Mất Hồn Ca Từ


Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Đào Từ và Qua Duệ ngủ cùng nhau khi cả hai người đều hoàn toàn tỉnh táo.
Tắt đèn và căn phòng một mảnh đen kịt.
Đào Từ nằm thẳng, hai tay ôm ngang bụng, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng bị tiềm thức khống chế, không dám phát ra tiếng động quá lớn.

Giữa cậu và Đào Từ có một khoảng cách rất rộng, đủ để thêm một người nằm nữa.
Qua Duệ dùng tay phải chống đỡ đầu, nhìn cậu dưới ánh trăng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ, giễu cợt: " Em sợ anh hả?"
"Không có..." Đào Từ nhỏ giọng trả lời.
"Như vậy là đang hồi hộp sao?"
Đào Từ xấu hổ không nói lên lời.
“Được rồi, anh sẽ không trêu em nữa.” Qua Duệ vươn tay vén lọn tóc nhỏ trên trán cậu, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng của cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”
Nụ hôn mang theo sự cưng chiều ấm áp khiến có chút hoa mắt thần mê.*
* 目眩神迷: Mục huyễn thần mê nghĩa là hình dung người gặp tình huống bị kinh ngạc.
Tâm tri thần* lắc một hồi lâu mới dần dần chìm vào giấc ngủ, nửa đêm cảm thấy hơi nóng liền vô thức đá chăn ra, tựa như cảm thấy có người đắp chăn lại cho mình, liền quấn lấy đằng sau người nọ, cậu bị khóa trong vòng tay của người ấy.

Đào Từ lẩm bẩm một tiếng, sau lưng cảm thấy ấm áp dễ chịu, mơ hồ ngửi được mùi quen thuộc của người nọ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không nhúc nhích nữa.
*tiếng trung là như này 心驰神 ~~~ mình tra không hiểu gì nên để luôn như vậy *
Cứ như vậy ngủ một giấc đến sáng.
Đào Từ thức dậy vào lúc Qua Duệ đã mở mắt, mặt bọn họ gần đến mắt có thể nhìn thấy sự rung động của lông mi và kích thước lỗ chân lông trên khuôn mặt.
Phản ứng đầu tiên của Đào Từ là: lông mi của Qua Duệ thật dài, làn da thật đẹp...
Sau đó, cậu nhận ra rằng hai tay Qua Duệ đang ôm eo của cậu, mà chính cậu thì giống như một con mèo núp ở trong ngực của anh, hai chân của bọn họ quấn vào nhau, cậu còn cảm nhận rõ ràng phản ứng cơ thể của Qua Duệ...
Khuôn mặt Đào Từ đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng Qua Duệ không cảm thấy xấu hổ chút nào, cười nói với cậu: " Thân yêu, sớm."
Câu nói thân yêu khiến nhịp tim của Đào Từ chợt lỡ nhịp, cậu chưa kịp định thần lại Qua Duệ đã cúi người hôn lên môi cậu.

" Đừng, còn chưa có đánh răng..."
Đào Từ đang muốn lùi lại phía sau, Qua Duệ đã khoá eo cậu kéo hai người lại gần nhau, môi vẫn áp lên môi cậu, dừng ở cặp mắt của cậu, ánh mắt anh mang theo ý cười, "Em ghét bỏ anh sao?"
Dưới ánh mắt của anh khiến Đào Từ thả lỏng, nhắm mắt lại," Không...không chê...a..."
Sau nụ hôn dài chào buổi sáng, bọn họ mặc quần áo và tắm mặt sạch sẽ, Thường Dục vừa vặn gõ cửa.
Nhìn thấy Đào Từ cũng ở trong phòng, vẫn là bộ dáng mặt đầy cảnh xuân giống như vừa bii vuốt ve, Thường Dục sửng sốt một chút, chợt cười lên, trêu chọc Qua Duệ nói: "Tay chân nhanh nhẹn đấy."
Qua Duệ cười không nói, ôn nhu nhìn qua Đào Từ đang đỏ mặt bởi vì câu nói của Thường Dục
Thường Dục ho khan một cái, đánh gãy bọn họ đang liếc mắt đưa tình nhau, "A Duệ, nên đi sân bay."
Điểm dừng chân của buổi hoà nhạc thứ 2 là ở thành phố C, thành phố nơi Qua Duệ và Đào Từ học đại học, thời gian này được lên kế hoạch trong một tháng.

Trong tháng này, Qua Duệ còn rất nhiều việc khác phải làm, việc quan trọng nhất là quay quảng cáo cho quần áo mùa đông mới nhất của anh làm đại ngôn trong suốt 7 năm liền, đồng thời ghi hình phần kết của bộ phim điện ảnh võ thuật nổi tiếng < Đường Môn 3 > và tham gia liên hoan phim Kim Kỳ Lân vào cuối tháng.
Trở lại thành phố Y, Qua Duệ bắt đầu quay quảng cáo và thu âm không ngừng, liên tục vài ngày không có thời gian về nhà.
Gốm sứ mỗi ngày ở trong nhà, cảm thấy làm cái gì đều rất nhàm chán, ăn cái gì cũng đều không có mùi vị, mong chờ nhìn thấy Qua Duệ trở về, nhưng lại không dám tùy tiện gọi điện thoại hoặc gửi nhắn tin cho anh, là vì sợ quấy rầy công việc của anh.
Qua Duệ chỉ gọi điện cho cậu hai lần, hỏi cậu đã ăn chưa và ngủ có ngon không, cậu chưa kịp nói gì khác thì sau đó liền cúp máy.
Đào Từ biết anh bận, nhưng khi cúp máy, một mình đối diện với căn nhà trống trải, cậu vẫn không khỏi có chút cảm thấy mất mát.
Chủ nhật, Qua Duệ không có thời gian về nhà, Đào Từ đi ăn lẩu với Thường Dục, Thường Dục hỏi cậu có muốn đi thăm ban quảng cáo không, cậu ngạc nhiên và do dự, “ Thực sự có được không? "
"Tôi sẽ nói rằng cậu là trợ lý của Qua Duệ.

Lần trước cậu không phải cũng đã đến buổi hòa nhạc ở thành phố K" Thường Dục nói.
Đào Từ trầm mặc.
Gần đây, cậu đang chìm đắm trong cơn vui sướng khi yêu Qua Duệ.

Lúc này, cậu chợt nhận ra rằng cho dù cậu và Qua Duệ có ở bên nhau thì cũng không thay đổi được sự thật rằng trong giới ca hát Qua Duệ là Thiên Vương, còn cậu chỉ là một người đàn ông bình thường, giữa họ vẫn có sự khác nhau một trời một vực.
Qua Duệ sớm mấy năm liền bị truyền thông viết nói là đồng chí, anh rất chán ghét việc phóng viên hỏi anh câu này, mỗi lần anh đều lạnh lùng và tuyệt đối không bao giờ trả lời, thái độ của anh như vậy ngược lại bên ngoài đối với vấn đề xu hướng tính dục của anh càng hiếu kỳ.


Nam diễn viên thân với Qua Duệ hơn một chút đã bị đồn là " bạn trai tin đồn", người đại diện, trợ lý, bạn bè ngoài giới cũng đều không thể may mắn thoát khỏi, cơ hồ mỗi tháng nào cũng đều thấy anh trên mục giải trí của tờ báo với tiêu đề chuyện xấu đồng tính.
Mặc dù những tin đồn này không ảnh hưởng nhiều đến sự nhân khí của Qua Duệ, thậm chí còn khiến anh xuất hiện đầy mê hoặc và bí ẩn giữa nhiều sao nam, thế nhưng cũng mang đến cho anh rất nhiều phiền phức và rắc rối.
Trong những năm gần đây, người hâm mộ đã đối xử với thần tượng của mình một cách khoan dung và ôn hòa hơn, việc để lộ chuyện tình cảm của người nổi tiếng cũng không có gì to tát, một số người cố tình công khai chuyện tình cảm của mình một cách khoa trương hoặc thổi phồng chuyện tình cảm giả để tăng nhân khí.
Tuy nhiên, điều này không bao gồm đồng tính luyến ái.
Đào Từ biết rằng cậu và Qua Duệ sẽ không bao giờ có thể tay trong tay đi dạo trên phố mà không kiêng kị như những cặp tình nhân khác.
Lúc ở thành phố K, Đào Từ cùng Qua Duệ trong sạch cực kì, cậu hoàn toàn làm việc với Qua Duệ với tâm tình là một tiểu fan hâm mộ, đương nhiên không có gánh nặng trong lòng, nhưng là bây giờ quan hệ bọn họ đã khác, cậu không thể không bắt đầu suy nghĩ nhiều thứ.
“Tôi không đi đâu.” Cậu nói với Thường Dục
Thường Dục hơi kinh ngạc, "Tại sao vậy?"
Đào Từ cười cười, "Không có gì, chỉ là cảm thấy trong nhà chờ anh sẽ tốt hơn."
Thường Dục hiểu ý cậu, vừa vui mừng vừa xúc động nói: "Thật sự là một cậu bé ngoan."
Đào Từ có chút xấu hổ lại có chút buồn bực nhỏ giọng lầm bầm, "Cái gì mà cậu bé, tôi đây đã hai mươi lăm rồi..."
Thường Dục mỉm cười, "Ở nhà một mình sẽ không nhàm chán sao?"
"Không sao đâu..."
"Hôm nay tôi không có việc gì, có muốn cùng tôi đến quán của A Nguyên chơi không?"
Gốm hai mắt đột nhiên sáng lên, ngay sau đó bình tĩnh trở lại, sờ sờ mũi nói: " Thường đại ca, anh đi đi, tôi không đi."
Thường Dục buồn cười hỏi: " Là A Duệ có nói cái gì rồi phải không?"
" Cũng không có gì..."
Anh chỉ nói là, không thích trên người cậu có mùi thuốc lá và rượu bia.
Sau khi ăn xong, Đào Từ và Thường Dục cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng, không ngờ lại đụng phải một vài người trong giới giải trí đến dùng bữa cùng nhau ở cửa.

Ngoại trừ Qua Duệ, Thường Dục còn mang đến nhiều nghệ sĩ nổi tiếng và nhiều mối quan hệ, cùng với Jully là kim bài người đại diện của Stars, địa vị không phải bình thường.


Mấy người nghệ sĩ khác nhìn thấy Thường Dục tất cả đều khách khí chào hỏi hắn, chỉ có một người đàn ông mặc áo khoác màu xám một mặt hờ hững chơi lấy điện thoại di động của mình, nhìn cũng không nhìn Thường Dục một cái.
Thường Dục cũng không cảm thấy gì, mà tự nhiên hàn huyên vài câu với các nghệ sĩ, sau đó đi về hướng bãi đậu xe của mình.
Đào Từ có chút khó hiểu, bất giác liếc mắt nhìn dáng vẻ tuấn tú của người đàn ông đó.
Nhìn thoáng qua lúc, người đàn ông ấy cũng ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn cậu một cái.
Ngay khi chạm mắt, Đào Từ đã nhận ra hắn.

Hắn tên là Bồ Nhan Nghiêu, là một diễn viên điện ảnh.

Hai năm trước, hắn đã đóng một vai quan trọng trong một số bộ phim bom tấn thương mại.

Hắn từng nổi đình nổi đám một thời gian.

Thật không may, hắn bằng cách nào đó đã làm phật lòng những người điều hành công ty và bị phong sát.

Trong hai năm qua, không những không có tác phẩm xuất sắc mà ngay cả cơ hội biểu diễn cũng lác đác đến đáng thương.
Đào Từ với các loại tin tức về Qua Duệ rõ như lòng bàn tay, nên cậu tự nhiên nhớ kỹ trong năm Bồ Nhan Nghiêu nổi tiếng nhất, hắn cùng Qua Duệ cũng có scandal, các tờ báo và tạp chí đã đăng ảnh bọn họ ra vào khách sạn và biệt thự nhiều lần.
Xe đến trước cửa biệt thự, Đào Từ không có xuống xe, muốn nói lại thôi mà nhìn Thường Dục.
Thường Dục châm một điếu thuốc và cười nói: " Cậu có phải muốn hỏi tôi về Bồ Nhan Nghiêu và A Duệ không?"
Đào Từ gật gật đầu.
"Họ thực sự đã ở cùng nhau..." Thường Dục phun ra một vòng khói và lạnh nhạt nói.
"Ồ..." Đào Từ kinh ngạc nhìn phía trước, có chút hối hận cùng hắn thảo luận đề tài này.
Thường Dục liếc nhìn cậu một cái, lại hút một hơi thuốc, không có an ủi cậu, ngược lại lại cho cậu một gậy, "A Duệ đã yêu rất nhiều lần, tôi là mối tình đầu của cậu ta, Bồ Nhan Nghiêu là một trong số họ, còn có rất nhiều người khác..."
Đào Từ cố gắng để nét mặt của mình lộ ra bình tĩnh một chút, trong lòng lại kiềm chế không nổi chua chua.
"Chẳng qua cũng chỉ là chuyện quá khứ, không nên quá để ý, cậu chỉ cần ghi nhớ, hiện tại người ở cùng một chỗ với cậu ta là cậu." Thường Dục vỗ vỗ bờ vai của cậu nói.
Đúng vậy, dù Qua Duệ đã yêu bao nhiêu lần, nhưng người ở bên anh lúc này là cậu.

Đào Từ cảm kích Thường Dục cười một cái, "Thường đại ca, có ai đã nói với anh, anh là một người rất dịu dàng hay không?"
Thường Dục run mình một cái, vứt điếu thuốc đi xoa xoa cánh tay, "Làm ơn, đừng nói những lời kì quái và buồn nôn như vậy, làm tôi nổi hết cả da gà lên rồi!"
Đào Từ mỉm cười bước xuống xe chào tạm biệt hắn.
Sau khi chơi điện tử mấy tiếng đồng hồ, trời cũng sắp tối, Đào Từ xào hai món ăn rồi nằm dài trên ghế sô pha xem TV, đến chín giờ rưỡi cậu thấy buồn ngủ thì Qua Duệ trở về cầm theo một bó bông màu hồng nhạt.
Đào Từ dụi mắt, ngạc nhiên nhìn xuống bó hoa mà anh đang nhét trên tay cậu, vừa có chút ngượng ngùng vừa có chút vui vẻ hỏi: "Sao lại tặng hoa cho em?"
Qua Duệ cười nói: "Cũng không phải cố ý mua, là fan hâm mộ tặng, anh nhìn cảm thấy rất đẹp nên liền mang về."
Mặc dù chỉ mượn hoa dâng Phật cho cậu nhưng Đào Từ vẫn cảm thấy rất vui, cậu vui vẻ chạy ra khỏi ghế sô pha tìm bình hoa đặt trên bàn trà trong phòng khách, vừa chơi đùa vừa hỏi Qua Duệ, " Anh ăn cơm tối không?"
“Ăn.” Qua Duệ nhắm mắt lại, làm việc liên tiếp hơn mười tiếng, vẻ mặt anh rất mệt mỏi.
Đào Từ nhìn cảm thấy đau lòng, không tâm tình làm hoa, đi qua ngồi ở bên cạnh anh nhẹ nói: "Có muốn em đấm bóp cho anh không, hay là vẫn tắm một chút?"
"Đều không cần." Qua Duệ duỗi ra hai tay ôm eo của cậu, cọ cằm vào hõm vai cậu, "Để anh ôm một lát."
Qua Duệ lúc này trông như một đứa trẻ đang làm nũng, Đào Từ không thể cưỡng lại được, ngoan ngoãn để anh ôm, dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
Qua Duệ cảm thấy rất thoải mái, hôn lên cổ cậu và hỏi: "Hôm nay em đã làm gì rồi?"
"Mua thức ăn, xem TV, lướt mạng, dọn dẹp...!Òh em còn ra ngoài ăn trưa với Thường đai ca nữa."
" Ăn được món gì ngon rồi đúng không?"
" Ăn lẩu......"
" Ăn lẩu có gì ngon? Chờ anh xong trận này hết bận rồi sẽ dẫn em đi ăn món càng ngon hơn......."
"Ừm......."
....
Sau khi trò chuyện liên tục một vài câu, Qua Duệ dần dần buồn ngủ, giọng nói của anh ấy bắt đầu mơ hồ không rõ.
Đào Từ lo lắng anh sẽ bị cảm lạnh nên vội đánh thức anh dậy, nói: "Anh tắm đi rồi ngủ tiếp!"
"Lúc dậy sẽ tắm lại" Qua Duệ ôm lấy cậu và bắt đầu một bên cọ qua cọ lại mà làm nũng.
Dạng này của Qua Duệ làm Đào Từ có chút đau đầu, lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Chỉ có thể trước mắt người thân thiết anh ấy mới làm như vậy.
- ----------------------------------------------------------------
12 chương này mình edit từ năm ngoái, bây giờ mới dám đăng lên >< hy vọng sẽ có người biết đến truyện????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui