Marry Me, Sister!

Sau những ngày mưa không ngớt, cuối cùng hôm nay trời cũng hểnh một chút nắng. Giọt nắng vàng ươm rủ xuống bên những chiếc lá xanh mượt, màu nắng tỏa hương thơm dịu dàng bao trùm lên căn biệt thự. Từ trên bầu trời cao, từng đám mây bồng bềnh bện thành những chuỗi dài trải tận cuối cánh đồng cỏ lá úa. Len theo từng ngóc ngách, nắng đuổi bắt cơn gió vô hình, lại một chuỗi âm thanh vui tai cất lên.
Thiên Bối chống cằm nhìn ra cửa sổ lầu ba, nơi những cành cây ngợp lá bên dưới đang ra sức đan xen vào nhau và cả những vòi nước trong suốt dưới ánh nắng chan hòa, một làn hơi trắng đục xuất hiện đi ra từ dòng nước, đâu đó có tiếng sáo trúc.
Thiên Bối đánh mắt về phía cuối mảnh vườn, trên hàng bàn ghế đá, Chương Vương Tử nhẹ nhàng ngồi vắt chân chữ ngũ, trên tay cầm cây sáo nhỏ, động tác thật uyển chuyển, điệu sáo du dương vang lên, thứ âm thanh thật thánh thót làm sao. Một khúc nhạc nghe thật buồn, nỗi buồn man mác hòa lẫn trong những tiếng sáo vút lên cao. Như khắc lên bầu trời kia nỗi tâm tư thật khó cất thành lời mà phải gửi gắm trong cây sáo trúc.
" Không ngờ...tên tiểu tử đó cũng có khiếu ghê."
Thiên Bối thầm nghĩ trong đầu rồi cười thầm, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ nâng sáo, ngân sáo rất thành thạo. Cô mấp máy môi phổ theo một bài nhạc, người bên ngoài kẻ bên trong như kết hợp làm một, cùng ca lên một khúc nhạc hay mà thoáng buồn.
Điệu nhạc cuối cùng cũng dừng lại, Thiên Bối mỉm cười hài lòng. Vương Tử đặt cây sáo yêu quý của mình xuống chiếc hộp rồi rời đi.
Vương Thần đứng trên hành lang, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt đen huyền lóe lên một chút ánh sáng kì diệu, miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong khó hiểu.
Thiên Bối quả thực thấy trong lòng rất buồn, cô giống như đã bị hút vào trong giai điệu đó, đến nỗi khóe mắt sắp vương lệ đến nơi. Cô bỗng đứng thẳng dậy, nắm quyền đấm về phía trước mà nộ:

- Đồ tiểu tử ngốc, dám thổi bản nhạc đau lòng thế.
Lão gia vừa đi đến chỗ quẹo cầu thang, bất ngờ bị nắm đấm của Thiên Bối dí gần sát mặt, thót tim suýt ngã vật ra, ông run run:
- Bối...cháu bất mãn...gì với ta...?
Thiên Bối bừng tỉnh, xấu hổ không còn chỗ chui xuống, người run lẩy bẩy, lắp bắp:
- Lão gia...là con...tập võ thôi!
Chương lão ngẩn ra rồi bật cười thành tiếng:
- Hóa ra là vậy, ta lại tưởng con ghét ta...
Thiên Bối ngượng nghịu, lấy tay gãi gãi đầu, thực sự cô không có ý mạo phạm ông mà, chỉ là ông lên không đúng lúc. Chương lão gia cười xòa rồi rời đi, chắc hẳn ông từ giờ đi đứng trong nhà phải cảnh giác mọi phía rồi.
Thiên Bối đứng bất động. Cô đang mải suy nghĩ thì đã thấy Vương Thần đứng trước mặt từ bao giờ. Cậu nhìn cô mỉm cười. Thiên Bối lại luống cuống cả lên, mái tóc run run theo nhịp tim bất ổn định của mình. Cô thấy thật sự rất run:
- Nhị thiếu gia...xin chào.
Vương Thần bỗng tiến lại gần, dáng người cao của cậu che khuất đi bóng của cô, mái tóc đen huyền để vài sợi trước mắt, cặp mắt sâu hun hút nhìn vào cô, tay cậu khẽ đưa lên, bàn tay thon dài khẽ lùa qua những sợi tóc mềm mại buông rủ hai bên cổ. Những sợi tóc tựa như những dải lụa mịn màng mát mẻ. Vương Thần lại cười, cậu đã muốn được chạm vào tóc em từ rất lâu rồi. Cả mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể của em.
Thiên Bối thoáng ngỡ ngàng, để ý người con trai trước mặt đang nhìn mình với ánh mắt rất khó hiểu, và cả tay cậu ấy đang giữ trên tóc cô. Cô đành mở lời:
- Thần...cậu....?

Vương Thần lúc này mới thoáng bừng tỉnh, giật mình rút tay lại, cười:
- Xin lỗi cậu...mình không cố ý.
Thiên Bối cũng mỉm cười gãi đầu, lòng rối bời:
- Không...sao đâu.
Vương Thần khẽ xoa đầu cô rồi đi ra, đáy mắt le lói một chút ánh sáng tà mị, ngón tay đặt lên môi mềm mại khẽ nhếch lên cười. Thiên Bối ngẩn ra, "hành động vừa rồi của cậu ấy há chẳng phải là rất...dịu dàng sao." Hai má cô ửng đỏ trông rất là đáng yêu.
" Thần, cậu ấy...thật dịu dàng quá đi!"
Vương Tử ngồi trên giường, lắng nghe một bài nhạc vui vẻ. Cậu cười rồi tự tưởng tượng ra một ngày được nắm tay Thiên Bối dắt vào lễ đường.
Vừa lúc ấy, bên ngoài có tiếng của bác tài xế:
- Cậu chủ, đi học thôi ạ.
Vương Tử giật mình, chuẩn bị cặp sách rồi chạy ra, Thiên Bối cũng đã ngay ngắn ngồi. Cậu cảm thấy thanh thản, mỉm cười:

- Bà chị dám lên xe trước tôi.
- Xin lỗi cậu chủ!- Cô bèn vội đứng lên xin lỗi thì đầu va "cốp" vào trần xe. Cô kêu lên một tiếng rồi ôm lấy đầu, mặt mếu máo, đau muốn khóc.
Vương Tử cười lớn:
- Bà chị lúc nào cũng ngốc như vậy hả?
Thiên Bối mím môi, nhăn mặt tức giận: " Thật muốn đánh cái tên tiểu tử này quá, lúc nào cũng báo hại mình không yên, đồ sao chổi đáng ghét!"
Và chiếc xe lao đi theo mệnh lệnh, trong xe vẫn vang lên tiếng cười thỏa mãn của cậu chủ nhỏ và tiếng chửi rủa không thành lời của cô nàng giúp việc Thiên Bối.
Nắng lên đẹp như tranh thủy mặc, bao trùm lên mọi vật, ban phát sức sống dồi dào. Con đường nhuộm màu hoa cúc, trong gió có tiếng ghẹo trêu của những loài hoa dại không tên. Không khí vô cùng vui vẻ, dịu nhẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận