Type: Dung
Ga tàu hỏa nườm nượp biển người, bên bồn hoa bật đèn viền chói mắt, trong dòng người tấp nập, ý thức của tôi có phần mông lung. Phòng chờ tàu không ngừng vang lên tiếng loa thông báo, không ít bóng dáng quấn áo bông dày cộm co ro trên tấm giấy cáctông ở chân tường, cảnh sát ga cầm gậy cảnh sát đi tuần xung quanh, thỉnh thoảng nhìn về phía xe hơi bấm còi inh ỏi ở giao lộ, xác nhận có cảnh sát giao thông đứng đấy điều khiển con đường tắt nghẹt. Xung quanh huyên náo, lần đầu tiên những cảnh sát mặc đồng phục kia khiến thần kinh tôi nhạy cảm.
Tôi mua một con dao gọt bút chì ở cửa hàng tiện lợi, vét hết tiền cho ông lã ăn xin ven đường, sau đó dợm bước bỏ đi. Lúc quay lưng đi về phía lối đi bộ, cơn gió lạnh ùa đến, cuốn theo bông tuyết li ti thổi vào mặt tôi, từng hơi rét buốt làm tôi tỉnh táo không ít.
Ngày tôi biết mình mang thai Tần Tuệ đã quyết định sẽ tự sát rồi. Buồn cười chính là, từ đó đến nay tôi chưa hề thực sự nghĩ đến chuyện này. Tôi không lên kế hoạch về thời gian, địa điểm, phương thức và công cụ, cũng không nghĩ đến việc có nên để lại di thư nhắn nhủ Tần Sâm và Tần Tuệ. Nhưng tôi biết, khi ngày này thật sự đến, tôi không cần thiết suy nghĩ cặn kẽ đã có thể kết thúc sinh mệnh của mình ngay.
Có thể vào một buổi sáng nào đó sau khi cho Tần Tuệ uống sữa, cũng có lẽ là khi một mình ra ngoài đi chợ... Tôi có thể nhảy từ cửa sổ gác mái xuống, cũng có thể lao đầu vào chiếc xe nào đó đang phóng vun vút. Cái chết quả thật dễ dàng.
Nhưng hiện tại muốn tôi tìm được một cách tự sát thích hợp nhất trong khoảng thời gian ngắn, thật ra lại chẳng dễ gì. Ban đầu tôi định tạo ra một cái chết ngoài ý muốn, ví dụ như không cần thận ngã khỏi sân ga lăn dưới bánh tàu hỏa, hoặc ngã ra đường lớn để mặc dòng xe nghiến qua người. Như vậy, sau khi Tần Sâm hay tin tôi chết sẽ không đau khổ nhiều, ít nhất vẫn có thể xem tôi chết là do tai nạn, chứ không phải lựa chọn bỏ lại anh và Tần Tuệ.
Kết quả sau khi đi vào trong phòng vé, tôi bất chợt thay đổi chủ ý này.
Hàng ngũ đổi vé tàu xếp dài ngoằng, không ít người đang cầm điện thoại di động lau nước mắt nói với người nhà ở đầu bên kia phải chậm mấy ngày mới trở về. Phần đông đều vì giao thông ách tắc mà bỏ lỡ chuyến tàu, họ nói với khẩu âm của nhiều vùng khác nhau, vẻ mặt lo lắng và phiền muộn. Tôi bỗng nhận ra đã sắp đến giao thừa, nếu bây giờ còn làm ra một sự cố giao thông sẽ chỉ khiến những người đang khao khát trở về nhà này chịu giày vò thêm thôi.
Vì vậy sau phút suy tư ngắn ngủi, tôi quyết định từ bỏ việc tạo ra tai nạn bất trắc.
Hiện tại tôi chỉ cần tìm một chỗ yên tĩnh kết thúc tất cả. Sau khi làm rõ điều này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Những bông tuyết như cơn mưa đá lả tả bay xuống, dần trải lên mặt đất một lớp tuyết trắng, để lại từng tiếng soàn soạt mỗi khi tôi bước qua. Tôi kéo chặt cổ áo băng qua con phố đi bộ, bỗng cảm nhận có người đang đi theo sau lưng.
Ban đầu tôi không xác định lắm, chỉ có thể dùng phương pháp Tần Sâm đã dạy lúc thì tăng nhanh bước chân, lúc thì đi thật chậm. Lớp tuyết mỏng trên mặt đất khiến tôi có thể nghe rõ tiếng bước chân đối phương cũng tăng lúc nhanh lúc chậm theo tôi, có khi còn cẩn thận dừng lại thay đổi phương hướng, đến tận khi xác nhận tôi không có dừng chân quay đầu lại mới tiếp tục đuổi theo tôi với cự ly chừng mực.
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu. Là hắn, tên hung thủ đã giết chín nạn nhân kia.
Đưa tay vào túi áo, tôi nắm lấy gậy phòng dê mang theo bên người. Lối đi bộ xe cộ qua lại không dứt, người đeo hành lý tới lui vội vã, xung quanh dòng người nghìn nghịt, ắt hẳn hắn sẽ tạm thời không ra tay.
Làm sao đây?
Tôi liếc mắt nhìn anh cảnh sát đang điều khiển giao thông ở ngã tư đường, lại nhìn về phía mấy xe cảnh sát đang đỗ nơi giao lộ. Tôi không chắc là mình có thể đối phó hắn, biện pháp tốt nhất là dẫn dụ hắn đến chỗ cảnh sát kia. Đến lúc cảnh sát bắt hắn... chưa chấc tôi đã có thể lợi dụng thời điểm bọn họ không chú ý để bỏ trốn. Nếu đi cùng nhóm cảnh sát, chắ chắn tôi sẽ bị dẫn về Cục Công an khai báo. Đến khi ấy tình thế sẽ vượt ngoài phạm vi khống chế của tôi.
Chỉ có thể cắt đuôi hắn thôi.
Nhớ lại địa hình lân cận, tôi quyết định tuyến đường chạy trốn rồi đột ngột bước nhanh hơn.
Tiếng bước chân kia chợt khựng lại rồi tăng nhanh đuổi theo. Tôi chạy tọt vào một ngõ hẻm, giẫm lên thùng rác, trèo qua vách tường xi măng cao hai mét giữa con ngõ, nghe thấy tiếng thanh sắt cắm đầu tường kéo rách áo bông của mình. Vừa nhảy xuống tường, tôi đã cất bước bỏ chạy, căng thần kinh chú ý nghe ngóng tiếng bước chân bên kia. Đối phương đã đến sau tường, giậm chân thật mạnh, không trèo qua tường.
Từ bỏ rồi sao?
Tôi không dừng bước, định nhân cơ hội này lao ra con ngõ hòa vào dòng người, lại thình lình nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Disney!”.
Trong khoảnh khắc danh từ kia lọt vào tai tôi, tầm mắt tôi bỗng tối sầm, mất đi ý thức.
Tôi tỉnh lại vì có người đang búng tay tanh tách. Âm thanh kia lanh lảnh vang dội, đột nhiên bùng phát trong đầu khiến tôi kinh hoảng giật mình, mở hai mắt ra theo phản xa. Ánh sáng mờ nhạt soi thẳng đến, tôi cúi đầu chớp mắt, định cử động tay chân theo bản năng, nhưng phát hiện cánh tay mình bị trói ra phía sau lưng ghế cứng, mắt cá chân thì bị trói chặt ở chân trước ghế dựa, hoàn toàn không tài nào nhúc nhích. Khi đôi mắt từ từ thích ứng với ánh sáng, tôi phát hiện quần áo trên người mình đã được đổi thành chiếc váy đỏ bị Tần Sâm vứt đi. Ngẩng mặt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tôi dõi mắt về phía người đàn ông đang đứng trước mặt tôi.
Hình như đây là gian phòng trong tầng hầm, chỉ có một chiếc đèn trần lẻ loi không thể nào soi sáng tất cả ngóc ngách, mùi xăng hăng hắc lượn lờ trong không khí. Hắn đứng thẳng trong không gian ấy, dáng người cao dong dỏng, cổ áo sơ mi trắng lấp ló nơi cổ áo len xám. Năm ngón tay giơ trong khoảng không với tư thế búng tay, tay áo xắn hờ, chiếc đồng hồ màu bạc cũ kỹ đeo trên tay phản chiếu ánh đèn trần, là điểm chói mắt nhất trên toàn thân hắn.
Khuôn mặt hắn trắng trẻo sạch sẽ, ngũ quan thanh tú, đôi môi nhẹ nhếch mang theo ý cười, tròng mắt màu xám đang ung dung nhìn tôi như chờ tôi phản ứng.
Tôi hé miệng ra, sau vài giây chậm chạp vận hành đầu óc trống rỗng mới nhớ ra tên hắn: “Tào Thần...”.
Chỉ trong nháy mắt, những đặc thù của hung thủ Tần Sâm đoán được theo manh mối hiện lên trong đầu tôi: Đàn ông, từng học y, có cơ quan hoặc làm việc ở gần biệt thự nhà mình, dáng vẻ đàng hoàng, có nghề nghiệp đặc biệt khiến nạn nhân buông lỏng cảnh giác, còn mời hắn vào nhà...
“Đã lâu không gặp, Ngụy Lâm.” Tần Tuệ hài lòng mỉm cười với tôi, “Thật vui khi em vẫn còn nhớ tôi”.
Tôi thử ngọ nguậy chân nhưng vô ích: “Anh làm gì thế?”.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp ẹm.” Hắn trấn áp, cúi người xuống cầm lên một thùng ướp lạnh nặng trịch bên chân, thong thả bước đến trước mặt tôi, rồi đặt chiếc thùng lên chiếc ghế tròn chân cao bên cạnh tôi.
Tôi co rút về phía sau theo bản năng, bị lưng ghế chặn lại đường lui. Dường như hắn hoàn toàn không nhận thấy sự tránh né của tôi, khoan thai mở thùng ướp lạnh kia ra.
Lúc đồ trong phòng phơi bày dưới ánh đèn, tôi men theo tầm mắt hắn nhìn sang, tim giật thót.
Trong cái thùng ướp lạnh đặt đầy những bộ phận cơ thể mà hắn sưu tầm của các nạn nhân trước. Cảm giác ghê tởm cuồn cuộn trong dạ dày tôi dâng lên đến cổ họng, trong khoảnh khắc đó tôi suýt nôn mửa.
“Là anh?” Tôi ngước mắt nhìn sườn mặt hắn, nhìn rõ từng bóng râm ánh đèn phủ lên mặt hắn, “Chín nạn nhân kia đều bị anh giết?”.
Tại sao? Tại sao khi ấy tôi không nghĩ đến hắn chứ? Hắn làm bác sĩ ở tiệm thuốc gần biệt thự, còn thường đến nhà khám bệnh cho khách quen... Trước lần Tần Sâm cố tình gây sự đuổi hắn ra khỏi nhà, mỗi lần anh bệnh tôi đều mời hắn đến truyền dịch cho anh.
“Suỵt!” Tào Thần giơ ngón trỏ lên chặn môi, nhếch môi cười, vuốt tóc tôi, “Đợi một chút, tôi sẽ nhanh chóng trở lại”.
Toàn thân tôi run lên, quay đầu né tránh. Hình như hắn không buồn để bụng, bước thẳng về phía bậc thang đi thông lên mặt đất, bước lên từng bậc. Tôi nghe tiếng bước chân hắn đi lại ở phía trên, hình như đi một vòng quanh góc tường, nhịp bước chầm chậm, đồng thời còn xối chất lỏng nào đó. Nhớ lại mùi xăng trong không khí, tôi rùng mình.
Hắn muốn phóng hỏa.
Quay đầu quan sát bốn phía, tôi muốn tìm được công cụ có ích, nhưng chợt nhìn rõ thứ ở bức tường phía trước... Đó là một chiếc gương to, khi nãy Tào Thần đứng ở đấy đã che kín nó. Màu đỏ chói mắt khiến tôi dời mắt đi lập tức, không dám nhìn lại lần nữa.
Trái tim đập cuồng loạn gần như muốn nhảy ra khỏi họng, tôi hít sâu vào cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Cựa quậy cánh tay bị trói, tôi lần mò đến chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay phải, ấy vậy mà tim tôi suýt dừng lại. Đây là chiếc nhẫn sứ Tần Sâm đã tặng tôi sau khi kết hôn, có thể kéo ra một góc nhọn sắc bén từ mặt trên. Anh tốn rất nhiều thời gian dạy tôi phương pháp tự vệ và chạy trốn, trong đó bao gồm cách sử dụng chiếc nhẫn này cắt đứt dây trói.
Tôi tỉ mỉ kéo góc nhọn đó ra, cẩn thận hồi tưởng lại cách làm của Tần Sâm, nghiêng tay cứa sợi dây thừng đang siết chặt cổ tay.
Lúc này Tào Thần đã đi đến cửa phòng hầm. Tôi ngừng lại, gập góc nhọn trở lại khe nhẫn, ngẩng đầu nhìn về phía kia. Hắn đang khom người đi xuống từng nấc thang, xăng trong bình chảy dọc theo bậc thang cùng từng bước chân của hắn. Tay kia hắn còn cầm mái tóc giả và chụp tóc bằng nhựa mỏng. Đến bậc cuối cùng hắn giơ bình xăng đi một vòng quanh tường, giữ động tác khom lưng xối xăng.
Tôi nín thở để ý từng động tác của hắn, cảm nhận được động mạch cổ đang nhảy thình thịch.
Cuối cùng quay lại bên cạnh bậc thang, Tào Thần vứt chiếc can rỗng đi, đi đến trước mặt tôi lần nữa. Hắn ngồi xổm xuống cởi tất cho tôi, bàn tay mơn trớn vết sẹo do bị bỏng để lại trên lòng bàn chân tôi, hành động dịu dàng đến mức khiến tôi sởn tóc gáy. Vết bỏng kia để lại từ bốn năm trước, ngoại trừ Tần Sâm ra, không ai biết nữa.
“Tại sao?” Tôi tận lực kiềm chế hơi thở run rẩy, cất lời cố dời đi sự chú ý của hắn.
“Tôi yêu em Ngụy Lâm. Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã yêu em rồi.” Tào Thần không ngẩng đầu, chỉ lấy một mảnh da thịt lòng bàn chân trong thùng ướp lạnh ra, cẩn thận lót vào giày của tôi, lại bắt lấy mắt cá chân của tôi, nhét bàn chân trần của tôi vào giày, “Em vẫn cho rằng lần đầu chúng ta gặp nhau là ở thành phố V phải không?”.
Lòng bàn chân giẫm lên mảnh da thịt lạnh lẽo kia khiến tôi không tài nào khắc chế được cơn run rẩy, muốn giãy giụa nhưng không thể nhúc nhích.
Hắn làm y hệt với chân còn lại của tôi, hoàn thành những việc này xong mới ngẩng đầu nhìn tôi nở nụ cười hoài niệm hạnh phúc. “Thật ra chúng ta đã gặp nhau từ tám năm trước rồi. Ở thành phố X, trong phòng trị liệu tâm lý của em ở bệnh viện ấy, có nhớ không?”.
Hai mảnh thịt cắt từ lòng bàn chân thi thể nạn nhân dán chặt dưới chân tôi, cơn lạnh buốt thẩm thấu qua da tôi từng chút, len vào tận xương cốt tôi. Tôi bắt buộc mình xua đi hình ảnh cô gái chết thảm kia ra khỏi đầu, tay run run kéo ra góc nhọn trên nhẫn, ép mình nhìn thẳng vào đồng tử màu xám của hắn: “Anh là bác sĩ ở đó?”.
“Bác sĩ tâm lý.” Cúi đầu cởi dây thừng trói chặt chân trái tôi, Tào Thần lấy mảnh thịt bên bắp chân kia dán vào bắp chân tôi rồi dùng dây thừng thô ráp cột chặt chân tôi vào chân ghế dựa, kẹp mảnh thịt kia chính giữa để nó không bị rớt ra, “Tôi biết khoảng thời gian đó em rất cần sự giúp đỡ... Nhưng em không tìm tôi làm bác sĩ tâm lý cho em, nên tôi muốn chờ em khôi phục rồi sẽ tiếp cận em. Nhưng khi đó.... em và tên Tần Sâm kia đã ở bên nhau rồi”.
Ý cười trong giọng nói của hắn đã dần vơi, siết chặt sợi dây thừng thật mạnh rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi, âm điệu trầm thấp chợt the thé mất khống chế, tốc độ nói nhanh như thể có thể trở nên rít gào phẫn nộ bất cứ lúc nào: “Nhiều lần... nhiều lần tôi cũng muốn giết hắn xả hận lắm!”.
Tôi nhắm mắt lại cố quên cơn lạnh thấu xương từ người chết kia, dè dặt hít thật sâu, tránh để mình không điều khiển bản thân mà chọc giận hắn. Cuối cùng hắn đã có phản ứng vì hành động này của tôi, đưa tay phủ lên gò má tôi, lòng bàn tay còn vương mùi xăng và hơi thở lạnh ngắn của cái chết, từ từ lướt qua trán tôi. Trong bóng tối tôi nghe thấy giọng điệu của hắn khẽ khàng chậm lại, gần như là dịu dàng tột độ khiến lưng tôi lạnh toát, toàn thân run lẩy bẩy: “Nhưng tôi phát hiện em rất hạnh phúc khi ở bên hắn. Tôi nói rồi, tôi yêu em Ngụy Lâm. Không giống ham muốn chiếm hữu dối trá của bọn họ, tôi thật sự yêu em. Bởi vậy tôi không thể cướp đi niềm hạnh phúc của em”.
Tôi lắc đầu muốn tránh né sự đụng chạm của hắn, hai mắt nhắm chặt, cố hết sức tập trung tinh thần hoạt động bàn tay đang bị trói sau lưng, muốn mau chóng cắt đứt sợi dây. Lúc này Tào Thần đứng vụt dậy, cực kỳ nhanh chóng đi vòng qua phía sau tôi. Tôi lập tức kích động siết chặt quả đấm muốn giấu đi góc nhọn của chiếc nhẫn, nhất thời bị nó đâm rách lòng bàn tay.
“Nhưng em xem bây giờ em đã biến thành thứ gì đi! Em xem lại bản thân em đi!” Tiếng gào thét bất chợt vang lên bên tai, hắn tóm lấy mái tóc trên trán tôi, điên cuồng giật tóc tôi ép tôi mở mắt, tiếng gào khản đặc gần như đâm thủng màng nhĩ tôi, “Bốn năm trước hai người xuất ngoại một chuyến, khi xuất hiện trở lại em đã biến thành như vậy... Em có biết khi tôi nhìn thấy bộ dạng của em đã đau khổ đến nhường nào không?”.
Cơn đau làm tôi mở choàng hai mắt ra, dòng lệ mơ hồ vì lay động kịch liệt mà tuôn ra khỏi mắt. Phạm vi nhìn thoáng chốc trở nên sáng rõ, để tôi thấy người soi trong gương.
Đấy là một người đàn bà trông như năm mươi tuổi, mặc một chiếc váy liền màu đỏ, khuôn mặt già nua tiều tụy vàng như nghệ, nước mắt tuôn qua nếp nhăn chằng chịt, đôi mắt trống rỗng vô hồn, mái tóc dài khô héo xám trắng không che được vết sẹo dữ tợn như con rết nơi thái dương. Cô ấy bị trói trên chiếc ghế cũ kỹ, ánh đèn trần mờ tối soi từng nếp nhăn trên khuôn mặt đau khổ khóc lóc. Trông cô xấu xí thế đấy, xấu như một con quái vật sắp chết. Bộ váy đỏ kia tựa thể máu tươi chảy ra từ thân thể cô, ngay cả nước mắt cô cũng mang mùi tanh khiến người ta nôn mửa.
“Là Tần Sâm không bảo vệ được em! Là Sanchez Harris đã bắt cóc em, hành hạ em, giết con em! Là Hoàng Thiệu cưỡng hiếp em!” Trong gương Tào Thần nắm lấy mái tóc muối tiêu của cô ấy, điên cuồng giật đầu cô ấy, gương mặt nhăm nhúm gào rống chất vấn, “Tất cả đều là nỗi của bọn chúng. Em đã bị bọn chúng làm hai đến vậy sao còn muốn tự trừng phạt chính mình?”.
Góc sứ nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay tôi, nỗi đau toàn thân kích thích nước mắt nóng hổi tuôn trào mãnh liệt, tôi đã sớm khóc không thành tiếng rồi. Tôi không biết nguyên nhân vì sao, không biết đến tột cùng do đau đớn khiến tôi không nhịn được rơi lệ, hay là người đàn bà trong gương khiến tôi không ngăn được tiếng khóc.
Tôi chỉ biết đó là tôi, kể từ bốn năm trước, tôi đã trở thành người thế này.
Tôi nghe thấy mình gào khóc như con thú ngủ đông. Trong tiếng khóc gào này tôi nhớ đến dáng vẻ Tần Sâm ngồi bên giường bệnh của tôi một năm trước. Anh không ngồi thẳng lưng, ra vẻ nghiêm trang như xưa nữa. Co cuộn trên sô pha lâu ngày khiến lưng anh còng đi, ánh mắt có vẻ nham hiểm như một tên cáo già. Thân thể hao gầy của anh bị quấn trong bộ quần áo rộng thùng thình, trông càng gầy gò và tiều tụy hơn. Khoảnh khắc ấy tôi ý thức được anh đã sớm bị hủy hoại, nhưng lại không tự nhìn lại mình. Xem thử bản thân đã bị hủy hoại triệt để thế nào.
“Có phải em cảm thấy kỳ lạ không? Em muốn hỏi tại sao tôi biết những chuyện này?” Tào Thần nhìn chằm chằm tôi trong gương, như thể không chịu được tiếng khóc của tôi, ánh mắt dần hoe đỏ, bi thương thảm thiết, “Tôi không thể chấp nhận được em trở nên như vậy. Tôi cần biết nguyên nhân, vì thế tôi đi theo bọn em đến thành phố V... làm việc ở tiệm thuốc, tìm cơ hội tiếp cận em”. Hắn buông tóc tôi ra, vuốt ve cổ áo tôi, “Tôi đã thôi miên sâu em, biết rõ chuyện gì đã xảy ra”.
Sự đụng chạm của hắn không còn khiến tôi run sợ. Giọng nói hắn không còn khiến tôi ghê tởm. Tôi không nghe thấy lời hắn nói, không nhìn thấy mặt hắn, tay hắn, thân thể hắn, không cảm nhận được sự hiện hữu của hắn. Tôi chỉ có thể nhìn thấy người đàn bà đang kêu rên tuyệt vọng trong gương kia. Cô ấy há hốc mồm khóc trong im lặng, bi thương kéo ra gương mặt xấu xí của mình. Cô ấy gồng căng người lên, như không thể nào chịu được nỗi đau khổ đang đè cong xương sống, gần như muốn nghiền nát cô ấy. Tôi nhìn cô ấy, cũng rơi lệ với cô ấy.
“Em biết thôi miên không? Giống như khi nãy em vừa chạy trốn, tôi làm như thế đấy. Đó là lần đầu tiên sau khi tôi ở cùng chỗ với em, vì phòng ngừa tình huống đột phát nên đã thôi miên em. Chỉ cần tôi hô lên, em sẽ rơi vào trạng thái ngủ sau, từ ‘Disney’ kia là khẩu lệnh.” Giọng Tào Thần như xuyên qua màn nước dày đặc, truyền đến từ mặt nước xa xôi. Tôi như bị vây trong đáy nước, gần như không thể nào hô hấp.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc Ngụy Lâm.” Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, cầm chiếc áo len lông xù lau nước mắt cho tôi, tầm mắt tôi bắt đầu mơ hồ không rõ, “Tất cả đều sẽ tốt hơn. Tôi sẽ khiến em tốt hơn. Tôi sẽ khiến em khôi phục lại dáng vẻ trước đây”. Hắn hôn lên vành tai tôi, lẩm bẩm thì thầm bên tai tôi, “Phượng hoàng vượt qua khảo nghiệm đau khổ và tắm lửa giày vò là có thể được trùng sinh. Em cũng như vậy”.
Nhắm mắt lại để nước mắt chảy cạn, tôi nhốt mình trong bóng tối, không nói gì nữa.
Hắn từ từ dán hai mảnh da thịt cuối cùng lên trán tôi, đặt lên vết sẹo phẫu thuật giữa tóc tôi, cố định lại bằng chụp tóc. Sau đó đội tóc giả lên cho tôi, nhét hai đầu ngực lạnh băng kia vào cổ áo tôi. Hơi thở tử vong dán chặt lấy thân thể tôi. Tôi lần mò chiếc nhẫn, tìm kiếm góc nhọn dính máu kia, trong thoáng chốc hắn quay người đốt lửa, tôi cắt đứt sợi dây thừng.
Ngọn lửa bùng cháy theo đường xăng, từ bậc thang chui lên mặt đất, chắn lối ra duy nhất. Trong chốc lát, ngọn lửa đã vây chặt chúng tôi lại.
Khi hắn quay người lại khom lưng muốn ôm lấy tôi, tôi tức tốc vung cánh tay, đâm góc nhọn sắc bén của nhẫn vào huyệt thái dương của hắn. Tần Sâm nói với tôi, đó là một tử huyệt.
Thân thể Tào Thần có hơi co giật, thậm chí chưa kịp phản ứng đã buông mình ngã xuống. Tôi giữ lấy vai hắn, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy hắn đến ngọn lửa hừng hực nơi chân tường.
Đám cháy nuốt chửng thân xác hắn. Hắn không gào thét chói tai, không kêu rên đau đớn, hệt như đứa con còn chưa biết khóc kia của tôi, bị ngọn lửa liếm lấy từng tấc da thịt, huyết nhục và xương cốt. Tôi ngã ngồi xuống ghế, nhìn ngọn lửa cuốn lấy ống quần và vớ hắn, nhìn ánh lửa giương nanh múa vuốt kéo nhau lan về phía người tôi. Tôi không thấy sợ hãi nữa.
Giờ khắc này tôi nghĩ đến con tôi, nhớ đến giây phút nó rơi vào biển lửa, mặc dù tôi không có dũng khí thừa nhận đau đớn thay nó, thì cũng nên ôm nó cùng chết với nhau. Tại sao tôi lại có thể để nó một mình đơn côi chứ.
Trận khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên, ngoài phòng loáng thoáng truyền đến tiếng người. Dường như tôi nghe thấy giọng Tần Sâm đang gọi tên tôi từng hồi, như năm đó tôi từng khàn giọng kêu cứu từng lần một, nhưng không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào.
Tôi giương mắt nhìn người đàn bà trong gương. Cô ấy mặc chiếc váy đỏ màu hoa hồng, mang mái tóc đen xinh đẹp, nước mắt tuôn trên khuôn mặt vàng rực phản chiếu ánh lửa. Ngọn lửa lan lên mặt gương, đốt cháy ánh mắt, lông mày, tóc cô ấy. Cô ấy bị nuốt vào đám lửa, biến mất trong hơi nóng đỏ ngầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...