Sau bữa tối, Lâm Trạm cầm ví của ba mình tính tiền, lại biết được đơn đã được trả.
Nghĩ cũng biết là ai làm, hắn trở về ghế vỗ bả vai Tạ Gia Diên.
"Ai bảo cậu cần mẫn như vậy?"
Dì nghe không hiểu: "Làm sao vậy?"
"Cậu ấy trả tiền rồi, vậy mà nói nhà chúng ta mời cậu ta đi ăn cơm." Lâm Trạm cầm lấy cái ly uống nước, mặc áo khoác vào chuẩn bị đi.
"Nên có, khoảng thời gian này phiền chú và dì rồi."
"Cháu giúp Tịch Tịch phụ đạo, chúng ta phải cảm tạ cháu mới đúng."
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, bầu không khí đặc biệt hài hòa.
Nhan Tịch lại không vui vẻ đứng dậy, buồn bực mà cúi đầu, lẳng lặng đi phía trước.
Đột nhiên, mũ hoodie của cô bị người phía sau túm lấy, đỉnh đầu vang lên tiếng nói hài hước:
"Nhóc con, chú ý đường đi."
Anh sửa sang lại mũ cô, rồi vỗ nhẹ vào đầu cô.
"Đừng bỏ bài tập về nhà, ngày mai tới tìm anh trai học bù."
Tâm tình mất mát của Nhan Tịch vì một câu nói của anh mà bay lên, vội vàng gật đầu không ngừng, nhân cơ hội hỏi:
"Anh, bằng không buổi sáng em và anh cùng nhau dọn đi? Coi như trước tiên xác định con đường trước thời hạn."
Cô nói như vậy, Tạ Gia Diên cư nhiên sẽ không cự tuyệt.
Về đến nhà, Nhan Tịch thấy mẹ cô gửi tin nhắn nửa tiếng rồi, bảo có thời gian rảnh rỗi thì gọi điện thoại, cô chạy nhanh vào phòng gọi cho mẹ.
"Mẹ." Mẹ Nhan Tịch từ nhỏ đối với cô đặc biệt khắc nghiệt, cho nên Nhan Tịch vừa kính lại vừa sợ.
"Tịch Tịch, con đến nhà dì nhiều ngày rồi, có nên về nhà không?"
Nhan Tịch vốn dĩ nói với mẹ cô tới chơi nửa tháng, nhưng khi gặp Tạ Gia Diên ở đây, cô luyến tiếc rời đi.
Tuy rằng cuối cùng vẫn phải đi về, nhưng có thể nhiều thêm một ngày là một ngày, bằng không cô không biết khi nào gặp lại Tạ Gia Diên.
Có thể hay không vĩnh viễn không gặp được anh nữa? Nghĩ đến đây, tâm Nhan Tịch hoảng hốt không có lý do.
Cô trầm mặc mấy giây, ngập ngừng nói:
"Mẹ à, anh trai, anh ấy có vị bạn học là học bá, gần đây con nhờ anh ấy phụ đạo nội dung năm nhất cao trung, anh ấy dạy rất tốt, con có thể về trễ chút không?"
Cô biết mẹ cô quan tâm việc học tập của cô nhất, quả nhiên nói như vậy mẹ cô liền đồng ý.
"Con cũng đừng để người ta làm gia sư vô ích, mẹ chuyển cho con nhiều tiền chút, mua quà đưa cho người ta." Mẹ Nhan Tịch là một người đặc biệt hiểu lễ nghĩa.
Nhan Tịch nghe được lời này, đặc biệt vui vẻ, vừa lúc Tạ Gia Diên tặng cô tai nghe, cô muốn trả lại món quà.
Hai mẹ con nói chuyện điện thoài gần nửa tiếng đồng hồ mới cúp máy, Nhan Tịch nhìn lướt qua ngày tháng, tháng 7 đã qua nhiều ngày, chậm nhất là giữa tháng 8 cô phải trở về.
_____
Sáng hôm sau, Tạ Gia Diên xách theo túi và vali rời khỏi Lâm gia.
Nhan Tịch đi theo bên cạnh anh, giống như một sủng vật nhỏ.
Lâm Trạm đưa Tạ Gia Diên đến dưới lầu, phát hiện Nhan Tịch cũng muốn đi theo, hắn tự nhiên không yên tâm, lập tức tỏ vẻ muốn đi cùng nhau.
Biết Lâm Trạm đề phòng mình, Tạ Gia Diên không nói gì.
Anh không đến mức có những cử chỉ không an phận với một tiểu nha đầu còn chưa thành niên.
Tạ Gia Diên lái xe ba phút liền đến tiểu khu, đậu xe vào chỗ đã được chỉ định, đi về phía hành lang.
"Chờ đã, cậu có phải đi siêu thị mua ít đồ ăn để trong tủ lạnh không?" Lâm Trạm đưa ra đề nghị chân thành.
"Tớ nghĩ mua mì gói, chân giò hun khói này đi! Mấy cái khác cậu cũng sẽ không làm."
Tạ Gia Diên khinh thường mà liếc hắn một cái: "Nếu tớ có thể thì sao?"
"Vậy thì tớ sẽ phát sóng trực tiếp đứng chổng ngược cắn hạt dưa."
"Được, đây là cậu nói." Hướng hắn đáp lời, cơm trưa hôm nay anh phải làm.
Sau khi đặt hành lý xuống, cả ba đi đến siêu thị đối diện tiểu khu.
Nhìn thấy Tạ Gia Diên đi thẳng đến khu rau quả, mục đích lấy khoai tây và bông cải xanh, Lâm Trạm trong lòng có chút thấp thỏm, sao hắn không nghe Tạ Gia Diên nói qua có thể nấu ăn?
Tạ Gia Diên hỏi Nhan Tịch muốn ăn cái gì, cô chớp chớp mắt hỏi lại:
"Em muốn ăn, anh có thể làm được sao?"
"Có thể học."
"Em muốn ăn sườn heo chua ngọt."
"Được, cái này đơn giản." Tạ Gia Diên dẫn cô đi mua sườn.
Hai người họ đi phía trước, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nữ nũng nịu:
"Tạ Gia Diên, thật trùng hợp!"
Nhan Tịch quay đầu lại, thấy một nữ sinh mặc váy trắng, hai tay đặt trước người có chút câu nệ.
Cô ta tóc đen dài thẳng, lớn lên thật xinh đẹp, khí chất dịu dàng lại hào phóng, thoạt nhìn không phải cô gái xuất thân từ gia đình bình thường.
Khi Nhan Tịch nhìn cô ta, cô ta mỉm cười chào hỏi:
"Em có phải là em gái của Gia Diên không? Lớn lên thật đáng yêu."
"Tại sao tôi không phải là bạn gái anh ấy?" Nhan Tịch nắm lấy cánh tay Tạ Gia Diên, hướng nữ sinh kia nhướng mày khiêu khích.
Cô không cảm nhận được thân thể người bên cạnh cứng đờ, nhưng thấy sắc mặt của nữ sinh kia nháy mắt từ đỏ chuyển sang trắng, trong lòng lại có chút vui mừng.
Chỉ là sự đắc ý của cô kéo dài không được bao lâu, anh trai cô bước nhanh tới nói:
"Đừng nghe tiểu nha đầu này nói bậy, nó là em họ của tôi."
Nhan Tịch tức giận đến mức buông tay, ghét nhất người phá đám.
"Cậu sao lại tới chỗ này?" Lâm Trạm cùng đối phương nói chuyện phiếm.
"Nhà tớ ở tiểu khu bên cạnh!"
"Thật là trùng hợp, Tạ Gia Diên hắn....."
"Khụ." Lâm Trạm nói còn chưa dứt lời, bị một tiếng ho thật mạnh đánh gãy, Tạ Gia Diên đẩy xe mua sắm tiếp tục đi về phía trước "Đi thôi."
Anh nghiễm nhiên không muốn cùng nữ sinh kia nói chuyện phiếm, Lâm Trạm cứng họng, dù sao đây cũng là nữ sinh trường bọn họ, liền như vậy không cho người ta mặt mũi.
"Cái kia, chúng tôi đi trước."
Lâm Trạm cười cười đuổi theo Tạ Gia Diên.
Hắn sở dĩ sẽ khách khí với Mạnh Tịnh Hàm, hoàn toàn là xem trọng mặt mũi của Ninh Nghiên, hai người bọn họ ở chung ký túc xá, quan hệ rất tốt.
Mạnh Tịnh Hàm đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tạ Gia Diên, có chút tức giận.
Vì cái gì trong mắt anh vĩnh viễn không có sự tồn tại của cô ta?
"Anh, cô gái đó đang theo đuổi anh sao? Cô ấy lớn lên thật xinh đẹp, sao anh lại không thích?" Nhan Tịch đem hộp sữa bò bỏ vào trong xe mua sắm, làm bộ vô tình hỏi.
"Xinh đẹp anh liền thích?"
"Nếu không thì sao? Anh thích dạng gì?"
Nhóc con mắt mở to nhìn thẳng vào anh, giống như những ngôi sao rải đầy.
Tiếng ồn ào xung quanh dường như biến mất trong nháy mắt, bên tai chỉ còn lại giọng nói trong trẻo như chuông bạc của cô.
——Anh thích dạng gì?
Tạ Gia Diên không trả lời, cầm một hộp dâu tây trước mặt cô quơ quơ, Nhan Tịch cũng không hiểu anh có ý tứ gì, chẳng lẽ là anh chỉ thích vị dâu tây? Đây là dạng gì?
____
Mua một giỏ hàng đầy ắp đồ, Tạ Gia Diên đẩy ra chuẩn bị tính tiền, Nhan Tịch bừng tỉnh ngộ dường như nhớ ra cái gì.
"Chờ em một chút." Cô vội vàng xoay người chạy vào, cầm một túi hạt dưa trở về.
"Anh của em lát nữa còn muốn biểu diễn tài nghệ, cần phải chuẩn bị tốt đạo cụ."
Lâm Trạm trên trán trượt xuống ba vạch đen.
"Này nhóc con, em liền như vậy khẳng định cậu ta sẽ nấu cơm?"
"Đương nhiên, em tin tưởng anh trai Gia Diên." Cô không chút do dự trả lời.
"Ọe, anh muốn nhổ ra."
Chính em gái mình cư nhiên xoay khuỷu tay ra ngoài, Lâm Trạm cảm thấy dễ tổn thương.
Hắn oán hận mà cắn chặt răng nói:
"Nếu cậu ta không nấu ăn, chiều nay em đem gói hạt dưa này ăn hết."
"Ha.....!Anh thân là anh họ đó sao? Quá độc ác." Nhan Tịch khinh thường mà nhìn hắn.
Khóe môi Tạ Gia Diên khẽ nhếch, chắc chắn mà nói:
"Sẽ không xảy ra chuyện đó đâu."
Lâm Trạm xem bộ dáng anh tràn đầy tự tin, làm hắn thật sự tò mò về tài nghệ nấu nướng của anh, liền tính học đến đâu dùng đến đó cũng không có khả năng làm tốt lắm đi.
Về đến nhà, Tạ Gia Diên yêu cầu Lâm Trạm vào bếp giúp, an bài Nhan Tịch ngồi trên sô pha xem TV.
Nhan Tịch chỉ ngồi một lát, kìm lòng không được lẻn đến cửa phòng bếp nhìn Lâm Trạm gọt khoai tây.
Củ khoai tây tội nghiệp bị Lâm Trạm cắt thành quả trứng lớn nhỏ.
Nhan Tịch một bên mắng hắn lãng phí, một bên đuổi hắn ra bên ngoài.
"Sao em lại tích cực vậy?" Xem bộ dáng cô nóng lòng muốn thử, Lâm Trạm nghi ngờ mà nheo mắt lại.
"Anh phát hiện nhóc con em lớn lên thật nông cạn, xem ai lớn lên đẹp trai liền thích."
Trong miệng hắn nói "Thích" đương nhiên không phải loại đối với người khác phái, Nhan Tịch hào phóng gật đầu thừa nhận.
"Đúng vậy, em chính là thích anh trai Gia Diên."
Tạ Gia Diên nghe thấy thế, đáy mắt đen nhánh xẹt qua một tia sáng.
Quả nhiên, suy nghĩ của trẻ con đơn giản trực tiếp, trong lòng nghĩ cái gì liền nói ra cái đó.
Lâm Trạm khinh thường mà xùy một tiếng, từ phòng bếp đi ra ngoài, không muốn trở thành cá hầm cải chua giống đồ ăn dư thừa.
Tạ Gia Diên không muốn Nhan Tịch giúp vì sợ cô làm xước tay, tiểu nha đầu da thịt non mịn, bị thương khẳng định rất đau.
"Anh trai Gia Diên, anh xem khoai tây em gọt so với anh trai em khá hơn nhiều không?" Nhan Tịch chớp mắt lấp lánh, cầu khen ngợi mà nhìn anh.
"Ừm, rất tuyệt."
Tạ Gia Diên khích lệ trước sau như một mà ngắn gọn, nhưng chỉ cần được anh khen, Nhan Tịch liền sẽ thực vui vẻ.
Cô chưa bao giờ cảm thấy làm việc nhà là một niềm vui sướng đến thế.
Sau một tiếng rưỡi, Tạ Gia Diên đã làm ba món mặn và một món canh, còn chưng cơm.
Thời điểm anh đang làm, Nhan Tịch thèm đến không được, ngửi mùi hương đồ ăn, liền biết hương vị khẳng định rất tuyệt.
Lâm Trạm đi đến trước bàn ăn thấy, biểu tình chỉ có bốn chữ để hình dung: Khó có thể tin.
Nhan Tịch chụp ảnh đồ ăn, chụp xong cưòi nhìn về phía Lâm Trạm:
"Anh, anh cần phải ăn nhiều một chút nha, như vậy mới có sức lực đứng chổng ngược."
"Còn chưa có nếm đâu."
Lâm Trạm vẫn là không phục, cầm đũa gắp miếng sườn heo chua ngọt, một tiếng "Ngon quá" thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.
Này mẹ nó cũng quá ngon!
"Người anh em, cậu lén lút học nấu ăn khi nào vậy? Cư nhiên giấu diếm chúng ta lâu như vậy, thật không phúc hậu!"
Hương vị tốt như vậy, tuy rằng hắn trái lương tâm nói khó ăn cũng không được.
"Anh, đừng nói nữa." Nhan Tịch hướng hắn làm mặt quỷ.
"Phát sóng trực tiếp đi, em kích bình luận 666 cho anh."
Lâm Trạm cho rằng bọn họ sẽ không thật sự làm hắn khó xử, nhưng sau khi ăn xong bọn họ mỗi người dời một ghế ngồi lên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, không tiếng động nhắc nhở hắn có thể bắt đầu rồi.
Nhan Tịch càng quá mức, mở di động ra nhắm ngay hắn, bắt đầu cường thế vây xem.
Hắn như thế nào cảm thấy mình giống như con thú trong rạp xiếc vậy? Này cũng quá không có tôn nghiêm.
Gãi gãi đầu, Lâm Trạm đem hạt dưa rải xuống sàn, sau đó thân thể thẳng tắp dựng đứng chổng ngược.
Hắn dùng một tay chống, một tay lấy hạt dưa cắn, Nhan Tịch nhắm ngay hắn, thật sự phát sóng trực tiếp.
"Anh, hiện tại có hơn 200 người xem, anh muốn phát hỏa." Nhan Tịch hết sức vui mừng mà cười nói, nhìn đến một cái bình luận.
"Anh, người xem hỏi anh có bài nào hay hơn không, càng cao càng khó, bạn biểu diễn tốt tôi tặng bạn món quà."
Lâm Trạm:????
Hắn tức giận mà đứng dậy vỗ tay:
"Anh chỉ nói đứng chổng ngược cắn hạt dưa, lại chưa nói cắn nhiều hay ít, như vậy đủ rồi."
"Em còn chưa xem đã đâu." Nhan Tịch không cao hứng mà biểu môi, thầm nói:
"Lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, em còn chưa thấy du thuyền hỏa tiễn trông như thế nào đâu! Anh lại kiên trì một lát, nói không chừng em còn có thể kiếm tiền tiêu vặt."
"Em liền rớt tiền trong mắt đi."
Lâm Trạm bước tới, ánh mắt cảnh cáo trừng cô một cái.
"Mau tắt chương trình phát sóng trực tiếp của em cho anh."
"Chán thật." Nhan Tịch đang định đóng thì thấy trên màn hình có dòng chữ 'Người dùng 579xxx tặng bạn một chiếc du thuyền', 'Người dùng 579xxx tặng bạn một tên lửa'.....!
Trên màn hình tất cả đều là lễ vật, Nhan Tịch xem trợn tròn mắt.
Sau một lúc lâu, cô ngơ ngẩn mà nhìn về phía Lâm Trạm.
"Anh, em sắp phát tài rồi."
Lâm Trạm trợn mắt không nói nên lời:
"Kia đều là Tạ Gia Diên cho em, đồ ngốc."
Hắn đứng ở giữa hai người, nhìn vào rõ ràng.
Một người điên cuồng gửi, một người giống như đứa trẻ ngốc nhìn chằm chằm màn hình di động, còn tưởng rằng mình đụng phải vị thổ hào nào.
Nhan Tịch quay đầu nhìn về phía Tạ Gia Diên.
"Anh, sao anh lại lãng phí tiền bạc vậy?"
Tạ Gia Diên chậm rãi đứng dậy, tiêu sái bỏ điện thoại vào túi.
"Em vui vẻ thì không gọi là lãng phí.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...