Trong siêu thị lớn đi dạo cả buổi, Anh Uyển đứng xếp hàng tính tiền, Trình Ý Ý không mua gì đành phải ôm tay đứng chờ cô ấy ở trước cửa.
Đến gần kỳ nghỉ cuối năm, lượt người đến siêu thị đông kinh khủng. Trình Ý Ý vừa đứng ở cổng mấy phút thì lại chạm mặt mấy cô học trò nhỏ ở quán trà sữa.
Lần này bọn họ trông thấy Trình Ý Ý, hai mắt sáng lên, nhưng xô xô đẩy đẩy cũng không dám tiến lên.
Động tác quá rõ ràng, Trình Ý Ý muốn giả bộ không phát hiện cũng không được, đành dứt khoát cười rộ lên thoải mái vẫy tay với bọn họ:
- Hi!
Đôi mắt đào hoa cong lên, ngũ quan kinh diễm xinh tươi, khóe môi cong nhẹ lực tương tác mười phần. Trong nháy mắt này Dương Khánh Viện cảm thấy mình đã bị hút hồn rồi.
Các minh tinh trên TV tuy rằng xinh đẹp, thế nhưng trên TV lại thiếu mất vài cảm giác chân thật so với trực diện nhìn thấy. Giờ phút này cô nhóc cảm thấy mình hoàn toàn bị sự kinh diễm này làm cho rung động rồi.
Vì sao lúc trước nữ thần mang áo jacket quân trang lại cảm thấy nàng rất cao lãnh đây?
Rõ ràng nhìn người thật vô cùng ôn nhu, tùy ý mỉm cười làm cho người khác như cảm thấy được tắm gió xuân vậy.
- Hi!
Dương Khánh Viện sững sờ đưa tay ra bắt chuyện, đảo mắt lại thấy mình như vậy hình như có chút ngốc, bèn ngượng ngùng buông tay xuống.
Cô đã xem rất nhiều kỳ "Nhân tài trời sinh", thế nhưng đây là lần đầu tiên thích tuyển thủ nhất. Bởi vì lúc Trình Ý Ý khiêu chiến tư thái rất tự tin, lại cường đại đúng là dáng vẻ cô muốn trở thành trong mơ.
Cô nhóc không biết phải hình dung nội tâm kích động của mình như thế nào, tóm lại một khắc Trình Ý Ý thành công, cái quang vinh và tự hào khi đó làm cô không nhịn được mà nhảy dựng lên hoan hô trước TV.
Chương trình vừa kết thúc cô nhóc không thể chờ đợi nữa mà lên mạng tìm kiếm thông tin về Trình Ý Ý.
Tư liệu trên mạng của cô không đủ tường tận, chỉ có đơn giản về cuộc đời, bằng cấp và những giải thưởng đã đạt được.
Trong tư liệu trừ một ít ảnh chụp mơ hồ ra thì phần lớn đều là thông tin về buổi tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường Sùng Văn, lúc ấy có một video quay lại Trình Ý Ý làm MC cho hoạt động vui chơi giải trí.
Kiến thức của Dương Khánh Viện lại được bổ sung thêm một lần, cảm thấy nội tâm mình càng sùng bái và kính ngưỡng hơn.
So với đám minh tinh trên màn ảnh, Trình Ý Ý hoàn toàn là nữ thần.
Đầu tiên, mỹ mạo cô không hề thua kèm, từ nhỏ đến lớn đều rất kinh diễm, làm MC vô cùng tự tin, tài nghệ đạt điểm tối đa. Điều này cũng không cần nói nữa, cô thật sự rất thông minh! Tốt nghiệp đại học chính quy, lại có bằng thạc sĩ chuyên môn, bây giờ lại trợ giảng ở đại học G, là tiến sĩ ở Trung Khoa viện.
Lý lịch cơ hồ khiến mọi người phải quỳ gối.
Thừa dịp mọi người chưa biết nhiều về Trình Ý Ý, Dương Khánh Viện vì cô mà tranh thủ thời gian kêu gọi thành lập fanclub.
Kích động hơn nửa đêm, sáng sớm, Dương Khánh Viện nửa mê nửa tỉnh bị bạn học kéo đi dạo phố, cô nhóc vốn không muốn thế nhưng vận mệnh xui khiến lại để cô bé gặp được nữ thần.
Lúc trước ở quán trà sữa đã bỏ lỡ một cơ hội.
Cuối cùng Dương Khánh Viện do dự một giây, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, rốt cuộc sải chân bước đến bên cạnh Trình Ý Ý.
- Chị ký tên cho em được không? - Cô nhóc mở miệng, khuôn mặt đã đỏ như cà chua, thế nhưng vẫn kiên trì bổ sung - Em vừa xem chương trình "Nhân tài trời sinh", em rất thích chị, Ý Ý.
Vì khẩn trương mà gương mặt của cô gái nhỏ nổi lên một màu đỏ.
Trình Ý Ý cảm thấy cô nhóc thật đáng yêu, nhìn thoáng qua thấy Anh Uyển vẫn còn xếp hàng tính tiền, cũng không thể đến ngay được thì liền cười, cô cúi đầu ấm giọng trả lời cô nhóc:
- Chữ ký của chị không đáng tiền, hôm nay chị cũng không mang theo bút.
Vóc dáng cô gái nhỏ không cao, chỉ đứng vừa đến cằm Trình Ý Ý, nghe vậy thì khá thất vọng:
- Vậy ạ...
- Thế nhưng nếu em đồng ý chúng ta có thể chụp ảnh chung.
Trình Ý Ý dí dỏm nháy mắt mấy cái với cô nhóc.
- Thật vậy ạ? - Cô gái nhỏ lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nói, không giấu được sự kinh hỉ - Bạn của em có thể chụp cùng không ạ?
Thời điểm này, cô nhóc cũng không quên bạn bè mình.
Trình Ý Ý gật đầu, cô gái nhỏ liền hưng phấn vẫy tay gọi mấy người ở phía a.
Cuối cùng Trình Ý Ý bị túm lại ở giữa một đám học trò nhỏ, lần đầu tiên đi đường được người ta xin chụp ảnh chung.
Trình Ý Ý nếu muốn gần gũi với người bên cạnh thì không ai có thể cự tuyệt. Những học sinh này khả năng phòng thủ thấp, chỉ dăm ba câu đám học sinh đã líu ríu nói chuyện với cô, tinh thần hưng phấn lại kích động.
Trình Ý Ý vẫn kiên nhẫn giữ giọng ấm áp.
Mãi đến khi Anh Uyển thanh toán xong cô mới vẫy tay tạm biệt mấy bạn nhỏ.
Đám nữ sinh đàn phải lưu luyến nhìn Trình Ý Ý đi xa.
---
Hàng hóa được nhân viên đưa từ trong ra đến cửa, từ siêu thị bước ra, Anh Uyển hai tay trống khong, lại lôi kéo Trình Ý Ý đi xuống khu trang sức ở tầng trệt.
Mẹ chồng của Anh Uyển không tệ, cô ấy muốn mua một ít trang sức tặng cho bà ấy.
Ở khu trang sức tầng trệt người vắng hơn rất nhiều, ít nhất cũng không cần chen lấn nhau rồi. Trình Ý Ý và Anh Uyển vừa nói chuyện vừa đi xuống thang cuốn. Vừa đi được vài bước cước bộ của cô bỗng chậm rãi dừng lại, cuối cùng đứng lại hẳn.
- Sao vậy?
Anh Uyển khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Trình Ý Ý dừng lại ở bên quầy đồng hồ.
Dưới ánh đèn tủ kính, chiếc đồng hồ đơn giản màu đen, thiết kế tinh xảo, xinh đẹp.
Đó là sản phẩm của năm mới.
Kiểu dáng một số chi tiết hơi khác với chiếc mà Trình Ý Ý từng mua. Tuy nhiên giá tiền của mẫu này lại giống như chiếc đồng hồ năm đó.
Cách một lớp tủ kính, Trình Ý Ý chậm rãi bước đến gần. Đầu ngón tay cô sờ lên tủ thủy tinh lạnh biết, biểu cảm xa xôi hoài niệm.
- Tiểu thư, cô muốn nhìn kỹ một chút không? Tôi giúp cô lấy ra nhé? - Người bán hàng cười cười đón tiếp - Đây là dòng sản phẩm chính mới nhất của năm nay...
Trình Ý Ý gật đầu, đón lấy chiếc đồng hồ mà người bán hàng đưa.
Lúc này Cố Tây Trạch lại gọi điện thoại đến.
- Đang ở đâu? Anh đến đón em nhé?
Giọng nói nhẹ nhàng từ trong loa vang lên bên tai, trầm thấp lại dễ nghe, giống như sự hấp dẫn của trọng lực.
Anh Uyển loáng thoáng nghe thấy giọng nói, hưng phấn mà dùng khẩu hình miệng hỏi cô, học trưởng sao?
- Ừ. - Trình Ý Ý mỉm cười gật đầu, nói rõ địa chỉ nhà hàng lúc này mới dập điện thoại.
Điện thoại vừa dứt, Anh Uyển đã cười nói:
- Học trưởng muốn đến đónc ậu sao?
Trình Ý Ý gật đầu.
- Thật tốt - Anh Uyển nhẹ nhàng nắm hai tay, ánh mắt lóe sáng - Cậu biết không, Ý Ý, lúc các cậu chia tay mình đã cảm thấy sẽ không thể tin vào tình yêu nữa.
- Cũng may quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy các cậu lại ở chung một chỗ... - Anh Uyển mở lớn hai mắt, một màn hơi nước ngăn trở đôi mắt - Tôi thật sự cao hứng thay hai người.
Người mang thai thường hay đa sầu đa cảm, Trình Ý Ý phần bụng dưới đã nhô cao của Anh Uyển, trong lòng có chút suy đoán.
Lúc trước Anh Uyển là người cuối cùng ở trong phòng ký túc tìm được bạn trai, thế nhưng trong mấy người cô ấy lại là người tu được thành quả sớm nhất.
Trình Ý Ý nhẹ nhàng an ủi cô ấy mấy câu, trong lòng cũng vô cùng xúc động.
Lái cúi đầu, lấy chiếc đồng hồ ở trong hộp ra, vững vàng đặt trong lòng bàn tay.
Mặt đồng hồ giống như thạch đá màu đen chiếu sáng rạng rỡ, quả nhiên rất giống.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt phẳng nó, cuối cùng trả lại cho người bán hàng.
- Phiền gói lại giúp tôi.
....
Dương Khánh Viện tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, mới vừa rồi mình không nỡ rời đi, lại cùng bạn học dạo một vòng trong siêu thị đi ra gần bãi đổ xe lại gặp được Trình Ý Ý.
Dáng người cô gái hết sức cao gầy, khí chất cũng vô cùng xuất chúng, dù cho chỉ thấy bóng lưng từ phía xa Dương Khánh Viện liếc mắt qua một cái cũng nhận ra ngay.
Thật là đúng dịp!
Nội tâm Dương Khánh Viện kích động nói không nên lời rồi, chậm chạp muốn tiến lên thăm hỏi không ngờ vừa chạy được mấy bước thì một chiếc xe đen đã đỗ lại trước mặt Trình Ý Ý.
Kiểu dáng của chiếc xe cùng màu sơn đủ biết là rất xa xỉ.
Trong nháy mắt cửa xe mở ra thì bạn học ở sau lưng đã chọc chọc vào lưng cô nhóc, kinh nghi nói:
- Người lái xe là Cố Tây Trạch?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...