Mất Khống Chế


Bọn họ vẫn duy trì những lần gặp mặt như vậy, vẫn duy trì mối quan hệ bình thản nhưng quỷ dị như thế, không có ai đi vạch trần.
Harry cũng không kể chuyện của cậu với Malfoy cho bất kỳ ai, cho dù là Ron hay là Andrea.

Cậu chôn giấu bí mật này vào tận sâu đáy lòng, chờ nó mục nát, tiêu tan.
Thỉnh thoảng cậu sẽ suy nghĩ, tình cảm mà cậu dành cho Malfoy đến cùng là loại tình cảm gì.

Căm hận sao? Hiển nhiên không phải, đáp án này vô dụng đến trắng xám.
Kỳ thực sau cái đêm đánh vỡ biểu tượng kẻ địch của bọn họ không được bao lâu, Harry đã ý thức được, cậu chưa từng thật sự căm hận cái người tên Draco Malfoy này.

Bốn năm giằng co đối chọi gay gắt trước kia, nói là tìm cớ, không bằng nói, nếu như không có loại tranh đấu thông thường này, cậu căn bản không biết nên làm gì để được đến gần hắn, tiếp cận vị hoàng tử Slytherin cao cao tại thượng, phảng phất như không thèm để ý đến bất kỳ cái gì kia.
Nhưng cũng chính vì nhận thức tỉnh táo này, mới có thể khiến cậu cảm thấy bi ai, không muốn nghĩ sâu hơn, không muốn tìm tòi nghiên cứu tâm ý thật sự của cậu dành cho Malfoy.
Coi như là lừa mình dối người cũng được.
Kỳ thật cậu đã từng nghiêm túc cân nhắc rằng, Malfoy có phải là đang làm một cái bẫy hay không, dùng chính hắn làm mồi dẫn, lợi dụng mị lực cùng sức hấp dẫn trí mạng đối với cậu của hắn, từng bước từng bước, đưa cậu xuống vực sâu.
Dù sao, gia tộc của hắn, xưa nay đều đứng ở trong doanh trận phù thủy hắc ám.
Cậu suy nghĩ cực kỳ lâu, cả đêm không ngủ được, gương mặt anh tuấn lạ thường thuộc về Draco Malfoy cứ đung đưa ngay trước mắt, hắn quay về phía cậu, mỉm cười, đôi mắt màu bạc ôn nhu đến nỗi có thể nhỏ thành giọt nước.
Nên làm như thế nào đây, Harry cụp mắt xuống, dù cho hiện tại có người nói cho cậu biết, Malfoy tiếp cận cậu chỉ là một âm mưu, cho dù cái cạm bẫy đó cứ hiện rõ mồn một ở ngay trước mặt cậu, cậu vẫn sẽ đụng vào mà không quay đầu lại.
Như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, dù biết rõ kết cục chỉ có chết, nhưng làm thế nào cũng trốn không ra.
+++++++
Thời gian bọn họ gặp mặt nhau bị đứt quãng vì cậu chạy trốn.

Rất nhanh, đã đến mùa đông.
Hàng năm, vào lúc này, bên dưới Hogwarts luôn có tuyết rất lớn, buổi tối, khi xuyên qua các hành lang, từ bên trong cửa sổ có thể nhìn thấy một mảnh đất trắng xóa, cực sạch sẽ, cũng cực lạnh.
Địa điểm gặp mặt của Draco với cậu cũng đổi từ Tháp Thiên Văn sang Phòng Cần Thiết.

Vẫn như cũ, mỗi lần cậu tới, Draco cũng đã chờ ở đó sẵn.
Trong phòng rất ấm áp, dựa theo sở thích nhất quán của Draco, trên đất bày một cái thảm lông dê cực dày, cực mềm mại, lò sưởi cổ điển trong tường tản ra ánh sáng ấm áp, trên khay trà do Draco mang tới là món ăn khuya tinh xảo cùng ấm hồng trà mịt mờ khí nóng, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ mang tới bia bơ hoặc rượu đế lửa.
Hết thảy đều vừa vặn.
Người thiếu niên mà Harry tâm tâm niệm niệm lấy một tư thế như đang đợi người nhà xa nhau đã lâu mà đợi cậu, đôi mắt của hắn xinh đẹp như vậy, lông mi dài dày, thật lòng nhìn sang, có vẻ chăm chú mà thâm tình, phảng phất như trong đôi mắt đó chỉ chứa có mình Harry.
Bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, Harry thường sẽ bị hoảng hốt, cho rằng cậu là đặc biệt với Draco, những lần ôn nhu làm say lòng người mà hắn biểu lộ ra ngoài kia, tất cả đều là thật, tất cả chỉ cho một mình cậu mà thôi, ai cũng không cướp đi được.
....
Sau đó, có một ngày, đại khái là sau lễ Giáng Sinh không được bao lâu, Harry cũng không nhớ rõ lắm.
Cậu chủ Malfoy cao quý kia, cư nhiên như một đứa bé, vòi vĩnh cậu quà Giáng Sinh.
Harry hơi quẫn bách, lúc trước, cậu quả thật có nghĩ tới chuyện có nên tặng quà Giáng Sinh cho Draco hay không, tự hỏi hồi lâu, quà cũng đã mua về, đặt ở trên đầu giường, nhưng rồi cuối cùng lại không gửi tặng đi.
Bởi vì cậu khó mà có thể định nghĩa được mối quan hệ giữa mình với Draco Malfoy.
Bọn họ không phải là bạn bè, cũng chẳng là người yêu, càng không phải là người nhà.
Bọn họ chỉ là bạn đồng hành ngắn ngủi trên con đường nhân sinh, là bạn đồng hành chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm mà thôi.
....
Nhưng cậu lại nhận được quà sinh nhật từ Draco.
Một cái dây chuyền phản ác chú cổ xưa mà hoa lệ, tạo hình là một đầu bút lông chim tạo hình chữ "M", mặt trên đính đầy đá quý, sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

....
Harry đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô chát, bởi vì món quà vốn muốn tặng cho Draco bị cậu trong lúc buồn bực mất tập trung mà cất nhầm vào hộp quà dành cho Ron – trọn bộ công cụ cổ phụ trợ cho chổi bay được làm từ Italy, sau khi Ron nhận được vui đến sắp phát điên, đương nhiên cậu không thể đòi nó lại được rồi.
"Rất xin lỗi, tôi sẽ bù lại cho cậu sau." Cậu cụp mắt xuống, hơi lúng túng nói.
Draco nhìn Harry cúi đầu như một đứa bé phạm sai lầm, hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, "Nhưng tôi muốn vào lúc này cơ."
Harry kinh ngạc ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt bị làm khó, ánh mắt mờ mịt.
"Quà tôi muốn vô cùng đơn giản, bây giờ em cũng có thể cho tôi." Draco chậm rãi nghiêng người về phía trước, một chút lại một chút đến gần Chúa Cứu Thế nào đó còn đang mê mang không rõ tình hình.
Harry phát hiện trí thông minh của mình dường như bị đình chỉ khi Draco đến sát vào, chóp mũi rõ ràng ngửi được mùi hương thanh đạm đặc biệt ở trên người Draco, mang theo ý lạnh, nhưng rất dễ chịu, mùi hương từ chóp mũi truyền đến đại não, sau đó, tư duy bị mùi thơm như có như không này làm cho tê dại.
Draco ở rất gần với cậu, chóp mũi của hai người hầu như sắp đụng vào nhau, đôi lông mi dài mà dày của Draco suýt chút nữa là đã quét qua làn da của cậu.
Harry cảm giác máu trong người mình đều bị đóng băng, cậu cảm thấy nguy hiểm, cậu lại biến thành con mồi trong rừng, mà Malfoy lại là cái tên thợ săn chết tiệt kia.
Cậu hẳn nên bỏ chạy.
Nhưng cậu vẫn cứ ngồi ở đàng kia, không nhúc nhích, tùy ý để đôi môi ấm áp của Draco bao phủ lên.
....
Draco nhẹ nhàng hôn lên môi Harry, đầu lưỡi như một con rắn nhỏ xấu xa, mờ ám dao động trên môi Harry, dò hỏi, thâm nhập.
Đúng như Draco đã dự đoán, Chúa Cứu Thế ngây thơ căn bản không có bất kỳ kinh nghiệm hôn môi gì, chưa đến vài giây, cậu đã quân lính tan rã, tùy ý để đầu lưỡi của hắn tiến quân thần tốc, ôn nhu nhưng bá đạo càn quét mỗi một góc trong miệng cậu, tàn nhẫn quấn quýt lấy đầu lưỡi của Harry.
Cả người Harry đều xụi lơ, suy nghĩ trong đầu đều loạn tùng phèo như hồ dán, chỉ có thể theo bản năng bám chặc lấy đôi vai rộng rãi của Draco, cặp mắt xanh lục như một con mèo con bị lạc đường, nổi lên một tầng hơi nước mỏng manh, bất lực mà nhìn Draco.
Draco xin thề, lúc đòi quà Giáng Sinh, hắn thật sự chỉ đơn thuần muốn đòi một nụ hôn mà thôi.
Có thể là do quỷ con chẳng có một điểm tự giác ở trước mắt này, cứ vô tri vô giác quyến rũ hắn, khiến sự tự chủ mà hắn luôn luôn tự hào suýt chút nữa đã vỡ thành vô số mảnh.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lui ra, dù cho hiện giờ, ở một nơi sâu thẳm trong lòng hắn đang kêu gào mạnh mẽ đặt người trước mắt này ở dưới thân, để cậu lộ hết tất cả của mình, không giữ một chút nào, biểu diễn ở trước mặt hắn.
"Lễ Noel vui vẻ." Hắn cúi người nhẹ giọng nói bên tai Harry, trong mắt rõ ràng mang theo ý cười.

Harry cảm thấy trong đầu mình hình như có cái gì đó ầm một tiếng nổ tung, mặt đỏ đến mức có thể nhỏ máu.
++++++++
Sau sự kiện "quà Giáng Sinh" đó, Harry đã rất lâu không đi gặp Draco.

Hoặc nên nói là, cậu căn bản không biết nói gì khi đối mặt với Draco, nên giải thích như thế nào về nụ hôn quá mức thân mật kia.
(Editor: "Người giải thích" phải là Draco mới đúng chứ, Harry? Cậu có cần phải giải thích cái gì đâu.)
Nhưng cậu thường xuyên mơ thấy hắn.
Trong mơ, cái tên không có ý tốt kia cũng không chịu buông tha cho cậu, cứ bá đạo xâm lấn đi vào cậu.

Hắn mặc bộ đồng phục học viện màu đen phẳng phiu, mái tóc bạch kim còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, tùy ý ngồi trên thảm lông dê mềm mại, ánh mắt sắc bén, như một con báo săn lười biếng.
Harry bi ai phát hiện cho dù là ở trong mơ, cậu cũng không từ chối được Draco.
Cậu luôn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống, rồi lại bị hắn kéo vào trong ngực.

Sau đó, một loạt hôn che ngợp bầu trời liền rơi xuống, ôn nhu mà hung hăng, không cho phép chống cự.
....
Harry buồn bực vì mất tập trung, ngay cả khi đi gặp Andrea, cậu hầu như cũng trong tình trạng mất hồn.
"Xảy ra chuyện gì à," Andrea đứng dậy từ trong nước, đuôi cá màu xanh lam nhẹ nhàng vẫy vẫy, ngón tay mềm mại như không xương mang theo hơi nước lạnh lẽo đặt lên trên mặt Harry, "Hình như cậu rất buồn phiền, cũng không thường đến chỗ của tôi, tôi đã chọc giận cậu sao?"
"Sao có chuyện đó được, chỉ là chuyện trong trường mà thôi," Harry bật cười, nắm lấy tay Andrea, hai người ngồi dựa vào tảng đán trơn nhẵn bên hồ, cậu lấy ra một quyển cổ tích Andersen, "Được rồi, lần trước cô đã nghe đến đoạn nào rồi, chúng ta lại tiếp tục."
Trong nháy mắt, con mắt của Andrea bị đốt sáng lên, như một đứa bé chiếm được món đồ chơi âu yếm, hưng phấn chỉ vào trên sách, "Nơi này!"
Nếu như Draco cũng dễ dỗ như Andrea thì đã tốt rồi, Harry sờ sờ đầu của cô, thầm nghĩ.
....
Cho đến tận ngày hôm nay, dù đã quen biết Andrea những ba năm, nhưng Harry vẫn cảm thấy rất thần kỳ.

Sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ năm nhất, cậu đã không cẩn thận xông vào lãnh địa của Andrea trong Rừng Cấm.
Chờ sau khi bọn họ quen thân nhau, Andrea có nói với cậu rằng, lãnh địa của cô từng hạ cấm chú, dưới tình huống bình thường, căn bản không có phù thủy hay sinh vật phép thuật nào có thể xông vào được.
Nhưng có lẽ là do số mệnh an bài.

Cái bất ngờ này chính là Harry.
....
Phù thủy nhỏ tóc đen ngẫu nhiên gặp được thần linh ở sâu trong rừng.

Vị thần này cô đơn đã lâu, nhưng tâm tính lại đơn thuần như một đứa bé.

Cô cũng không tính để ý cậu phù thủy nhỏ tùy tiện xông vào này, chỉ vì hiếu kỳ, cặp mắt màu lam sáng sủa không chớp một cái nhìn cậu.
Harry lúc đó mới mười hai tuổi, đương nhiên không thể biết thân phận chân chính của Andrea, cũng chưa trải qua tiết học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, chẳng biết người cá thật sự lớn lên theo dạng quỷ gì, vì thế, cậu đã hiểu lầm Andrea là một sinh vật phép thuật, mang theo thái độ kinh ngạc ở chung với cô.
Nhưng Harry không hề biết, nếu như năm đó người xông lầm vào không phải là cậu, mà là một người khác khiến Andrea hoàn toàn không thích, mà nếu người đó lại vừa vặn không cẩn thận mạo phạm đến cô – mặc kệ sự mạo phạm này có nhẹ nhàng cỡ nào, có vô ý ra sao, thì đều rất có khả năng bị vị thần đơn thuần kia xóa sạch khỏi thế giới.
Cô là thần, một vị thần đơn thuần như trẻ con, bên trong thế giới của cô chỉ có yêu thích và chán ghét.

Thích, muốn quý trọng, phải bảo vệ.

Chán ghét, vậy thì xóa nó đi là được.
Nói trắng ra là tàn nhẫn như thế đấy.
Nhưng trước giờ cô chưa từng nói với Harry, cô rất thích đứa bé này, cho dù sau này, cậu đã chậm rãi lớn lên, đã biến thành một thiếu niên anh tuấn, thì lòng yêu thích của cô cũng mảy may chẳng giảm bớt đi tí nào.
Vì lẽ đó, ở trước mặt cậu, cô chỉ là một cô gái ngây thơ vô hại, thích nghe kể truyện cổ tích giới Muggle, sẽ vì kết cục hoàng tử và công chúa đến được với nhau mà lộ ra mỉm cười ngọt ngào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận