Mật Anh Đào


Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?
Tay Lục Kiêu chống lên bàn, cậu hơi ngước mắt lên nhìn chằm chằm về phía Lâm Diệu Diệu.

Cô vừa ngước mắt lên thì vừa hay nhìn thấy chiếc khăn lông trắng tinh đang lắc lư trước lồng ngực vạm vỡ của cậu, bên dưới là cơ thể trẻ khỏe, mlem.

Lồng ngực căng chắc, cơ bụng rắn rỏi múi nào ra múi nấy, thậm chí cậu còn có đường nhân ngư tuyệt đẹp, đường cong hoàn hảo rồi hoàn toàn biến mất ở cạp quần đùi thể thao màu xám.

Lâm Diệu Diệu nuốt nước bọt rồi nhìn ra chỗ khác: “Chị không nhớ nữa, chắc chúng ta chưa gặp nhau bao giờ đâu”.

Đôi mắt của Lục Kiêu hơi di chuyển xuống rồi cậu lại nhếch miệng cười: “Có thể là em nhận nhầm người.


“Ừ” Lâm Diệu Diệu gật đầu: “Ờ…Chị muốn làm bữa sáng, hôm qua anh Tống nói chị có thể dùng đồ trong phòng bếp”.

Lục Kiêu đứng thẳng lên để cho Lâm Diệu Diệu đi qua người cậu.

Phòng bếp rất rộng, chia làm khu bếp trung tâm và khu bếp ở phía tây, nhà ăn cũng gần khu bếp phía tây, bên ngoài còn có một ban công to.

Lâm Diệu Diệu đi qua cậu, bỗng nhiên cô giống như nhớ ra cái gì đó mà nhìn Lục Kiêu: “Em ăn chưa? Có cần chị làm cho em một phần không?”
Gương mặt vốn trầm tĩnh của Lục Kiêu chợt tươi rói: “Vâng, chị Diệu Diệu”.


Đôi mắt của cậu giống như có ánh mặt trời vụn vặt, lộng lẫy chói mắt, khiến người ta nhìn vào đều lưu luyến, không muốn nhìn ra chỗ khác.

Lâm Diệu Diệu tĩnh tâm lại, lúc này cô nhìn một vòng quanh bếp, sau đó cô lấy nồi đun nước trước rồi bắt đầu luộc trứng gà.

Cô lấy một mảng thịt xông khói to dày từ ngăn đông ra, bình thường thịt xông khói kiểu Mỹ dùng thịt ba chỉ, mà miếng thịt này lại nhiều thịt nạc, chắc đây là thịt vai được xông khói theo kiểu Anh.

Cô cắt thịt xông khói thành từng miếng nhỏ, giây phút miếng thịt dày được cắt mỏng ra thì ngay lập tức mùi xông khói thơm nồng tỏa ra.

Lục Kiêu hỏi cô: “Có cần rau gia vị gì không chị? Ở đây có nhiều loại lắm”
“Có hương thảo và xạ hương không?”
“Có ạ”.

Lục Kiêu kéo cửa kính rồi đi ra ban công ở bên ngoài để hái.

Bởi vì trong biệt thự này có một người cực kỳ kén cá chọn canh nên trên ban công có các thể loại rau thơm, rau gia vị.

Lục Kiêu hái mấy lá hương thảo và xạ hương, sau đó cậu rửa sạch rồi đưa cho Lâm Diệu Diệu.

“Cảm ơn em”.

Cô băm tỏi rồi cho vào đánh tan cùng với trứng, sau đó cô vò nát xạ hương ra rồi cho vào đánh cùng.

Tiếp đến cô lấy bánh mì Pháp đã cắt thành khúc trong rổ bên cạnh ra, sau đó cô lấy một chiếc chổi quét đều hỗn hợp trứng tỏi và xạ hương lên mặt bánh, cuối cùng cô xếp từng miếng bánh vào lò nướng.

Lúc này trứng gà đã chín rồi, cô vớt trứng ra rồi ngâm vào nước lạnh một lúc để làm nguội phần vỏ bên ngoài, sau đó cô bóc vỏ rồi cắt trứng thành những nửa đều nhau.

Cô bắt đầu chiên thịt xông khói, phần bơ tan chảy trong chảo phát ra tiếng xèo xèo, sau đó cô đặt một miếng thịt xông khói vào chảo rồi cho thêm mấy nhánh hương thảo, chiên như vậy thịt xông khói sẽ có mùi của hương thảo.

Sau đó cô rửa sạch rau xà lách tím, lá vừng rồi cắt cà chua bi bày lên đĩa, cho thêm trứng gà, thịt xông khói, nước sốt salad rồi đặt bánh mì Pháp đã nướng xong sang một bên đĩa.

Động tác của cô nhanh nhẹn, chớp mắt một cái cô đã làm xong ba phần salad, sau đó cô đẩy đĩa về phía Lục Kiêu.

Lục Kiêu ngồi trên ghế dài nhìn toàn bộ quá trình: “Chị ơi, chị thường xuyên nấu cơm à?”
“Bình thường chị ở một mình, nên…”
Thật ra còn có nguyên nhân khác là cha của Lâm Diệu Diệu vốn là đầu bếp của khách sạn, cô còn có hứng thú với nấu ăn nên cô đã học theo cha nấu ăn từ bé.

Lục Kiêu lấy một miếng bánh mì cho vào trong miệng, sau đó cậu nhanh chóng nhướng mày nói: “Ngon quá”
Bình thường cậu đều ăn luôn, không ngờ ăn như vậy lại thơm hơn giòn hơn, còn có mùi bơ tràn ngập trong khoang miệng, mang theo hương vị đặc biệt.


Lâm Diệu Diệu mỉm cười rồi bắt đầu cúi đầu ăn phần của mình.

Lục Kiêu rót cho cô một cốc sữa rồi chỉ vào phần còn lại: “Cái này?”
“Của anh Tô”
Lục Kiêu chống cằm mỉm cười nhìn cô: “Vậy lát nữa phải làm phiền chị làm thêm hai phần nữa rồi, vì trong nhà này còn hai người nữa.


Lâm Diệu Diệu uống một ngụm sữa, vậy nên biệt thự này có bốn người à.

Mặc Lục Kiêu thân thiện, dễ gần, nhưng mà hai người ở trong không gian rộng như vậy thì cô vẫn cảm thấy bầu không khí hơi gượng gạo, thế là cô chỉ đành tập trung ăn hết bữa sáng của mình.

Đúng lúc này, thang máy vang lên một tiếng ting, người đến là Tống Diễn, trên tay anh còn cầm một chiếc máy tính bảng.

Anh không mặc thoải mái như hôm qua nữa mà mặc áo sơ mi trắng thẳng thớm, phối với mắt kính gọng vàng trông rất tri thức, trầm ổn.

“Chào buổi sáng anh Tống”.

“Chào buổi sáng.

” Tống Diễn gật đầu, lúc nhìn thấy phần salad trên bàn thì ngơ ngác một lúc.

Lục Kiêu rót cho anh cốc sữa rồi nói: “Chị Diệu Diệu để cho anh đó”
“Cảm ơn.

” Anh nói cảm ơn với cô rồi kéo ghế ngồi xuống.

Lâm Diệu Diệu gật đầu: “Tôi ăn xong rồi, hai người cứ dùng từ từ nhé”.


Lâm Diệu Diệu đứng dậy, cô lại đi vào trong bếp, trứng gà vừa rồi nấu thừa mấy quả nên giờ chỉ cần chiên thêm chút thịt xông khói thôi.

Tay chân cô nhanh nhẹn, thành thục, rất nhanh cô đã làm thêm hai phần salad nữa, Tống Diễn vẫn luôn quan sát cô, lúc này anh không khỏi cảm thán.

“Tay nghề của cô Lâm thật sự rất tốt”.

“Anh Tống, cứ gọi em là Diệu Diệu là được”
“Vậy em cũng đừng khách sáo, gọi tôi Tống Diễn đi”.

Lâm Diệu Diệu ngước mắt lên nhìn Tống Diễn đang nhìn mình chằm chằm, lúc này cô hơi ngượng ngùng, khuôn mặt cô ửng hồng.

“Tống Diễn…”
Tống Diễn gật đầu: “Lục Kiêu, em đưa salad lên cho bọn họ đi, lát nữa mọi người xuống đủ thì chúng ta đi test”
“Vậy hai người họ thì sao?” Lục Kiêu hỏi.

Tống Diễn thản nhiên nói: “Lúc nào ít người thì sẽ có người thông báo cho họ biết.


Khi Lục Kiêu lên lầu rồi thì Tống Diễn lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Diệu Diệu “Diệu Diệu, không biết em có đồng ý làm thêm ở đây trong thời gian cách ly không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận