Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Bảy giờ bốn mươi lăm tối, trung tâm văn nghệ sinh viên đã đầy người ngồi.
Tấm màn trên đài buông xuống, nhân viên đoàn kịch vội vàng chuyển đạo cụ của hồi kịch thứ nhất lên sân khấu. Lý Viện Viện và một đám diễn viên trong hậu đài lắng nghe giáo sư cổ vũ bọn họ. Mọi người dùng khoảng thời gian cuối cùng để điều chỉnh tình hình cho tốt.
Vai nữ chính do một học tỷ năm ba diễn, tên là An Phi, được xem là nòng cốt lâu năm(1) của câu lạc bộ kịch nói. Lý Viện Viện nhìn áo váy của cô ấy, nhìn chằm chằm không chớp mắt hồi lâu, An Phi tiếp xúc đến ánh mắt của cô liền hỏi:
“Sao thế?”
“Vạt áo của chị có hơi dài quá rồi không?”
Lúc trước người trong đoàn của bọn họ đã sớm thử qua quần áo, chỉ có điều khi đó lúc tập luyện thứ mà An Phi mang chính là giày cao gót, bởi vậy quần áo trông cũng không dài, nhưng hiện tại đổi thành giày thêu hoa, vạt áo lại kéo lê trên mặt đất.
An Phi nhấc vạt áo phía dưới lên, không để ý cho lắm:
“Không sao, lúc đi chị chú ý một chút là được rồi.”
Lý Viện Viện hơi mở miệng, không ngờ chưa kịp nhắc nhở thêm câu nào, cảnh vật bốn bề xung quanh liền từ từ tối lại, An Phi nâng váy đi tới bên sân khấu chờ lên diễn.
Đã đến tám giờ, lời dẫn truyện vang lên, chất giọng trầm thấp chậm rãi của bạn nam dần dần dẫn dắt khán giả vào tình tiết của câu chuyện, màn sân khấu mở ra, nam nữ chính lần lượt ra sân khấu.
Lý Viện Viện vẫn chỉ là một vai phụ trong vở kịch. Tiêu mẫu, mẫu thân của nam chính Tiêu Trọng Khanh, cũng là nhân vật vô cùng căm ghét nữ chính. Vai diễn lần này còn hung ác hơn cả lần trước, có thể khiến nam chính quỳ trước mặt cô, cô còn được vả bạt tai nam chính mà nam chính chỉ có thể dập đầu không thể phản kháng. Lý Viện Viện cảm thấy, cứ theo cái đà này, nếu cô tiếp tục diễn kịch, đại khái cũng chỉ có thể nhận những vai tương tự kiểu này mà thôi.
Cô hơi hơi thở dài.
Cảnh đầu tiên mà Lý Viện Viện lên sân khấu chính là tiếp nhận lễ dâng trà của nữ chính Lưu Lan Chi, vì Tiêu mẫu không thích Lưu Lan Chi, cho nên Lý Viện Viện hóa trang thành vẻ già nua, bày ra bộ mặt đáng ghét ngay trên sân khấu.
Đúng lúc Tiêu Trọng Khanh trở về, Tiêu mẫu ngại vì thể diện của Tiêu Trọng Khanh, miễn cưỡng để Lưu Lan Chi đến dâng trà.
Dựa theo kịch bản, Tiêu mẫu uống trà, phải đem chén trà đập cái “Đùng” lên bàn, sau đó nổi giận mắng Lưu Lan Chi rằng ngay cả trà cũng pha không xong.
Nhưng khi diễn đến đoạn ấy, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vạt áo của An Phi thật sự quá dài, bấy giờ hai tay bưng khay trà, không còn tay để nâng váy, mặc dù cô có cẩn thận, nhưng vừa tiến lên hai bước, cô vẫn không cách nào tránh khỏi việc giẫm phải vạt áo. Đồng tử An Phi co rút, cơ thể không giữ thăng bằng được nữa, trực tiếp bổ nhào về phía trước, bên trong cái chén chỉ dùng làm đạo cụ đương nhiên không có nước, chén trà lăn lên người Lý Viện Viện, sau đó từ đùi cô lăn xuống, rơi xuống đất, vỡ tan.
Âm thanh lanh lảnh thông qua micro truyền khắp hội trường.
Trương Nam ngây như phỗng, nữ chính An Phi ngã trên đất cũng ngây như phỗng.
Lý Viện Viện im lặng trong giây lát, bỗng đập bàn đứng dậy, giận dữ cầm cây gậy đánh cái chén vỡ nát sang một bên:
“Ngươi phản rồi! Còn dám cố ý đổ trà lên người ta!”
An Phi ngơ ngác nhìn Lý Viện Viện:
“Con…”
Trương Nam phản ứng cực nhanh, lập tức quỳ xuống, vái lạy với cô, tức khắc sửa lời thoại, thay đổi giọng điệu và sắc mặt, nói:
“Mẫu thân! Lan Chi chỉ là nhất thời sơ sẩy, thật không phải cố ý làm đổ trà lên người mẫu thân, chỉ mong mẫu thân bớt bớt giận, đừng vì giận mà tổn hại thân thể.”
Lý Viện Viện cầm gậy chọc mạnh xuống đất:
“Ngươi chỉ biết bênh vực đứa con dâu chuyện gì cũng không làm này thôi! Ngươi nhìn nó đi ngươi nhìn nó đi! Rốt cuộc thì có chỗ nào hơn được cô nương ta chọn cho ngươi chứ! Khụ khụ…Khụ khụ khụ!”
“Mẫu thân!” Trương Nam lập tức đứng lên đỡ lấy Lý Viện Viện, tạm vòng vèo bằng mấy câu thoại, dẫn ra phần thoại tiếp theo, nối lại vở kịch: “Mẫu thân bớt giận, chớ động khí tổn thương thân thể, để nhi tử đưa người về phòng nghỉ ngơi.” Trương Nam vừa đỡ Lý Viện Viện đi về phía dưới sân khấu, vừa quay đầu nhìn An Phi một cái, “Lan Chi, nàng thu dọn nơi này một chút đi.”
Năng lực tùy cơ ứng biến của An Phi cũng không tồi, tức khắc bày vẻ mặt bi thương gật gật đầu:
“Vâng, thiếp biết rồi.”
Trương Nam đỡ Lý Viện Viện xuống sân khấu xong, Lưu Lan Chi liền tạo tư thế bò sấp trên mặt đất, nhặt cái chén vỡ lên từng chút từng chút một.
Vừa tới vị trí che khuất bởi màn sân khấu, Trương Nam lập tức bỏ qua Lý Viện Viện, giật lấy micro dẫn truyện, hắn hắng hắng cổ họng, sau đó mở miệng, giọng nói thế mà lại không khác bạn học ban nãy là bao:
“Lan Chi nhặt chén trà vỡ nát, lại như thu nhặt trái tim tan vỡ của chính mình, dần dần rơi nước mắt.”
Trương Nam khoa tay múa chân làm dấu với giáo sư. Giáo sư lập tức ra hiệu cho chuyên viên ánh sáng điều chỉnh đèn tối đi. Màn sân khấu hạ xuống, một màn xảy ra chuyện ngoài ý muốn này cuối cùng cũng xong trong tình trạng không hề thay đổi hướng đi chính của nội dung vở kịch.
Mọi người không khỏi thở phào một hơi. An Phi xuống sân khấu, vội vàng nhận lỗi:
“Xin lỗi, đều do sai sót của mình tạo thành phiền phức cho mọi người.”
Thế nhưng giáo sư cũng không trách cô:
“Không sao không sao, trước hết diễn xong vở này đã.” Nói rồi ông vỗ vỗ vai Trương Nam.
Trương Nam gật đầu:
“Hiện tại không phải là lúc tự mình kiểm điểm hay trách cứ ai, màn sau của vở kịch vẫn phải diễn như ban đầu đã tập.”
Tất cả mọi người khen ngợi một hồi rằng Trương Nam thông minh, ứng biến nhất thời vô cùng tốt, sau đó liền tiếp tục nhanh chóng bắt tay vào việc. Trương Nam vừa thay quần áo cho màn kịch tiếp theo, vừa bước đến bên cạnh Lý Viện Viện nói cảm ơn:
“Lần này may mà nhờ có cô.”
Lý Viện Viện cười cười:
“Mấy màn sau cố lên.”
Trương Nam hơi ngây ngẩn nhìn vẻ tươi cười của cô, chợt có một loại cảm khái…hình như Lý Viện Viện gầy đi nhiều lắm.
Cái kết sau cùng của vở kịch là một màn cúi chào viên mãn, bấy giờ cũng không còn gì bất trắc, Lý Viện Viện và các bạn cùng nhau đứng trên sân khấu, cúi đầu gửi lời cảm ơn đến khán giả.
Ánh đèn sáng trưng trên sân khấu chiếu lên khuôn mặt Lý Viện Viện, Lý Viện Viện dõi theo những bạn học bên dưới đứng dậy vỗ tay, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn, là sự thỏa mãn mà trước đây bất luận cuộc sống có phú quý cỡ nào cũng không thể đạt được.
Đoàn kịch giải tán, mọi người tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, vài khán giả tiến lên tìm diễn viên để chụp hình chung, Lý Viện Viện bước xuống sân khấu, Yến Tư Thành đi đến nghênh đón, không đợi hắn mở miệng, Lý Viện Viện cười hỏi:
“Tư Thành Tư Thành, em diễn có tốt không?”
Gọi tên hắn tận hai lần, xem ra trong lòng đang vui lắm. Yến Tư Thành không nhịn được cong khóe môi:
“Rất tốt.”
Thành viên đoàn kịch nói muốn mọi người tụ tập một bữa. Lý Viện Viện nhớ tới chuyện mình uống say tối hôm đó, uyển chuyển từ chối. Yến Tư Thành cùng cô rời khỏi trung tâm văn nghệ, vào cái khoảnh khắc bước ra cửa ấy, Yến Tư Thành nhạy bén phát hiện có một ánh mắt bay về phía bọn họ, hắn đưa mắt nhìn lại, trên sân khấu, Trương Nam vẫn còn bị những bạn học khác vây quanh chụp ảnh đang quay đầu dõi theo Lý Viện Viện.
Tầm nhìn khẽ động, ánh mắt của Trương Nam và Yến Tư Thành chạm vào nhau.
Sau đó Trương Nam gật gật đầu với Yến Tư Thành, tỏ ý chào tạm biệt.
Ra khỏi trung tâm văn nghệ, những ngọn đèn vàng trên con đường trong khuôn viên đại học đã bật sáng, hôm nay là lễ hội văn hóa của trường, toàn trường được nghỉ nên không lên lớp, lúc về ký túc xá, băng ngang qua khu lớp học, bốn bề vắng lặng hơn nhiều so với ngày thường.
Lý Viện Viện nhỏ giọng kể cho Yến Tư Thành về bất ngờ xảy ra trên sân khấu ngày hôm nay, Yến Tư Thành nghiêng tai lắng nghe, hệt như mọi lần bọn họ gọi điện cho nhau mỗi đêm trước khi ngủ.
Đưa Lý Viện Viện đến tận cửa ký túc xá, câu chuyện của Lý Viện Viện vẫn chưa kết thúc. Yến Tư Thành không đề cập tới chuyện tách ra, Lý Viện Viện cũng không vào trong ký túc xá, chỉ đứng trước cửa tiếp tục nói chuyện với Yến Tư Thành, đợi cô nói hết một lượt về chuyện hôm nay, Yến Tư Thành nghe xong, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng như bình thường, cũng chẳng phát biểu thêm quan điểm nào khác.
Lý Viện Viện hơi ngừng, sau lại tiếp tục mở miệng nhưng không biết bản thân nên nói cái gì cho tốt. Cô không nói gì, giữa hai người nhất thời trở nên trầm mặc, nếu như là gọi điện thoại, Lý Viện Viện chúc ngủ ngon một tiếng rồi sẽ cúp máy, nhưng hiện tại mặt đối mặt, kể chuyện của mình xong liền tạm biệt thì hình như…có chút đường đột nhỉ.
Ánh mắt Lý Viện Viện chợt ngó sang bên cạnh, không ngờ vào giờ phút này đứng dưới lầu ký túc xá trò chuyện lại là một nam một nữ, thành đôi thành cặp…âu yếm thủ thỉ…(2)
Chàng trai kéo giữ bàn tay của cô gái, cô gái bật cười hi hi nhìn chàng trai, tiếp theo đột ngột nhón chân, hôn nhanh lên mặt chàng trai, phát ra một tiếng “muah”, sau đó chàng trai cũng cúi đầu “muah” một cái, hai người cười đến ngọt ngào.
Lý viện viện bỗng nhiên liền sâu sắc hiểu rõ hàm ý của tiếng “muah” ấy. Trong giây lát, vành tai cô chầm chậm ửng đỏ không kiềm chế nổi, dạo gần đây cô làm ra loại âm thanh đó với bạn cùng phòng thì còn được, dẫu sao mọi người đều là nữ sinh, nhưng ngày hôm nay là với Yến Tư Thành…
Yến Tư Thành…hắn hiểu ý tứ của âm thanh đó sao…
Lý Viện Viện ngẩng đầu quan sát Yến Tư Thành, nhưng chỉ thấy tầm nhìn của hắn từ đầu đến cuối luôn khóa chặt trên người cô, ánh mắt chính trực, không chứa nửa phần tạp niệm.
Xem ra…chắc không có suy nghĩ lung tung đâu nhỉ.
“Lý Viện Viện.” Bên cạnh thình lình truyền đến giọng nói của Chu Tình, cô nhào tới, thoắt một cái liền bá cổ Lý Viện Viện, sau đó liếc nhìn Yến Tư Thành, “Ai chà, vẫn còn đang chào tạm biệt tình lang của cậu à.”
Lúc trước Chu Tình luôn sử dụng “bạn trai bạn gái” hoặc “yêu đương” để trêu ghẹo cô và Yến Tư Thành, tuy nhiên những từ đó đều là từ ngữ hiện đại, không có kích thích gì lớn đối với Lý Viện Viện, nhưng mà hai chữ “tình lang” này lại luôn thông dụng từ cổ chí kim.(3)
Trong lòng Lý Viện Viện vốn còn đang lúng túng khó xử vì cái tiếng “muah” kia, bây giờ lại càng không biết phải làm sao tới mức không xong rồi, cô nỗ lực che giấu sự xấu hổ của bản thân, nghiêm mặt nói:
“Tư Thành à, hôm nay anh cũng vất vả rồi, cứ về trước nghỉ ngơi đi.”
“Được. Ngủ ngon.”
Yến Tư Thành gật gật đầu với Chu Tình, sau đó xoay người rời đi.
Chu Tình nhìn bóng lưng Yến Tư Thành mà cảm khái:
“Chậc chậc, trung khuyển, trung khuyển!”
Cánh tay của Chu Tình khoác cổ Lý Viện Viện, bàn tay rủ xuống vừa vặn đặt lên ngực Lý Viện Viện, cô ấy vỗ vỗ phần thịt trên bộ ngực của cô, thừa cơ chiếm tiện nghi, Lý Viện Viện cũng không nổi giận, buồn cười kéo tay cô ấy xuống. Chu Tình cười híp mắt nói:
“Mình nói này Lý Viện Viện, sao mình càng xem càng cảm thấy ở trước mặt Yến Tư Thành cậu lại giống một nữ vương kiêu ngạo nhỉ, anh ta chính là kỵ sĩ bên cạnh cậu, cậu nói cái gì anh ta làm cái nấy, nên cho dù chuyện gì cũng tốt, cậu mà nói không tốt, vậy anh ta liền nói chuyện gì cũng không tốt, quả nhiên là kỷ luật nghiêm minh nha!”
Lý Viện Viện dắt tay Chu Tình đi vào ký túc xá:
“Chu Tình, trong đoạn văn này cậu nói sai hai việc.”
“Hả?”
“Mình không phải nữ vương, là công chúa, anh ấy không phải kỵ sĩ, là thị vệ.”
Chu Tình ngơ ngác:
“Má ơi(4), Lý Viện Viện, cậu thực sự còn có cái kiểu mấy cậu đã xác định tính chất quan hệ của mấy cậu như thế này nữa hả?”
Lý Viện Viện cười khổ, lắc đầu:
“Mình đang cố gắng thay đổi.” Cô quay đầu, nhìn nhìn bóng lưng dần xa của Yến Tư Thành, “Chỉ là bây giờ vẫn chưa thành công lắm.”
“Cái gì mà thành công với chả thành công chứ, chuyện nam nam nữ nữ này mặc kệ là muốn thay đổi quan hệ gì, chỉ cần ngủ một giấc, chắc chắn mối quan hệ đó sẽ được thay đổi thành công thôi.” Chu Tình bóp eo Lý Viện Viện một cái, “Ài, mình nói dạo gần đây cậu cố gắng giảm cân như vậy, có phải là để ngủ với anh ta không?”
Lý Viện Viện vừa mới bình tĩnh lại, nghe một câu trắng trợn như thế, hai má cũng không khỏi ửng đỏ:
“Chu Tình!” Giọng cô to lên, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện ra thân hình chạy bộ đêm đó của Yến Tư Thành.
“Giời ạ, ngượng cái gì mà ngượng, người lớn tới từng này rồi mà.” Chu Tình híp mắt trêu ghẹo cô, “Hỏi nhỏ nhé, mấy cậu ngủ chung chưa thế?”
“…”
Nhớ đến đoạn thời gian ở trong nhà thuê của Yến Tư Thành, bọn họ…cũng tính là ngủ rồi đi…
(1) Nguyên văn: ‘lão hí cốt’
(2) Nguyên văn: ‘thân thân ngã ngã’ – ‘tình chàng ý thiếp’ cũng được coi như một cách diễn đạt, mặc dù ko sát với nghĩa của nguyên văn bằng cụm từ ta dùng.
(3) ‘Cổ kim': từ xưa tới nay, từ cổ đại đến hiện đại
(4) Nguyên văn: ‘我去’ (viết tắt của 我勒个去) – ‘我勒个去’ là ‘đậu xanh rau má’ – ‘我去’ gần nghĩa với ‘nhĩ muội’ nhưng ko phải là câu chửi bậy. Suy ra: viết tắt của ‘đậu xanh rau má’ + ko phải câu chửi = ‘má ơi’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...