Mật mã cuối cùng

-Nếu không ngại, tôi có thể giúp cậu giải mật mã. – Vĩnh Quang đứng dậy nhìn tôi cười, phát biểu ý kiến của mình.
-Chứ cậu tính để một mình tôi giải hết cái mớ mật mã này à? Giải nó là trách nhiệm của một mình tôi à? Nói nghe cứ như đúng rồi ấy! – Tôi đốp lại song ném cho cậu ta tờ giấy mật mã cùng cục rubic. Còn bản thân thì gỡ mấy cái mớ lằng nhằng trên đầu xuống. Song, cúi người nhặt cặp sách lên, quay đầu đi thẳng về nhà… ăn cơm.
13 giờ 30 phút chiều thứ hai, tôi lon ton chạy vào “Café & Sách”, đi thẳng đến trước mặt Vĩnh Quang ngồi phịch xuống, vừa thở hổn hển vừa hỏi:
-Sao rồi? Ra chưa?
-Bình tình, cậu xem sơ qua mật mã trước đi đã, rồi từ từ tôi nói cho nghe. – Rứt lời, Vĩnh Quang đưa tờ giấy mật mã đến trước mặt tôi, còn bản thân thì giữ lại một tờ giấy khác. Trong đó ghi đủ mấy thứ linh tinh, đủ các màu mực, đủ các màu bút dạ quang. Có lẽ là giấy nháp.
Tôi dang tay nhận lấy mật mã từ Vĩnh Quang. Cùng lúc đó, bàn tay đang cầm mật mã của hắn không có gì làm nên lập tức hướng tới mặt tôi. Đôi tay thon dài mát lạnh chạm nhẹ lên lên gò má tôi, gạt đi mấy sợi tóc đang bết trên mặt. Song, hất cằm cười ngọt ngào nói:
-Làm gì mà phải chạy nhanh thế? Cứ đi từ từ cũng được mà?
Tôi nhíu mày nhìn mấy cái móng lợn đang cào cào trên đầu mình. Song, chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, tôi gạt phắt bàn tay thối tha của Vĩnh Quang ra khỏi mặt mình, hất cằm cười đểu:
-Đi nhanh hay đi chậm đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu. Còn nữa, tôi không phải là “con gái” cậu nên từ nay về sau cấm có được sờ vào đầu tôi. Nghe rõ chưa?
Vĩnh Quang thu tay về, gượng cười nói:
-Cậu không xem mật mã đi à?
.
.
.
Vẽ mặt hung thủ.
Nạn nhân là một cô gái 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp Đại Học khoa Quản Trị Kinh Doanh. Hiện đang thử việc trong một công ty may mặc lớn. Nạn nhân sống một mình trong một căn hộ trung cư ở tầng cao nhất.(Lưu ý: khu trung cư này có an ninh rất tốt). Xác của cô gái được tìm thấy trong bồn tắm của nhà vệ sinh. Nước trong bồn tắm có hòa chất tẩy rửa. Cô gái hỏa thân, khắp người chằng chịt vết bầm tím. Hai bên má sưng đỏ in hình các ngón tay, miệng có lưu lại vài sợi bông vải. Trên cổ có dấu của một chiếc vòng. Hai cổ tay có vết hằn và những vết bầm tím, tóc xõa, đầu có vết đập. Trước cửa ra vào, điện thoại bị đập nát. Trong phòng ngủ, cửa ban công mở. Xác của cô được tìm thấy lúc 11h đêm, do bảo vệ Richard tìm thấy. Theo khám nghiệm tử thi, cô tử vong lúc 6h chiều.
Hung thủ chạy về hướng nghĩa trang đường X.
.
.
.
Cộp cộp cộp… Vĩnh Quang gõ tay xuống bàn kéo sự chú ý của tôi về phía mình nói:
-Điểm lưu ý: An ninh tốt, cô gái hỏa thân, dây truyền mất, điện thoại bị đập nát. Tái nghiệm hiện trường: Hung thủ có thể là bạn trai của cô gái, anh ta đến và yêu cầu nói chuyện với cô. Trong lúc đang tranh luận một vấn đề gì đó thì đột nhiên cô có điện thoại. Hắn giật lấy điện thoại của cô để kiểm tra thì phát hiện những tin nhắn của cô cùng một chàng trai xa lạ mà hắn không quen biết. Trong lúc giật giữ, hắn đập nát chiếc điện thoại của cô. Trút đòn lên cô, cũng như kết liễn đời cô bằng một vật cứng. Vậy nên đầu cô gái có để lại vết đập. Sau đó lý trí bị thú tính che lấp, hắn đã cưỡng bức cái xác ngay trong khu trung cư cũng chính là hiện trường. Sau khi cưỡng bức xong, vì không muốn để lại dấu vết, hắn đã đem chất tẩy rửa hòa vào bồn tắm và ngâm xác cô gái trong đó. Đồng thời hắn giật mất sợi dây chuyền mà mình đã tặng cho cô gái. Khi đã dọn dẹp hết tất cả các trứng cứ để nhằm thoát tội, hung thủ theo đường ban công trốn thoát.
-Giỏi tưởng tượng nhỉ? – Tôi vênh mặt hỏi đểu.
-Cái đó không phải là tưởng tượng, cái đó là tái nghiệm hiện trường, suy luận sâu chuỗi các dữ kiện lại nhằm phân tích tâm lý hung thủ khi sự việc xảy ra.
-Dựa vào đâu mà cậu nói đó là bạn trai của cô gái? Nhỡ chẳng may hắn là một tên trộm, kẻ cướp, người lang thang cơ nhỡ, giúp việc, họ hàng thân thích hay một ai đó thì sao? Sao cứ phải là bạn trai?
-Như thế này, nạn nhân là một cô gái 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp Đại Học khoa Quản Trị Kinh Doanh. Hiện đang thử việc trong một công ty may mặc lớn. Nạn nhân sống một mình trong một căn hộ trung cư. Vậy thì giả thiết hung thủ là người giúp việc, hiển nhiên đứng vào hàng ngũ ứng cử viên bị loại bỏ đầu tiên. Thêm nữa, tôi đã nhắc từ đầu điểm cần lưu ý: “khu trung cư này có an ninh rất tốt”. Vậy thì kẻ trộm, kẻ cướp, người lang thang cơ nhỡ tất nhiên cũng bị loại bỏ. Hơn nữa nếu đã là trộm cướp thì sẽ không bao giờ đập nát điện thoại. Càng không có lý do gì để cưỡng bước một cái xác chết mà mình không quen biết. Vậy thì chỉ còn lại họ hàng thân thích thôi đúng không?
-Đúng, họ hàng thân thích. – Tôi gật đầu phụ họa.
-Vậy cậu đã bao giờ thấy anh trai, anh họ, chú, bác gì đó đi cưỡng bức cháu gái mình chưa? Như vậy có phải là loạn luân không? – Vĩnh Quang kẹp bút vào giữa hai ngón tay, quay tròn, nhìn tôi hỏi đểu.
-Cũng đúng. – Tôi cúi đầu cắn cắn cây bút bi của mình, đồng thời nhìn lại giữ kiện của mật mã hỏi: – Vậy thì cứ cho hung thủ là bạn trai của nạn nhân đi. Cậu nói: “Trong lúc giật giữ, hắn đập nát chiếc điện thoại của cô. Trút đòn lên cô, cũng như kết liễn đời cô bằng một vật cứng. Vậy nên đầu cô gái có để lại vết đập. Sau đó lý chí bị thú tính che lấp, hắn đã cưỡng bức cái xác ngay trong khu trung cư cũng chính là hiện trường”. Vậy còn chi tiết: “Hai bên má sưng đỏ in hình các ngón tay, miệng có lưu lại vài sợi bông vải”  thì sao? Trong miệng có lưu lại vài sợi bông vải thì chắc chắn trong lúc giằng co hắn đã lấy khăn hay một thứ gì đó nhét vào miệng cô gái. Hơn nữa đứng trước cửa nhà thì lấy đâu ra những thứ ấy? Xé áo à? Hay là lấy tấm thảm dưới sàn nhà lên nhét vào miệng nạn nhân?
-Đơn giản như vậy mà cậu cũng thắc mắc được à? – Vĩnh Quang nhíu mày, tiếp lời. – Như vầy, ừm… có thể là trong lúc giằng co, cô gái có ý định hét lên để gọi bảo vệ. Nhưng hung thủ đã nhanh tay bịt miệng cô gái bằng cách lấy khăn tay của mình nhét vào miệng cô gái. Sau khi cô gái chết, hắn lại lấy chiếc khăn tay ra và cất đi. Bởi lẽ hắn không muốn lưu lại chứng cứ tại hiện trường. Vì trên khăn tay có thể để lại mồ hôi hay các tế bào da của hung thủ ở trên đó.
-Vậy cũng được. – Tôi gật đầu tán thành, hỏi tiếp: – Thêm một cái nữa, tại sao cô gái chết lúc 6h chiều mà tận 11h đêm bảo vệ Richard mới tìm thấy xác? Có khi nào ông bảo vệ ấy là hung thủ hay không? Bởi lẽ vì lí do gì mà đêm khuya bảo vệ lại lên phòng của một cô gái. Cứ cho là có đồ vật gì đó quan trọng muốn đưa tận tay. Thì ông bảo vệ ấy cũng không có quyền dùng chìa khóa dự phong của mình để mở cửa nhà nạn nhân như vậy. Nếu đúng thật là có đồ vật cần đưa thì nó cũng có thể lưu lại ở phòng bảo vệ để ngày hôm sau nạn nhân đến nhận lại cũng được mà?
Vĩnh Quang gãi đầu, nhìn tôi cười xòa:
-Xin lỗi, cái này tôi chưa nghĩ đến. Cũng có thể đặt giả thiết ông bảo vệ Richard đó là hung thủ. Lý do cậu nêu ra rất hợp lý. Nhưng thử nghĩ coi, bảo vệ thì thường là những người đứng tuổi. Còn nạn nhân là một cô gái trẻ 23 tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học. Hiện đang thử việc trong một công ti may mặc lớn, tiền đồ sáng lạng. Vậy tại sao lại phải đi cặp kè với một ông chú. Trong khi ấy lương bảo vệ chẳng được mấy đồng, ông ta có khi chẳng thể nào chả tiền thuê nhà khu trung cư hàng tháng cho cô gái nữa ấy chứ. Mặt khác, cô gái ở một mình trong trung cư thì chứng tỏ gia cảnh cũng không đến nỗi nào. Vậy thì đối tượng chỉ có thể là một người mang tầng lớp cao hơn để có thể bao ăn ở cho cô gái.
-Ừm… cũng đúng. – Tôi gật gù tán thành, song tiếp tục hỏi: – Vậy tại sao hung thủ lại cưỡng dâm thi thể nạn nhân khi đã chết mà không phải là lúc còn sống?
-Trời ạ! Nói đi nói lại, nói tời nói lui, nói lòng vòng từ nãy đến giờ mà kết quả thu được là cậu cho tôi quay về điểm xuất phát. – Vĩnh Quang làm động tác thất vọng, đầu quẹo về một bên vai, hai vai trùng xuống, nhìn tôi với ánh mắt thất vọng tiếp lời: – Thông thường nhân viên văn phòng thường bắt đầu làm việc từ 7 giờ sáng và tan sở lúc 5 giờ chiều. Trong trường hợp này tôi đặt giả thiết từ nhà nạn nhân đến công ti chỉ mất một khoảng thời gian ngắn coi là 10 phút. Cộng thêm thời gian đi chợ là 30 phút, thời gian nói chuyện giữa nạn nhân và hung thủ là 10 phút, thời gian hai bên giằng co là 20 phút. Tổng lại là 60 phút, đấy là từ đầu đến cuối tôi đều lấy giá trị nhỏ nhất đấy. Hơn nữa, nếu đã là sát nhân thì hắn sẽ không ngại làm mấy cái truyện đến cả cầm thú cũng không làm ấy đâu. Thông thường những tên sát nhân thường là những kẻ thần kinh có vấn đề. Với cả…

-Khoan đã. – Tôi đưa tay lên chặn đứt lời Vĩnh Quang tiếp tục hỏi: – Cậu nói hắn có khả năng bao ăn bao ở cho cô gái nên được xếp vào một tầng lớp cao tức là người văn minh. Và trong lúc tức giận đã vô tình giết chết cô gái. Vậy hai từ “sát nhân” mà cậu dùng để miêu tả không đúng một chút nào cả. Hơn nữa, nếu đã là người có ăn học thì ai lại đi làm mấy cái chuyện cưỡng dâm xác chết như vậy?
Vĩnh Quang lắc đầu nhìn tôi cười khổ, nói:
-Hậu quả của việc không chịu xem thời sự, không chịu đọc báo, không chịu nghe tin tức đây mà. Hey… Để tôi kể cho cậu nghe một vụ án nhé! Rye Newton sinh năm 1989 tại Port Angeles, là một thành phố nhỏ nằm trên eo biển Juan de Fuca thuộc phía tây bắc bang Washington, và là trung tâm của hạt Clallam. Hắn sinh ra trong một gia đình rất giàu và có thế lực. Tốt nghiệp trung học, hắn sang Paris (Pháp) và tốt nghiệp chuyên ngành văn học Anh. Sau đó, tại đây, hắn quen Kristen Swan, một cô gái Hà Lan, là sinh viên học viện Pháp tại Sorbonne. Vào một buổi tối, Rye mời Kristen đến nhà dùng bữa. Dưới ánh nến lung linh, vài ba bản nhạc Ballad buồn, một khung cảnh lãng mạng. Rye nói rằng sẽ cho Kristen một bất ngờ. Kết quả, sau khi quỳ gối dưới chân cô gái, thay bằng luồn nhẫn vào ngón tay áp út. Hắn đã lấy dao gọt trái cây cắt đứt động mạnh chủ ở cổ tay cô gái, đồng thời kết liễu đời cô. Sau khi giết bạn gái, Rye đột ngột bị sốc và bàng hoàng. Nhưng ngay khi lý trí thức tỉnh, hắn nghĩ ngay đến việc phải làm là gì cậu biết không?
Tôi ngồi nghe Vĩnh Quang kể mà sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, môi trắng bệt, miệng lưỡi khô khốc. Tôi nuốt khan nước bọt, nhẹ nhàng lắc đầu kèm theo chữ “không”. Ngược lại, Vĩnh Quang nhìn thấy cái điệu bộ ấy của tôi thì bật cười. Tính đưa tay lên xoa đầu tôi nhưng nửa đường dừng lại, lấy hai bàn tay xoa xoa vào nhau cười nói:
-Sau khi giết chết cô gái, việc tiếp theo hắn cần làm là ăn thịt cô ấy.
-Cái gì? – Tôi nhảy dựng lên khi nghe được cái tin động trời ấy.
-Tôi không nói đùa đâu, chuyện có thật đấy. Nhưng trước khi cắt cơ thể của Kristen ra làm nhiều phần, Rye đã quan hệ tình dục với cái xác ấy. Hắn miêu tả với cảnh sát trong lúc tra khảo cung là: “Tôi rất ngạc nhiên, cô ta là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tóc vàng, mắt xanh, da trắng, thân hình gợi cảm. Đến tận bây giờ tôi mới biết rằng quan hệ tình dục với xác chết là một thú vui tao nhã”.
-Gừm… ghê quá! Cậu đang lừa tôi có đúng không? Làm gì có ai điên đến mức giết, quan hệ tình dục, ăn thịt bạn gái của mình ngay khi có ý định cầu hôn cô ta.
-Biết đâu được? Nhỡ chẳng may có thật thì sao? – Vĩnh Quang bật cười khi thấy tôi co rúm người lại vì sợ. Ngay lập tức tôi nhận ra có gì đó không đúng, đích thực là cậu ta đang lừa tôi. Điên tiết tôi đập bàn cái bốp, chồm người tới, nghiến răng nghiến lợi hỏi Vĩnh Quang:
-“Nhỡ chẳng may có thật thì sao?” là ý gì? Họ Bùi kia, cậu đang lừa tôi có đúng không?
-Đúng. – Hắn bật cười khoái chí vì đã lừa được tôi. Đồng thời bàn tay đưa lên giữ chặt cằm tôi nói nghiêm túc: – Cơ hội cuối cùng, cậu mà không tránh xa tôi ra thì tôi sẽ ăn thịt cậu thật đấy.
Tôi nhảy dựng lên vì lời cảnh cáo ấy, lập tức thu mình ngồi về vị chí ban đầu. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn Vĩnh Quang, hắn ngồi đó chống cằm nhìn tôi cười song tiếp tục bịa chuyện dọa tôi.
-Tôi thật tình không muốn dọa cậu đâu. Nhưng cậu không biết đấy chứ những người có tiền thường thì thần kinh không bình thường. Họ thích chơi những trò mà người khác không bao giờ chơi nổi. Chỉ để thể hiện một điều rằng mình khác người. Vì nhà giàu và có thế lực nên Rye Newton muốn làm gì cũng được, đâm ra hắn sinh cảm giác nhàm chán. Đó là lý do tại sao quý ngài Newton ấy lại qua Pháp học văn học Anh. Còn Kristen học chuyên văn học Pháp lại càng làm cho hắn hứng thú hơn. Mặt khác, những người khi yêu thường có tính chiếm hữu rất cao. Hắn muốn Kristen là của mình và nhiều hơn thế nữa. Vậy nên hành động giết người và ăn thịt đó đã thể hiện bản tính chiếm hữu của hắn. Trên thực tế, hành động giết người ấy chỉ là một cách kích dục mà thôi. Không biết cậu đã từng đọc qua cuốn Psychopathia Sexualis xuất bản năm 1886, tác giả Richard von Krafft-Ebing chưa? Nhưng trong cuốn sách đó, Richard đã liệt kê chi tiết hơn 200 trường hợp kích dục hung hãn, và một trong số đó liên quan đến ăn thịt người.
-Thôi thôi đừng nói nữa, đừng nới nữa, đừng nói nữa. Kinh khủng quá. – Tôi chắp tay lại trước mặt cầu xin Vĩnh Quang đừng dọa mình nữa, vậy mà hắn vẫn tiếp tục cười nói:
-Để hôm nào tôi đem cuốn Psychopathia Sexualis lên cho cậu xem thử nhé! Cuốn ấy hay lắm đấy. Tiện đang rảnh tôi kể cho cậu nghe thêm mấy câu chuyện nữa nhé! Vụ này có vẻ hơi rùng rợn nhưng mà hay lắm đấy. Chuyện kể rằng,…
-Im ngay! – Tôi lấy hai tay ôm miệng Vĩnh Quang lại, nói như cầu xin. – Giải mật mã hộ tôi cái, chuyện đó cậu để dành kể cho người khác nghe đi. Tôi chỉ thích xem phim kinh dị thôi chứ không có thích nghe người khác kể chuyện kinh dị đâu.
-Lưu Việt An, cậu lại bắt đầu thể hiện cho tôi thấy là mình khác người rồi đấy. Thích xem phim chứ không thích nghe kể chuyện à? Khi nào bệnh nặng lên thì nhớ nhắc tôi nhé! Ha ha ha…
-Có im không? – Tối dứ nắm đấm lên nhìn Vĩnh Quang gằn từng chữ.
-Được rồi, được rồi! Im, tôi sẽ im mà, đừng nóng! Trước hết tôi có một câu đố, cậu có muốn nghe không?
-Nó có liên qua đến mật mã không? – Tôi hỏi dò.
-Có. – Vĩnh Quang đáp trắc nịch.
-Nghe có ghê không?
-Một câu chuyện cười! – Hắn khẳng định.
-Hứa. – Tôi đưa ngón út lên trước mặt Vĩnh Quang yêu cầu.
-Ừ, hứa!. – Hắn bật cười rồi cũng ngoắc tay với tôi tiếp lời: – An có ba cái kẹo, mẹ An đi làm về lúc 7 giờ, hỏi bố An tên gì?
-Tên Hùng! – Tôi đáp cụt ngủn, liền ngay và lập tức.
-Ha ha ha… tên Hùng à? Cậu dễ thương thật đấy!
-Cậu lại lừa tôi có đúng không? – Tôi trợn tròn mắt nhìn Vĩnh Quang hỏi lại khi biết mình bị lừa nói ra tên ba.
-Đúng! Nhưng đó không phải là lỗi của tôi. Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu là “Tôi có một câu đố, cậu có muốn nghe không?”. Chứ tôi không có nói là cậu phải trả lời. Ngốc quá thể!
-Ngốc nghếch, ngô nghê, ngờ nghệch gì cũng mặc xác tôi. Vốn dĩ nó không phải chuyện của cậu. – Điên tiết tôi gắt. – Thế giờ cậu có giải mật mã không thì bảo? Không giải thì thôi, tôi đi kiếm người khác giải hộ. Cậu rảnh thì ngồi đấy mà chơi một mình đi. Tôi không có dư thời gian đâu mà ngồi đây nghe cười miễn phí. – Song, tôi chộp lấy cái mũ ở góc bàn toan đội lên thì Vĩnh Quang cản lại, nói :
-Có có, giải ngay đây, giờ giải ngay. – Hắn cười xòa song lấy cây bút gõ gõ lên bàn bắt đầu thuyết trình: – Nếu quan sát kĩ cậu sẽ thấy mật mã có ba ý chính. Thứ nhất vẽ mặt hung thủ, thứ hai tái nghiệm hiện trường, thứ ba hung thủ chạy về nghĩa trang đừng X. Tương tự như câu đố tôi mới nói với cậu đấy. An có ba cái kẹo, mẹ An đi làm về lúc 7 giờ, hỏi bố An tên gì? Điểm chung của nó đều là dữ kiện ột kiểu mà đáp án một kiểu.
-Ờ nhở! – Tôi hơi ngớ người song lại thấy tức tức liền hỏi: – Sao giờ mới nói? Thế cái vụ phân tích hiện trường, khắc họa tâm lý hung thủ ban nãy để làm gì?
-Thì… để lừa cậu chứ làm cái gì! – Hắn bật cười khoái trá. Cười chán song còn giải vờ đưa tay lên che miệng ho khan một, tiếng tiếp lời: – Thôi không đùa nữa, nói nghiêm túc này. Giờ tôi với cậu phải đến nghĩa trang để vẽ mặt hung thủ.
-Cái gì? Sao lại phải đến nghĩa trang để vẽ mặt hung thủ? Ngồi đây cũng vẽ được mà?
-Ngồi đây làm sao mà vẽ được? “Vẽ mặt hung thủ” được thiết kế theo dạng mật mã chứ không phải trò múa bút của họa sĩ đâu. – Hắn tỏ vẻ cau có vì tôi không hiểu chuyện.

Tôi liếm môi, nuốt trôi cục tức coi như cho qua. Đồng thời thể hiện tinh thần ham học hỏi, tích cực song hành cùng hai chữ “Vì sao”?
-Rồi, cứ cho là vậy đi. Nhưng mà trước hết cậu phải giải thích cái đã. Vì sao phải đến nghĩa trang đường X mới vẽ được mặt hung thủ?
-Thứ nhất, hung thủ chạy về nghĩa trang đường X. Thứ hai, Kiên Chánh đưa cho chúng ta cục rubic.
-Thì sao? Nó có liên quan gì đến nhau?
-Dốt ạ! Nghĩa trang đường X thuộc loại bãi tha ma. Các nấm mộ hầu hết là nằm rải rác chứ không theo một trình tự nhất định như các nghĩa trang khác. Ví dụ nghĩa trang số 13, các ngôi một được sắp theo ô bàn cờ và được đánh số thứ tự ở trên đầu để người viếng dễ tìm. Còn nghĩa trang đường X, trên đầu mỗi ngôi mộ đều được đánh số nhưng…
-Nằm tùy hứng và theo phong thủy đúng không? – Tôi chêm vào giữ câu nói của Vĩnh Quang.
-Đúng nằm tùy hứng. Một cái nữa, cục rubic này khác thường ở chỗ…
-Nó không được làm bằng nhựa dẻo, không có đủ sáu mảng màu như thường lệ. Mà thay vào đó, nó được làm bằng gỗ tùng. Trên các ô vung nhỏ được khắc nổi các con số từ một tới chín, sắp xếp không theo một trật tự nào cả đúng không?
-Đúng! Nhưng không phải là không sắp xếp theo một trình tự nào cả mà là…
-Theo luật chơi của Suduku chứ gì?
-Hơ… sao cậu biết?
-Chảnh thiếu gia nói. – Tôi nhún vai cười cười lại nghĩ đến câu nói “những người chơi được nó trên thế giới này, chỉ cần đếm trên đầu ngón tay thôi”.
-Chảnh thiếu gia là ai thế? – Vĩnh Quang nhíu mày nhìn tôi thắc mắc. Khè khè, làm sao mà cái tên họ Bùi này biết Chảnh thiếu gia được chứ! Chỉ có tôi, Lý Ngân với Trần Tiến là biết Chảnh thiếu gia là ai thôi. Còn lại thì “…”.
-Không nói cho cậu biết đâu! – Tôi lè lưỡi cười lấp liếm, giấu nhẹm bí mật. – Thiêm cơ bất khả lộ.
-Nói cho tôi biết đi, tôi không nói cho ai biết đâu. – Vĩnh Quang cười cười, nhìn tôi nháy mắt đưa “ghèn”. Phát kinh!
-Biết không? – Bất chợt tôi đổi chủ đề!
-Biết gì? – Hắn ngớ người vì câu hỏi không đầu không đuôi của tôi.
-Bí mật “trăm người biết” thường bắt nguồn bằng câu nói: “nói cho tớ biết đi, tớ không nói cho ai biết đâu”. – Tôi cười cợt, làm mặt quỷ, nhè Vĩnh Quang phun ra câu nói đểu của mình.
-Cậu… Thôi được rồi! Chảnh thiếu gia gì đó tôi không quan tâm. Cái chính là giờ cậu có theo tôi đến nghĩa trang đường X không?
-Ừm… Suy nghĩ cái đã. – Tôi lấy một tay chống cằm, vờ đăm chiêu.
-Giỏi! Vậy cậu cứ ngồi đấy mà suy nghĩ đi. Tôi đi đây. – Nói rồi chẳng kịp để tôi ư hử gì cả, Vĩnh Quang đã xách balo đứng dậy đi về hướng cửa quán. Tôi lật đật đẩy ghế, lập tức chạy theo cậu ta.
.
.
.
Đứng giữa nghĩa trang với hàng nghìn cặp mắt từ các bia mộ chiếu đến. Tôi thấy lông măng, lông tơ, da gà, da vịt đồng loạt nổi lên vì… sợ. Thêm vào đó, Vĩnh Quang còn chêm ngay một câu chết nửa linh hồn.
-Giờ thế này, tôi với cậu chia ra hai hướng. Cậu đi đằng kia, tôi đi đằng này…
-Làm gì? – Tôi hét lên cắt đứt lời nói của hắn.
-Ơ… – Vĩnh Quang ngớ người song tiếp lời: – Thì để có được cái nhìn bao quát về cái khu nghĩa trang này chứ làm gì? Hay là cậu nghĩ “tôi đưa cậu đến đây ngắm cảnh, bắt dế, tảo mộ, xem mặt trời lặn”. Thôi đừng có lằng nhằng nữa, đi đi.
Vĩnh Quang dang tay đẩy tôi song quay đầu đi về hướng ngược lại. Liền, ngay và lập tức. Tôi chạy theo níu áo hắn lại, nói như van nài:
-Tôi sợ…
Thoáng một giây ngỡ ngàng, hắn nhìn tôi với ánh mắt yêu chiều như người anh trai đang cố trấn an cô em gái nhỏ. Song, Vĩnh Quang nắm lấy bàn tay đang níu áo hắn không buông mà kéo tôi về phía trước, khẽ nói:
-Đi chung đi. Thật ra… tôi cũng thấy sợ.

Tôi thả dong đôi chân tự do hoạt động. Theo quán tính, nó cứ thế đi thẳng, đi theo người dẫn đường bên cạnh. Hai mắt đảo vòng 360 độ, hết nhìn sang phải lại nhìn sang trái, nhìn trước nhìn sau, nhìn đông nhìn tây, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn tứ phía. Cùng lúc tôi quay sang bắt gặp Vĩnh Quang đang mở to cặp mắt ốc bưu nhìn mình trừng trừng. Hắn gầm lên:
-Nhìn đủ chưa? Tôi kêu cậu vẽ lại bản đồ kia mà?
-Vẽ kiểu gì? – Tôi chống một bên hông, vênh mặt lên ngửa cổ cãi lại.
-Đã nói là quan sát thật kĩ vị chí các ngôi mộ, xác định xem nó nằm chỗ nào. Rồi chỉ cần lấy số thứ tự viết trên đầu mộ vẽ vào giấy mà cậu không nghe à?
-Vẽ kiểu gì giữa cái bãi tha ma to ềnh này? Làm sao tôi biết được từ ngôi mộ này đến ngôi một kia cách nhau bao xa? Làm sao tôi biết mấy ngôi mộ đó phải vẽ ở góc trang giấy hay giữa trang giấy? Có giỏi thì cậu tự đi mà vẽ lấy. Không dưng mang cả cái trách nhiệm to ềnh ấy đặt lên vai tôi.
-Hừ… nói với cậu như không. – Vĩnh Quang giằng lại xập giấy A4 cùng cây bút gắt: – Có cái bản đồ mà cũng không biết vẽ. Vậy mà đi lượn vòng vòng nhìn ngắm tứ phía khí thế!
Tôi tức sủi bọt mép, tức đến nỗi chỉ muốn cho Vĩnh Quang mấy đạp rồi chôn sống hắn tại đây luôn. Ấy vậy mà vẫn cố kiềm cơn giận, vì hắn mà chết thì lấy ai giả mật mã cho tôi. Vậy nên cứ từ từ, thù này trước sau cũng báo.
.
.
.
-Xong. – Vĩnh Quang hét lên khi vừa dừng bút, hoàn thành nét vẽ cuối cùng. Song, hắn lôi tôi đến gốc cây Keo rồi ấn tôi ngồi xuống bên cạnh mình. Ném cho tôi cục rubic ra lệnh:
-Đọc từ phải qua trái, mỗi lần ba số, bắt đầu từ số một, tâm của cục rubic.
-Okay. 103, 137, 739,… – Tôi cứ thế xoay tròn cục rubic trên tay líu lo đọc. Còn Vĩnh Quang, hắn cắm cúi ngồi nối các con số theo thứ tự đọc của tôi lại với nhau. Thời gian trôi qua, hắn lôi cổ tôi lại chỉ vào tờ giấy nói với giọng mệt lử:
-Chẳng ra cái gì cả, một mớ loằng ngoằng.
Đúng là một mớ loằng ngoằng thật. Các đường nối trồng chéo lên nhau không ra một hình thù gì cả. Hay nói đúng hơn là có đứa trẻ con nào đó cầm bút vẽ nghệch ngoạc lên tờ giấy A4 này.
-Thử lại lần nữa xem sao? Biết đâu lại được! – Tôi nói. – Ban nãy là từ phải qua trái, bây giờ thử từ trái qua phải xem sao?
-Ừm… – Vĩnh Quang gật đầu tán thành. Song, vò tờ giấy vừa rồi ném ra một góc rồi rút tờ giấy khác ra bắt đầu nối số, còn tôi thì ngồi đọc lại từ đầu. Thử đi thử lại ba lần liên tiếp, nào là từ phải qua trái, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Cơ mà kết quả thu được là bốn cục giấy cùng nằm một góc. Vĩnh Quang tức tối đứng lên đá hết những gì ở quanh hắn đi. Rồi quay đầu đấm cây, rung cây như muốn bẻ gãy cả cây Keo. Tôi nhíu mày nhìn một loạt hành động điên khùng của Vĩnh Quang. Song, cũng chỉ khẽ lắc đầu chứ không dám nói thêm gì. Lúc này mà chọc vào hắn thì chỉ có mình tôi thiệt thân thôi. Dại gì! Thế rồi, tôi lẳng lặng bò đến chỗ bốn cục giấy bị ném đi kia. Vuốt thẳng các góc của tờ giấy rồi xếp thành một hàng ngang để trước mặt. Bất giác trong đầu tôi bật ra một ý nghĩ. Tôi không chắc là nó có đúng không? Nhưng không thử sao biết được là không đúng! Ông bà ta chả có câu “thử chưa hẳn là được, nhưng không thử nhất định không biết” là gì?
Nghĩ rồi, tôi chạy lại kéo khóa lấy cây bút lông trong cặp Vĩnh Quang ra. Song, quay đầu trở lại, tôi ngồi bệt xuống đất. Từng nét một, tôi để mực của cây bút lông trồng lên đường đi của ngòi trì. Tương tự, tôi làm như vậy với bốn tờ giấy cùng một lúc. Xong xuôi, lại gom bốn tờ giấy lại thành một xập. Tôi cố vuốt cho thẳng nếp, cố ép cho nó dính chặt vào nhau. Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu dội xuống câu nghi vấn của Vĩnh Quang:
-Thế để làm gì?
-Rồi cậu sẽ biết! – Nói rồi, tôi đứng thẳng người dậy, giơ cao xập giấy A4 lên chắn giữa ánh chiều tà. Không phụ lòng mong đợi, các nét vẽ trồng chéo lên nhau trên bốn tờ giấy đúng thật phác họa ra một cái mặt người. Song, tôi quay lại nhìn Vĩnh Quang, trên môi kéo ra một nụ cười tự trào, hỏi:
-Thấy sao?
-Không tồi! – Cậu ta đáp cụt ngủn. Rứt lời, liền chỉ tay về phía cuối góc giấy A4 hỏi vặn lại tôi: – Nhìn xem, cái gì đây? “8/8/1000”. Cái này không phải là ngày sinh thì là cái gì?
-Ừ nhở! – Tôi gật đầu đồng tình. Song ngửa cổ lên nhìn Vĩnh Quang hỏi: – Mà để làm gì vậy nhỉ? – Đáp lại là một cái lắc đầu tỏ ý không biết. Bất chợt hắn đưa tay lên vỗ vỗ vào má tôi nói:
-Hay là giờ thế này, tôi với cậu chia ra đi tìm ngôi mộ có ngày sinh này. Thế nào?
-Hâm à? – Tôi gạt phắt tay Vĩnh Quang ra khỏi mặt mình, cáu. – Ở đây có gần nghìn ngôi mộ đấy chứ chả chơi đâu. Tìm đến bao giờ? Hơn nữa chẳng phải chỉ có mỗi một ngôi mộ có ngày này đâu! Đấy là chưa kể cậu còn không biết đây là ngày sinh hay ngày mất đấy! Đáng ra phải cho cả ngày sinh lẫn ngày mất thì may ra tìm được. À mà quên, “8/8/1000”, cậu có biết nó cách bây giờ bao nhiêu năm rồi không? Hơn nghìn năm rồi đấy chứ chả chơi đâu! Liệu cái loại mộ này bây giờ còn không? Nó mà không được người ta khuân vào viện bảo tàng thì tôi đi đầu xuống đất.
-Ừ nhỉ? – Hắn ngúc ngắc cái đầu, ra vẻ hiểu chuyện. Song lại hỏi: – Nhưng chắc một điều rằng mật mã cho ra không bao giờ dư dữ kiện đâu!
-Vậy mới nói! Chắc chắn mấy con số này hẳn là tạo nên một chò chơi ẩn nghĩa nào đó! – Tôi khẳng định.
-Nhắc đến mới nhớ! Không biết cậu đã từng nghe qua trò này chưa?
-Nói luôn đi xem nào, lại còn chơi cái trò gợi trí tò mò ấy nữa. – Đang điên sẵn, tức mình tôi nổi đóa lên.
-Có tám con số tám, cộng sao để được một nghìn?
-Ôi sời, tưởng gì, cái đó tôi chơi từ thời còn đóng khố. Chắc chắn một điều rằng nó không liên quan đến cái vụ mật mã này đâu.
-Hay là thế này, mật mã chỉ yêu cầu “vẽ mặt hung thủ” thì mình cũng chỉ “vẽ mặt hung thủ” rồi đưa đến cho Kiên Chánh thôi. Còn mấy thứ phát sinh thì mặc nó đi. Thấy sao?
Tôi ngẫm một chút, nghĩ cũng phải nên lập tức gật đầu cái rụp, nói:
-Okay, cứ làm vậy đi. Nhưng bây giờ biết cậu ta ở đâu để mà đưa cái này đây?
-Yên tâm, tôi có số. – Song, để chứng minh điều mình nói là đúng. Vĩnh Quang lôi cái điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn tôi cười phóng túng. Cúi đầu bấm tách tách rồi mở loa ngoài. Sau hai hồi chuông, bên kia vang lên tiếng trả lời:

Tôi bật cười vì cái kiểu nghe điện thoại ấy của Chảnh thiếu gia. Nếu là tôi, ba mẹ gọi sẽ nhấc máy lên, giọng nhỏ nhẹ thưa “vâng con nghe”. Trần Tiến thì lại khác, giọng hùng hồn, hét vào ống nghe nói “ sủa đi mày”, hay là “nói đi đừng sợ” không thì cũng là “ai bắt nạt mày à?”. Còn trường hợp số lạ thì duy nhất một câu “đứa nào đấy?”. Cơ mà Chảnh thiếu gia thì lại lịch sự quá mức tưởng tượng. Bảo sao tôi không cười cho được? Học sinh cấp ba mà nói chuyện lúc nào cũng già ngắc ngơ, nghe như ông cụ tám mươi ấy! Đến chịu.


Nói xong, cậu ta trực tiếp dập máy luôn làm tôi đờ người. Ố ồ, nói chuyện nghe vui tai thật đấy! Ở đây là Việt Nam chứ có phải nước ngoài đâu mà lại chơi cái trò nói chuyện không có chủ ngữ, vị ngữ cũng chẳng có từ bổ nghĩa như thế?

-Đi thôi! – Vĩnh Quang để cái điện thoại về vị chí cũ, cúi người xuống nhặt chiếc balo lên, quay sang tôi ra lệnh.
-Đi đâu?
-Đến chỗ Kiên Chánh!
-Cậu biết Chảnh thiếu gia ở đâu à?
-Gì cơ? – Vĩnh Quang nhíu mày nhìn tôi hỏi lại. Làm như là mình vừa mới nghe được cái tin động trời nào đó quý gí lắm ấy. Cùng lúc đó, tôi biết mình lỡ lời nên vội ngậm chặt răng lại, chẳng dám hó hé thêm gì nữa. Sau cùng chỉ biết liếm môi chữa thẹn mong sao lật ngược được tình thế.
-À không, ý tôi là cậu biết Hoàng Kiên Chánh đang ở đâu à?
Vĩnh Quang nhìn tôi bật cười khúc khích nói:
-Ừ, dĩ nhiên là tôi biết Chảnh thiếu gia ở đâu rồi!
Thôi xong, vậy là “thiên cơ bất khả lộ” giờ thành “thiên cơ lỡ để lộ” mất toi rồi! Ôi trời ơi, còn gì đau bằng? Cái bí mật này mà để cho “người thứ năm” kia biết chắc tôi chẳng còn răng mà ăn cháo quá! Nghĩ rồi, tôi chạy lại giật lấy cái balo trên vai Vĩnh Quang “nịnh”:
-Bạn Quang đẹp trai này, để An khoác hộ cho, bạn vất vả cả ngày rồi còn gì?
Hắn đờ người nhìn tôi nửa ngày không nói được câu gì. Trên đỉnh đầu, ba dấu chấm hỏi to tổ trảng càng làm cho cái dáng vẻ ấy thêm điêu tàn hơn. Tôi suýt chút nữa là cười chết sặc vì cái điệu bộ ngố chết người ấy của Vĩnh Quang rồi. Nhưng lại nghĩ đến câu nói “cười trước, khóc sau” nên thôi. Chỉ đành ngậm răng, thu lại nụ cười khả ố còn chưa kịp khoe ra của mình.
-Lại âm mưu gì nữa đây? – Hắn hơi nghiêng người ra sau, ngó tôi trong tư thế đề cao cảnh giác, lơ là sập bẫy.
-Ấy chết, nghĩ xấu cho người khác như thế là không có tốt đâu ! – Tôi cúi đâu “vờ” cười e thẹn. Trong bụng thì mắng tên họ Bùi này trăm ngàn lần, bằng những ngôn từ mà các cụ nhà ta thường dùng hai chữ “mất dạy” để hình dung.
-Nghĩ xấu cho người khác á? – Hắn kéo dài giọng nhìn tôi hỏi đểu. Song lấy tay vỗ nhẹ lên trán mình mà rằng: – À, tôi quên mất. Cô giáo có dạy là không được nghĩ xấu cho người khác, như thế là hư lắm có đúng không bạn Việt An? – Vĩnh Quang nhại lại câu nói của tôi mấy hôm trước. Cái ngày nắng vàng mà tôi cũng bày trò lừa hắn như hôm nay.
Tôi đứng đó cười hề hề, hai tay để trên vai siết chặt quai cặp (balo). Thiếu điều gãy cây, rụng lá, nổi gió, nổi bão nữa là vừa khớp một cảnh quay trong mấy bộ phim kinh dị Mĩ.
-Chuyện lâu rồi mà còn để bụng! Như thế có ngày bụng to lên giống bụng Cóc là xấu lắm đấy, không có đẹp đâu! – Tôi vừa cười vừa nịnh, cố gắng giảm giọng sao cho nó đừng mang đậm mùi sát khí như vốn dĩ phải có.
-Tôi còn lạ gì tính cậu nữa? Có gì thì nói thẳng ra đi, cậu đừng có làm tôi sợ. – Hắn giằng lại cái balo trên vai tôi, vừa nói vừa ôm chặt nó vào ngực.
-Đã vậy thì tôi cũng chẳng khách sáo nữa. Cái vụ mà tôi gọi Hoàng Kiên Chánh là Chảnh thiếu gia ấy, cậu… đừng nói lại với cậu ta được không?
-Cái này thì không nói trước được! Còn phải xem thái độ của cậu với tôi như thế nào cái đã! – Vĩnh Quang cười cười, lấy balo khoác lên vai tiếp lời: – Cái này để tôi cầm cho! – Song, quay lại nắm tay tôi kéo về phía trước. Nhìn thấy bàn tay búp măng non của mình đang nằm gọn trong móng vuốt sắc nhọn của con sói già ranh ma Vĩnh Quang mà bụng tôi sôi lên vì tức. Ngay tức thì, tôi rút tay về nhưng thất bại. Nhận lại sau đó là cái siết tay chặt hơn cùng ba chữ “đừng làm loại”.
Cái gì? Tôi mà làm loại á? Có mà cậu ta làm càn thì đúng hơn đấy! Giờ thì tôi phải thừa nhận một một định lý rõ như ban ngày rằng: “con trai là những tên cơ hội!”. Điên cả người!
-Gì cũng được, tôi không có bán thân đâu đấy!
-Yên tâm đi, mua cậu về chỉ có lỗ vốn thôi! Mà tôi thì… chả dại.
“Cái gì mà lỗ vốn? Tôi đây là gái trinh trăm phần trăm đấy nhá! Chỉ sợ hắn ta không phải trai tân thôi!”. Nghĩ rồi, tức mình tôi đạp Vĩnh Quang một cái cho bõ tức. Vậy mà hắn chẳng có vẻ gì là đau, ngược lại là cười cười tiếp bước.
.
.
.
-Đi đâu đây?
-Ngôi mộ số 188, đường đến chỗ Chảnh thiếu gia. – Vĩnh Quang bật cười.
Ngay lập tức, tôi quay ra lườm hắn một cái rách mắt, tức muốn trào máu miệng. Giữ bí mật kiểu này á hả? Cho dù không nói thì trước sau gì nhân vật chính cũng biết. Trời ơi là trời, sao cái số tôi nó lại khổ thế này?
-Sao lại đến ngôi mộ số 188?
-Chảnh thiếu gia nói. – Rứt lời, hắn vừa đi vừa cười khúc khích.
Tôi tức muốn sủi bọt mép, cơ mà vẫn cố dùng lưỡi đẩy ngược cục tức vào lại bên trong. Song, xèo đều hàm răng trâu ra mà cười cười.
-Sao cậu dám nói nó là ngôi mộ số 188? Nhỡ chẳng may nó là nhà số 188, đường số 188, hẻm số 188 hay một con số vô nghĩa gì đó thì sao?
-Thứ nhất, chắc chắn Chảnh thiếu gia biết tôi với cậu phải đến nghĩa trang để giải mật mã. Thứ hai, cậu chẳng nói là mộ ở đây được xây theo hướng phong thủy còn gì? Đã vậy thì ngôi một số 188 quay đầu về hướng nào thì chắc chắn hướng đó dẫn đến cậy Tùng già và Chảnh thiếu gia đang đợi ở đó!
-Cậu đừng có động tý là lại gọi cậu ta là “Chảnh thiếu gia” có được không? – Tôi cáu.
-Không! – Hắn bật cười ha hả, tiếp lời: – Nói thật đi, cậu thường gọi tôi là gì?
-Chó Nâu!
-Hả?
-Đây này! – Tôi dang tay chỉ thẳng quả đầu màu hạt giẻ của hắn cười khúc khích.
Đọc tiếp Mật mã cuối cùng – Chương 12


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui