Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Lý Viện Viện ức hiếp người.
Vẻ mặt khinh miệt và ngang ngược, Yến Tư Thành ngồi xem bên dưới, khóe môi không kiềm chế nổi mà cong lên, nhưng đột nhiên ngay lúc đó hắn lại vì Lý Viện Viện mà cảm thấy thương tâm, vị trí mềm mại nhất dưới đáy lòng như bị người bóp chặt, vừa chua xót vừa đau buốt.
Yến Tư Thành nghĩ, nếu bây giờ thực sự ở Đại Đường thì tốt rồi, nếu trước đây công chúa cũng có thể như vậy thì tốt rồi.
Nhưng cố tình, khi đó Lý Viện Viện nhất định phải luôn luôn ẩn nhẫn, luôn luôn khiêm nhường, mỗi ngày đều phải thận trọng từ lời nói đến hành vi, cuộc sống bị khống chế từng li từng tí. Hắn vô cùng mong muốn làm cho công chúa sinh hoạt được tự do hơn một chút, nhưng dù Yến Tư Thành có bất luận như thế nào đi nữa cũng không thể đạt được kỳ vọng.
Chính vì vậy, hắn thật sự hy vọng công chúa đi hòa thân, chí ít ở biên cương(1), thân phận của công chúa sẽ trở nên quan trọng hơn ở Đại Đường rất nhiều, cô còn có thể tùy ý làm bậy nhiều hơn. Cuối cùng bọn họ vẫn không thể đến nơi, nhưng mà có thể tới nơi này nhờ nguyên nhân kì lạ nào đó thật ra cũng không tồi.
Xét tình huống hiện tại, có lẽ cô ở đây sống càng tốt hơn so với vùng biên cương, ít ra….
Hắn tạm thời có thể bảo đảm như vậy.
Yến Tư Thành vừa lan man suy nghĩ vài thứ vừa chú ý đến phần biểu diễn trên sân khấu.
Yến Tư Thành xem kịch, lập tức có suy nghĩ giống với Lý Viện Viện —— âm mưu tạo phản của phò mã thực sự quá vô căn cứ.
Mặc dù công chúa quá mức mù quáng không thấy rõ lòng người, nhưng nếu có hắn ở bên cạnh, Yến Tư Thành bảo đảm, hắn có thể ám sát phò mã mười lần ở chỗ này, hắn có thể độc chết phò mã mười lần ở nơi kia, coi như phò mã là thần tiên hạ phàm có thân thể bất tử, chờ đến thời khắc Lý Viện Viện đứng trên thang đạo cụ, phò mã cũng đã thành bộ dạng thủng trăm ngàn lỗ rồi.
Nếu như hắn còn có thể lê tấm thân tàn tạ đi bức tử công chúa, vậy cũng xem như là một người đàn ông đích thực.
Nhìn Lý Viện Viện đứng trên thang đạo cụ nói lời thoại với vẻ mặt bi thương, mặc dù biết đó là giả, nhưng trong lòng Yến Tư Thành vẫn có mấy phần khó chịu đáng ghét đang đáp trả, thậm chí nhìn đến Lưu Thư Dương diễn vai phò mã chờ đợi ở một bên cũng có chút không vừa mắt.
Đương thời điểm Yến Tư Thành không vui trong lòng, Trương Nam ngồi ở giữa dãy ghế cách trước mặt hắn mấy hàng đột nhiên mở miệng hô:
“Dừng lại!”
Trương Nam cau mày nhìn Lý Viện Viện:
“Trưa nay không phải đã nói với cô rồi sao, bảo cô cố gắng tìm cảm giác trước.” Thấy Lý Viện Viện luôn diễn không tốt phân đoạn cuối cùng, Trương Nam hơi bắt đầu nóng nảy, “Tôi còn tưởng cô đã tìm được cảm giác rồi đấy! Làm thế nào mà cuối cùng vẫn xuất hiện chỗ sai vậy, cô xem xem, cô là người con gái bị người mình yêu thật lòng phản bội! Cô không còn là công chúa nữa! Cô cần phải tuyệt vọng đau đớn hơn, mà không phải giống như bây giờ, toàn bộ ánh mắt hầu như đang nói ‘được rồi, ta lười đấu với ngươi, ta đi chết là được chứ gì’. Cô không nên rộng lượng như thế!”
Lý Viện Viện trên sân khấu không có biểu tình gì, cũng tương đối quen với thái độ như vậy của Trương Nam.
Yến Tư Thành ngồi phía sau, sắc mặt trầm xuống.
Lý Viện Viện lấy kịch bản ra đọc lướt qua từ đầu đến cuối, Trương Nam lại nói:
“Làm lại.”
Lý Viện Viện lập tức diễn lại một lần.
Chân mày của Trương Nam càng nhíu chặt:
“Cô sẽ không đau khổ được đi! Cô chưa từng thất tình à?! Chưa từng tuyệt vọng vì chuyện gì hết à?! Tâm như tro tàn? Cô phải nhớ tới cảm giác đó!”
Lý Viện Viện nghiêm túc suy nghĩ một chút, hình như…vẫn chưa có…
Thật ra, nếu nói tới đau thương, Lý Viện Viện cũng đã trải qua, lạc lõng khi biết bản thân không được phụ vương sủng ái, thở dài cho sự cô tịch khi chính mình bị hứa gả đến biên cương để hòa thân. Nhớ đến những điều này, Lý Viện Viện vẫn có vài phần đau thương, nhưng nếu muốn nói tuyệt vọng, cô quả thật không biết mùi vị ấy ra sao cả.
Bởi vì vô luận như thế nào, không phải đều sống sót đấy sao.
Cho dù ngã xuống vách núi, cô vẫn sống sót.
Số mệnh của cô mạnh mẽ như vậy, được trời cao chiếu cố như vậy, tại sao phải tuyệt vọng chứ.
Lý Viện Viện không thể hiểu nổi. Cô lập tức lắc đầu:
“Không tưởng tượng ra được, không bằng đạo diễn cậu đến thử xem.”
Logic của Lý Viện Viện rất đơn giản, anh nói tôi không làm được, vậy anh đến thử xem đi. Nhưng câu này của cô được nói ra trước mặt mọi người, nghe vào tai người khác lại có một chút ý tứ khiêu khích.
Trương Nam sa sầm cả mặt, ném kịch bản trong tay xuống cái ghế bên cạnh:
“Cô diễn không được thì leo xuống cho tôi!”
Tiếng nói vừa dứt, có người từ một bên chạy nhanh đến, lướt qua người hắn, mang theo một cơn gió. Người đó sải bước lên sân khấu, bước chân nặng nề, giống như vừa giẫm đạp lòng người vừa tiến lên vũ đài vậy.
“Điện…” Yến Tư Thành nhớ tới tin tức nghe ngóng được của ngày hôm qua và hôm nay, biết hiện tại gọi Lý Viện Viện bằng điện hạ e rằng không thích hợp, tức thời thay đổi xưng hô: “Thiên Ninh, chúng ta đi thôi.”
Lý Viện Viện đứng trên thang đạo cụ, trông thấy Yến Tư Thành ở dưới duỗi hai tay ra, ngẩn người.
Danh xưng Thiên Ninh này, tại thời điểm bốn bề vắng lặng khi còn bé, Yến Tư Thành hay tình cờ gọi cô như vậy, thân mật y hệt một người anh trai chân chính của mình. Nhưng theo sự tăng dần của tuổi tác, Yến Tư Thành càng ngày càng kiêng kỵ chuyện thân phận, bất luận là lúc nào, tình huống nào, Yến Tư Thành mãi mãi đều chỉ gọi cô bằng điện hạ, ngôn hành cử chỉ lễ độ cung kính vô cùng, không có một chút nào quá mức.
Đó là lý do mà bây giờ nghe được cái tên này, Lý Viện Viện lại hơi thất thần, ngọn đèn kéo quân(2) trong trí nhớ chợt hiện ra người thiếu niên đã cho cô ăn kẹo gừng, thiếu niên giúp cô bắt đom đóm, còn có thiếu niên cho cô con châu chấu bện bằng cỏ.
Người thiếu niên ấy vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, cùng cô trưởng thành, phương thức ở chung của hai người thay đổi không ít, nhưng thứ duy nhất không đổi chính là hắn hầu như không thể chịu đựng việc người khác bắt nạt cô.
Một chút cũng không chịu được.
Sau đó, Lý Viện Viện cười cười, gật đầu: “Được.” Cô nắm chặt hai tay của Yến Tư Thành, trực tiếp nhảy từ trên thang đạo cụ xuống.
Thấy Lý Viện Viện vững vàng chạm đất, không ít người âm thầm kinh ngạc thán phục lực cánh tay của Yến Tư Thành.
Mà kinh ngạc nhất, vẫn là Lâm Hiểu Mộng đang đứng một bên chờ diễn. Cô ta nhìn tới mức con mắt đều tái xanh rồi, lập tức không kiềm chế được tâm tình, hô to:
“Làm cái gì vậy, còn đang tập luyện đó! Cậu thật muốn đi hả?!”
Yến Tư Thành vừa quay đầu liền lạnh mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Mộng.
Thật giống như bị băng đâm vào, Lâm Hiểu Mộng rụt về phía sau, nhưng vẫn nói một cách cố chấp để duy trì mặt mũi:
“Thế nào? Vốn chính là đạo lý này, diễn không tốt còn không cho người ta nói hả? Bây giờ còn có một tuần là công diễn ngay, đạo diễn chỉ trích mấy câu liền muốn rời khỏi, kiêu ngạo gớm nhỉ?”
Ánh mắt Yến Tư Thành tối tăm lạnh lẽo, Lý Viện Viện lại cười, căn bản không để ý tới cô ta, dắt tay Yến Tư Thành xuống sân khấu, đi tới trước mặt Trương Nam, cô nở nụ cười ôn hòa:
“Xin lỗi, màn cuối cùng này tôi diễn không được.”
Thái độ ôn hòa như vậy ngược lại khiến Trương Nam ngẩn người, lập tức phản ứng theo bản năng “Ừm” một tiếng, còn cộng thêm một câu: “Không có gì, lại…” Tập thêm lần nữa. Mấy chữ này chưa kịp ra khỏi miệng, Lý Viện Viện tiếp tục cười thật tươi, nói:
“Không có gì thì tốt rồi, tôi cảm thấy tôi rất yêu thích diễn kịch, nhưng đoạn này xác thực diễn không ra, cho nên anh đem kịch bản sửa lại đi.” Cô nói một cách cực kỳ qua loa hời hợt, “Đổi thành cảnh mà tôi diễn được ấy. Cứ vậy đi. Ngày mai tôi quay lại xem.”
Nói xong, cô liền kéo tay Yến Tư Thành rời khỏi phòng tập.
Trương Nam ngây ngốc.
Mọi người trong phòng đều ngây ngốc.
Đợi lúc lấy lại tinh thần, Lý Viện Viện đã sớm dẫn Yến Tư Thành đi không biết bao xa rồi.
Lâm Hiểu Mộng nghiến muốn bể răng, Lưu Thư Dương ở bên cạnh nhìn cô ta một cái, trong giọng nói có chút cười trên nỗi đau của người khác: “Ái chà, coi bộ giữa hai người kia cũng nở được ít hoa gì đó nha.” Cậu ta sờ cằm, trầm tư: “Xùy(3)…Nhưng mà Yến Tư Thành này sao đổi khẩu vị nhanh thế, hồi trước không phải còn nghe đồn cậu ta yêu thích nữ sinh khoa nghệ thuật sao?”
“Không có khả năng!” Lâm Hiểu Mộng hận đến nghiến răng. “Yến Tư Thành không thể thích cậu ta!”
Lưu Thư Dương liếc mắt nói:
“Chí ít thì trông giống vậy đấy.”
Lâm Hiểu Mộng căm tức một hồi, sau đó nhíu mày:
“Cậu có để ý vừa rồi Yến Tư Thành gọi Lý Viện Viện là gì không?”
“Cái gì?”
“Anh ấy không gọi Lý Viện Viện.”
“Chắc là tên thân mật của hai người bọn họ đi, cậu quản gì lắm thế.”
Lâm Hiểu Mộng trở nên trầm mặc, không nói nữa.
Tuy nhiên, trong đại sảnh phòng tập, tiếng ồn càng lúc càng lớn. Trọng tâm thảo luận cũng chỉ có một tin tức kinh hãi: không ngờ Lý Viện Viện có bạn trai rồi.
Ra khỏi tòa nhà, tâm trạng Lý Viện Viện không tệ, cô chìm đắm trong tư tưởng “ban nãy hình như mình rất hống hách”, quên luôn chuyện buông tay của Yến Tư Thành mà cô cầm nãy giờ. Yến Tư Thành đương nhiên không dám chủ động giãy ra, hắn vẫn rớt lại phía sau nửa bước, im lặng đi theo tốc độ của Lý Viện Viện.
Đi mãi đi mãi, mặt Yến Tư Thành cứ lặng lẽ đỏ lên.
Bàn tay mũm mĩm của Lý Viện Viện thật ấm áp, ấm đến nỗi lòng bàn tay của Yến Tư Thành đổ một tầng mồ hôi mỏng, hắn nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy nhau một lát rồi nhìn thoáng qua Lý Viện Viện và nụ cười trên môi cô. Phong cảng xung quanh dường như đều biến thành những hình ảnh lung linh huyền ảo, chỉ có Lý Viện Viện mới là sự tồn tại chân thật nhất.
“Tư Thành.” Lý Viện Viện đột nhiên dừng bước.
Nhưng Yến Tư Thành lại thất thần nên không đứng lại, tức khắc va vào lưng Lý Viện Viện. Yến Tư Thành thanh tỉnh trong nháy mắt, thủ thế định quỳ xuống:
“Điện hạ thứ tội.”
Lý Viện Viện không mảy may để ý, lôi kéo Yến Tư Thành, cặp mắt lóe sáng nhìn hắn:
“Ngươi có nghe thấy bọn họ nói gì không?”
Yến Tư Thành ngây ngốc, bấy giờ mới nhìn thấy hai nữ sinh đi ngang qua bên cạnh bọn họ, líu ra líu ríu thảo luận xem chân gà tẩm nước sốt chỗ này ngon hay cánh gà nướng chỗ kia ngon. Yến Tư Thành quay đầu:
“Điện hạ muốn ăn gà?”
“Không phải, hồi nãy bọn họ mới nói bên ngoài trường học có một con đường rất dài rất dài.” Ánh sáng lấp lánh trong con mắt Lý Viện Viện tăng mạnh: “Toàn bộ đều là đồ ăn!”
(Tiểu Lam: Phụt! Hahahahahaha!!!!!)
Yến Tư Thành phút chốc lặng thinh, sau đó gật đầu:
“Ta đi tìm.”
Con phố phía nam Học Phủ là phố ăn hàng(4) lớn nhất bên ngoài Đại Học X, mới vừa tới đầu phố, Lý Viện Viện đã sung sướng chịu không nổi. Hai tay cô chặt chẽ bắt lấy cánh tay Yến Tư Thành:
“Tư Thành! Cái này.”
Yến Tư Thành mua một cái bánh trứng nướng(5) cho cô, sau đó Lý Viện Viện không bám vào hắn nữa, hai tay cầm bánh trứng nướng nóng hầm hập, vừa ăn vừa nhìn những cửa hàng xung quanh. Yến Tư Thành nhìn cánh tay không còn gánh nặng của mình, lại nhìn bánh trứng trong tay Lý Viện Viện, cuối cùng bảo trì trầm mặc.
Dọc đường đi, phàm là món Lý Viện Viện nhìn trúng, Yến Tư Thành đều mua. Đi tới giữa con phố, Lý Viện Viện muốn ăn cánh gà nướng(6), loáng một cái ăn hết ba xâu, thời điểm cầm lấy xâu thứ tư, ông chủ nói nhỏ với Yến Tư Thành:
“Ôi, anh bạn trẻ, bảo bạn gái của cậu ăn ít một chút đi.”
Lý Viện Viện nghe được, lập tức vỗ ngực bảo đảm:
“Không việc gì, tôi còn có thể ăn.”
Ông chủ quán im lặng chốc lát:
“Không phải tôi nói cô có thể ăn được hay không…Cô rõ ràng là ăn rất khỏe…Nhưng cô bé à, cô vẫn nên ăn ít một chút…”
Lúc ông ta nói câu này, Lý Viện Viện đã cầm xâu cánh gà nướng thứ tư, dắt Yến Tư Thành đi rồi.
Đi hết một đường, ăn từ đầu phố tới cuối phố, Lý Viện Viện vuốt bụng cảm thán:
“Cả đời ta, chỉ lúc này mới biết đến cảm giác no.”
Những lời này thực ra không phải do Lý Viện Viện khoa trương, mà sự thật chính là như vậy.
Ngày trước cô ốm yếu, những người hầu hạ nghiêm ngặt kiểm soát số lượng thức ăn của cô, mỗi lần chỉ cho ăn no bảy phần. Kị dầu, kị ngọt, kị chua cay, ngay cả món ăn mặn một chút cũng sẽ bị mang đi, mỗi ngày ăn những món thanh đạm đến cực hạn, ngặt nỗi Lý Viện Viện lại thích chua cay, thích đồ ngọt. Lúc nhỏ có thể ăn vụng, lớn rồi còn làm như thế sẽ bị cấp dưới nói là không có tự chủ, mức độ mà tăng lên, ngay cả phụ hoàng cũng sẽ khiển trách cô vài câu.
Cho nên từ sau khi Lý Viện Viện bắt đầu hiểu chuyện, cô không có cách nào tiếp tục ăn ngon, như ngày hôm nay thả sức ăn tới mức phải nới rộng thắt lưng, quả thật cô chưa bao giờ trải qua.
Yến Tư Thành nghe câu cảm thán của Lý Viện Viện, hơi đau lòng, nhưng vẫn theo thói quen nhắc nhở:
“Điện hạ, ăn nhiều không có lợi cho cơ thể.”
Lý Viện Viện quay đầu sang bên cạnh, chóp mũi giật giật, sau đó chuyển cặp mắt đang sáng rực qua Yến Tư Thành:
“Chúng ta lại nướng một xâu mực đi!”
“…Vâng.”
Vừa hạnh phúc ăn mực nướng vừa ra khỏi phố ăn hàng, Lý Viện vui vẻ đến mức gần như khẽ hát lên, đúng lúc đó, một chàng trai phát tờ rơi phía trước chìa một tờ quảng cáo màu sắc sặc sỡ ra trước mặt Lý Viện Viện:
“Yoga tập thể hình giảm béo nhé.”
Lý Viện Viện ngẩn người. Yến Tư Thành bên cạnh vừa định lên cản thì Lý Viện Viện đã tiếp nhận tờ đơn theo phản xạ.
Một cô gái chỉ mặc một cái yếm kỳ quái màu đen trên giấy đang bày ra một tư thái thướt tha, cô gái rất gầy, cái bụng nhẵn bóng không hề có tí thịt nào.
Anh chàng phát tờ rơi tiện thể mở miệng nói:
“Đến phòng tập thể hình của chúng tôi đi, yoga bơi lội hay tập thể hình đều được, còn có huấn luyện viên hướng dẫn, đảm bảo gầy! Chỉ cần quý cô đây chịu tập, chắc chắn gầy giống cô này.”
Lý Viện Viện ngẩn đầu nhìn cậu ta, cực kỳ khó hiểu:
“Tại sao phải gầy?”
“Thì để xinh đẹp đó! Cô coi, quý cô đây ngũ quan phát triển vô cùng tốt, nhìn sơ qua quả là có tiềm lực nha, nếu như gầy xuống, khẳng định là một mỹ nhân.”
Yến Tư Thành vừa nghe người này tùy tiện bàn luận về dung mạo của công chúa như thế, nổi giận ngay tức khắc:
“Làm càn!”
Thế là anh chàng bé nhỏ toàn thân run lẩy bẩy, bị dọa bởi khí thế của hắn:
“Làm…làm gì?”
Đối lập với sự âm u lạnh lẽo của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện có vẻ ôn hòa hơn nhiều: “Hiện tại tôi đã là một mỹ nhân rồi.” Cô cười thật ung dung và tự nhiên, “Tôi rất hài lòng với cơ thể hiện tại của mình.”
Anh chàng sững sờ nhìn hai người đi xa:
“Mẹ nó, lần đầu tiên gặp được nhỏ mập tự nhận mình đẹp tới mức độ đó…Kiếm đâu ra tự tin dữ vậy?”
Về đến nhà, Lý Viện Viện đặt tờ quảng cáo lên bàn trà, ngồi ngay ngắn nghiên cứu cô gái trên mặt giấy, sau đó nhíu mày:
“Tư Thành, cô gái này đẹp thật sao?”
Yến Tư Thành đứng ở một bên liếc mắt nhìn:
“Không bằng một phần vạn của điện hạ.”
(Tiểu Lam: Chội ôi là nịnhhhh~~~ Thành ca giỏi nịnh ghê a~~)
Lý Viện Viện lại chăm chú nhìn cô gái vài lần:
“Không có một chút phong thái đẫy đà phú quý, mặt gầy eo nhỏ, chính là số mệnh bần cùng khốn khổ, không đáng xem.”
Cô vò tờ giấy, ném nó vào thùng rác, sau đó bật ti-vi, không nói một lời ngồi xem.
Nhìn cả nam lẫn nữ trong ti-vi, trong đầu Lý Viện Viện lại hồi tưởng những việc mình gặp phải và một ít ngôn ngữ nghe được hai ngày qua.
Trong lòng cô hiểu ra…
Thế giới này, đã sớm không còn là Đại Đường luôn cho rằng mập mới đẹp nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực, nếu chỉ luận giá trị quân sự, Yến Tư Thành tuyệt đối toàn thắng a, nhưng nếu như là lực sát thương trong ngôn ngữ, công chúa tuyệt đối ngược thị vệ đại nhân cả mười đường…
Đã bổ sung ~
(1) Nguyên văn: tắc ngoại – còn có nghĩa “phía bắc/ bên kia của Trường Thành”
(2) Đèn kéo quân:
(3) Âm thanh hít gió qua kẽ răng ấy.
(4) Phố ăn hàng Trung Quốc thường trông như thế này này:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...