! Cậu ta đâu rồi? Hoàng Kiên Chánh đâu? Hoàng Kiên Chánh đâu? Tại sao cậu cứ xin lỗi mãi thế? Tôi không cần lời xin lỗi ấy, tôi chỉ cần cậu trả lời câu hỏi của tôi thôi. – Tôi khóc nấc lên, lại hỏi: – Nói đi, nói cho tôi biết đi. Cậu ta đâu rồi?
Vĩnh Quang vẫn duy chì tư thế đứng im bất động, không xin lỗi cũng không nói thêm một lời. Tôi ngồi im trên giường nhìn hắn qua làn nước mắt nặng trĩu nơi khóe mi. Nuốt lại cục tức, chuyển chủ đề.
-Tại sao tôi lại ở đây?
-Tôi thấy cậu nằm bất tỉnh trước cửa nhà nên mang vào đây!
Tôi tóm lấy cái gối sau lưng, dồn hết lực ném vào người Vĩnh Quang gào lên:
-Cậu xem tôi là con nít lên ba đấy phải không? Rõ ràng trước khi ngất đi, tôi vẫn còn nhìn thấy con dao thái của ông ta ngay trước mắt. Vậy mà giờ… cậu giải thích thế nào? Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ?
-Đúng! Tất cả chỉ là một giấc mơ.
Tôi ngửa cổ cười khan một tiếng khinh bỉ. Chẳng nói chẳng rằng, thuận tay vén cái áo toàn bùn đất và máu người lên. Chỉ thẳng vào vết bầm trên bụng hỏi:
-Vậy đây là cái gì? Mơ mà có cả cái này à?
Vĩnh Quang làm như không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì. Hắn cúi người nhặt chiếc áo khoác bị tôi ném trên sàn nhà lên. Rũ rũ hai cái rồi đi thẳng về phía tôi.
-Khoác áo lên rồi đi Viện!
-Bỏ ra. – Tôi hất tay cũng như áo Vĩnh Quang ra khỏi người mình, khàn giọng nói: – Được thôi! Vậy tôi hỏi cậu, lúc tôi với Chánh thiếu gia nhảy xuống căn hầm đó, cậu đã đi đâu? À thôi, bỏ đi! Nói chuyện ấy với một người không tim không phổi như cậu chẳng được ích lợi gì. – Tôi phẩy tay, làm như đuổi vài con ruồi trước mặt, hắng giọng nói tiếp: – Lúc cậu gọi cậu ta là Iris ấy, với thứ ngôn ngữ nước ngoài đó, các người đã nói với nhau những gì?
-Không nói gì cả! – Hắn đáp chắc nịch mà chẳng buồn suy nghĩ.
-Không nói gì cả? – Tôi nghiêng đầu lặp lại câu khẳng định của Vĩnh Quang. Cười khan một tiếng, ngúc ngắc cái đầu ra vẻ đã hiểu chuyện, quay người trượt xuống giường. Khi tôi đang có ý định đứng dậy thì Vĩnh Quang nhanh tay nắm chặt lấy bàn tay đang để gần hắn của tôi, hỏi:
-Đi đâu?
Tôi hất tay Vĩnh Quang ra nhưng không thành, kết quả, hắn càng ngày càng nắm chặt. Điên tiết, tôi vung bàn tay còn lại lên tát vào mặt Vĩnh Quang một cái “bốp” nghe giòn tan. Song, rút vội tay ra, đứng bật dậy chạy ra ngoài.
.
.

.
Về đêm, từng chùm sáng vàng rọi tỏa ra từ những ngọn đèn đường phát quang một vùng trời. Dưới lòng đường, xe cộ, người đi bộ vẫn nườm nượp chạy qua nhau tưởng như giờ cao điểm còn chưa rứt. Tôi lê từng bước chân trần trên phần đường dành cho người đi bộ. Đưa mắt nhìn một lượt cơ thể, quần áo tay chân đều là bùn đất và máu. Giờ này về nhà trong hình hài này có phải là sẽ dọa chết ba mẹ tôi không? Về đến nhà tôi phải nói gì với ba mẹ bây giờ? Tôi phải giải thích như thế nào cho họ hiểu bây giờ? Kể hết toàn bộ sự thật à? Có nên không?
Tôi lê từng bước chân nhỏ, từng bước chân mệt mỏi trên đường. Phía sau, Vĩnh Quang vẫn giữ vững cự li không gần, không xa mà nối bước.
Dần, mái ngói đỏ đỏ tươi hiện ra trước mắt. Tôi không kiềm được lòng mà chạy ào qua đó, giờ này tôi chỉ muốn ngã vào lòng mẹ mà khóc rống lên thôi. Tôi mệt mỏi lắm rồi! Mệt lắm rồi!
Vừa chạy đến nhà Lý Ngân, tôi thu người đứng im trong một góc tối nhìn bóng mẹ đi qua đi lại trước cửa. Khuôn mặt lo lắng ấy được khắc họa rõ nét dưới thứ ánh sáng nhân tạo trên đỉnh đầu. Rồi mẹ bật khóc khi hướng mắt về vùng trời xa xăm kia mà vẫn không thấy bóng tôi. Đúng lúc đó, ba đi ra vỗ vai mẹ an ủi. Nhưng càng ngày nước mắt mẹ lại càng dàn giụa nhiều hơn. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe kia, dường như mẹ đã khóc rất nhiều rồi, đã khóc cạn nước mắt vì tôi rồi, đã kiệt sức vì tôi rồi. Tôi đứng đó, bật khóc ngay trong vùng trời tối đen chỉ dành cho riêng mình. Tôi chẳng biết lần này mình khóc là vì Chảnh thiếu gia hay khóc cho lỗi lo chất chứa của đấng phụ mẫu. Sống mũi cay cay, nước mắt lăn dài trên gò má, tôi nhìn ba mẹ qua làn sương mờ trước mặt rồi từ từ bước ra ngoài ánh sáng.
-Ba… mẹ… – Tôi khóc ào lên gọi ba mẹ khi vòng tay bao la của họ quấn chặt lấy tôi.
-Con đã đi đâu? Con đã đi đâu vậy? – Dừng lại một chút, mẹ nấc lên song vùi mặt vào tóc và cổ tôi. Khàn giọng nói từng âm tiết đứt quãng. – Con làm mẹ lo muốn chết! Con đã đi đâu vậy? Hử? Biết không? Mẹ còn đang định báo cảnh sát đấy! Mẹ rất sợ, sợ nếu con không về thì mẹ phải làm sao? Mẹ phải làm sao bây giờ? – Mẹ khóc nghẹn ngào, càng nói càng ôm chặt lấy tôi. – Việt An, cuối cùng thì con cũng về rồi, con làm mẹ sợ quá!
Tôi vòng tay ôm chặt lấy mẹ, tôi cũng khóc… tôi cũng khóc… Bên cạnh tôi, ba dang đôi tay rộng lớn ôm gọn cả hai mẹ con vào lòng, cố kiềm tiếng khóc nhẹ giọng nói:
-Thôi, hai mẹ con vào nhà đi!
.
.
.
11:15 PM.
Tôi ôm khăn bông bước ra khỏi nhà tắm, vuốt lại tinh thần, sẵn sàng nghe thẩm vấn. Đi vào phòng ăn, tôi kéo ghế ngồi đối diện ba mẹ, cúi đầu cắn chặt môi nói:
-Con…
Tôi cứ ngỡ rằng ngâm mình trong dòng nước ấm một khoảng thời gian dài như vậy thì đầu óc đã thông suốt, mưu mô có đủ cả và lý do bịa ra cũng hợp lý rồi. Cơ mà lại chẳng ngờ được, đến môi nửa chữ cũng không thể nào thốt ra nổi. Tôi ngồi im, hai tay để trên đùi nắm chặt cái khăn bông.
-Nói đi chứ! – Mẹ khoanh hai tay trước ngực, ngả lưng dựa người vào ghế bộ dạng tức tối, nhìn tôi hỏi dồn: – Con rúc ở đâu mà đến giờ này mới về hả? Giữa cái thành phố toàn bê tông cốt thép này thì đào đâu ra cái thứ bùn đất đỏ hoe thế kia hả? NÓI ĐI! – Mẹ chồm người dậy đập bàn, đợi câu trả lời từ tôi.

-Con… Trần Tiến rủ con ra ngoại ô chơi suối.
Trần Tiến luôn là cái bia đỡ đạn tốt nhất của tôi. Vì từ bé hai đứa đã chơi thân với nhau nên bố mẹ hai nhà cũng chẳng cấm đoán gì chuyện nam nữ. Hay nói đúng hơn là giữa tôi và Trần Tiến chẳng có gì để mà phải cấm đoán cả. Bạn bè, bạn bè, trong sáng hơn cả mức bạn bè thông thường.
-Còn nói dối! Con có biết từ khi mẹ gọi điện nói con không về nhà thì nó chạy đôn chạy đáo tìm con thế nào không hả? Có biết rằng vừa nãy ba gọi điện nói con không sao thì nó mới từ tận đâu đâu chạy về không hả? – Dừng lại lấy hơi, mẹ quát lên: – Rốt cuộc thì con đã đi đâu?
-Con… – Tôi nghẹn lời.
BỐP!
Mẹ vung tay tát thẳng vào mặt tôi một cái rồi lấy tay bưng mặt khóc rống lên:
-Con với cái, con với cái! Mày con muốn tao khổ đến như thế nào thì mới chịu hả Việt An?
Ba vội chồm người tới ngăn lại một bạt tai nữa khi nó sắp giáng xuống mặt tôi. Đỡ mẹ dậy, ba đi vòng qua người tôi khẽ nói:
-Nghỉ sớm và nghĩ kĩ đi! Mai ba sẽ nói chuyện riêng với con.
Tôi ngồi im, chết lặng!
.
.
.
Trắng buốt!
Mọi thứ, mọi vật, không gian cũng như thời gian bao quanh tôi là một khoảng không trắng đến dọa người. Tôi mặc trên người bộ quần áo toàn bùn, đất và máu. Dưới chân, đôi giầy vải màu trắng biến dạng, khoác lên người dáng vẻ bần hàn không khác gì chủ nhân của nó. Tôi bước đi trên nền đá hoa cương trong suốt, trong suốt đến nỗi tôi có thể nhìn thấy bản thân mình trên đó. Đi thêm vài bước, bỗng dưng Chảnh thiếu gia xuất hiện trước mặt tôi. Cậu ta vận trên người một bộ âu phục màu trắng. Áo sơ mi trắng, cà vạt trắng, áo vest trắng, quần tây trắng, giầy trắng tượng như một thiên thần áo trắng. Cậu ta đứng đó nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn, nhẹ giọng hỏi:
-Tại sao lại bỏ lại một mình tôi ở nơi ấy? Tại sao lại bỏ mặc tôi một mình? Chẳng phải đã nói cùng đi sao? Chẳng lẽ cùng đi nhưng không được phép cùng về? Việt An, tôi lạnh lắm, tôi lạnh lắm!
Chảnh thiếu gia vòng tay lấy ôm lấy mình, co người ngồi bệt xuống nền đá hoa cương. Luôn miệng trách tôi tại sao lại bỏ mặc cậu ta ở đó một mình. Tôi chạy đến chỗ Chảnh thiếu gia, tôi muốn giải thích là tôi không có, tôi không có bỏ mặc cậu ta. Tôi đã quay lại, tôi đã quay lại tìm cậu ta mà! Nhưng tôi càng cố chạy đến chỗ Chảnh thiếu gia thì khoảng cách giữa tôi và cậu ta lại càng bị kéo dài ra. Tôi dừng chân đứng im tại chỗ thì lại thấy cậu ta ở ngay trước mặt mình. Chảnh thiếu gia ngồi co ro, hai tay ôm lấy chân, luôn miệng trách tôi vô tâm, chỉ biết đến bản thân mà bỏ mặc cậu ta một mình. Tôi đứng im, chẳng thể nói được lời nào vì sự thật là tôi đã bỏ lại cậu ta. Bỗng nhiên không biết từ đâu mà người đàn ông trong căn hầm đó lại xuất hiện trước mắt tôi. Hai tay ông ta giơ cao cái búa tạ lên, đập thẳng vào đầu Chảnh thiếu gia rồi lôi cậu ta đi mất. Tôi tức tốc đuổi theo, vừa chạy theo ông ta vừa gào thét đòi người.
-Trả cậu ta lại cho tôi. Quay lại đây!
-Việt An, Việt An, tỉnh lại đi con!
Mở mắt, tôi nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh dường nhìn mình với đôi mắt ướt đẫm. Vội bật dậy, tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ mẹ khóc thét lên:
-Mẹ, mẹ, con sợ lắm! Ở trường có một cậu bạn lớp bên cạnh lúc nào cũng kiếm cớ gây sự với con. Hắn hại con đắc tội với cậu bạn cùng lớp làm cậu ta đưa ra một chuỗi mật mã rồi bắt con giải. Con phải chạy đến nghĩa trang đường X rồi chèo lên trên đỉnh đồi để đưa cho cậu bạn cùng lớp ấy đáp án của mật mã. Trên đỉnh đồi có một ngôi nhà gỗ cũ, con thấy có một người đàn ông lật tấm ván dưới sàn căn nhà gỗ ấy lên và nhảy xuống đó. Con và cậu bạn cùng lớp cũng nhảy xuống theo. Mẹ, ông ta là một kẻ giết người! Ông ta tát con, ông ta đấm vào bụng con, ông bóp cổ con, ông ta cầm búa tạ phang vào người con. – Tôi ôm mẹ khóc lóc ầm ĩ, lời nói lộn xộn. Tôi chẳng biết là mình đã nói ra những gì nữa. Chỉ là tôi thấy sợ, tôi như một người chết đuối vớ được phao, mẹ là cái phao đó, tôi chỉ còn biết bấu víu vào mẹ để ngoi lên.

Vừa rứt lời, hai bậc trưởng bối đều tái mặt vì những gì tôi kể. Rất nhanh, mẹ nhẹ nhàng xoa lưng để tôi nằm lại dường, nói:
-Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi con gái! – Song, quay sang lay ba đang ngồi bên bàn máy tính. – Anh đi giặt cho em cái khăn mặt. Đêm nay em ngủ ở đây!
Ba ngồi im bất động, mặc ẹ lay cỡ nào cũng cứ ngồi đó nhìn tôi với ánh mắt bàng hoàng.
.
.
.
Rạng sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài cửa phòng. Vô tình tôi nghe được một đoạn hội thoại, và… nó đã giải thích hết tất cả. Giải thích vì sao thái độ cử sử của hai đấng phụ mẫu nhà tôi lại thay đổi nhanh đến vậy.
-Em đã nói anh bao lần rồi. Ba cái thứ phim ma, phim kinh dị, khoa học viễn tưởng gì đó đừng cho con xem nhiều. Giờ thấy chưa? Tự làm mình bị thương rồi vẽ lên một câu chuyện nghe y như là thật.
-Được rồi, được rồi…!
-Được cái gì mà được? Anh có nhìn thấy vết bầm trên bụng nó không? Có nhìn thấy vết hằn của các ngón tay để lại trên cổ nó không? Em không biết những thứ đó từ đâu mà ra nhưng từ nay về sau dẹp hết ba cái thứ phim anh phim mỹ đi là được rồi.
-Biết rồi mà.
-Biết à? Biết thế nào? Biết theo cái kiểu hai cha con nhà anh khóa trái của phòng nhốt tôi ở ngoài rồi ngồi trong đó mở phim ma coi với nhau đấy hả?
-Thôi được rồi! Đã nói nói là biết rồi mà. Lát nữa vào trong đem đĩa phim cất hết là được chứ gì?
-…
CẠCH…
Tôi lật người, úp mặt vào tường giả ngủ.
Mẹ đi đến ngồi xuống cạnh giường, vuốt nhẹ mái tóc rối tung thả tùy ý trên gối của tôi. Một lát sau lại mở của đi ra ngoài.
Thì ra… trong mắt họ, nhưng gì tôi phải trải qua chỉ là một câu chuyện bịa đặt. Thì ra… trong mắt họ, những thứ bịa đặt đó chỉ là do một đứa con gái nghiện phim Mỹ tưởng tượng ra. Thì ra… trong mắt họ, những vết tích để lại trên người chỉ là phần đạo cụ cho câu chuyện ấy thêm sinh động hấp dẫn. Vậy nên, để cho cậu chuyện ấy thêm sinh động hấp dẫn, tôi đã tự làm bản thân bị thương. Nực cười! Có ai điên đến như thế không? Hay… người ấy là tôi?
Đọc tiếp Mật mã cuối cùng – Chương 14


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui