Bất kỳ quỷ hồn nào, một khi đánh sâu vào Địa Phủ, chính là phạm phải tội ác tày trời, Âm Ty nếu không bắt được thì thôi, nhưng nếu bắt được sẽ nhốt vào Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
“Quay đầu lại”
Diệp Tiểu Thước cười lên ha hả, “Thế nào là quay đầu lại, Diệp Thiếu Dương, lúc còn sống ta vì tru sát Quỷ Mẫu, ta đã trả giá hết thảy, đến cơ hội luân hồi đều từ bỏ, sau khi chết lại rất cẩn trọng, đặt ra những quy tắc đó, Quỷ tiên thôn chỉ nhận âm hồn, không giết người sống…… Ta không hề thẹn với lương tâm, đáng tiếc, vận mệnh đúng là giễu cợt ta……”
Hắn cười đến điên cuồng, một bộ mặt quỷ dữ tợn lộ ra, vương đầy nước mắt.
“Mặc kệ làm người hay làm quỷ, Diệp Thiếu Dương, ngươi có biết cái gì đáng sợ nhất không?”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, không hiểu hắn muốn nói gì.
Diệp Tiểu Thước cười thảm nói: “Ta trả giá tất cả của mình, trước giờ đều không oán trách không hối hận, việc mà ta không thể nào chịu được, đó là đến phút cuối cùng, ta mới biết được, dĩ nhiên là ta vốn không có đủ tư cách làm chuyện này…… Khi còn nhỏ, phát hiện tấm bia đá, tìm được phong ấn Quỷ Mẫu chính là ta, sau lại có duyên bái sư học nghệ, trở thành pháp sư cũng là ta, trong cơ thể ta còn chảy dòng máu của Diệp gia, ta cho rằng mấy chữ trên phong ấn thạch ‘ Diệp gia hậu nhân trấn áp Quỷ Mẫu ’ là nói về ta, cho nên, ta không chút do dự làm tất cả, cho đến khi gặp được ngươi…… Ha ha…… Ta mới biết được, từ lúc bắt đầu ta đã sai rồi, hậu nhân Diệp gia có cơ hội đối kháng Quỷ Mẫu...
là ngươi, không phải ta! Diệp Thiếu Dương, ngươi có thể lý giải được cảm giác của ta lúc đó sao?”
Diệp Thiếu Dương khẽ hít vào một hơi, loại cảm giác này, hắn không thể cảm nhận được, nhưng hoàn toàn có thể lý giải: Một người hy sinh mạng sống để làm một việc, kết quả phát hiện tất cả đều là hiểu lầm, mình chỉ vì làm áo cưới cho người khác, loại cảm giác này mang đến sự thống khổ vô cùng, vượt xa ngưỡng con người có thể chịu đựng.
Chân thân của Diệp Tiểu Thước đang đứng giữa một đám hắc khí, vừa khóc vừa cười, trạng thái điên cuồng, qua hơn nửa ngày, hắn mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Lúc biết được chuyện này, ta hận không thể giết chết ngươi, giết hết tất cả mọi người, cho bản thân mình hoàn toàn lưu lạc vào hắc ám, nhưng sau đó thấy ngươi hết lần này đến lần khác vì cứu người mà chiến đấu quên mình, đặc biệt là khi ngươi bài hát kia, ‘ Ta là thiên sư thủ nhân gian, địa ngục không thông không thành tiên……’ từ trên người của ngươi, ta tìm lại được bóng dáng mình năm đó, mới biết được chúng ta kỳ thực đều giống nhau.
Cho nên, ta mới quyết định cuối cùng cho ngươi một cơ hội.”
Diệp Thiếu Dương cảm kích nhìn hắn, hỏi: “Ngươi cùng Quỷ Mẫu trước kia là đối thủ một mất một còn, bà ta vì cái gì lại tin tưởng ngươi, chẳng lẽ không sợ ngươi phản bội sao, hay bà ta đã làm gì đó với ngươi?”
Diệp Tiểu Thước lắc đầu nói: “Quỷ Mẫu chẳng làm gì ta cả, chỉ là…… Bà ta bắt mệnh hồn của Tuyết Kỳ, hơn nữa đã tẩy hồn nàng, giờ nàng trở nên tuyệt đối trung thành với Quỷ Mẫu.
Bà ta biết hiện tại ta chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng, chỉ có Tuyết Kỳ…… biết ta vẫn luôn bảo vệ nàng, nên nắm giữ nàng chẳng khác nào nắm được ta.
Vì thế, Diệp Thiếu Dương, nếu ngươi muốn đánh bại Quỷ Mẫu, nhất định phải nghĩ cách giải cứu mệnh hồn của Tuyết Kỳ, bằng không, nếu thực sự phải đánh nhau, ta sẽ sát cánh bên nàng.
Xin lỗi, bởi nàng đối với ta còn quan trọng hơn toàn bộ thế giới này.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn hắn, nói: “Việc cướp lại mệnh hồn của Tuyết Kỳ từ tay Quỷ Mẫu, chuyện này cơ hồ là không có khả năng.”
“Đúng vậy, nhưng ngươi là Thiên sư Mao Sơn, nếu ngươi không thể thì trên đời này chằng còn ai làm được, phải nhờ vào ngươi rồi.”
Nghe hắn nói vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy áp lực như núi đè nặng lên vai, hít sâu một hơi nói: “Để ta nghĩ xem có biện pháp nào không...đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Diệp Tiểu Thước lắc đầu, “Không còn thời gian nữa, nhân lúc Quỷ Mẫu luân phiên thay đổi thời gian nội tu, ta mới có cơ hội tới tìm ngươi, hiện tại trời đã tối đen, ta phải trở về.”
Hắn vừa dứt lời, thân ảnh liền bay đi, buông lại một câu: “Nhớ kỹ, Quỷ Mẫu rất khó đối phó, nếu định đối phó bà ta, ban ngày hay buổi tối đều giống nhau……”
Diệp Thiếu Dương nhìn về nơi hắn vừa biến mất, cúi thật thấp đầu, mặc kệ tương lai ra sao, ít ra cho tới bây giờ, hắn vẫn là đối thủ đáng gờm, một pháp sư vĩ đại.
Diệp Thiếu Dương trong lòng ngập tràn cảm khái, dựa vào rào chắn trên sân thượng,trầm mặc không nói gì.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng lẳng lặng đứng một bên, quá nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: “Việc mà hắn nói, có biện pháp nào không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Dưa Dưa đi tới, nói: “Lão đại, chuyện này không phải cũng giống như lúc trước Tứ Bảo bị Hồ Uy khống chế hay sao, ngươi đem Quỷ Mẫu giết chết, là có thể lấy ra mệnh hồn của Tuyết Kỳ sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá, Quỷ Mẫu có thể dễ giết thế sao, bà ta đã có thủ hạ đắc lực như vậy, khẳng định sẽ đẩy lên phía trước cho chúng ta đánh, hơn nữa chính Tuyết Kỳ cam tâm bán mạng cho bà ta, đến lúc đó sẽ toàn lực đối phó chúng ta, chúng ta là đánh hay không đánh? Không đánh thì thua, đánh rồi thì dù có giết chết cô ta cũng chưa chắc thấy được Quỷ mẫu……”
Qua Qua ngơ ngẩn, lúc này mới nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng.
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nói: “Chỉ có đánh bất ngờ, trước hết trực tiếp giết chết Quỷ Mẫu, đây là biện pháp duy nhất.”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói, nếu đối thủ chỉ có một Quỷ Mẫu, còn dễ nói, nhưng hiện tại…… Còn có tên Tà Thần kia, đang trốn trong chỗ tối mà nhìn trộm mình.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về hai tay của Nhuế Lãnh Ngọc, trên mu bàn tay trắng nõn có một lưỡi dao kim loại sắc bén toả hàn quang lấp lánh, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Nhuế Lãnh Ngọc giơ tay đến trước mặt hắn, Diệp Thiếu Dương không chút khách khí nắm lấy tay nàng, lật qua lật lại nhìn hơn nửa ngày.
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là đang nắm tay ta, hay là xem vật đây?”
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng buông tay, gãi gãi ót, nói: “Ta vẫn nhìn không ra nó cái gì.”
“Đây là cánh dơi song hoàn, là pháp khí ta mới chế tạo ra, dùng long cốt cương trộn lẫn với rất nhiều pháp dược quý giá chế tạo thành, rất lợi hại.”
“Để ta nhìn lại lần nữa.”
Diệp Thiếu Dương cười cười cầm tay nàng lên, nào có tâm tư nhìn cái gì cánh dơi song hoàn, chỉ nhéo nhéo tay nhỏ của nàng, tim lồng ngực đập thình thịch như đóng cọc.
Qua Qua thật là khinh bỉ trợn mắt, nhảy qua một bên.
Cứ như thế mà áp sát vào mặt của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương có cảm giác như là trải qua đủ loại cảm giác, đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đúng rồi.
Ta từ trước đến giờ còn chưa có nghe ngươi nói qua là có vị sư huynh này?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Lâu nay hắn không ở trong nước, nhưng chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên......”
Ách……Thanh mai trúc mã.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, “Giữa hai người …… trừ quan hệ sư huynh muội, còn có cái quan hệ gì khác không?”
Nhuế Lãnh Ngọc cười trong lòng nhưng không có hiện ra, chỉ rút lại tay mình từ trong tay hắn, đi về phía cầu thang, để lại Diệp Thiếu Dương đứng đó, mà trong lòng nổi lên một cảm giác buồn bã mất mát.
Diệp Tiểu Thước về tới Lưỡng Giới Sơn, vừa đi vào đã thấy đám “Quỷ tiên”
sắc mặt đều xanh lét, động tác ngây dại, tập trung ở hai bên dòng suối, trên mặt mang theo vẻ chết lặng mà hung tàn, một tầng oán khí, ở trên thân thể bọn nó mà quanh quẩn lên, tràn ngập sơn cốc.
Diệp Tiểu Thước trong lòng hoảng hốt, chỉ mới không thấy có một lúc, sao những quỷ hồn hương thân bình thường này, biến thành loại lệ quỷ đáng sợ này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...