Mật hôn

“Hả, ốp điện thoại?” 
  
Bạch Nham cẩn thận ngẫm lại, lắc đầu.
 
“Chắc là không có, không phải anh Triết thường nói, chúng ta theo hướng cao cấp sao? Hơn nữa bây giờ kích cỡ điện thoại nhiều như vậy, làm loại đồ này tốn rất nhiều sức, bình thường đều là fans tự chế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cậu nghiêm túc phân tích xong, bỗng nhiên lại rùng mình.
 
Là điều hoà bật thấp à? Cậu lẩm bẩm, điều chỉnh độ ấm cao lên.
 
“Đúng rồi, anh Viễn hỏi cái này làm gì?”
 
Người đàn ông phản chiếu trong kính chiếu hậu hơi mím môi.
 
“Không có gì.”
 
Anh lạnh nhạt nghiêng đầu, nhìn cảnh vật dần lướt nhanh ngoài cửa sổ xe.
 
Bạch Nham thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, tiện tay mở nhạc nhẹ để thư giãn, sau đó chuyên tâm lái xe.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bác Lý, cháu đến chỗ này, bác biết đi thế nào không?”
 
Nguyễn Ngưng hơi nghiêng thân mình về phía trước, đọc địa chỉ trên điện thoại di động cho lão Lý nghe.
 
Giọng cô mềm mại, lại lễ phép gọi, làm lão Lý nhớ tới cháu gái nhà mình, cười híp mắt.
 
“Biết biết, cô chủ nhỏ yên tâm, đường ở đây lão Lý tôi đã đi vài chục năm rồi, quen thuộc hơn bất kỳ ai khác, sẽ không có vấn đề gì.”
 
Nghe ông gọi cô là cô chủ nhỏ, Nguyễn Ngưng đỏ mặt.
 
“Được.” Cô gật đầu, sau đó nói, “Bác không cần gọi cháu là cô chủ đâu, gọi cháu Tiểu Ngưng là được.”
 
Đối mặt với người già hòa ái dễ gần, Nguyễn Ngưng ngoài có chút thẹn thùng ra thì không câu nệ như lần đầu gặp mặt người khác.
 
“Ai da, không được, bị phu nhân nghe thấy, lão sẽ bị mắng mất.”
 
“Cứ vậy đi.” Nguyễn Ngưng lui một bước, “Ở ngoài bác gọi cháu là Tiểu Ngưng, về nhà lại gọi cháu là cô chủ, được không?”
 
“Được được được, chỉ cần không bị phu nhân phát hiện là được.”
 
Thấy ông gật đầu, Nguyễn Ngưng cười vui vẻ, sau đó ngồi thẳng, dựa vào đệm xe.
 
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho Âu Lam.
 
“Lam Lam, em bắt đầu đi rồi.”
 
“Được.” Nghe giọng Âu Lam hơi gấp, “Em mang theo vé chưa?”
 
“Dạ, em mang rồi.” Nghe ra cô ấy khác thường, Nguyễn Ngưng quan tâm nói, “Chị đang làm gì? Bắt đầu đi chưa?”
 
“Ừ, đang đạp xe.”
 
Âu Lam đạp lên sườn dốc, dừng xe ở ven đường, đặt một chân xuống đất.
 
“Quán bar hôm qua đến hơi xa, bây giờ chị đang đạp xe đến hội trường, chắc là đến kịp.”
 
“Không phải chị còn phải biểu diễn tiết mục sao?” Nguyễn Ngưng nhíu mi, nói, “Chị đang ở đâu? Em đến đón chị.”
 
“Không cần, sắp đến rồi.”

 
Âu Lam xua tay, “Hơn nữa tiết mục của chị ở tít cuối, có lẽ buổi chiều mới đến, không thành vấn đề.”
 
“Nhưng mà…”
 
“Thật sự không sao, nếu em tới trước thì trực tiếp vào đi, không cần chờ chị.”
 
Âu Lam dẫm lên xe đạp lần nữa, “Chị ngắt nhé, đạp xe không an toàn.”
 
Nguyễn Ngưng cau mày, vẫn có chút lo lắng.
 
Nhưng Âu Lam không chịu nói địa chỉ cho cô, cô cũng không có cách với cô ấy, chỉ có thể dặn dò cô ấy chú ý an toàn.
 
“Được rồi được rồi, yên tâm đi, chị làm việc thì em cứ yên tâm.”
 
Sau đó, Âu Lam ngắt máy.
 
Nghe thấy cô ấy ngắt máy, Nguyễn Ngưng đành phải buông điện thoại.
 
Nhưng vừa mới buông, anh trai Nguyễn Dật Trạch lại gọi tới.
 
“Ngưng Ngưng, hôm nay anh tới tìm em.”
 
Nguyễn Dật Trạch vừa đóng cửa xe vừa nói với em gái.
 
Anh thật sự không yên tâm em gái nhà mình, sợ cô chịu tủi thân ở Phó gia. Cho nên do dự mãi, anh thấy mình vẫn nên qua một chuyến, chống lưng cho cô.
 
“Nhưng hôm nay em không ở nhà.” Nguyễn Ngưng nói.
 
“A? Em đi đâu?”
 
Nguyễn Ngưng nói hành trình tiếp theo cho anh.
 
“Thế à, vậy buổi tối anh lại đến tìm em, chơi vui vẻ nhé.”
 
“Dạ, vâng ạ.”
 
Nguyễn Dật Trạch ngắt máy.
 
Anh đã ra cửa rồi, quay về cảm giác cũng không thú vị.
 
Ngẫm nghĩ, anh dứt khoát đi hóng gió trong thành phố, nghĩ thầm đợi lát nữa lại đi mua chút gì đó mang đến.
 
Hơn mười phút sau, lão Lý chở Nguyễn Ngưng tới nơi.
 
Ngoài hội trường người đông nghìn nghịt, dòng người chen chúc xô đẩy.
 
Ngoài người mê game ra còn có rất nhiều fans giơ bảng tiếp ứng, rõ ràng là hướng về phía khách quý được đặc biệt mời tới.
 
Nguyễn Ngưng không trì hoãn, hẹn địa điểm đón với lão Lý rồi xoay người đi vào theo đám đông.
 
Người bên cạnh đều là tốp năm tốp ba kết bạn mà đi, vừa nói vừa cười vô cùng náo nhiệt, nói về thần tượng của mình.
 
Chỉ có cô, tới một thân một mình.
 
Nhưng đi trong đám người, Nguyễn Ngưng cũng không bị chìm.
 
Ngược lại bởi vì hôm nay trước khi ra cửa đã đặc biệt trang điểm, càng hiện khí chất xuất trần hơn ngày thường, đẹp như tiên nữ.
 
Thường xuyên có ánh mắt dừng trên người cô, thậm chí có chàng trai lớn mật muốn đến gần.
 

Nguyễn Ngưng nắm chặt nắm tay, sống lưng cứng đờ.
 
Cô cố gắng banh khuôn mặt nhỏ, nhớ lại dáng vẻ lúc tức giận của Phó Minh Viễn, bày ra biểu tình người sống chớ gần.
 
Còn bước chân lại hơi vội vàng, chỉ muốn nhanh chạy vào hội trường, thoát khỏi tình huống làm cô sợ hãi này.
 
Cuối cùng cũng tới chỗ vào, mọi người xếp thành hàng dài vào hội trường.
 
Tuy ở đây nhiều người nhưng lại trật tự rành mạch, tố chất của các fan đều rất cao.
 
Nguyễn Ngưng thở phào, tâm trạng thả lỏng vài phần, cũng thảnh thơi quan sát xung quanh.
 
Ngoài hội trường treo đầy biển quảng cáo lớn.
 
Nhìn thấy tấm thuộc về Dụ Nhược Vũ, ánh mắt cô sáng ngời, cũng bắt đầu chờ mong.
 
“Hôm nay ngoài Dụ Nhược Vũ, hình như còn có không ít tiểu hoa đán và tiểu thịt tươi đấy.”
 
Lúc này, cô nghe thấy người phía trước nói.
 
Đó là hai em gái mặc quần áo cosplay nhân vật game, đang cầm danh sách tiết mục thảo luận.
 
Hai người đều hoá trang thành Hồ Yêu Yêu, một người là loli ngốc manh, một người là ngự tỷ bá đạo, hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng, nhưng đứng chung một chỗ lại vô cùng hài hòa.
 
Nguyễn Ngưng nhìn nhiều thêm vài lần.
 
“Tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi cái gì, tên lên hot search cả ngày, mình nhìn mấy lần cũng không nhớ kỹ mặt.” Hồ Yêu Yêu bản loli nói.
 
“Nhưng người ta hot, bạn không thấy nhiều người đến như vậy sao?”
 
“Cũng đúng, hơn nữa tập đoàn Đông Dương giàu có hào phóng, năm trước không thấy tổ chức lớn như vậy, không hiểu sao năm nay lại làm cho long trọng như vậy.”
 
“Ai biết được, dù sao chúng ta có chỗ chơi là được.”
 
Nguyễn Ngưng ở bên cạnh gật đầu, quả thực tập đoàn Đông Dương có tiền có thế.
 
Nếu không phải trước đó có anh trai hộ giá, chỉ sợ cô cũng không giấu nổi thân phận Ninh Như An này.
 
Lối vào có hai người kiểm vé, em gái và bạn phía trước cùng đi một bên, Nguyễn Ngưng đi tới bên khác kiểm vé vào hội trường.
 
Xác nhận không có vấn đề gì xong, người kiểm vé trả vé cho cô, chỉ dẫn: “Đi vào bên trong là được.”
 
“Được, cảm ơn anh.”
 
Nguyễn Ngưng lễ phép gật đầu, đi đến cửa anh ta chỉ.
 
Chân trước cô vừa mới đi, hai em gái bên kia bỗng nhiên cọ tới đây.
 
“Anh zai, tiểu tiên nữ vừa mới đi vào là Ninh Như An sao?”
 
“Hả, Ninh Như An là ai?”
 
Anh kiểm vé bị hỏi vẻ mặt lờ mờ.
 
“Đã nói không phải rồi, nếu Nhuyễn Nhuyễn tới còn phải xếp hàng vào hội trường như chúng ta sao?” Một em gái khác nói.
 
“Nhưng giọng rất giống Yêu Yêu!”

 
“Yêu Yêu là hồ nữ, giọng ngự tỷ, không phải kiểu này.”
 
“Yêu Yêu cũng có một mặt mềm mại đáng yêu, hơn nữa ai nói diễn viên giống nhân vật? Mình thấy Nhuyễn Nhuyễn chính là tiểu tiên nữ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như vậy.”
 
Mắt thấy hai người muốn cãi nhau, anh trai kiểm vé nghe không hiểu yêu tiên cái gì, chỉ có thể nhắc nhở các cô phía sau còn có người.
 
Em gái mở miệng trước phản ứng lại, lập tức kéo bạn đi vào trong.
 
“Ai da, sớm biết thì không thèm nghe anh nói nữa, tiểu tiên nữ đi mất rồi!”
 
Vẻ mặt anh trai kiểm vé vô tội, nhìn các cô vào trong, nhớ tới cô gái vừa mới đi vào…
 
Đúng là tiểu tiên nữ, cô còn cười với anh ta.
 
“Kiểm vé kiểm vé, ngây ra làm gì?”
 
Anh trai bị gọi lấy lại tinh thần, nhanh thu suy nghĩ lại, tiếp tục làm việc.
 
“Ai, người đâu? Sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi rồi?”
 
“Vừa nãy mình nhìn vài lần, hình như là vé ghế khách quý, chúng ta không tìm được.”
 
“Vậy làm sao bây giờ?”
 
“Cái gì làm sao bây giờ? Mau tìm chỗ ngồi đi, sắp bắt đầu diễn rồi.”
 
Nguyễn Ngưng cũng không biết, suýt chút nữa cô đã bị fans đuổi theo.
 
Cô dựa vào chỉ dẫn của vé vào cửa, tìm được chỗ của mình.
 
Âu Lam tìm cho cô vé ghế khách quý, chỗ này cách sân khấu không xa không gần, xem như là vị trí nhìn tốt nhất.
 
Trái phải hai bên đều là mấy em gái, thấy các cô giơ bảng tiếp ứng, là fans của Dụ Nhược Vũ.
 
Nguyễn Ngưng thấy tìm được tổ chức rồi, khẽ mỉm cười nghe các cô nói chuyện, cùng khát khao tình cảnh lát nữa nhìn thấy thần tượng.
 
Cô không biết, Weibo đã ồn ào cả ngày trời.
 
Hoá ra, cái hot search # ngẫu nhiên nhìn thấy Phó Minh Viễn hẹn hò dạo phố với người phụ nữ thần bí # kia, bởi vì ảnh chụp quá mờ, bị fans đóng dấu là bịa đặt, sau đó dần dần hết hot.
 
Mà quần chúng ăn dưa thấy thế, sôi nổi tỏ vẻ, ngẫu nhiên gặp được là bịa đặt, vậy cái like kia không thể là giả được đúng không?
 
Đối với điểm này, các fan không có cách nào phản bác.
 
Đều nói idol thế nào thì fandom thế ấy, fans của Phó Minh Viễn có tiếng là hiền lành, nhưng đối với lần bát quái này, mọi người lại thấy rất hứng thú.
 
Dẫu sao làm fan của Phó Minh Viễn nhiều năm như vậy, đột nhiên nghênh đón cây vạn tuế ra hoa, là người đều sẽ tò mò.
 
Tuy rằng rất nhiều fan lâu dài hô hào phải cho idol một chút không gian cá nhân, nhưng khó chống lại nhiều người, khống chế tình hình sẽ không còn dễ dàng nữa.
 
Vì thế, fans và thêm cả quần chúng ăn dưa, một đám người lao tới Weibo của Ninh Như An.
 
Nhưng mà, lúc phát hiện Ninh Như An là một diễn viên lồng tiếng rất có danh tiếng, những người ngo ngoe rục rịch muốn vây xem scandal của Phó ảnh đế, thậm chí chuẩn bị xem người khác sụp đổ, tức khắc không hiểu rõ.
 
Có người lên baidu tìm, sau đó lại có fans của Ninh Như An phổ cập khoa học.
 
Vì thế rất nhiều nhân tài phát hiện, rất nhiều nhân vật bản thân thích, giọng của nhân vật đó...
 
Lại đều là của em gái Ninh!
 
Hơn nữa cho dù là thế giới thật hay thế giới giả tưởng đều có, phạm vi bao hàm cực rộng, trong đó không thiếu nhân vật kinh điển.
 
Mọi người thật sự không ngờ, Ninh Như An lại là bảo vật quý giá được cất giấu.
 
Xuất phát từ yêu thích với nhân vậy, cùng với sự thuyết phục của mọi người, rất nhiều người trực tiếp từ anti chuyển thành fan qua đường, từ fan qua đường chuyển thành fan cứng, cũng đem # Ninh Như An # lên đầu hot search lần nữa.
 
Còn lòng bát quái lúc đầu đã chậm rãi thay đổi.
 
Nguyễn Ngưng hoàn toàn không biết gì cả, lúc này cô ngồi ghế khách quý, an tĩnh nghe em gái bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu, khóe miệng mang theo ý cười.

 
Có thể gặp được người cùng chung chí hướng, quả thực quá vui!
 
Thời gian chờ đợi bất tri bất giác trôi qua.
 
Bỗng nhiên, hội trường tối sầm xuống, ánh đèn trên sân khấu sáng chợt sáng lên.
 
Biểu diễn hôm nay chính thức bắt đầu rồi.
 
Cùng lúc đó, Phó Minh Viễn thử ống vai cũng kết thúc thuận lợi.
 
Sau khi bắt tay tạm biệt với đạo diễn Kỷ , anh ra khỏi hội sở.
 
Anh biết còn có vài đối thủ có thực lực, nhưng cũng lười ở lại dò hỏi quân tình.
 
Anh đã sử dụng hết khả năng mình có, cũng biểu hiện đủ thành ý.
 
Lựa chọn kế tiếp như thế nào, phải xem Kỷ lão tiên sinh.
 
“Anh Viễn, vừa nãy anh Triết gọi điện thoại tới, bảo chúng ta về công ty một chuyến.” Bạch Nham vừa lái xe vừa nói.
 
“Ừ.” Phó Minh Viễn không có dị nghị.
 
Bạch Nham trộm nhìn kính chiếu hậu, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cứ cảm thấy hôm nay tâm trạng anh Viễn hơi trầm.
 
Có phải thử vai xảy ra vấn đề không?
 
Cậu không dám nói lời nào, chỉ có thể bật nhạc làm dịu bầu không khí.
 
Ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên.
 
Bạch Nham dừng xe, kiên nhẫn chờ đợi.
 
Bên tay trái bọn họ là quảng trường thời đại, cao ốc chọc trời, trên bảng LCD lớn đang phát quảng cáo.
 
Phó Minh Viễn nghiêng đầu, trong lúc vô ý ánh mắt đảo qua gì đó, bỗng nhiên dừng lại.
 
“ lễ mừng tròn ba năm của 《 Tiên Ma Kỳ Duyên 》, thiên vương siêu sao Dụ Nhược Vũ, ngôi sao mới và các bậc thầy phối âm hẹn gặp bạn!”
 
Tiên Ma Kỳ Duyên, lễ mừng tròn năm…
 
Dụ Nhược Vũ.
 
Anh chuẩn xác nắm được từ ngữ mấu chốt.
 
Cho nên anh sớm nên nghĩ đến, theo tính cách của Nguyễn Ngưng, cô sẽ tham gia loại hoạt động này sao?
 
À, thì ra là thế.
 
Hơn nữa, trước khi ra cửa còn tỉ mỉ trang điểm, thậm chí còn thả tóc xuống, che khuất dấu vết sau cổ.
 
Nghĩ đến đây, con ngươi luôn lạnh nhạt lãnh đạm hơi híp lại.
 
“Bạch Nham, thay đổi tuyến đường.”
 
Lúc đèn xanh sáng lên, người đàn ông thấp giọng nói.
 

 
Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】
 
Phó Minh Viễn: Fans tự chế, ha.
 
Dụ Nhược Vũ: Nghe nói chương sau tôi sẽ được lên sàn? Cuối cùng không phải sống trong điện thoại, poster, album, quảng cáo và lời thoại nữa rồi?
 
Nguyễn Ngưng: Đúng vậy, tốt quá rồi 【 mắt sáng 】
 
Phó Minh Viễn: ... 【 ánh nhìn chết chóc.jpg 】

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui