Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Đoán chừng là bị Z dọa sợ, buổi tối Harry ngủ cực kỳ không yên ổn, sau khi tỉnh lại, đầu còn hỗn loạn. Cho tới khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ môn Biến Hình, cậu vẫn lấy tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.

Còn Draco thì tinh thần tốt đến đòi mạng, hắn còn lập kế hoạch ôn tập cực kỳ tỉ mỉ cho bản thân, bởi vì chỉ còn cách một tuần nữa là tới cuộc thi cuối kỳ.

Hiện giờ Harry không còn sợ thi cuối kỳ, nhưng theo cá nhân cậu, cậu vẫn vô cùng không ưa ngày này. Bởi vì cậu nhớ rõ rằng, Voldemort sẽ ra tay với Hòn đá Phù thủy vào chính ngày cuối cùng của cuộc thi.

Thật là phiền toái!

++++++++

Tuy rằng vạn phần không tình nguyện, nhưng cuộc thi cuối kỳ vẫn đúng hẹn mà tới.

Đương nhiên cuộc thi cũng không khó, nhưng Harry vẫn hơi phập phồng thấp thỏm, tuy bút lông chim vẫn viết xoạt xoạt, nhưng người cũng không ngừng hướng ra bên ngoài nhìn xung quanh một chút.


Thi xong bộ môn cuối cùng – môn Lịch sử Pháp thuật, rốt cuộc Harry cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Chìm trong đám người, Harry nhìn quanh bốn phía, Draco đang bị Pansy lôi kéo nói chuyện, nhất thời không nhìn thấy cậu.

Thật sự là cảm ơn trời đất, Harry cẩn thận lui về phía sau, chậm rãi kéo dài khoảng cách, sau đó chạy nhanh lên cầu thang.

Lần thứ hai đứng trước cánh cửa ở lầu bốn kia, Harry thật sự khó có thể hình dung tâm trạng của mình lúc này, đương nhiên cậu cũng không có thời gian để cảm khái, cậu thoáng lấy lại bình tĩnh rồi kéo cửa ra.

A, mùi này thật sự là.... Harry đặc biệt ghét bỏ nhíu mày lại, cố nén cảm giác buồn nôn thổi bay thú cưng của Hagrid, nhìn thấy con chó ba đầu kia còn chưa tỉnh táo liền ngủ tiếp mới cẩn thận từng li từng tí một đi đến trước cửa tiếp theo.

Trong nháy mắt khi cậu nhảy xuống, cậu tựa hồ lại nghe được tiếng gầm gừ của con chó lớn kia.

Tinh thần thật tốt, Harry lườm một cái ở trong lòng.

"Hỏa diễm hừng hực." Harry mặt không chút thay đổi phất đũa phép lên, những võng ma quỷ kia còn chưa đụng tới cậu liền tự động lui xuống. Không thể không nói tình tiết biết trước thần kỳ này thật là một cái máy nói dối siêu cấp.

Một đường Harry đều đi phi thường thuận lợi, mãi cho tới khi gặp trở ngại do giáo sư McGonagall bố trí.

Merlin làm chứng, trình độ chơi cờ Phù thủy của cậu chưa bao giờ khá cả. Harry thở dài, quay đũa phép ở trên tay một vòng, vậy cũng chỉ có thể dùng cách đơn giản nhưng thô bạo.

"Tan xương nát thịt."

Như đang đi dạo trong vườn nhà mình, Harry nhẹ nhàng tiêu sái đi qua bàn cờ, lưu lại vô số mảnh vỡ quân cờ ở phía sau.

Tôi sẽ nhớ kỹ các người, các người đã cống hiến vì sự nghiệp vĩ đại, Harry thay nhóm quân cờ mặc niệm một giây ở trong lòng, đưa tay kéo một cánh cửa ra.


Con quỷ khổng lồ nằm lăng lóc trên đất như trong trí nhớ của cậu, Harry cố nhịn mùi hôi thối, tìm tới cái bàn bày mấy cái lọ, lấy một cái ra uống.

Cảnh tượng cực kỳ quen thuộc, Quirrell luôn quấn quít khăn quàng cổ, tấm gương Ảo ảnh cao cao, còn có, đã lâu không gặp Voldemort.

"Ha, Harry, cuối cùng mi cũng đã tới." Quirrell cười đến quái dị, gảy gảy vài cái, tức thì mấy cái dây thừng từ không trung bay nhào tới.

Harry mặt không chút cảm xúc vung đũa phép, mấy căn dây thừng kia liền bị cứng lại giữa không trung, sau đó biến thành bột phấn.

"Không nghĩ tới mi còn có chiêu này," Quirrell nhìn qua hơi kinh ngạc, nhưng hiển nhiên gã cũng không để ý chút nào, "Giãy dụa trước khi chết luôn rất thú vị."

Harry nở nụ cười, "Giãy dụa trước khi chết, đây là chuyện cười hay nhất mà tôi từng được nghe vào năm nay."

Tia sáng màu tím từ mũi nhọn đũa phép bắn trúng Quirrell, ngay lúc gã còn đang nhìn chiếc gương Ảo ảnh, kết quả một giây sau, cả người liền bị vỗ vào tường.

"Hóa đá hoàn toàn." Harry nhẹ nhàng bù lại thần chú lúc trước, mỉm cười nhìn giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của mình.


Hiển nhiên Quirrell sẽ không ngờ tới một học sinh năm nhất đã cường đại đến mức có thể dùng phép thuật không tiếng động như vậy, gã bị đóng ở trên tường, cảm nhận tóc gáy của mình đều sắp dựng đứng lên.

"Giết nó...." Đột nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên, "Làm nhanh đi, thằng ngu này."

"Chủ...chủ nhân...."

Thiếu chút nữa đã quên nơi này còn có Voldemort, Harry đứng đối diện với gương Ảo ảnh, không đến vài giây liền cảm thấy túi quần chìm xuống, khóe miệng cậu giương lên.

Hòn đá Phù thủy đã tới tay.

Tác giả có lời muốn nói: Số lượng từ chương này thật sự hơi ít.... Xin lỗi mọi người.

(Editor: Thật ra tôi đã định đi dò thần chú rồi chuyển nó sang nguyên văn của J.K cho hay. Nhưng cuối cùng thấy làm vậy mệt muốn chết nên thôi khỏi đi, giữ nguyên convert cho rồi.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui