“Sao anh không mặc áo hoodie mà em chuẩn bị cho anh vậy?” Phú Tiểu Cảnh đưa tay kéo cà vạt Cố Viên.
“Những ngày này ăn mặc lịch sự vẫn tốt hơn.”
“Anh mặc áo sơmi màu này cho hợp với lễ phục tốt nghiệp của em hả?” Phú Tiểu Cảnh lấy tay móc cà vạt Cố Viên, “Em có thể thắt một kiểu khác trẻ trung hơn cho anh, anh nghiêm túc quá.”
Phú Tiểu Cảnh thắt mấy kiểu mà không hài lòng, cuối cùng nhét cà vạt lại vào tay Cố Viên để anh tự là.
Cô đi lấy chân máy ảnh, muốn chụp ảnh cùng Cố Viên.
“Cười cái đi.” Phú Tiểu Cảnh kiễng chân lên, muốn tạo một khoảng chênh lệch lý tưởng theo ý cô, một tấm chưa đủ còn chụp tấm thứ hai.
Cố Viên cười, nhéo tai cô: “Đừng kiếm chuyện nữa, còn nhiều chuyện thì mẹ em chờ sẽ lo.”
“Tấm cuối cùng thôi.”
Phú Tiểu Cảnh lại chỉnh máy ảnh, chỉnh xong lập tức chạy lại hôn lên mặt Cố Viên.
Hôn xong còn nói để anh yên tâm là mình chưa tô son.
+
Cô ngồi bên ghế phụ lái tô son, môi màu hồng nhạt, son này do Phú Văn Ngọc cho cô trước khi đến New York, đến giờ vẫn còn chưa xài hết.
Trong lúc tô son, cô ‘thông đồng khẩu cung’ với Cố Viên: “Lát nữa anh nói sáng nay mới tới đón em.”
“Bảy giờ năm phút ba mươi giây hay là bảy giờ sáu phút?”
Phú Tiểu Cảnh biết Cố Viên trêu mình nên không để bụng: “7 giờ 5 phút 30 giây, anh đến gõ cửa nhà em, 7 giờ 6 phút em mở cửa cho anh.”
Phú Văn Ngọc và bà ngoại đều ăn mặc chỉnh tề, không mặc áo hoodie mà Phú Tiểu Cảnh đưa cho, bà còn đeo chiếc vòng ngọc trai mà Cố Viên tặng.
Trên đường đi ngang qua một cửa hàng hoa, Cố Viên dừng lại mua ba bó hoa to, Phú Tiểu Cảnh ôm vào nhìn rất tươi tắn.
Bà ngoại nhìn bó hoa trên tay mình.
Lần cuối cùng bà nhận được hoa là hai năm trước, vào Ngày của mẹ, Phú Tiểu Cảnh tặng Phú Văn Ngọc một bó hoa cẩm chướng, tặng một bó cho bà.
Trước Cố Viên, trong đời bà chưa từng nhận bó hoa nào từ một người đàn ông.
Phú Văn Ngọc không thiếu đàn ông tặng hoa cho bà, nhưng trong thế giới của bà, đàn ông không có trọng lượng gì.
Lúc đầu Phú Tiểu Cảnh và Phú Văn Ngọc sống cùng nhau, Phú Văn Ngọc thuê mấy người giúp việc đều không hài lòng, cuối cùng mời bà ngoại, vì bà dạy Phú Tiểu Cảnh nấu ăn nên Phú Văn Ngọc đuổi bà đi.
Sau đó bà lại quay về.
Trong nhà chỉ có phụ nữ, thỉnh thoảng có đàn ông đến, không bao lâu rồi lại đi.
Trước kia bà ngoại luôn lo lắng Phú Tiểu Cảnh không có kinh nghiệm về đàn ông sẽ dễ bị lừa, không ngờ Phú Tiểu Cảnh lại may mắn hơn bà và Phú Văn Ngọc.
Bà ngoại vui vẻ lấy điện thoại chụp ảnh tự sướng, Phú Văn Ngọc không phối hợp nên chỉ có mình bà chụp.
Trong ảnh, bà cụ cười tươi rói bên hoa.
Năm phút sau, bức ảnh xuất hiện trong vòng kết nối bạn bè của Phú Tiểu Cảnh, cô lập tức like cho bà.
Phú Văn Ngọc không nhìn thấy bức ảnh mẹ mình tự chụp vì bà không kết bạn với bà ngoại.
Bà nhìn thấy bà lão đang lén lút cầm di dộng, bất giác liếc qua một cái, bà lão vội vàng che lại.
Phú Văn Ngọc thì thầm: “Bà còn bí mật gì à!”
“Ai mà không có bí mật chứ, con có cho mẹ xem di động đâu.”
Phú Văn Ngọc im lặng, trong mắt bà, lúc này Cố Viên vẫn là người ngoài, bà không muốn tranh cãi với mẹ để làm trò cười trước mặt người ngoài.
Bà luôn có thể cảm nhận bóng dáng Cố Trinh trên người Cố Viên.
Bà biết đến Cố Viên từ lời Cố Trinh.
Hầu hết thời gian bên nhau, hoặc là ông nói về nghiên cứu của mình, hoặc là mắng đồng nghiệp của ông, thỉnh thoảng dưới sự dẫn dắt của bà mới nói về con trai ông.
Cố Trinh là người đặc biệt nhất mà bà từng gặp.
Mỗi lần gặp mặt Cố Trinh đều tặng hoa cho bà, những bông hoa được gói bằng bài thi của con trai ông, vì vậy Phú Văn Ngọc mới biết được thành tích của con trai ông.
Khi đó, Phú Tiểu Cảnh mới học tiểu học, đếm còn chưa rành, viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bà nghi ngờ con gái di truyền trí thông minh của mình nên còn hỏi Cố Trinh có nên mang con gái đi kiểm tra không.
Cố Trinh nói với bà, bà không có vấn đề gì về chỉ số thông minh cả, thành tích học tập không nói lên được điều gì, bà đang điều hành một nhà máy chứng tỏ trí thông minh bà không hề kém cỏi.
Sau đó Cố Trinh lại bắt đầu mắng đồng nghiệp ông, không bản lĩnh đi mở nhà máy mà lại nhào vào trường làm nghiên cứu, chắp chắp vá vá làm luận văn, cực kỳ trơ trẽn mà thành học giả.
Ông phải làm việc quan trọng, thời gian sau ông sẽ chứng minh giả thuyết Riemann, công thành danh toại.
Tuy ông không để tâm tới mấy thứ thế tục nhưng để cho lũ người kia ghen ghét tới đỏ mắt thì vẫn vui.
Cố Trinh luôn dùng từ ngữ hằn học để bày tỏ sự bất mãn của mình với đồng nghiệp, bày tỏ sự đau khổ của ông với Phú Văn Ngọc, nói như một người lớn lên trong chuồng heo, bị buộc phải lớn nhanh cùng với chúng, thiếu vài kg thịt là không được.
Ông sẽ nhanh chóng thoát khỏi cái đám heo này.
Nói rồi Cố Trinh lại lôi ra mấy tờ bài thi dùng bọc hoa, giảng giải với Phú Văn Ngọc về công thức của mình trên những khoảng trống trên giấy.
Phú Văn Ngọc không hiểu gì cả, cứ khen Cố Trinh thậ tlợi hại.
Mỗi lần khen Cố Trinh xong, Phú Văn Ngọc sẽ dời đề tài đến con trai ông.
Cố Trinh nói với bà rằng lúc học mẫu giáo Cố Viên bị giáo viên nghi ngờ là mắc chứng ADHD (Rối loạn tăng động/giảm chú ý), bảo ông đưa con đi kiểm tra sức khỏe.
Ông giận nên đem con về nhà, mỗi ngày ở cùng với ông, bây giờ vẫn tốt.
Ông khuyên Phú Văn Ngọc mang Phú Tiểu Cảnh về nhà tự dạy, đừng để đám giáo viên ngu ngốc kia làm hư.
Trong miệng Cố Trinh, ông luôn luôn đúng, ai không cùng ý kiến với ông là ngớ ngẩn, ngu ngốc.
Phú Văn Ngọc không hiểu nên vẫn luôn phụ họa ông, hai người ở chung hòa hợp.
Cố Trinh tiêu tiền rất nhiều, một mặt ông rất hào phóng, không bao giờ để Phú Văn Ngọc thanh toán, mặt khác, ông thường xuyên vay tiền Phú Văn Ngọc rồi trả lại bà sau mấy ngày, nghe nói là mang đồ trong nhà đi cầm cố.
Có lần ông mượn tiền bà để mua quà sinh nhật cho Cố Viên, cả hai cùng đến cửa hàng để chọn, Cố Trinh chọn một đống đồ, khi tính tiền người nhân viên tính sai, thái độ không tốt, Cố Trinh mắng người ta hơn nửa giờ đồng hồ, thiếu điều lật cả quầy thanh toán lên.
Sự hung hăng của ông là Phú Văn Ngọc sợ, nhưng mà những lúc như thế không nhiều.
So với ưu điểm thì Phú Văn Ngọc cố ý bỏ qua những khuyết điểm của ông.
Phú Văn Ngọc cảm thấy ông ấy được xem như người cha thương con, có lẽ sẽ đối xử không tệ với Phú Tiểu Cảnh.
Nếu không phải Cố Viên đưa cho bà bệnh án của Cố Trinh thì có lẽ bà đã kết hôn với ông ấy.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bệnh án, Phú Văn Ngọc cảm thấy may mà mình không mang Phú Tiểu Cảnh từ trường về nhà dạy học.
Bà cũng không đòi tiền Cố Trinh nợ, vì vậy cứ thế mà cắt đức.
Trời xui đất khiến, Phú Tiểu Cảnh lại gặp con trai Cố Trinh.
Bà hy vọng con gái có thể may mắn hơn mình.
+
Mặc dù 10 giờ mới chính thức làm lễ nhưng nhiều phụ huynh đến sớm để có được vị trí đẹp.
Phú Tiểu Cảnh đề nghị: “Dù sao thì mọi người phải xếp hàng vào chỗ, chúng ta chụp mấy tấm ảnh trước đi.”
Phú Tiểu Cảnh kiễng chân lên, quàng dây máy ảnh vào cổ Cố Viên, “Chụp giúp em một tấm, chụp thật đẹp nha.”
Cô đứng giữa, quàng tay ôm vai bà và mẹ, nhìn Cố Viên cười, nụ cười rạng rỡ.
Cố Viên không nhìn cô, nói với Phú Văn Ngọc: “Dì Phú, dì kéo mũ của Tiểu Cảnh nghiêng qua một chút, hướng này ánh sáng không tốt.”
Phú Tiểu Cảnh bĩu môi: “Thì em không đội mũ.”
Trước khi cô kịp phản ứng, Cố Viên đã chụp bức ảnh cô đang bĩu môi.
Anh bước lại gần, cầm mũ trên tay cô, đội lại lên đầu cô, Phú Tiểu Cảnh trừng mắt nhìn anh, anh làm như không thấy, chỉ lo chỉnh mũ cho cô.
“Được rồi.” Cố Viên vỗ lên đầu cô, đi ra xa chụp ảnh cho cô.
Lần này Phú Tiểu Cảnh cười kín đáo lại, không còn lộ hết mười hai cái răng.
Chụp xong, Phú Tiểu Cảnh đi tới gần Cố Viên lấy máy ảnh lại, quay lại Phú Văn Ngọc cười: “Mẹ, mẹ đứng sát bà ngoại đi, con chụp cho hai người một tấm.”
Phú Văn Ngọc miễn cưỡng ôm lấy vai bà ngoại, nở nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên bảo hiểm.
Phú Tiểu Cảnh thở dài: “Đẹp quá, con không biết hai người ai đẹp hơn luôn.
Bốn người chúng ta chụp chung đi.”
Cố Viên nghiêng người nói với cô, “Anh không mang chân giá máy ảnh theo.”
“Em không cần chân máy, em có mang gậy selfie điện thoại nè.”
Phú Tiểu Cảnh lấy gậy selfie trong túi ra, lắp điện thoại mới của mình vào, hợp tình hợp lý đưa cho Cố Viên: “Tay anh dài, anh chụp!”
Vì yêu cầu Phú Tiểu Cảnh mà lần đầu tiên trong đời Cố Viên dùng gậy selfie.
Anh không thích chụp ảnh, nhất là khi anh ở đây để chụp ảnh, anh không bao giờ chụp ảnh tự sướng.
nhưng Phú Tiểu Cảnh hiển nhiên là không nằm trong phạm vi kinh nghiệm của anh, điều cô thích anh chưa từng thích, nhưng anh không ghét nó.
Phú Tiểu Cảnh núp sau vai Cố Viên, vẻ mặt đắc ý: “Như vầy có phải nhìn mặt em sẽ nhỏ đi không?”
Cố Viên đẩy cái đầu nhỏ của cô ra, Phú Tiểu Cảnh không vui, cô nhìn Cố Viên bấm nút camera, lập tức chuyển thành vui, cười hớn hở lộ đủ cả răng.
Mẹ con Hứa Vi cũng đang chụp ảnh.
Bà Hứa nhìn thấy Cố Viên từ xa, cúi đầu nói nhỏ với con gái: “Con qua đó chào hỏi, nhiệt tình lên, đừng để lộ cảm xúc ra.”
“Mẹ, mẹ không thể xem như không thấy được à? Hôm nay con không muốn gặp họ.”
Cố Viên cầm gậy selfie chụp ảnh trong mắt Hứa Vi là khá phản cảm, nếu Cố Viên là bạn trai cô, cô sẽ không bao giờ ép bạn trai mình làm vậy, ấu trĩ! Nụ cười của Phú Tiểu Cảnh thành cái gai đâm vào lòng Hứa Vi, sự giáo dục tu dưỡng của cô cũng biến mất từ khi gặp Phú Tiểu Cảnh.
Cô có thể giả vờ làm ngừoi bao dung rộng lượng nhưng không thể giả vờ làm ra vẻ đáng thương nịnh nọt, đặc biệt là trước mặt Phú Tiểu Cảnh.
Dựa vào gì chứ!
“Con bé này, trước đó mẹ dạy gì con quên hết rồi à? Thanh cao là lá chắn cho người nghèo khổ, con không cần như thế.” Bà Hứa chưa chắc không căm hận Phú Văn Ngọc.
Lúc ở nhà Phú Văn Ngọc, những hành động của bà ta và bà già kia làm bà không vui, nhưng mà nhanh chóng lấy lại tâm trạng cân bằng.
Người phụ nữ kia từng này tuổi mà còn lăn lộn đến thảm như vậy chính là quả báo của bà ta.
Nhưng mà hiện giờ, chưa nói tới việc bà ghen ghét Phú Văn Ngọc, người phụ nữ kia đánh bàn tính nhuần nhuyễn mà phải dựa vào con gái để hưởng phúc ở tuổi trung niên thì còn kém bà quá xa.
Phú Văn Ngọc đẹp hơn con gái rất nhiều, nhưng lại không giỏi bằng con gái, có thể thấy vẻ đẹp bên ngoài chỉ có tác dụng một phần.
Mẹ con cũng sẽ ganh tị nhau, bà Hứa nghĩ, Phú Văn Ngọc bây giờ dựa vào con gái chắc chẳng dễ chịu bao nhiêu.
Bà Hứa mắng thầm trong lòng: đáng đời; nở nụ cười đi qua chào hỏi nhóm người Cố Viên.
+++++
Tác giả có chuyện muốn nói: Cố Viên là từ đồng âm với "Cố hương".
Ngoài những người có đóng góp xuất sắc như Dương Chấn Ninh và Diêu Kỳ Trí, những người bình thường cũng có thể khôi phục quốc tịch Trung Quốc sau khi chuyển quốc tịch nước ngoài.
Ghi chú thêm của edit:
Dương Chấn Ninh: một nhà vật lý người Mỹ sinh ở Trung Quốc nghiên cứu về lĩnh vực cơ học thống kê và vật lý hạt.
Ông cùng với Lý Chính Đạo đã nhận Giải Nobel Vật lý năm 1957 cho công trình của họ đặc tính không bảo toàn tính chẵn lẻ trong tương tác yếu.
Andrew Chi-Chih Yao - Diêu Kỳ Trí: là một nhà khoa học máy tính và lý thuyết tính toán người Trung Quốc.
Ông hiện là Giáo sư và Chủ nhiệm Viện Khoa học Thông tin Liên ngành (IIIS) tại Đại học Thanh Hoa.
Yao đã sử dụng định lý minimax để chứng minh cái ngày nay được gọi là Nguyên lý Yao.
Yao là một công dân Hoa Kỳ nhập tịch và làm việc nhiều năm ở Hoa Kỳ, nhưng vào năm 2015, cùng với Dương Chấn Ninh, ông đã từ bỏ quốc tịch Hoa Kỳ và trở thành viện sĩ của Học viện Khoa học Trung Quốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...