" Dừng lại! Tôi nói dừng lại!" Catherine nói và cố quên tiếng gọi sau lưng, cô hối hả chạy dọc về phía hành lang. Lòng cô đang tràn ngập nỗi sợ hãi xen lẫn sự xấu hổ. Nhưng cô cũng rất tức tối khi nghĩ rằng cuộc đời đã bất công đến vô lí như thế nào khi người đàn ông này cứ không thôi hủy hoại cuộc đời cô như vậy. Cô cũng biết rằng chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, rằng cho dù Latimer và gia đình Hathaway không hề đi chung trên con đường nhưng việc gặp nhau là điều không thể tránh khỏi. Nhưng cũng rất đáng giá khi cô mạo hiểm ở lại đây, để được cảm nhận điều gì đó tốt đẹp dù chỉ trong thời gian ngắn, và cô thực sự đã là một phần của gia đình này.
Latimer đã bắt lấy tay cô với một lực đạo đầy đau đớn. Catherine bị kéo quay lại đối mặt với anh ta, cơ thể cô bị lắc mạnh. Đó thực sự là một ngạc nhiên khi nhìn anh ta đã trở nên già như vậy, những đường nét trên gương mặt anh ta cũng " tàn lụi" theo năm tháng. Anh ta trông béo hơn, mái tóc màu hoe giờ đây đã mỏng đi rất nhiều. Nhưng trên tất cả đó là một gương mặt nhăn nheo do ảnh hưởng của những thói quen ham mê lạc thú của anh ta.
" Tôi không biết ngài," cô lạnh lùng nói. " Ngài đang quấy rầy tôi đó."
Latimer không hề buông tay cô ra. Tia nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của anh ta khiến cô phát ốm
" Tôi không bao giờ quên em. Tôi đã phải chờ đợi bao rất lâu rồi. Em đã theo người bảo hộ khác rồi phải không?" Anh ta vừa nói vừa liếm môi, hàm anh ta di chuyển như thể anh ta đang chuẩn bị nuốt chửng cô vậy. " Tôi muốn là người đầu tiên của em. Và tôi đã phải trả cả gia tài cho việc đó."
Catherine hít một hơi thở nặng nhọc. " Bỏ tôi ra ngay lập tức, nếu không tôi sẽ..."
" Em đang làm cái quái gì ở đây khi mặc trên mình bộ quần áo của quý cô độc thân thế này?" Cô tránh ánh nhìn của anh ta và cố không để bản thân rơi lệ. " Tôi được thuê bởi gia đình Hathaway. Bởi đức ngài Ramsay."
" Để cho tôi có thể tin em được thì hãy nói cho tôi biết công việc của em ở đây là gì vậy."
" Hãy để tôi đi." Giọng cô yếu dần
" Không phải trong cuộc sống của em." Latimer kéo cơ thể đang cứng đơ của cô lại gần, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt cô. " Trả thù," anh ta nói thấp giọng, " là chứng tỏ sự tư tiện, hèn hạ sao? Và không nghi ngờ gì nữa khi đó cũng chính là điều mà tôi yêu thích."
" Anh muốn trả thù cái gì?" Catherine hỏi với một sự khinh thường hết mức.
" Em đã mất mọi thứ vì tôi. Ngoại trừ những niềm tự hào nhỏ nhặt nhất mà em còn có thể giữ lại."
Latimer cười. " Nhưng em cũng lầm rồi. Tự hào là tất cả những gì mà tôi có. Tôi thực sự khá nhạy cảm về nó. Và tôi sẽ không hài lòng cho tới khi nó được quay trở lại cùng niềm yêu thích. Tám năm cho niềm tự hào hỗn hợp quả thật là một thời gian khá dài."
Catherine dùng ánh mắt lạnh băng nhìn anh ta. Lần cuối cùng cô gặp anh ta, cô mới chỉ là, một cô gái mười lăm tuổi, không người bảo vệ. Nhưng Latimer không hề biết Harry Rutledge là anh trai cô. " Anh là một kẻ phóng đãng ghê tởm," cô nói. " Tôi cho rằng cách duy nhất anh có thể dành được một người phụ nữ là mua họ. Nhưng tôi không phải để bán."
" Em đã từng một lần như vậy rồi phải không?", " Em có một cái giá khá đắt và tôi cho rằng em hoàn toàn xứng đáng với điều đó. Rõ ràng là em đã không còn trong trắng nữa rồi khi phục vụ trong gia đình Hathaway, nhưng tôi vẫn thích thứ mà tôi đã trả tiền để mua."
" Tôi không nợ anh cái gì cả! Hãy để tôi đi."
Latimer làm cô sững sờ bởi gương mặt thoái hóa đang cười của anh ta . " Đi nào, em đã chơi xỏ tôi. Và giờ đây tôi sẽ không là một người đồng hành tồi tệ đâu. Tôi sẽ hào phóng với em. Những gì Ramsay trả cho em, tôi sẽ trả gấp ba. Sẽ không có gì khó khăn cả, em chỉ cần cùng tôi chia sẻ chiếc giường. Và tôi thì luôn biết cách làm hài lòng một người đàn bà."
" Tôi chắc rằng anh biết nhiều hơn về việc làm hài lòng bản thân mình," cô nói và cố giằng tay khỏi anh. " Để tôi đi."
" Đừng có cố giãy dụa như thế, em sẽ khiến tôi làm em bị đau đấy."
Cả hai người đều quá tập trung vào tình trạng giằng co của bản thân mà không hề nhận thức được sự tiếp cận của người thứ ba.
" Latimer." Đó là giọng Leo, phá vỡ bầu không khí hiện tại. " Nếu ai đó có ý định quấy nhiễu người làm của tôi, Latimer, thì đó phải là tôi. Và tôi chắc chắn không yêu cầu sự trợ giúp của anh đâu."
Trước sự giải thoát kịp thời, Catherine không nghĩ ngợi nhiều mà chạy vội đi tưởng chừng như sắp ngã. Nhưng Leo đã đuổi theo cô, anh đặt tay lên vai cô để giữ cho cô được thăng bằng. Sự ghì lấy nhẹ nhàng của anh, của một người đàn ông dịu dàng thì hoàn toàn đối lập với Latimer. Cô chưa bao giờ được ánh mặt giết người như hiện tại của Leo cả. Anh chẳng giống quý ông vừa khiêu vũ cùng cô vài phút trước một chút nào.
" Em ổn chứ?" anh hỏi
Catherine gật đầu, cô nhìn anh trong nỗi đau khổ đầy choáng váng. Làm thế nào mà anh lại quen thân ngài Latimer như vậy? Lạy chúa, liệu họ có phải là những người bạn không? Và nếu như vậy thì ... liệu có thể Leo sẽ làm được điều tương tự như Latimer đã từng làm với cô không?
" Hãy để chúng tôi đi," Leo thì thầm và bỏ tay ra khỏi vai cô.
Nhìn về phía Latimer, Catherine lại rùng mình, cô có cảm giác cuộc sống của mình như đang dần sụp đổ vậy. Leo nhìn đằng sau cô, anh cố chống lại bản thân để không bước theo cô . Anh sẽ đuổi theo cô sau chứ không phải bây giờ, anh sẽ cố gắng làm dịu đi và sửa chữa tất cả những thiệt hại anh đã gây ra cho cô.
Quay về phía Latimer, Leo thể hiện một nét mặt không hề dịu đi chút nào. " Tôi không hề biết là anh được mời," anh nói, " hay có lẽ tôi phải khuyên những người hầu gái của mình phải chốn đi. Thật sự đó Latimer, anh phải bắt ép bản thân vào những người phụ nữ không bằng lòng với anh sao?"
" Anh đã "có" cô ấy bao nhiêu năm rồi?"
" Nếu anh muốn nói tới cô Marks thì cô ấy đã làm cho gia đình tôi được gần ba năm rồi."
" Không cần thiết phải cố giả vờ như cô ấy chỉ là một người làm thuê đâu." Latimer nói. " Chàng trai ranh mãnh, anh giữ cô ấy làm tình nhân cho riêng mình dưới ngôi nhà này, vì lợi ích của một mình anh. Tôi muốn cô ấy đi cùng tôi. Chỉ một đêm thôi."
Leo bắt đầu cảm thấy khó khăn trong việc khống chế cảm xúc đang muốn điên lên của mình. " Vì cái quái gì mà anh lại nói rằng cô ấy là tình nhân của tôi vây?"
" Cô ấy là người của tôi, Ramsay. Người mà tôi vừa nói với anh đó! Anh không nhớ sao?"
" Không," Leo nói cộc lốc
" Chúng ta đang say," Latimer thừa nhận. " Nhưng tôi nghĩ rằng anh vẫn đang chú ý những lời tôi nói."
" Còn anh, Latimer, anh đang trong trạng thái tỉnh táo sao?, và anh thực sự đang cư xử đầy khó chịu và không thích hợp chút nào. Tại sao tôi phải chú ý những điều anh nói khi mà anh đang say sưa như vậy? Và anh có ý gì khi nói cô ấy là người của anh vậy?"
" Tôi đã mua cô ấy từ một quý bà lớn tuổi. Tôi đã dành được cô ấy trong một cuộc đấu giá. Cô ấy là người quyến rũ nhất mà tôi từng gặp, lúc đó cô ấy mới chỉ là một cô bé không quá mười lăm tuổi với những lọn tóc xoăn vàng hoe và đôi mắt nổi bật. Quý bà đó đã đảm bảo với tôi rằng cô ấy hoàn toàn trong trắng, nhưng cô ấy cũng đã được dạy dỗ để biết làm hài lòng đàn ông rồi. Tôi đã phải trả cả một gia tài để trả cho sự phục vụ của cô ấy trong một năm, và có thể kéo dài thời gian hơn nữa nếu tôi mong muốn."
" Thật thuận tiện nhỉ," Leo nói, anh thu hẹp mắt mình lại. " Tôi cho rằng anh không bao giờ bận tâm hỏi cô ấy là liệu cô ấy có muốn sự sắp xếp đó không?
" Không liên quan. Sự sắp xếp này là tốt cho lợi ích của cô ấy thôi. Vẻ đẹp động lòng người ấy là gia tài của cô ấy và cô ấy sẽ phải học cách thu được lợi nhuận từ nó. Bên cạnh đó, chẳng phải vẫn có nhiều người bán mình như vậy sao? Đó chỉ là vấn đề giá cả và hoàn cảnh mà thôi." Latimer dừng lại, anh ta cười đầy chế nhạo. " Cô ấy không nói gì với anh sao?"
Leo lờ đi câu hỏi ấy. " Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
" Vào cái ngày mà Catherine được gửi đến nhà tôi, trước khi tôi " xem xét mặt hàng của mình" thì một người đàn ông đã đến và đến và đem cô ấy đi. Cô ấy đã bị bắt cóc. Một người hầu đã cố ngăn anh ta lại nhưng cuối cùng đã phải nhận một phát súng vào chân. Ngay khi tôi nhận thức được là chuyện gì đang xảy ra thì người đàn ông đã mang Catherine qua ngưỡng cửa mất rồi. Tôi chỉ có thể giả định rằng anh ta đã thua trong vụ đấu giá ấy và quyết định giành lại những gì anh ta muốn bằng vũ lực. Và Catherine đã biến mất kể từ đó. Tôi đã mong muốn, chờ đợi cô ấy tám năm rồi." Latimer cười. " Còn bây giờ cô ấy lại thuộc quyền sở hữu của anh. Tôi không biết là mình đã ngạc nhiên đến thế. Anh luôn là một thằng con hoang xảo quyệt. Làm thế nào mà anh dành được cô ấy vậy?"
Leo bỗng trở nên im lặng. Lồng ngực anh đang tràn đầy nỗi thống khổ vì những lợi ích của Catherine. Mười lăm tuổi. Cô đã bị phản bội bởi chính những người lẽ ra phải bảo vệ, cưu mang cô. Bị bán cho một người đàn ông một cách không thương xót. Ý nghĩ về những gì mà Latimer sẽ làm với cô ấy khiến anh phát ốm. Sự suy đồi của anh ta sẽ không chỉ dừng lại ở những bạo lực tình dục- anh ta sẽ làm tổn thương tâm hồn cô ấy mất. Có lẽ vì thế mà cô vẫn cứ lo sợ và không tin tưởng người khác như vậy. Bây giờ anh mới hay điều đó cũng là do hoàn cảnh bắt buộc cô.
Tiếp tục nhìn Latimer cười lạnh, Leo cho rằng nếu anh chỉ cần ít văn minh đi một tí thôi thì chắc chắn anh sẽ giết chết tên con hoang này. Tuy nhiên, anh sẽ bố trí để anh ta tránh xa Catherine, và làm bất cứ thứ gì để giữ cho cô được an toàn.
" Cô ấy không thuộc quyền sở hữu của bất kì ai cả," Leo nói
" Tốt, vậy tôi sẽ...."
" Tuy nhiên cô ấy được bảo vệ bởi tôi."
Latimer đầy ngạc nhiên nói. " Tôi sẽ hiểu lời nói này thế nào đây?"
Leo lập tức thể hiện sự nghiêm túc đến chết người. " Rằng anh sẽ không được đến bất cứ nơi nào gần cô ấy. Rằng cô ấy sẽ không bao giờ phải nghe giọng nói của anh và phải chịu sự sỉ nhục trước sự hiện diện nào của anh nữa."
" Tôi e là bản thân không thể làm theo lời anh nói được."
" Còn tôi thì e rằng anh phải làm thế đó."
Một tràng cười thô bỉ nổ ra. " Chắc chắn là anh không dọa được tôi đâu."
Leo cười mà như không cười. " Mặc dù tôi cố bỏ qua cho anh về tình trạng say sưa thế này, nhưng có một số điều vẫn cứ được ghi nhớ trong đầu tôi. Những lời thú tội của anh chỉ làm cho nhiều người cảm thấy không vui hơn thôi. Tôi biết về những bí mật của anh đủ để bỏ anh vào nhà tù Marshalsea. Và nếu điều đó không đủ, tôi sẽ đến khu nghí mát của anh. Trên thực tế thì tôi cũng rất thích ý tưởng này." Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của người đàn ông kia, Leo tiếp tục cười lạnh. " Tôi mong anh hiểu được sự chân thành của tôi. Điều đó rất tốt. Nó thuận tiện cho cả hai chúng ta." " Còn bây giờ tôi sẽ bảo người hầu của mình tiễn anh ra khỏi điền trang này. Anh không được chào đón ở đây."
Latimer giận đến tím gan. " Anh sẽ phải hối tiếc vì đã đối đầu với tôi, Ramsay."
" Cũng nhiều như nỗi tiếc nuối vì đã từng làm bạn cùng anh."
" Chuyện gì đã xảy ra với Catherine vậy? Amelia đã hỏi Leo khi anh quay trở về phòng khách.
" Tại sao cô ấy lại rời đi sớm như vậy?"
" Đức ngài Latimer đã làm phiền cô ấy." Leo nói ngắn gọn.
Amelia lắc đầu nói. " Tại sao anh ta dám?"
" Câu hỏi tốt hơn sẽ phải là tại sao chúng ta lại mời anh ta."
" Chúng ta không mời anh ta. Chúng ta chỉ mời cha mẹ anh ta thôi. Rõ ràng thì anh ta đã thay mặt họ đến đây. Cô ném về anh một cái nhìn buộc tội. " Và anh ta cũng là một người quen cũ của chúng ta."
" Từ giờ trở đi, bất kể người quen cũ nào của anh mà là một kẻ dâm đãng hay một tên tội phạm sẽ không được bước vào điền trang của chúng ta và nói chuyện cùng chúng ta."
" Đức ngài Latimer đã làm tổn hại đến Catherine sao?" Amelia hỏi một cách lo lắng.
" Không phải thân thể của cô ấy. Nhưng anh muốn ai đó đến gặp cô ấy ngay bây giờ. Anh mong là cô ấy đang trong phòng của mình. Em sẽ đến xem cô ấy chứ, hoặc là nhờ Win?"
" Vâng, tất nhiên rồi."
" Đừng hỏi gì cả. Chỉ làm cho cô ấy an tâm là mọi chuyện ổn cả rồi."
Nửa giờ đồng hồ sau, Win đến gặp Catherine với thông tin là Catherine đã từ chối nói bất kì điều gì và cô chỉ muốn yên tĩnh thôi. Đó có thể là điều tốt nhất, Leo nghĩ vậy. Cho dù anh muốn đên với cô ngay bây giờ, anh muốn manh lại cho cô sự thoải mái, anh muốn làm cho cô ngủ.
Ngày mai họ sẽ cùng giải quyết mọi chuyện.
Leo thức dậy lúc chín giờ và anh ngay lập tức đến trước cửa phòng Catherine. Nó vẫn đóng, và không có tiếng động bên trong. Anh muốn mở cánh cửa này và đánh thức cô dậy. Tuy nhiên, cô cần được nghỉ ngơi...đặc biệt là anh sợ những điều mình sẽ nói với cô.
Khi anh bước xuống tầng dưới thì toàn bộ gia đình, bao gồm cả những người hầu hầu như đang mộng du. Buổi khiêu vũ vẫn chưa kết thúc đến tận bốn giờ sáng, và thậm chí vài người khách còn miễn cưỡng rời đi. Ngồi tại phòng ăn sáng, Leo uống một tách trà đặc và quan sát khi Amelia, Win và Merripen bước vào. Cam là người hay chậm trễ, và vẫn vắng mặt.
" Chuyện gì đã xảy ra với Catherine vào đêm qua vậy?" Amelia hỏi nhẹ nhàng. " Và tại sao đức ngài Latimer lại rời đi đột ngột như vậy? Đã có khá nhiều lời đồn đại đó."
Leo đang cân nhắc liệu có nên nói những bí mật của Catherine cho cả gia đình biết không.
Họ phải được biết. Và cho dù anh sẽ không nói cụ thể, nhưng anh cảm thấy sẽ dễ dàng hơn cho Catherine nếu có người khác đưa ra lời giải thích. " Hóa ra là." Anh nói đầy cẩn trọng. " khi Cat mới mười lăm tuổi, gia đình của cô ấy đã có một giàn xếp cùng Latimer."
" Loại giàn xếp nào vậy?" Amelia hỏi. Mắt cô mở rộng khi Leo gửi cho cô một cái nhìn biết nói.
" Rất may là Rutledge đã can thiệp trước khi cô ấy bị ép phải..." Leo đột nhiên ngưng lại, anh ngạc nhiên bởi chính sự điên tiết trong giọng nói của mình. Anh cố gắng kiềm chế bản thân trước khi tiếp tục. " Anh không cần phải nói thêm. Tuy nhiên, rõ ràng thì đó không phải là nơi mà cô ấy muốn ở lại. Cô ấy đã phải trốn tránh trong suốt tám năm. Latimer đã nhận ra cô ấy vào đêm qua và đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc. Anh chắc rằng cô ấy sẽ thức dậy vào sáng nay với ý định rời khỏi Hampshire."
Vẻ mặt Meripen đầy nghiêm nghị, nhưng đôi mắt đen của anh chan chứa lòng thương cảm. " Cô ấy không cần phải đi đâu cả, cô ấy sẽ được an toàn khi ở cùng chúng ta."
Leo gật đầu. " Tôi sẽ làm rõ điều đó khi nói chuyện với cô ấy."
" Leo," Amelia cẩn trọng nói, " anh có chắc rằng anh là người thích hợp nhất cho chuyện này không? Với tiền sử là những tranh cãi giữa hai người..."
Anh nhìn Amelia đầy khó khăn. " Anh chắc chắn."
" Amelia?" một giọng nói ngập ngừng xuất hiện nơi ngưỡng cửa
Đó là Beatrix, cô đang mặc một chiếc váy xanh da trời. Lo lắng đã tạo nên những nếp nhăn trên trán cô.
" Chào buổi sáng, em thân yêu," Amelia ngọt ngào nói. " Không cần phải dậy sớm như vậy đâu nếu em không muốn."
Beatrix trả lời đầy khó khăn. " Em muốn xem con cú bị thương mà em đang giữ trong chuồng thế nào. Em cũng tìm cả Dodger nữa bởi vì em không gặp nó từ chiều qua rồi. Vì vậy em đã mở cửa phòng cô Marks để xem xem Dodger có ở đó không . Chị cũng biết là Dodger thích ngủ trong hòm đựng dép đi trong nhà của cô ấy..."
" Nhưng Dodger không ở đó sao?" Amelia hỏi
Beatrix lắc đầu. " Cô Marks mới không thấy đâu. Giường của cô ấy đã được dọn dẹp. Túi du lịch của cô ấy đã không cánh mà bay. Và em tìm thấy thứ này trên bàn trang điểm." Cô đưa tờ giấy gấp đôi cho Amelia và ngay lập tức Amelia đã mở tờ giấy ra và đọc.
" Trong đó nói gì vậy?" Leo hỏi. Amelia đưa nó cho anh mà không hề nói lời nào.
Làm ơn tha thứ cho tôi khi rời đi mà không nói một lời nào. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi không bao giờ có thể diễn tả lòng biết ơn sâu sắc của mình vì sự tốt bụng và những gì mọi người dành cho tôi. Tôi mong rằng mọi người sẽ không nghĩ tôi quá táo bạo khi nói rằng cho dù mọi người không phải gia đình thật của tôi nhưng mọi người mãi mãi là những người thân trong lòng tôi vậy
Tôi sẽ nhớ tất cả mọi người
Catherine Marks
" Lạy chúa," Leo gầm lên, anh ném tơ giấy lên bàn, " Một loạt những sự kiện trong cái gia đình này vượt qua những gì một người đàn ông có thể chịu đựng được. " Anh đã giả định rằng chúng ta có thể đã có một cuộc thảo luận hợp lý trong sự thoải mái của gia đình Ramsay , nhưng thay vào đó cô ấy lại bỏ đi trong bóng đêm và để lại một lá thư chứa đầy những lời nói vô vị thế này."
" Nó không vô vị," Amelia phản đối. Đôi mắt Win đã đậm lệ khi cô đọc lá thư. " Kev, chúng ta phải tìm cô ấy." Merripen cầm tay cô tựa truyền hơi ấm.
" Cô ấy sẽ đến Luân Đôn," Leo khẽ nói. Theo anh biết thì Harry Rutledge là người duy nhất cô ấy có thể trông cậy. Cho dù Harry và Poppy đã đều được mời đến buổi khiêu vũ nhưng những bận rộn tại khách sạn đã giữ họ lại Luân Đôn.
Không biết từ đâu và từ bao giờ mà nỗi giận dữ cùng sự lo lắng đến thắt lòng đã xâm chiếm tâm hồn anh. Anh phải cố gắng không để lộ ra điều đó, nhưng việc phát hiện ra Cat đã bỏ đi, đã rời khỏi anh khiến anh mang trong mình một cơn tức mà từ trước đến giờ anh chưa từng có.
" Xe lửa thường rời Stony Cross lúc năm giờ ba mươi," Merripen nói. " Điều đó có nghĩa là chúng ta có cơ hội bắt kịp cô ấy trước khi cô ấy đến Guidford. Anh sẽ đi cùng em nếu em thích."
" Vâng," Win nói
" Tất cả chúng ta nên cùng đi," Amelia tuyên bố
" Không," Leo nói dứt khoát. " Anh sẽ đi một mình. Khi anh tìm được cô ấy, em sẽ không muốn ở đó chứng kiến đâu."
" Leo," Amelia hỏi đầy nghi ngờ. " Anh định làm gì với cô ấy?"
" Tại sao em cứ khăng khăng hỏi những câu hỏi mà em đều biết rằng mình sẽ không thích những câu trả lời vậy?"
" Bởi vì, em là một người lạc quan," cô " chua ngoa" nói, " Và em luôn hi vọng rằng mình sai."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...