Mất Đi Ánh Sáng
An Nhi đang suy nghĩ thì ánh mắt trở nên mờ chỉ có thể nhìn được hình ảnh không rõ nét khiến cho cô lo lắng nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, ánh mắt bây giờ của nhức nhối đau lên, An Nhi giữ chặt lấy phần áo của mình im lặng ngồi một chỗ
Hoắc Dạ Liên thấy cô có gì đó không đúng nhưng vẫn nhìn từng hành động đến chi tiết nhỏ của cô, anh nghi ngờ hỏi
" cô có vấn đề gì ư "
An Nhi không trả lời lại anh giữ im lặng ,thoạt nhìn qua Hoắc Dạ Liên thấy gì đó không ổn, anh nhìn vào ánh mắt cô đang nhìn vô hồn lại một chỗ không chớp lấy một cái, anh giữ chặt vai cô kéo cô đối diện với mình nói
"Mắt cô có vấn đề sao "
An Nhi không biết tại sao Hoắc Dạ Liên lại hỏi mình như vậy nhưng cô không muốn để anh biết mình yếu đuối như vậy, cô lắc đầu cho qua
"không, tôi không sao "
An Nhi tránh né người anh ra nhưng không được ,Hoắc Dạ Liên giữ chặt lấy người cô lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn cô, sát khí như bao trùm lấy cô lại khiến cho cô lạnh sống lưng
" không nói "
An Nhi quay mặt ra chỗ khác, cô sợ anh như vậy nếu không nói chắc chắn sẽ bị anh bóp chết mất, nghĩ đến chuyện hôm qua đã đủ làm cô sợ hãi ngập ngừng nói
"là! là tôi vẫn trong quá trình điều trị nên cần phải đi khám lại và nhận thuốc nhưng đã quá ngày rồi "
Hoắc Dạ Liên khuôn mặt không mấy vui vẻ, cô nói quá ngày là chính là nói bị anh nhốt không cho đi hay chăng, anh lập tức kéo cô dạy đẩy cô vào phòng tắm rồi nói
"nhanh chuẩn bị tôi đưa cô đi khám lại "
An Nhi cô bất ngờ khi người lạnh lùng mà còn ghét cô như vậy lại quan tâm mình, An Nhi chỉ im lặng sửa soạn nhanh chóng rồi ra, cô sợ anh đợi lâu lại sẽ lại tức giận vô cớ, trong tâm trí cô anh luôn là người như vậy, đang yên đang lành lại tức giận đến cả việc như tối qua cô cũng vì vậy mà suýt nữa bị anh bóp chết
An Nhi ngồi trên chiếc xe kế bên là Hoắc Dạ Liên ,cô sợ anh đến việc thở cũng không dám thở mạnh ,cô ngồi xa anh đến mức như dán hẳn người vào cánh cửa xe, cô bị thu hút bởi đoạn đường đi vào Dạ Viên, không ngờ thật sự anh ta là người như thế nào mà có thể mua được một mảnh đất rộng như vậy ,nhất là nơi đây không có là không quyền cao chức trọng, Dạ Viên của anh nằm giữ lòng Đế Đô xa hoa nên khung cảnh ngoài sức tưởng tượng của An Nhi, cô mãi chăm chú nhìn bên ngoài ra sao mà không để ý đến người đàn ông ngồi bên đang nhìn mình không rời
Hoắc Dạ Liên nhìn thấy sự hiểu kỳ trong đôi mắt to sáng của cô, hồn nhiên không toan tính kể cả khi cô nhìn anh cũng vậy, cô hận anh như vậy cũng chỉ là ánh mắt không đổi đó chỉ là có thêm sự sợ hãi mà thôi
Đến trước cổng bệnh viện lớn chiếc xe Rolls-Royce đen bóng đậu trước đó làm mọi người chú ý xì xào ,Hoắc Dạ Liên bước ra khỏi xe với khuôn mặt lạnh như băng ,cả người mặc tây phục màu đen càng làm anh trở nên thần bí hơn ,lạnh lùng hơn làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt
trái lại với Hoắc Dạ Liên ,An Nhi bước ra nhẹ nhàng dịu dàng, cô mặc chiếc váy trắng tinh khiết mang lại sự thân thiện tao nhã cho cô, những người đàn ông xung quang nhìn cô không rời
Hai người An Nhi và Hoắc Dạ Liên như hai thế giới đối lập nhau, anh nguy hiểm thâm độc ,ra tay tàn nhẫn và luôn có sát khí xung quanh mình làm người khác không lạnh mà run còn An Nhi cô hồn nhiên trong sáng luôn vui vẻ yêu đời, cô luôn khiến cho những người xung quanh yêu thích nhưng từ khi bị Hoắc Dạ Liên bắt nhốt thì dường như rất ít khi cười cũng không còn vui vẻ như trước đây, An Nhi cô sẽ làm gì để thoát khỏi anh và trở lại cuộc sống bình thường đây
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...