MớiVương Uy sợ phát khóc, nhưng ông nội cứ ẵm anh vào rồi khóa chặt cửa bỏ đi, mặc anh ở đấy. Qua mấy lần anh cũng quen dần, chẳng sợ nữa. Một hôm, vào lúc nửa đêm, anh thấy trong căn nhà đó có một phụ nữ mặc đồ đen đi đi lại lại, thấy anh nhưng lại làm như không trông thấy.
Vương Uy kể lại chuyện này với ông nội, từ bấy về sau ông nội không đưa Vương Uy vào gian nhà kia nữa.
Từ nhỏ tính tình Vương Uy đã rất liều lĩnh, táo bạo, việc gì cũng dám làm, không biết sợ gì cả. Sau này lớn lên anh cũng quên gần hết những chuyện này, giờ đây lão Tôn nhắc đến, đầu anh nóng bừng lên, sực nhớ lại tất cả. Càng nhớ lại những ngày trong gian nhà kia, anh càng thấy lưng đẫm mồ hôi lạnh, cảm thấy nơi đó đúng là một căn nhà ma.
Lão Tôn đằng hắng mấy tiếng, rồi nói: - Tôi đây lăn lộn trong giang hồ đã mấy chục năm, mắt nhìn người cũng không tệ, bằng không hôm đó xả một loạt súng quét sạch là xong, cần gì hao tâm tổn trí mời cho được mấy vị vào đội thám hiểm?
Vương Uy hết hồn hỏi:
- Bác đã nhận ra đôi mắt âm dương của tôi từ lâu rồi à?
Lão Tôn cười:
- Tôi thấy chiêu Đoạn Môn chỉ của nhà họ Vương Quan Đông, lại nhìn ánh mắt anh nửa sáng nửa mờ, trông xa tưởng là mờ đục nhưng nhìn kỹ lại như dòng suối trong veo, chẳng phải mắt âm dương trong truyền thuyết thì là gì?
Vương Uy sờ lên mắt mình, dường như cặp mắt anh không khác gì mắt người bình thường cả, lẽ nào nó thật sự có thể nhìn thấu âm dương, thấy được những gì người khác không thể thấy như lão Tôn nói sao?
Lão Tôn nói:
- Trong thiên hạ có nhiều cổ thuật, nhưng chỉ có đôi mắt âm dương này là ly kỳ cổ quái nhất. Mẩu xương hồi xưa để anh luyện một mắt nhắm một mắt mở lúc ngủ được mài từ xương ngón chân con tê tê nghìn tuổi đấy. Con tê tê quanh năm khoét núi, ngón chân ám địa khí nghìn năm, có thể làm cho đục biến thành trong, xuyên thấu âm dương. Tôi đây cũng chỉ nghe sư phụ nói mới hiểu được đôi chút về những cổ thuật truyền kỳ đó thôi.
Vương Uy nói:
- Hai con mắt thấp thoáng ẩn hiện trong bóng tối kia, mọi người đều trông thấy cả chứ?
Lão Tôn lắc đầu:
- Tôi chỉ có thể căn cứ vào bí thuật tầm long để phán đoán vị trí của Bối long âm khư thôi, chứ không nhìn xuyên thấu âm dương được.
Thấy những người khác trong đội thám hiểm đã vượt mình khá xa, họ hướng về phía Bối long âm khư trong bóng tối nhưng dường như chẳng hề phát hiện thấy gì khác lạ, Vương Uy không khỏi giật thót trước khả năng kỳ lạ của mình. Lão Tôn nói:
- Bây giờ chỉ mình anh có thể thấy Bối long âm khư thôi, còn chúng tôi đều mù cả, phải đi theo anh, chúng tôi mới ra khỏi tuyệt địa này được.
Vương Uy nhìn lão Tôn, thấy lão già này có vẻ rất nghiêm túc, các thớ thịt trên khuôn mặt đều căng ra tưởng như có thể đứt tung bất cứ lúc nào, lòng chợt dấy lên một cảm giác khó tả.
Hai người ngậm lấy quai xách của cây đèn bão, thoăn thoắt leo lên trụ đá, dần bắt kịp những người trong đội thám hiểm. Phía trước có mấy người leo tương đối nhanh, cách họ một khoảng khá xa, chỉ trông thấy mấy ánh đèn vàng vọt lay lắt trong bóng tối.
Vương Uy vẫn nhìn chằm chằm vào hai con mắt xanh lét kia, anh leo lên leo xuống, bất kể leo thế nào cũng không sao phân biệt nổi đôi mắt kia là thật hay là giả, có lẽ kỳ thực nó chỉ là ảo giác.
Những trụ đá này to không bút nào tả xiết, Vương Uy leo trên đó giống như leo trên tường, một bức tường mà anh không biết dài bao nhiêu. Anh leo hồi lâu, chỉ trông thấy những ánh đèn leo lét, không thấy lão tôn và Dương Hoài Ngọc đâu cả, mọi người đều chìm vào bóng tối, mà đôi mắt vĩnh viễn không phân biệt nổi là thật hay ảo kia vẫn náu mình trong bóng tối nơi xa.
Tại lối vào lòng máng, các trụ đá chỉ cách nhau chừng vài ba tấc, nhưng trụ đá càng lớn, khoảng cách này càng rộng ra, rộng đến nỗi khiến người ta kinh ngạc. Trước khi leo lên, mọi người trong đội thám hiểm không đoán được điều này, bây giờ muốn tập trung lại thì đã muộn.
Trong bóng tối dày đặc, người nọ với người kia, người đi trước và đi sau đều cách xa nhau, trụ đá không biết còn dài đến đâu, mà sức người thì có hạn, một khi đuối sức rơi xuống chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Vương Uy liên tiếp nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mấy ngọn đèn phía trước anh đều đã tắt ngấm, phía sau còn mấy ánh đèn leo lét đang chậm chạp di chuyển. Vương Uy cảm thấy phía trước rất có thể là đường cùng, đỉnh núi tuyết và hang sâu cách nhau đâu phải chỉ mấy nghìn mét, nếu như trụ đá xuyên suốt ngọn núi thì gốc của trụ đá sẽ nằm trên đỉnh núi tuyết, vậy chẳng nhẽ họ phải leo từ nơi sâu mấy nghìn mét trong lòng đất lên đến tận đỉnh tuyết ấy nghìn mét ư?
Vương Uy càng nghĩ càng thấy việc phát hiện ra lòng máng trên nóc hang của mình thực là ngu xuẩn. Lẽ ra khi thấy trụ đá không bình thường, anh nên tụt xuống, theo đường cũ đi ra, biết đâu còn lối thoát.
Leo lên đến đây tay chân anh đã mềm nhũn cả, thậm chí anh không biết mình đã leo lên được bao xa, cứ thế này tin rằng chỉ một lúc nữa anh sẽ phải buông tay, rơi từ trên trụ đá cao xuống chết tan xác.
Vương Uy vừa leo vừa nghĩ ngợi lung tung, ngậm ngùi cho cuộc đời lắm trắc trở, sinh không gặp thời, đi lính đánh trận hơn chục năm trời, lại từ tiểu đoàn trưởng tụt xuống đại đội trưởng đại đội cảnh vệ. Quân đội từ miền Xuyên Trung tháo chạy đến biên giới phía Tây đất Tạng, cướp giật, thổ phỉ gì cũng làm rồi, vậy mà hôm nay chỉ còn lại ba người: anh và Ngọng, Ngoẹo. Cũng không biết hai người kia thế nào rồi, hình như lúc trước cả hai đi sau cùng, mấy ngọn đèn bên dưới có khả năng là bọn họ, cũng có thể đèn của họ đã tắt từ lâu rồi.
Bấy giờ, không biết ai leo tới trước mặt, Vương Uy thấy một luồng sáng nhạt nhòa đang từ từ tiến về phía này, áng chừng đã leo đến mép trụ đá.
Tim Vương Uy chợt đập thình thịch, lẽ nào có người định băng qua khoảng cách giữa hai trụ đá để sang bên này? Đã leo tới độ cao này, khoảng cách giữa hai trụ đá ít ra cũng phải mấy chục mét, người kia có điên không?
Vương Uy vội gắng sức leo nhanh hơn, bởi vì về sau này anh đã quan sát kỹ từng người trong đội thám hiểm, phát hiện ai nấy đều có bản lĩnh đáng nể, hoặc là cao nhân trong dân gian, hoặc là cướp biển, tất cả đều là hạng người thâm tàng bất lộ.
Nhất định đám phỉ tặc này sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, nếu có ai trong đội ngu ngốc thì cũng chỉ là hai người lính mà anh đem theo, một Ngoẹo, một nữa là Ngọng mà thôi. Hai người này trung thành có thừa mà khôn ngoan lại thiếu, hễ hăng lên thì kể cả tê giác cũng dám chơi, không phải cả hai bị dồn vào thế bí nên tính làm chuyện ngu xuẩn là băng qua khoảng cách mấy chục mét sang đây chứ? Vương Uy leo lên ngang tầm với ngọn đèn kia, bóng tối trong hang quả là hỗn độn, trước mắt như bị một làn hơi nước mờ mịt chăng ngang vậy, chỉ thấy mép trụ đá bên cạnh lờ mờ một ngọn đèn, chứ không thấy được người cầm đèn là người hay ma.
Vương Uy nhìn ánh đèn leo lét, đang định gọi, bỗng thấy dưới chân có một sợi xích vắt qua, sợi xích sắt to bằng bắp tay một đầu xuyên vào trụ đá, đầu kia của dẫn thẳng vào bóng tối, không biết buộc vào đâu.
Vương Uy hết cả hồn, giữa hang động sâu cả nghìn mét dưới hẻm núi này, rất hiếm thấy dấu vết hoạt động của con người, vậy mà lại treo một sợi dây xích to như vậy. Lẽ nào sợi xích này có đến những xác chết lõa thể trong mộ thất kia? Đây cũng là một phần của ngôi mộ cổ đó hay sao?
Xem bộ rất có khả năng sợi dây xích này đã xuyên qua trụ đá, mà muốn xuyên trụ đá to lớn như vậy, hẳn không phải mười ngày nửa tháng mà được. Có điều trụ đá này lơ lửng trên không, người muốn bám vững trên trụ đá nhất định phải dùng cả hai tay, vậy là không còn tay nào để làm việc, muốn dựa vào dụng cụ khác gần như là chuyện không thể. Vả lại, dù có đục xuyên được trụ đá thì làm thế nào đưa được sợi xích lớn nhường ấy lên được đến đây, tất cả những chuyện này đều hết sức khó hiểu. Vương Uy nghĩ mãi không sao hiểu nổi, bỗng thấy ánh đèn trên trụ đá bên cạnh đang từ từ dịch chuyển sang phía bên này, hệt như đi giữa không trung vậy.
Anh thầm nhủ, lẽ nào người kia định lần theo sợi xích leo sang bên này hay sao?
Nghĩ vậy anh lại sức nhớ đến Ngoẹo và Ngọng, bèn gọi to:
- Ai đấy? Là Ngoẹo, Ngọng hay bác Tôn?
Bất kể anh gọi to thế nào, phía đối diện cũng không có ai trả lời, ánh đèn kia vẫn từ từ di chuyển giữa không trung, tiến sang bên này, giữa bóng tối mênh mông, ánh đèn vàng vọt đó trông giống hệt một ngọn lửa ma trơi.
Vương Uy lặng đi, nếu là người trong đội thám hiểm, không lý nào lại không lên tiếng, lẽ nào trên trụ đá còn có ai khác?
Theo Vương Đại Vượng và Lý Quang là hai người đã vào hang kể lại thì ba tên lính áo vàng chạy xuống một con sông ngầm rồi không thấy đâu nữa, phe bọn họ còn tổn thất mất một người. Họ lần theo địa thế hang động để tìm nhưng không thấy tăm tích dòng sông ngầm đâu cả, cũng có nghĩa là, tuy tiến vào cùng một hang động, nhưng cấu trúc của cái hang đã biến đổi mà không ai hay biết. Chuyện này thật ly kỳ hết sức, hơn nữa lúc này chẳng còn manh mối nào, cũng không thể đoán biết nguyên nhân nữa. Nhưng ba tên lính áo vàng kia vẫn là mối hiểm họa tiềm tàng, chúng xuất quỷ nhập thần, không thể không đề phòng. Đội đào trộm mộ do Mã Văn Ninh cầm đầu đã đi biệt hơn mười năm nay không có tin tức gì, nếu không phải bị chết hết thì nhất định còn có ẩn tình chi đây.
Ba tên lính mặc áo vàng có vẻ gì đó khác thường, Vương Uy thấy bóng lưng họ hết sức gượng gạo, nhưng cũng không nói rõ được là tại sao, chỉ thấy không giống người thường.
Ngẫm lại tất cả nguyên nhân và hậu quả, Vương Uy lập tức nghi ngờ kẻ băng qua sợi xích chính là ba tên lính áo vàng kia.
Ngòn đèn lửng lơ dừng lại giữa hai trụ đá, khẽ lay động, chẳng hiểu bọn chúng đang giở trò quỷ gì. Dần dần Vương Uy mới nhận ra ngọn đèn không đứng yên, mà di động vòng vòng trong một phạm vi nhỏ hẹp, có nghĩa là giữa sợi xích sắt còn thứ gì đó.
Vương Uy chẳng quản được nhiều đến thế, một tay anh lên đạn khẩu súng lục, giắt vào thắt lưng rồi hai tay bám chặt sợi xích, miệng ngậm cây đèn bão, dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, bò ra giữa sợi xích.
Lúc bám trên trụ đá, Vương Uy chẳng hề phát hiện khoảng không giữa hai trụ đá lồng lộng gió, gió lạnh thấu xương khiến tay chân anh cứng đờ ra. Vương Uy bám chặt vào sợi xích to bằng bắp tay, bị gió thổi lắc la lắc lư như một chiếc lá khô trên mặt nước.
Anh nheo mắt để đề phòng bụi đất bay vào mắt, vừa bò chưa được nửa đường, anh lại thấy ngọn đèn mờ trước mặt lắc lư theo đường cũ trở về.
Vương Uy đời nào chịu buông tha bọn chúng dễ dàng như vậy, liền phối hợp tay chân bò thoăn thoắt, bất chấp gió thổi lồng lộng, bụi đất táp vào người như mạt sắt. Ra đến giữa sợi xích, Vương Uy vừa nhìn liền giật nảy cả mình, té ra giữa sợi xích sắt ấy có treo một cỗ quan tài đá, bốn sợi xích, mỗi sợi buộc vào một góc quan tài, còn hai sợi xích khác buộc vào hai trụ đá bên cạnh.
Cỗ quan tài đá mỗi bề phải đến mấy trượng, anh leo lên quan tài, thấy ngọn đèn mờ kia mỗi lúc xa dần, xem ra không thể đuổi kịp nữa. Vương Uy liền giơ đèn soi một vòng quanh quan tài, thấy trên nắp áo quan phủ đầy bụi, nhưng ở giữa lại có một vòng tròn nhỏ đã được lau sạch, để lộ ra một khuôn mặt hình bầu dục. Khuôn mặt này trông rất kỳ quái, tuy đầy đủ mắt mũi nhưng thần thái không giống người chút nào, hệt như gương mặt trên cái kích anh đem theo vậy.
Khuôn mặt này to hơn mặt người bình thường, mắt lồi, trông rất quái dị, hễ nhìn vào mặt cũng tức là nhìn thẳng vào mắt, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định đám lính đào mộ của Mã Văn Ninh có liên quan đến cỗ quan tài đá này, xác chết trên núi tuyết phỏng chừng cũng từ hang động này mà ra. Chỉ lạ một điều là, tên lính kia đã đưa cái kích ra khỏi động, nhưng lại không thể đem xuống núi, bằng không e rằng bí mật trong núi tuyết đã bị khám phá ra từ mười năm trước rồi.
Vương Uy không dám nhìn khuôn mặt trên nắp áo quan lâu, vừa rồi cỗ quan tài bị đụng vào, nắp chưa đậy lại cẩn thận, để lộ ra một khe hở. Vương Uy leo từ nắp áo quan xuống, hai chân đạp lên xích sắt, vận lực đẩy mạnh, khiến nắp quan tài mở ra một nửa. Dưới nắp quan tài lộ ra một khoảng tối, Vương Uy thò đèn vào soi, thấy quan tài sâu hơn một trượng, ánh đèn không soi được thấu đáy.
Vương Uy đánh bạo bước hẳn vào trong quan tài, chân dẫm lên đáy quan tài bằng đá, vừa soi đèn nhìn vào quanh, anh không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, trong quan tài còn có hai xác chết, một người là Ngoẹo, người kia là Ngọng. Cuối cùng điều anh lo lắng nhất vẫn xảy ra, hai tên ngốc này đã bị người ta hại chết một cách không rõ nguyên do trong cỗ quan tài treo này.
Vương Uy thận trọng nắn nắn hai cái xác một lượt, thấy xác chết đã bắt đầu cứng, hẳn đã chết một thời gian rồi. Như vậy sẽ tồn tại hai tình huống, thứ nhất là ánh đèn vừa rồi là của kẻ đưa hai cái xác này đến đây, đặt vào áo quan; thứ hai là hai cái xác này không liên quan gì đến ánh đèn kia, mà đã bị giết trong quan tài này từ trước rồi.
Nhưng điều khiến Vương Uy thắc mắc nhất là Ngoẹo và Ngọng chỉ là những người lính bình thường trong quân đội Tứ Xuyên, dưới lòng đất sâu này, nếu có kẻ nào đó giết họ thì cứ tùy tiện quăng xác đi đâu mà chẳng được, cớ gì phải mất công giấu xác vào trong quan tài đá?
Hơn nữa, trên người họ không có một vết thương nào, áo quần vẫn lành nguyên, không hề bị rách, những bộ phận lộ ra ngoài cũng lành lặn như thường. Lúc sờ vào túi áo Ngọng, Vương Uy mới thấy một mảng ướt sũng, vội cởi áo Ngọng ra. Lúc tiến vào vùng núi tuyết, tất cả bọn họ đều thay sang áo bông dày sụ, là đồ thám hiểm do lão Tôn đặt mua ở nước ngoài, chất vải bền chắc, khó mà rách nổi. Vừa cởi áo Ngọng ra được một nửa, trông thấy Ngọng dưới tấm áo bông, suýt nữa Vương Uy không cầm được nước mắt, Ngọng như thế này có còn ra người nữa không?
Dưới tấm áo bông, cái xác của Ngọng bị xé nát thành từng mảnh, thịt xương, ruột gan tơi tả. Người Hán rất coi trọng việc giữ toàn thây sau khi chết còn người Tạng lại muốn thi thể phải được xé ra từng mảnh, để linh hồn bay lên Thiên giới. Nhưng Vương Uy là người Hán, thấy người anh em cùng vào sinh ra tử với mình bao năm nay không được chết toàn thây, anh cảm thấy vô cùng xót xa.
Vương Uy lại cởi áo bông của Ngoẹo, bên dưới cũng là một đống máu thịt bầy nhầy tương tự, tình cảnh này giống hệt vị lạt ma đưa tấm bản đồ đến cho Mã Văn Ninh mà dân chúng vùng Xuyên Trung vẫn đồn đại vậy, bị phanh thây thiên táng sống.
Chuyện này thật quá sức chịu đựng của Vương Uy, rốt cuộc là kẻ nào đã giết họ? Nếu nói kẻ ra tay là lão Tôn thì Ngoẹo và Ngọng chỉ là hai thuộc hạ của Vương Uy, mục đích của lão ta là nhằm vào Vương Uy, giết hai người này chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa, dù lão Tôn có ý định giết Ngoẹo và Ngọng thì lão cũng không thể nào xé hai cái xác thành từng mảnh như thế được, rõ ràng việc này không phải do bàn tay con người làm ra.
Đầu óc Vương Uy trống rỗng, không phải người làm, vậy thứ gì đã xé xác Ngoẹo và Ngọng thành từng mảnh?
Vương Uy chui ra khỏi quan tài, thấy ngọn đèn trên trụ đá kia vẫn sáng, lòng chợt nổi giận. Muốn giải đáp tất cả những câu hỏi này, chỉ có thể lần theo ngọn đèn kia để tìm câu trả lời, bằng không Ngoẹo và Ngọng coi như chết uổng. Trước là đại đội cảnh vệ của anh, tiếp đó là Nhị Rỗ, bây giờ đến Ngoẹo và Ngọng đều ra đi, Vương Uy thấy lòng buồn vô hạn, anh thề phải tìm cho ra hung thủ.
Vương Uy giở bản lĩnh gia truyền, thoắt một cái đã leo được từ sợi xích sắt sang trụ đá, nhưng ngọn đèn kia đã đi xa dần, chỉ còn là một chấm nhỏ xíu như đom đóm đằng trước, xem ra trong chốc lát khó mà đuổi kịp.
Không nghĩ ngợi nhiều, Vương Uy liền bám theo ngọn đèn đó, anh thoăn thoắt trèo lên. Bấy giờ một ngọn đèn khác từ phía sau tiến tới, Vương Uy ngoảnh lại, nhận ra Dương Hoài Ngọc, thủ lĩnh trên danh nghĩa của đội thám hiểm.
Dương Hoài Ngọc đuổi kịp Vương Uy, tức giận nói với anh:
- Ngọn lửa Bối long âm khư đâu rồi? Anh có biết hành động của mình đã gây ra bao nhiêu tổn thất cho đội thám hiểm không?
Lúc này Vương Uy mới sực nhớ đến lời dặn của lão Tôn, vội nhìn về phía kia, nhưng hai ngọn lửa xanh lét đã biến mất. Trước mặt chỉ còn một vùng đen tối mịt mù, khiến người ta vừa trông thấy đã có cảm giác bản thân mình thật nhỏ nhoi. Trông xuống dưới, anh thấy mấy ngọn đèn đang tiến về phía này, khi nãy anh đã quên khuấy rằng mình là người dẫn đầu đội thám hiểm, kẻ dẫn đầu đi sai đường, khiến cả đội thám hiểm lạc đường theo anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...