Trên đường xuống núi, ba người trầm mặc không nói gì, chẳng mấy chốc đã tới chân núi, Diệp Thiếu Dương hỏi Ngô Hải Binh một vấn đề: “Hàng cây hai bên con đường U linh lộ, là do ai trồng?”
Ngô Hải Binh sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, “Không biết, con đường này năm đó đã có rồi, gần như cùng thời gian với toà nhà giải phẫu, còn nhiều tuổi hơn ta, ta cũng không rõ mấy việc đó.”
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Toà nhà giải phẫu xây năm tám mấy, trông ngươi cũng gần bốn năm mươi tuổi, sao nó lại lớn tuổi hơn ngươi được!.”
Ngô Hải Binh khóe miệng run run, nói: “Tạ cảnh sát ánh mắt của ngươi có vấn đề à, ta sinh sau năm 80, mới hơn ba mươi thôi.”
Tạ Vũ Tình vô ngữ, cười cười xin lỗi, “Không có gì, ta chỉ muốn khen ngươi thật chững chạc thôi.”
Diệp Thiếu Dương quay sang hỏi thăm Ngô Hải Binh, tình hình vị pháp sư Thái Lan năm đó, hắn cũng tỏ vẻ không biết chuyện này.
“Tất cả chuyện này, đều do chú của ta tự mình làm, ta hoàn toàn không biết, cũng chưa gặp qua người đó bao giờ.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Có thể liên hệ với chú của ngươi hay không?”
Ngô Hải Binh khó xử lắc đầu, “Thật sự thực xin lỗi, Diệp tiên sinh, chú của ta thích yên tĩnh, ở nhà chơi đồ cổ, viết thư pháp, rất ít khi gặp khách, với thân phận của ông ấy, cũng không có ai dám ép buộc ông.”
Diệp Thiếu Dương không nói nữa.
Ngô Hải Binh liền đổi đề tài, nhờ Tạ Vũ Tình báo cáo lại với phía chính quyền về việc Lý Tiểu Hoa tự sát, để người nhà cô ta đừng tới trường học đại náo.
Vì thế, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho Lưu Ngân Thuỷ, kể lại tình huống cho hắn nghe, rốt cuộc nơi này cũng do hắn phụ trách, mấy việc này để hắn xử lý tiện hơn, hơn nữa cái chết của Lý Tiểu Hoa, có thể gộp cùng vụ án của Lý Hiếu Cường mà xử lý.
Trở lại trường học, Diệp Thiếu Dương nhìn Ngô Hải Binh mà hỏi về sự việc tự sát tập thể năm đó, Ngô Hải Binh lắc đầu nói: “Thực xin lỗi, phòng hồ sơ nhà trường đã xảy ra hoả hoạn mười năm trước, toàn bộ hồ sơ cũ trong đó đều bị thiêu sạch, tổn thất trầm trọng.”
Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình đưa mắt nhìn nhau, hỏi: “Không nhập vào máy tính sao?”
“Không có, mười năm trước máy tính còn chưa phổ cập, hơn nữa hồ sơ quá nhiều, ghi chép vào trong đó rất phiền phức, cho nên không có lưu lại, bây giờ muốn tìm cũng không còn.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, dặn Ngô Hải Binh tăng cường tuần tra trong trường học, có thể phái người canh gác ngoài Bắc môn, tuyệt đối không cho bất kỳ ai tiếp cận con đường U linh lộ trên núi, bằng không có thể sẽ chết thêm người nữa.
Ngô Hải Binh gật đầu đồng ý, cười nói: “Kỳ thực, ta hy vọng Diệp tiên sinh có thể lưu lại trường chúng ta điều tra, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng có thể xử lý kịp thời, rốt cuộc Diệp tiên sinh pháp lực vô biên, nếu ngươi có thể ở lại, chúng ta có thể bỏ ra chút trợ cấp……”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe bốn chữ “Pháp lực vô biên”
, lập tức nghĩ tới Tinh tú lão quái Đinh Xuân Thu trong Thiên Long Bát Bộ, vốn định cự tuyệt, nhưng câu cuối thấy Ngô Hải Binh có nhắc tới tiền…… lập tức ho khan hai tiếng, nói: “Ngươi cũng biết ta rất bận, tuy ta là cố vấn của Cục cảnh sát, nhưng mỗi ngày tan ca, đều có rất nhiều người tìm, nhờ ta xem phong thuỷ gì gì đó, khụ khụ, nếu thường trú ở trường của ngươi thì……”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Ngô Hải Binh nghe được ý trong lời nói của hắn, không ngừng gật đầu, “Trợ cấp, nhà trường sẽ trả, Diệp tiên sinh không chê ít là được.”
“Cái đó…… Bao nhiêu?”
Ngô Hải Binh nghĩ hồi lâu, nói: “Bằng không thì chúng ta dựa vào lương của chuyên gia giảng dạy để làm tiểu chuẩn nha.”
Lập tức xoè ba ngón tay.
Ba trăm? Không ít nha! Diệp Thiếu Dương tâm tình thực sự kích động, một ngày ba trăm, một tháng chín ngàn! liền gấp ba lần so với tiền lương bình thường! “Ba ngàn một ngày, ăn ở do nhà trường an bài, Diệp tiên sinh ngươi thấy vậy đã hợp lý không?”
Diệp Thiếu Dương hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì té ngã.
Ba ngàn……làm chuyên gia giảng dạy một lớp, dĩ nhiên là một ngày ba ngàn đồng! Trách không được mấy con quỷ háo sắc, hay đám gia hoả lanh lợi khéo đầu thai, tự xưng chuyên gia giảng dạy, hoá ra là chỗ tốt lớn như thế! Lập tức kiềm chế trạng thái kích động, tỏ vẻ suy nghĩ đắn đo rồi mới gật đầu đồng ý, bảo hắn thu xếp phòng trọ.
Ngô Hải Binh dẫn bọn họ tới một khách sạn do gia đình mình kinh doanh trong khuôn viên trường học, thuê căn phòng cao cấp nhất, sau đó xin số tài khoản ngân hàng của Diệp Thiếu Dương, tỏ ý tiền trợ cấp sẽ thanh toán mỗi tuần một lần, chuyển qua tài khoản, sau đó vô cùng khách khí cáo từ.
Tạ Vũ Tình cầm ly nước tinh khiết, nằm trên giường, chậm rãi uống, vừa nghĩ về vụ án, một bóng đen bất ngờ lao tới, đồng thời cảm thấy tất chân của mình như bị ai sờ soạng, ngẩng đầu thì thấy là Diệp Thiếu Dương, dùng sức đẩy hắn ra, khẩn trương nói: “Ngươi muốn làm gì?!”
“Một con trùng nhỏ, đừng kích động,”
Diệp Thiếu Dương hướng về phía cô, lắc lắc con bọ màu đen trong tay, cười nói, “Cô nghĩ ta muốn làm gì?”
Tạ Vũ Tình hai tay gối sau đầu, dựa vào đầu giường, cười tủm tỉm nói: “Ngươi mà có ý đồ gì đó, cũng là bình thường, cũng là bổn cô nương quốc sắc thiên hương, không tránh khỏi mấy trường hợp như vậy……”
“Cô tự tin quá đó.”
ánh mắt Diệp Thiếu Dương dừng ở lại trên đôi chân dài của cô, mặt lộ vẻ khác thường, gãi gãi đầu, nói: “Cuối cùng ta cũng biết vì sao tên mặt rỗ kia cứ nhìn chằm chằm vào chân của cô rồi……”
Tạ Vũ Tình cúi đầu nhìn, thấy trên tất chân của mình có vô số lỗ nhỏ cùng vết rách, nhất định là lúc chui vào bụi cỏ trên núi, liền bật cười, nhẹ nhàng nâng một chân, nói: “Nè, có cảm giác bị hấp dẫn hay không!”
Diệp Thiếu Dương âm thầm nuốt nước miếng, không còn lời gì để nói.
Tạ Vũ Tình cong chân lên, kéo tất chân xuống một chút, góc váy phất lên.
Diệp Thiếu Dương vội quay đầu sang một bên, u oán nói: “Cô giữ ý một chút có được không, coi ta là không có tồn tại hả!”
Tạ Vũ Tình nói: “Làm sao nào, dù sao cũng không có dụ được ngươi mà.”
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, lấy tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, xoa xoa cái mũi đang chảy máu…… “Sao lại chảy máu rồi?”
Tạ Vũ Tình tò mò hỏi.
“Không có gì, là do gần đây nóng trong người.”
Tạ Vũ Tình nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, nói: “Ngươi có gì cần thảo luận thì nói đi, nếu không ta đi về đây, mai lại đến tìm ngươi.”
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn cô, “Ngươi không ở đây thì ta cũng đâu có ở đây?”
Tạ Vũ Tình lại sửng sốt, “Việc này…… hôm nay ngươi không ở đây, thì thuê phòng làm gì?”
“Hôm nay thuê phòng, thì trợ cấp tính từ hôm nay chứ sao”
Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói, “Một ngày ba ngàn đó nha, nói giỡn à!”
Lần này, đến lượt Tạ Vũ Tình không gì để nói.
Rời khỏi trường học, hai người lái xe quay về Thạch Thành.
Tạ Vũ Tình vừa lái xe vừa nói: “Tên mặt rỗ kia nói cũng đúng, ngươi cũng nên ở lại đó, vạn nhất lại có phát sinh tình huống giống như Lý Tiểu Hoa, cũng có thể kịp thời xử lý, ta cảm thấy, mọi chuyện không có xong đâu.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Hôm nay ta quay về, cũng là vì điều tra, nhân tiện lấy thêm pháp khí mang qua đây.”
“Điều tra cái gì?”
Tạ Vũ Tình tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương thay đổi thái độ, nghiêm chỉnh nói: “Thì chính là sự việc mà tên mặt rỗ mới nói lúc nãy, cô thấy thế nào?”
Tạ Vũ Tình giảm tốc độ cho xe chạy chậm lại, suy nghĩ một hồi, nói: “Về việc xây dựng toà nhà giải phẫu, và con kênh nước đen có cương thi gì đó, chắc là thật, hơn nữa hắn cũng không cần phải gạt chúng ta, nhưng mà việc hồ sơ bị cháy, chuyện này thật là đáng nghi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...