Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Mơ mơ màng màng ngủ thẳng giấc đến sáng hôm sau, Harry vẫn có chút buồn ngủ lục lọi đồ, chuẩn bị bản thân xong, mở cửa phòng ra, thì phát hiện vị nào đó ở phòng đối diện kia cũng đang đứng trong phòng khách, đồng phục học viện màu đen chỉnh tề, những sợi tóc màu bạc vàng óng cũng đã ở đúng chỗ chúng nó nên ở.

So với đức hạnh của mình quả thật là một trời một vực. Harry giật giật khóe miệng.

"Cái đầu như rơm rạ thế kia là sao," Draco ghét bỏ nhíu nhíu mày, "Quên đi, thời gian không còn nhiều, mau đi nhanh một chút."

Harry còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu chủ nhỏ nhà Malfoy lôi đi đến Đại Sảnh, đồng thời hắn còn không chút khách khí ném cậu tới bên cạnh Blaise và Pansy, nói trắng ra là, ở ngay bên cạnh chỗ của Draco.

Tiếp sau đó, cứ thuận lý thành chương(1), hoặc nên nói là rơi vào sương mù, Harry đã vượt qua một ngày như đang mơ. Mỗi một tiết học, cậu đều phải ngồi cùng một chỗ với Malfoy, bên cạnh là Pansy, Blaise, Goyle, Crabbe. Có lúc Daphne cũng sẽ tới. Nhưng đáng sợ nhất ở chỗ, những người này cũng không có phản ứng gì, dù chỉ là một chút, với chuyện cậu ngồi cùng bọn họ, cứ như thể chuyện này không thể bình thường hơn được vậy.

Cái này không phải đã nói rõ, con đường tiến hóa từ sư tử thành rắn của tôi càng chạy càng xa sao.... Harry cảm thấy hơi đau đầu.

"Harry, cậu làm sao vậy, sắc mặt của cậu không được tốt lắm." Pansy kỳ quái hỏi.

"Không có gì, chỉ là đầu hơi choáng váng mà thôi, mùi tỏi nặng quá." Harry uể oải nói, nhìn đi, mới vậy mà đã có thể xưng tên cúng cơm(2) với nhau rồi. Tuy rằng..... Được rồi, cậu thừa nhận, nhóm Slytherin kiếp trước nhìn không vừa mắt này ở chung cũng không tệ lắm, phỏng chừng bọn họ chỉ chuyên chanh chua với người bên ngoài.

"Há, đúng," Pansy căm ghét nhíu nhíu mày, tức giận nhìn giáo sư Quirrell(3) trên bục giảng, "Tớ nghĩ bên trong cái khăng quàng cổ lớn buồn cười kia nhất định chứa một đống tỏi."

Không, cô gái, ở bên trong là Chúa tể Hắc ám(4)....

"Một tên rác rưởi," Draco ngẩng đầu nhìn lên từ quyển sách trên tay, bĩu môi khinh thường, "Năm nay chỉ có thể tự học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám(5) mà thôi."


Cũng đúng, Chúa tể Hắc ám đến dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, quần lót Merlin, đây tuyệt đối là một chuyện cười tuyệt diệu. Harry tự ngu tự nhạc(6) một giây, lấy quyển sách thật vất vả lắm mới mượn được vào hai ngày trước, chuẩn bị thừa dịp ở trên lớp đọc một lúc, nhưng lại nghe thấy Draco nói....

"Trên thực tế, tôi vẫn không đồng ý thái độ của Giới Pháp Thuật nước Anh đối với phép thuật hắc ám, cứ trốn trốn tránh tránh, sợ phép thuật hắc ám như rắn rết. Chỉ khi hiểu rõ kẻ thù của cậu, thì cậu mới có thể chân chính phòng ngự nó, tránh né như thế căn bản vô dụng."

(Editor: tôi thừa nhận Draco nói rất đúng. Tôi nghĩ đó là lý do chính giải thích vì sao trong nguyên tác HP lại có nhiều người chết trong chiến tranh như vậy)

Harry nắm chặt sách trong tay, liếc mắt suy tư nhìn hắn.

"Làm sao, tôi nói không đúng sao?" Draco nhíu nhíu mày.

"Không, vừa vặn ngược lại, ý kiến không sai." Harry giả cười với hắn.

"Cười như người ngu vậy." Draco nói, cúi đầu, không liếc cậu nữa.

+++++++

Một tuần lễ rất nhanh liền trôi qua. Harry phát hiện bản thân thật sự chỉ mất một đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy là đã có thể thích ứng được cuộc sống trong nhà Slytherin, đồng thời còn ở chung rất vui vẻ với tất cả mọi người.

Ví dụ rõ ràng nhất là, cậu và Draco cũng bắt đầu xưng tên cúng cơm với nhau.


"Trên tay cậu là cái gì thế, Harry?" Draco hỏi.

"Là thư của bác Hagrid(7), bác ấy muốn tớ đến thăm chỗ bác ấy vào buổi chiều hôm nay." Trong miệng Harry còn đang nhai miếng trứng ốp lết, giọng nói có chút hàm hồ.

"Nuốt đồ ăn xuống rồi hãy nói, không ai dạy cậu lễ nghi dùng cơm sao," Draco nhíu nhíu mày, đặt một ly nước bí ngô ngay trước mặt Harry, "Lão già giống quỷ khổng lồ kia tìm cậu có chuyện gì?"

"Đừng gọi bác ấy như thế, Draco," Harry trách cứ, "Bác ấy là bạn của cha mẹ tớ, bác ấy chỉ muốn biết tớ trải qua tuần học đầu tiên như thế nào thôi."

"Trải qua như thế nào," Draco nhíu nhíu mày, "Nhìn cậu tròn cả một vòng mặt thế kia liền biết chỗ nào cũng rất tốt rồi."

"Cho dù là heo cũng không mập nhanh trong vòng một tuần lễ như thế, Draco, cậu nên đi kiểm tra mắt mình đi." Harry đen mặt lại.

Lần này, quý tộc bạch kim chỉ phát ra một tiếng hừ từ trong lỗ mũi.

"Đừng phản bác cậu ta, Harry, ở lâu thì quen thôi, có lúc Draco còn khó đối phó hơn cả con gái." Blaise vừa cười xấu xa vừa chen vào một câu.

"Câm miệng, Blaise."

"Chính xác." Harry ném cho anh một ánh mắt tán thưởng.


++++++++

Ba giờ kém năm phút, Harry xuyên qua đồng ruộng đến chỗ căn nhà nhỏ của Hagrid, trước cửa có một cây cung bằng đá và một đôi giày cao su dùng đi trong mưa.

Harry gõ gõ cửa, không ngoài ý muốn nghe thấy một loạt tiếng chó sủa xen lẫn giọng khuyên can của ông.

Cửa mở, lộ ra khuôn mặt to râu ria xồm xoàm của Hagrid.

"Chào bác Hagrid." Harry mỉm cười với ông.

"Chào con," Hagrid để cậu đi vào, trong tay nắm chặt vòng cổ của Fang(8), "Được rồi, Fang, lui về phía sau."

Harry nhìn xung quanh một chút, căn nhà nhỏ vẫn giống y như trong trí nhớ của cậu, trên trần chứa chân giò hun khói, gà rừng, bên trong chậu than còn có một ấm đun nước bằng đồng, trong góc tường bày một cái giường lớn, trên giường chỉ có một mảnh vải vụn chắp vá với nhau làm chăn.

"Ngồi đi, Harry." Hagrid nói, thả Fang ra, ngay lập tức nó nhào tới người Harry.

Harry gãi gãi tai của nó, con chó lớn này liền ngoan ngoãn ngồi xuống, đặt đầu lên trên đầu gối của Harry.

"Ở trường trải qua thế nào," Hagrid cũng ngồi xuống, rót trà cho hai người, "Nói thật lòng, bác thật không nghĩ tới con lại được phân vào nhà Slytherin."

"Vô cùng tốt," Harry cực kỳ thành khẩn nói, "Bác Hagrid, con biết người ngoài đánh giá Slytherin không tốt, nhưng thật ra bọn họ rất thân mật với người cùng học viện. Bọn họ đối với con cũng không tệ lắm."

"Được rồi," Hagrid nhìn qua không biết nên nói cái gì, ngừng một hai giây rồi tiếp tục, "Nhưng con vẫn phải cẩn thận một chút, dù sao hồi đó có rất nhiều người là Slytherin đi theo Vị Kia (ý chỉ Voldemort). Bác cũng không phải nói xấu bạn học của con, nhưng...."


Harry không khỏi nở nụ cười, "Đúng, con biết rõ. Con không phủ nhận có loại khả năng này, nhưng con cảm thấy đại đa số cũng không tệ lắm. Vì lẽ đó, đừng lo lắng cho con." Dù sao con cũng thừa biết trong những người này, những ai đầu quân cho Voldemort, những ai kết thành liên minh với Hội Phượng Hoàng(9).

Hagrid vẫn có chút lo lắng nhìn cậu, "Harry, con là một đứa trẻ vừa ngoan vừa thiện lương. Được rồi, nếu con đã kiên trì...."

Bọn họ cũng không dây dưa quá nhiều về vấn đề này, họ tiếp tục hàn huyên về những chuyện khác, tỷ như Filch(10) và con mèo của ông.

"Bác bị nói là ngây thơ khi muốn giới thiệu bà Norris với Fang của bác làm quen một chút." Hagrid hầm hừ.

++++++++

Harry không trì hoãn quá lâu, trước khi trời tối liền cáo từ. Kỳ thực không chỉ mình Hagrid kinh ngạc, ngay cả chính cậu cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày cậu nói giúp cho Slytherin.

Nhưng những người này xác thực không đáng ghét như trong tưởng tượng, Harry thầm nghĩ, trên thực tế, có lúc còn rất thú vị.

Mà việc cậu muốn làm hiện giờ là, trước cuộc chiến cuối cùng, phải tranh thủ thêm nhiều Slytherin khác đứng về phía bọn cậu.

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay viết truyện, tay không cẩn thận kéo kéo, suýt chút nữa đã khiến toàn bộ truyện vừa mới viết xong biến mất, thật sự là dọa chết người....

(Editor:

1) Thuận lý thành chương có nghĩa là cứ như vậy mà thành.

2) Tên cúng cơm trong tiếng Việt có nghĩa làtên thật, được gọi ra khi cúng giỗ. Sở dĩ như vậy vì hồi xưa, người ta ít khi dùng tên được đặt khi sinh để gọi, mà thường có một tên khác. Còn trong hoàn cảnh này thì có nghĩa là tên thân mật (phần cúng giỗ gì đó thì bỏ qua đi >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận