Thủ đô Berlin Đức
Hiện tại thủ đô đã sớm được tu sửa hoàn chỉnh trở lại không nhìn ra được chỗ nào từng chịu thảm họa, mọi hoạt động của đô thị vẫn náo nhiệt như thường lệ, chỉ là 2 bóng người tưởng chừng không dính nhân gian khói lửa một dạng đang dạo chơi trên đường phố bất quá người đi đường cứ như lờ đi 2 người họ một dạng.
2 bóng người đó chính là Mio cùng Karen, đã được một thời gian kể từ khi Honjou Nia tới ở cùng, La Folia cũngtìm đến, Karen gần đây cũng hiếm thấy tận hưởng được bình lặng thường ngày.
Kể từ lúc nhận được truyền thừa đến này, đây là dịp hiếm thấy mà bản thân có thể yên tĩnh được 1 thời gian, chỉ là, thời gian an nhàn như thế này cũng đến lúc phải kết thúc,
"Có tâm sự?" Mio rất nhanh cảm nhận được cảm xúc Karen không đúng.
"...
Có một chút việc cần phải làm! Mio, ta đã an nhàn quá lâu!" Karen hít sâu một hơi cuối cùng nói ra, gần đây mặc dù không ngừng dốc sức minh tưởng ngày đêm nhưng thực lực không chút tiến bộ, chỉ đến Thần Linh Thượng Vị mặc kệ thế nào cũng khó tiến lên một bước khiến Karen có chút lo lắng, hắn cần rời đi tìm cách đột phá sức mạnh bản thân.
"Không thể cùng đi sao?" Mio mắt có chút ngấn lệ, nàng rất không nỡ nhưng biết đó là điều tốt nhất, nàng rất muốn nói nàng có thể bảo hộ Karen nhưng không thể, nàng có thể đơn độc chống lại 1 thần hệ đối đầu với Karen hay sao? Cho dù có thể ,nhưng bản thân nàng chắc chắn, bạn lữ của mình không muốn như thế.
"Không cần như thế, ta chỉ là đi 1 thời gian! Cũng không phải sinh ly tử biệt." Karen ôm lấy Miọ nhẹ nhàng trấn an.
"Bao lâu rời đi?" Mio cũng lấy lại tinh thần.
"Ngày mai, ta cũng không thể an nhàn quá lâu Mio! Hỡn nữa nhiều nhất chỉ là 2-3 năm sẽ trở về."
"Thật???" Mio giọng có chút kinh hỉ, nếu chỉ 2-3 năm chắc chắn không quá lâu.
"Đương nhiên là thật,ta cũng chưa từng thất hứa."
Mio nghe vậy cũng an lòng, yên tâm tận hưởng thời khắc ngắn ngủi này, bất quá cả hai rất nhanh trở về sớm hơn dự tính.
Ban đêm tại Biệt viện gia tộc, các thiếu nữ nhận được tin tức Karen ngày mai rời đi khiến mọi người cũng có chút tâm loạn nhưng hiểu rõ tại sao Karen làm như thế nên chỉ trầm mặc không nói, Nia cũng chỉ mới gia nhập vào mặc dù tình cảm không sâu nhưng cũng có chút quyến luyến lấy.
Bữa ăn không khí như chịu đè nén, mọi người đều im lặng không nói nhiều.
Dùng bữa xong ai trở về phòng nấy.
Karen có chút thở dài, Willam bên cạnh rất tri kỉ rót trà đứng hầu lấy, gia chủ cùng phu nhân đã sớm rời đi tận hưởng trăng mật 2 người, hiện tại báo tin cả hai người mặc dù cảm xúc không cao nhưng cũng chỉ có thể đồng ý Karen tạm thời rời đi.
"Willam thúc, ta làm vậy là sai sao? " Karen nhất thời có chút đau lòng hỏi.
"Thiếu gia, ngài làm vậy đối với các thiếu nữ có chút không công bằng, nhưng ta hiểu rõ, chính ngài cũng không muốn rời đi." Willam thở dài khuyên nhủ
"Đúng vậy! Ta không muốn rời đi, bất quá ta cũng đã nói hết lời, Willam, thời gian ta rời đi phiền coi chừng các vị Tinh Linh một chút!"
"Ta hiểu thiếu gia, bất quá các vị thiếu nữ khác?"
"Có chút khó làm bất quá đưa họ đến Thiên Mệnh Tổng bộ rèn luyện cũng tốt, tại đó có Kallen cùng Cecilia ta cũng an tâm phần nào!"
Karen đã sớm an bài tốt hết thảy, La Folia chủ động đến Thiên Mệnh Tổng bộ làm Karen chấn kinh nhưng cũng đồng ý.
Karen lắc đầu uống cạn tách trà cũng trở về phòng nghỉ ngơi, bất quá lúc Karen vừa mới mở cửa phòng, Yae Sakura cùng với La Folia đã nằm trên giường đợi sẵn.
Ngoại trừ các Tinh Linh trừ Mio, những người khác trừ Yae Sakura thì Karen không sai biệt lắm "ngủ" qua một lần, bất quá lần này Yae Sakura lại chủ động đưa đến cửa.
Chỉ thấy Yae Sakura một bộ vu nữ phục có chút bại lộ da thịt, gương mặt có chút đỏ bừng bừng vì xấu hổ, La Folia cũng chỉ khoác một chiếc áo mỏng một bên ngoài, mị lực thân thể lấp lóe sau tấm áo mỏng đủ khiến bất cứ nam tính nào điên cuồng.
Cả hai không đợi Karen định thần trở lại đã kéo lấy Karen nằm lăn trên giường bắt đầu một đêm dài dằng dặc.
Trong cuộc vui, Yae Sakura cũng từ xấu hổ chịu La Folia lôi kéo kích thích cũng bắt đầu chủ động điên cuồng đòi lấy khiến Karen khó mà nhận biết được vị vu nữ thường ngày vẫn có chút thận trộng dè dặt lại chủ động như thế.
.........
Sáng tinh mơ hôm sau, ánh nắng vừa chiếu vào căn phòng, Karen gương mặt mở ra chỉ cảm nhận 2 cơ thể mềm mại gương mặt ửng hồng thỏa mãn chìm sâu vào giấc ngủ say khiến Karen không thể cảm thán đêm qua có chút điên cuồng, cả hai cứ như muốn vắt kiệt sức lực đi đường của hắn bất quá rất nhanh đã thua trận liên miên, bất quá mùi hương hoa anh đào từ Yae Sakura tỏa ra vẫn khiến Karen có chút mê say.
Bằng động tác nhẹ nhàng nhất có thể, Karen thay lấy một bộ trang phục, trên tay bắt đầu tạo ra một đạo pháp trận, chia tay lần nữa không cần thiết, Karen cũng đã nói trước từ đêm qua.
Pháp trận lấp lóe, rất nhanh bao phủ Karen , chỉ thấy một màn sáng bao phủ, sau đó Karen triệt để biến mất.
La Folia cùng Yae Sakura lúc này chợt tỉnh giấc nhìn thấy Karen đã sớm rời đi có chút buồn vô cớ, bất quá cả hai rất nhanh lấy lại tinh thần thay đổi trang phục bước ra phòng ăn, các quản gia và người hầu đã đợi hầu sẵn.
Lúc này các thiếu nữ đã sớm tụ tập tại phòng ăn yên tĩnh dùng bữa, không ai nhắc đến Karen nhưng đồng thời mỗi người trong đầu cũng có nhưng toan tính riêng.
"Mio, ta cùng các vị vu nữ đi trước một bước đến Thiên Mệnh." La Folia thời gian quen thuộc với Karen trừ Mio thì là nhiều nhất trong các thiếu nữ, gương mặt có lạnh băng dẫn dắt một đám thiếu nữ rời đi.
Nàng cũng có tâm tư riêng mình, nàng không phản đối Karen lập hậu cung nhưng trong đó, ít nhất nàng phải chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim Karen, tuy hiện giờ đã làm được chỉ kém Mio một chút nhưng nghĩ đến thực lực bản thân chênh lệch, tay không tự chủ nắm chặt, nàng muốn trở nên mạnh hơn để không chỉ là bình hoa.
Mio chỉ gật đầu không nói gì, nàng quyết định tập hợp các Tinh Linh trong khi Karen không có ở đây, đồng thời, nàng cũng cần trở lại Alfheim một chuyến, thực lực nàng đã đủ, nhưng, muốn giúp Karen, cần nhiều hơn thế.
Các Tinh Linh cũng có tâm tư riêng chỉ là lúc này mọi người nghĩ làm thế nào tăng cao thực lực, đôi mắt tràn đầy đấu chí, cho dù Tohka cũng hiếm thấy trầm mặc suy nghĩ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...