Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng.
Một cô gái đang ngủ trên giường một cách mơ màng, cánh tay tinh tế trơn bóng từ trong chăn vươn ra mò ở đầu giường.
Không mò được điện thoại, Nguyễn Ngưng không khỏi nhíu mày, mờ mịt mở to mắt ra.
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Nhìn hoàn cảnh xa lạ lại quen thuộc, mới chậm rãi nhớ lại ký ức hôm qua.
Cô lại uể oải nằm xuống giường.
Cả người giống như bị vỡ vụn ra, tay chân mềm như bông, so với việc chạy cự ly 1500 mét còn mệt hơn.
Cô lười biếng nghiêng đầu, nhìn một bên giường trống không.
Còn chưa kịp mất mát lại nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, sau đó tay của một người đàn ông choàng lấy vai cô.
“Tỉnh rồi?” Anh dán ở bên tai cô, dịu dàng hỏi.
Nguyễn Ngưng cong môi, gối đầu lên cánh tay mình, hàm hồ nói: "Chưa đâu.”
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Nhìn cô tiếp tục ngủ nướng, Phó Minh Viễn khẽ cười.
Anh cũng không đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng kéo chăn trên người cô xuống eo, bàn tay rắn chắc chậm rãi lướt qua da thịt cô, rồi lại từng chút một di chuyển xuống phía dưới.
Động tác trên tay vẫn cứ tiếp tục, lại cúi đầu xuống hôn lên vai cô.
Nguyễn Ngưng trừng mắt thật lớn, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
“Anh Minh Viễn… dừng lại… thật sự không được…” Cô lắc người tránh khỏi tay anh, yếu ớt nói.
Tối hôm qua rồi lại cả ban ngày nữa, không biết đã làm bao nhiêu lần rồi? Lại thêm lần nữa cô sẽ không rời giường nổi mất.
“Sao lại không rời khỏi giường được chứ?”
Phó Minh Viễn hôn cô, để lại một vài dấu hôn sau lưng cô.
"Thật sự quá mệt mỏi… không đứng dậy nổi…” Nguyễn Ngưng chu môi, quay đầu lại trừng anh, "Đều tại anh”
"Được rồi, đều là do anh.” Người đàn ông sủng nịnh cười, “Anh ôm em xuống ăn sáng nhé?”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, nhìn về phía cửa sổ, hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?”
"Hơn 6 giờ chiều.”
Nguyễn Ngưng sửng sốt, nói cách khác, cô đã ở trên giường suốt một ngày một đêm sao?
Phó Minh Viễn đứng dậy, đến tủ lấy một cái áo màu lam ra, chỉnh sửa lại rồi tròng lên cổ cô.
“Anh đã bảo chú Lý về lấy áo quần cho em rồi, bây giờ cứ tạm dùng cái này đã.”
Ngày hôm qua đến đây đột ngột như vậy, hai người chưa thu xếp hành lý, đương nhiên Nguyễn Ngưng không mang quần áo theo.
Nguyễn Ngưng đỏ mặt, nhìn anh giúp cô xỏ tay vào áo.
“Em… em còn chưa mặc nội y…”
“Không cần mặc.” Phó Minh Viễn cong môi, “Như vậy mới tốt."
Nhìn anh cười xấu xa, mặt Nguyễn Ngưng đỏ bừng, "Không cần mặc thêm quần áo sao? Nếu như bị cảm thì làm sao đây?”
Tuy áo của anh rất dài, có thể che khuất được cả đầu gối của cô, nhưng vải vẫn rất mỏng.
"Anh đã mở máy sưởi rồi.”
Phó Minh Viễn cúi người đến bên tai cô, “Em cũng có thể không mặc gì."
Mặt Nguyễn Ngưng cực kỳ đỏ, đưa tay đấm anh một cái.
Lực đạo rất nhẹ, giống như mèo nhỏ vươn móng vuốt ra cào người.
Đầu quả tim Phó Minh Viễn khẽ run, nhìn khuôn mặt cô vì ngượng ngùng mà đỏ bừng lên, nhịn không được hôn nhẹ lên đôi môi của cô.
Lúc cô bất mãn trừng mắt nhìn anh mới ổn định lại sắc mặt, "Được rồi, không nháo nữa.”
Sau đó cúi đầu tiếp tục nghiêm túc giúp cô mặc quần áo. Chỉ là ánh mắt hơi toả sáng kia đã bán đứng nội tâm của anh.
Nguyễn Ngưng bĩu môi, rốt cuộc là ai nháo chứ?
Cô thật sự không nhịn được nghi ngờ, hôm qua đến nhà cũ, thật sự chỉ là ý định bất chợt của anh thôi sao?
Cứ cảm thấy đây là kế hoạch của anh.
“Anh bảo chú Lý về rồi sao?"
Chờ anh giúp cô mặc quần áo xong, Nguyễn Ngưng liền ôm lấy cổ anh, mềm mại dựa vào người anh.
"Ừ, chắc buổi tối sẽ trở lại.”
Phó Minh Viễn bế cô lên, ôm cô đi xuống dưới lầu.
"Vậy bảo chú ấy mang Kẹo bông gòn đến đây được không?” Nguyễn Ngưng dựa vào vai anh hỏi, "Không phải chúng ta sẽ ở đây một thời gian sao?”
Phó Minh Viễn mím môi, trong lòng anh không muốn chút nào.
Thật vất vả mới có thể có được thế giới hai người, nhiều thêm một con mèo để làm gì chứ?
"Anh Viễn thân ái, không được sao?" Nguyễn Ngưng ôm lấy anh, ngọt ngào làm nũng.
Phó Minh Viễn hơi dừng một chút, rõ ràng khóe môi nhịn không được cong lên nhưng ngoài miệng lại hỏi: "Em thích Kẹo bông gòn hay là thích anh?"
Nguyễn Ngưng chớp mắt, nghiêng đầu nói: “Em thích Kẹo bông gòn.”
Vẻ mặt sung sướng của Phó Minh Viễn cứng lại, anh híp mắt, vừa vặn đã tới phòng khách, liền nhẹ buông tay thả cô xuống sô pha.
Thấy anh đen mặt xoay người rời đi, Nguyễn Ngưng vội vàng bò dậy ôm lấy eo anh.
Khi anh cúi đầu lại cười hì hì nói: "Em thích Kẹo bông gòn, nhưng em yêu anh.”
Nhìn ý cười trong đôi mắt của cô, Phó Minh Viễn không khỏi cứng đờ, sắc mặt cũng hoà hoãn lại.
Anh vậy mà lại bị tiểu nha đầu này trêu chọc.
Chỉ là nhìn cô cười, nhớ lại câu thổ lộ kia của cô, trái tim vẫn gợn sóng, nhộn nhạo không ngừng.
Anh đưa ngón tay ra nhẹ nhàng nhéo mũi cô, “Không biết xấu hổ.”
Nguyễn Ngưng không khỏi nhăn mặt, cô nhìn ra được anh Minh Viễn là người khẩu thị tâm phi.
Rõ ràng vô cùng thích mà lại bày ra bộ dáng lãnh đạm cấm dục.
Nhưng mà… rất đáng yêu.
Cô cười hì hì tiếp tục ôm eo anh, ngước mắt lên giả vờ đáng thương, "Không được sao? Anh Viễn~”
Tai Phó Minh Viễn bị tiếng gọi này của cô làm cho mềm nhũn.
Anh cảm thấy tiểu nha đầu này, thật là càng ngày càng tùy ý hơn, cũng càng ngày càng… khiến anh mê muội.
"Được rồi.” Anh bày ra biểu tình cố mà làm, lại khom lưng giúp cô chỉnh sửa quần áo.
Vừa mới nãy bị anh thả xuống sô pha, vạt áo cô bị mở ra, lộ ra một đôi chân trắng nõn tinh tế.
Anh giúp cô kéo quần áo, da thịt hai người như có như không mà chạm vào nhau, mà đôi mắt anh lại như cười như không nhìn cô.
Nguyễn Ngưng đỏ mặt, không khỏi rụt rụt thân mình, yên tĩnh không dám quậy nữa. Cô không nghi ngờ chút nào, nếu cô lại quấn lấy anh, anh khẳng định sẽ không để ý mà tử hình cô ngay tại chỗ.
“Anh sẽ gọi điện thoại bảo chú Lý mang nó đến đây.” Phó Minh Viễn vỗ vỗ đầu cô, “Em cứ ngồi đây đi đã, chút nữa là có đồ ăn ngay.”
Nguyễn Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng.”
Sau đó nhìn anh rời khỏi phòng khách đến phòng bếp.
Nguyễn Ngưng dùng tay nhỏ vỗ vỗ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, nhìn thấy chân mình bị lộ ra vội vàng cuộn tròn lại, giấu vào trong áo.
Vải của cái áo này rất mềm, lại co giãn rất tốt, hơn nữa đủ lớn, mặc trên người có chút rộng lại có cảm giác rất an toàn.
Nhìn chữ cái Tiếng anh ở trước vạt áo, cô phỏng đoán, cái này đại khái là lúc anh Minh Viễn vừa mới ra mắt nhỉ, hay là trước kia nữa?
Chắc là lúc hơn hai mươi tuổi, không lớn hơn cô bây giờ là bao…
Mặc loại quần áo này, thật giống như… giống như anh lúc đó.
Nghĩ đến điểm này cô nhịn không được mà dùng tay áo che miệng, ha ha cười trộm.
Nhưng mà chỉ cười một chút, cô lại vội vàng nghiêm túc lại, ho một cái, ngẩng đầu lên quan sát nhà cũ của Phó gia.
Kỳ thật nói là nhà cũ nhưng lại không phải cũ.
Tống thể phong cách trang hoàng rất giống với phong cách cổ điển châu Âu. Hơn nữa còn có thể thấy được, nơi này thường xuyên có người làm theo định kỳ tới quét dọn, đồ đạc hay sàn nhà không dính một hạt bụi nào.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ, từ sô pha ló đầu ra, hỏi Phó Minh Viễn đang ở trong phòng bếp: “Anh Minh Viễn, mọi người thường xuyên đây ở sao?”
“Ngẫu nhiên sẽ đến ở một vài ngày.” Phó Minh Viễn bưng mâm đi ra, “Trước kia ông bà nội sống ở đây.”
Sau khi anh và ba mình cãi nhau thì không quay lại Phó trạch, dịp lễ tết sẽ ghé qua đây một chút, cũng xem như là để tưởng nhớ.
"Chỗ này cách nội thành khá xa, không có nhiều phương tiện qua lại, chỉ có thể đến nghỉ phép thôi chứ không thích hợp ở lại lâu.” Anh nói tiếp.
"À à.” Cô gật đầu, lực chú ý đều bị thức ăn anh nấu hấp dẫn, “Thơm thật, ông xã giỏi quá!”
Phó Minh Viễn cong môi cười, dùng sức xoa đầu cô, "Mau ăn đi, ăn no mới có sức làm chuyện chính.”
"Ừm ừm!"
Nguyễn Ngưng ngửi mùi thơm, cảm giác đã đói lả, cũng không khách khí nữa, bưng chén canh lên húp một ngụm…
Thấy cô ăn ngon miệng như vậy, ý cười bên miệng Phó Minh Viễn càng sâu hơn.
“Anh Minh Viễn, anh cũng ăn đi." Nguyễn Ngưng gắp cho anh một miếng thịt.
"Được.” Phó Minh Viễn gật đầu, cũng cầm lấy chén đũa.
Vì thế, hai người, một đũa của anh, một đũa của em, cùng gắp thức ăn cho nhau.
Cứ anh anh em em ấm áp ngọt ngào như vậy cuối cùng cũng ăn xong cơm chiều.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Ngưng nhào vào trong lồng ngực Phó Minh Viễn, hai người ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV.
Phó Minh Viễn cầm điều khiển từ xa, mở ra tập có Nguyễn Ngưng trong chương trình 《 Thanh Âm Đại Già Tú 》.
Xem chương trình của mình, Nguyễn Ngưng cảm thấy có chút xấu hổ. Chỉ là nhìn Phó Minh Viễn xem chăm chú như vậy, cô cũng không dám nói anh đổi chương trình khác.
Nhưng mà là người xem, nhìn mình và anh cùng đứng trên sân khấu, cô vẫn cảm giác rất tốt đẹp.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng.
“Chương trình thực tế?”
Nguyễn Ngưng nhìn tin nhắn WeChat Kỳ Kỳ gửi tới, không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...