"Khụ! khụ! Cảm ta chư vị ủng hộ cho Miku tiểu thư, bây giờ, đến buổi biểu diễn tiếp theo." Vô số tiếng vỗ tay kéo dài khiến vị giám đốc nhà hát phải ra hiệu, lúc này đám đông mới tạm thời bình ổn.
Một lát sau, sân khấu lại chìm vào bóng đêm, vị ca cơ thứ hai chúng ta cũng xuất hiện, nàng moặc một bộ váy kết tinh thạch tím tinh mĩ, bước chân bước kì lạ tựa như có quy luật vũ bộ, mỗi một lần dừng chân, đều sẽ thắp sáng một chỗ hình lục giác tinh khối, cái kia lục giác sinh ngưng tụ thành tươi đẹp âm hình tản ra như sóng biếc, phảng phất là một bài nhạc ru ngủ.
Cùng lúc đó, thiếu nữ cùng âm nhạc, nhẹ hát cổ lão ca dao...
Trong chốc lát, hòn đảo, mặt biển, đường đi, nhân loại,...
tại khắp mọi nơi nghe đến bài hát này nhất thời tâm trạng xúc động vì bài hát trước của Miku bỗng chốc tâm tình phút chốc trở nên yên lặng lắng nghe, xung quanh Inori lúc này vô số kết tinh hư không như cộng hưởng theo bài hát bắt đầu xao động.
Tiếng hát này...
An nhàn...
Tĩnh mịch...
Thật sự...
Thật đẹp...
Để cho người ta chỉ muốn...
Thật tốt chìm vào một giấc...
Tất cả những người đang nghe, lúc này, ai cũng nghĩ như thế nhưng bọn họ không muốn bỏ lỡ
"Nở rộ hoa dại a
Mời ngươi nhất định nói cho ta biết
Người vì sao phải lẫn nhau tổn thương lẫn nhau tranh đấu
Yên tĩnh cởi mở hoa a
Ngươi tại cái kia có thể thấy cái gì?
Người vì cái gì chính là không thể lẫn nhau tha thứ đâu
Cơn gió thổi ngang mang theo đám mây che lấp mặt trời mùa hạ
Hòa làm một thể.Quảng Cáo
Ta sẽ hát
Cho người lữ khách không tên."
Cái này đơn giản duyên dáng giai điệu, đang tại mượn Hy Lạp thư ca 9 vị Muse nữ thần, hướng thế nhân truyền lại đối với thích cùng sống chung hòa bình cầu nguyện.
Hy Lạp nền văn minh phong phú từ âm nhạc cho đến thơ ca là vô tận cảm hứng, ảnh hưởng cho đến tận ngày nay, là cái nôi của Phương Tây cận đại, nhưng trước khi trọng phát triển trên văn hóa cũng từng chỉ sùng bái cướp đoạt cùng đấu tranh.
Muse 9 vị nữ thần, thị thần của Apollo đại diện cho thái dương cùng văn hóa nghệ thuật đã dựa vào các thơ ca để chất vấn nhân loại, khiến họ tỉnh lại sự u mê của bản thân.
Kèm theo tiếng ca truyền lại, càng ngày càng nhiều người xem, tại thu hút phía dưới, bắt đầu cùng cạn hát.
Không chỉ những người ở đây mà vô số người thông qua giai điệu vang lên, bọn họ cũng đang hát theo, giai điệu ngọt ngào.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều ưa thích cướp đoạt cùng chi phối, bọn hắn đồng dạng khát vọng thích cùng bị thích.
Nhân loại, có lẽ cũng không tốt như vậy, nhưng tuyệt đối không phải xấu như vậy.
Thần ái thế nhân, từ khi nhân loại trưởng thành đến văn minh ngày nay đều không thiếu một phần mà các vị thần dẫn dắt, họ phú cho nhân loại vô số món quà, trong đó, chính là dùng tiếng ca truyền lại hy vọng cùng yêu.
Nhân loại hướng tới chân thiện mỹ, nhưng nội tâm cũng không mất phần điên cuồng chực chờ bên trong.
Mà lời ca, người đã dẫn đạo nhân loại, hi vọng đem tất cả phẩm chất có thể phú cho nhưng thần linh cùng nhân loại vẫn luôn không thể thấu hiểu, mà lời ca, có thể truyền tải hết thảy điều đó đồng thời giúp nhân loại thoát khỏi vực sâu điên cuồng.
Bởi vì bật buổi hòa nhạc tạm thời hỗn loạn, cỗ xe chen thành một đoàn, cũng không thể tránh xuất hiện cọ xát hiện tượng.
Nhưng các chủ xe đã quên đi đi tính toán thiệt hại, riêng phần mình ngồi ở trên ghế điều khiển , lắng nghe trong phát thanh truyền ra tiếng ca.
Quảng Cáo
Cái kia đến từ Muse nữ thần chất vấn, để cho bọn hắn không sinh ra mảy may tâm tình tiêu cực.
Bệnh viện người bệnh, ốm đau tựa hồ đang tại giảm bớt, sự yếu đuối của bọn họ sinh mệnh cùng chết vong khoảng cách không xa bây giờ tựa như hồi quang phản chiếu trở lại, tất cả gương mặt có chút thanh thản lần đầu tiên ngồi dậy yên lặng lắng nghe tiếng chất vấn của Muse nữ thần.
Trên bầu trời, từng bầy loài chim đứng sừng sững ở trên tầm mắt bao la bệ cửa sổ hoặc dây điện , không có chút nào huyên náo kêu to.
Lúc này thần linh, thiên sứ, yêu quái hay ác ma,...
tất cả những tồn tại này nghe vang lên bài hát đều không tự chủ ngừng lại hành động, cho dù 5 đại thiên sứ thường ngày nghiêm cẩn với công việc cũng thả ra lo toan đắm chìm trong ca khúc.
Thời khắc này, nhân loại cùng các chủng tộc khắc, trong khoảng khắc này, đạt đến hòa giải, mọi tranh đấu cùng thủ đoạn toan tính lẫn nhau đều trong khoảng khắc này qua đi.
Brelin vô số hư không kết tinh tại đây tụ tập trên bầu trời Brelin, sau đó màu tím hạt nhỏ như tuyết rơi xuyên thấu kiến trúc, xuyên thấu quần áo, cuối cùng vào đủ loại sinh vật tồn tại.
Còn các cây cối xung quanh đã phủ đầy kết tinh hư không tựa như những tác phẩm nghệ thuật tinh mĩ.
Mặc kệ lúc này, tiếng ca Inori kết thúc, nhưng những người lắng nghe lúc này không ai muốn rời đi, sau đó không hẹn mà vỗ lấy tay của mình.
Xúc động....
hoài niệm...
mong mỏi...
Hay đơn giản tất cả đều có.
"Ta phải về nhà, đã lâu, ta chưa về thăm mẫu thân."
" Bác sĩ, ta có cảm giác đã khỏe, hôm nay là cuối ngày, ta muốn trở về đoàn tụ cùng gia đình."
"Ta thật vất vả sống sót, có một công việc tốt cùng gia đình, sau này thời gian, lại so với bất luận kẻ nào đều cố gắng..."
“Bên cạnh nữ sinh hướng ta cười, ngày mai, ngày mai ta sẽ đưa bức thư tình, nặc danh cũng tốt..."
"Weis, ta bỗng nghĩ nên trở về nhà." Irisviel hay mắt lấp lóe nở nụ cười, Weis bên cạnh cũng nở nụ cười.
Cảm khái, hoài niệm, cầu khẩn, hy vọng ...
Từng từng suy nghĩ, tràn ngập ở trong đầu, bọn hắn đối với thế giới lưu luyến bị lại lần nữa kích phát.
Đây không chỉ là lời chất vấn mà còn là lời nguyện cầu, cầu chúc thần linh đã gửi đến nhân loại.
Quảng Cáo
"Inori, đi thôi, cũng là lúc nên về." Karen gương mặt có chút ôn nhu nhẹ ôm lấy cơ thể có chút mảnh mai của Inori, Inori lúc này cũng như tỉnh mộng đôi mắt trìu mến sau đó ôm lấy Karen tựa vào lồng ngực ấm áp.
Các thiếu nữ gương mặt cũng rực rỡ nụ cười sau đó lần lượt rời khỏi buổi hòa nhạc, lúc này Karen cùng 2 vị ca cơ cùng nhau sóng vai mà đi.
Âm nhạc là tiếng lòng, mặc kệ các nàng có ở trên sân khấu hát cho bao nhiêu người, nhưng mỗi người đều rõ ràng, người ma các vị ca cơ hát đã dành trọn tâm tư cho vị điện hạ kia, cả hai đứng trên sân khấu chỉ là một niềm vui, họ muốn chính là chuyên chúc ca cơ của Karen, chỉ nguyện vì một người duy nhất mà hát.
Lúc này khung cảnh rõ ràng chỉ mới vào mùa đông nhưng đường phố lúc này tựa như tuyết rơi tràn ngập khắp Berlin, bọn họ không ai bảo ai, muốn trở về đoàn tụ cùng người thân, còn về bài hát, thứ lỗi, bọn họ không có tư cách đánh giá, mà phải nói, chính việc nghe được bài hát này lại chính là bọn họ một hồi tạo hóa ban tặng, mặc kệ đường phố bước vào mùa đông lạnh lẽo nhưng tâm bọn họ lúc này tràn ngập ấm áp chưa từng cảm nhận.
"Cho các thiên sứ dừng lại công việc đi, hôm nay là ngày nghỉ." Michael trầm mặc một hồi ra lệnh.
"Baraqiel, cho các đọa thiên sứ trở về, hôm nay,....
bài hát là gì? " Azazel truyền luyện cho vị đọa thiên sứ bên cạnh có chút ngập ngừng nói.
"Là Euterpe, Tổng đốc." Baraqiel giọng trầm thấp, hai mắt có thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Euterpe sao? Là một tên hay, về sau, cứ ngày này lại phát lấy 2 bài hát ấy đi." Azazel giọng có chút phức tạp xen lẫn đa cảm vỗ lấy Baraqiel tìm đến Vali, hắn quyết định, hôm nay phải hung hăng uống say một phen.
“Ô ô, lão sư, ta muốn về liên hoan với gia đình một phen.” Roman bác sĩ nức nở tựa trẻ con.
Strange cũng mặt đầy tâm trạng nhìn Ancient One.
“Có thể.” Ancient One nở nụ cười đồng ý sau đó mở ra cổng không gian tiễn cả hai.
Lúc này Chí tôn pháp dư thân ảnh có chút cô độc bây giờ như nhớ lại những hồi ức cũ trở lại thời tuổi trẻ của nàng, trở thành Chí tôn pháp sư sau, có quá nhiều thứ nàng đã đánh mất bây giờ lại không tự chủ nhớ lại.
Cuối cùng chỉ có thể tổng kết một cái thở dài nhìn về phía tinh không xa xăm, tựa như ẩn giả vậy, một mình đi đến cuối con đường mặc kệ lời bên tai, con đường đó phía cuối là bóng tối hay ánh sáng, chỉ có nàng có thể trả lời.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...