“Diệp thiên sư, ngươi thân là thiên sư, nên chú trọng quy củ”
quỷ sai đứng đối diện nhìn Diệp Thiếu Dương, có chút không đành lòng nói “Pháp sư cùng với người chí thân của mình vĩnh viễn không thể gặp mặt, Diệp thiên sư ngươi…..”
Diệp Thiếu Dương trong nội tâm đang cực kỳ mâu thuẫn, hắn rất là ít khi khẩn cầu ai “Ta cùng với phụ thân đã mười năm không có gặp nhau, ta chỉ muốn nhìn mặt hắn một lần…..”
Quỷ sai cũng không có dao động “Lấy pháp lực của ngươi, chúng ta dĩ nhiên là không thể ngăn cản ngươi được, cũng sẽ không có ngăn trở, chính ngươi phải tự mà biết rõ ràng.”
“Ta biết, nhưng ta nhất định phải gặp mặt một lần!”
Phụ thân đang ở ngay trước mặt, chỉ cách có một người, cái loại tưởng niệm này căn bản là không chịu sự khống chế của lý trí, bàn tay của Diệp Thiếu Dương đè lên bả vai của tên quỷ sai, sau đó đẩy qua một bên, quỷ sai cũng không có phản kháng, tránh ra một bên, lộ ra một khe hở bằng một người, Diệp Thiếu Dương liền bước về phía trước, tâm tình vô cùng kích động, đi về phía mặt sau của bức tường người.
Trên nhân gian, trong một căn phòng cũ nát, những con quỷ trùng kia cuối cùng cũng liếm phá đi Huyết tinh phù, nữ quỷ kia liền chui được vào phòng, ở trên mặt đất mà bò một vòng, đi vào bên góc tường, quỳ rạp trên mặt đất mà không ngừng nôn mửa, phun ra không phải là cái gì khác, mà chính là những quỷ trùng này, sau khi chúng nó rơi xuống đất, lập tức biến thành u linh, nhào về phía thân thể của Diệp Thiếu Dương.
Tiểu Manh huy động Ngọc Trần chủ, đem chúng nó một đám đánh tan nát.
Nhưng mà cái con nữ quỷ kia, giống như là một cái máy móc sinh sản, quỳ rạp trên mặt đất, ôm bụng mà không ngừng phun ra, quỷ trùng liên tục từ trong miệng nó mà tuôn ra, chỉ trong một chốc lát, pháp lực của Diệp Tiểu Manh cạn kiệt, cảm giác Ngọc Trần chủ trong tay ngày càng nặng, nhưng vẫn ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương mà canh giữ, một tấc cũng không có rời, Ngọc Trần chủ không ngừng huy động, đánh lên trên người của bọn quỷ trùng, trong lòng yên lặng nói “Thiếu Dương ca, nếu huynh không nhanh chóng trở lại, muội thật là không chịu đựng nổi nữa rồi…...”
Một chiếc ô tô, ngừng ở dưới chân núi Ngưu đầu, tài xế trung niên nhìn thoáng qua một cô nương đang ngồi ở ghế lái phụ, lại duỗi đầu nhìn về con đường tối thui phía trước, nói “Tiểu cô nương, phía trước nơi này là Diệp gia thôn, còn phải đi qua một cái đỉnh núi mới có thể đến đó, bây giờ đã hơn nửa đêm, không có ai đến đón cô sao?”
Mỹ nữ kia cũng không có trả lời, móc ra một tờ tiền có hình Mao gia gia cho hắn, tài xế nhận lấy, thối lại tiền lẻ, còn cười hì hì nói “Bằng không thì để đại ca ta đưa qua đó, không có thu phí.”
Mỹ nữ đã đẩy ra cửa xe mà đi xuống.
Đèn xe chiếu lên thân hình của mỹ nữ kia, đang mặc một cái váy bó sát vào người, dáng điệu thật là…., tên tài xế đại thúc kia liền xoa xoa nước miếng bên khóe miệng, lấy ra di động, rồi bấm vào tìm kiếm “Cưỡng gian thì đi bóc lịch mấy năm.”
sau khi nhìn thấy đáp án, lắc đầu thở dài, đem xe rời đi.
Hắn không biết là, vì một tia lý trí của mình, đã giúp hắn tránh thoát một đại kiếp nạn.
Mỹ nữ này nhớ kỹ lời nói của Diệp Tiểu Manh, sau khi lên núi thì đi về hướng bắc, bước nhanh qua đỉnh núi, rồi xuống núi, quả nhiên là nhìn thấy có một thôn trang ở phía trước, nhưng là có một cái thôn trang nằm giữa sườn núi, một cái thì ở dưới chân núi.
Nàng cũng không biết cái nào mới là Diệp gia thôn,lấy ra di động, đang muốn gọi điện thoại hỏi một chút, đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lạnh từ phía đối diện thổi tới, lập tức thần sắc biến đổi, quỷ khí? Nâng lên cổ tay, liếc mắt nhìn cái đồng hồ đeo tay đã được đặc chế bằng pháp thuật, ở mặt trên có chữ số điện tử đang dao động, đang không ngừng tăng lên, đại diện cho giá trị của âm khí.
Có quỷ đang ở đây! Mỹ nữ trong lòng chợt nảy lên suy đoán, có thể hay không quan hệ đến việc Diệp Thiếu Dương đi xuống âm ty? mặc kệ thế nào, cũng đi đến đó xem thử, vì thế liền đi theo hướng kim đồng hồ chỉ, mà chạy như bay.
Chuyện đang phát sinh ở trên nhân gian, Diệp Thiếu Dương cũng không có biết, hắn đang lướt qua bức tường người của quỷ sai, gấp gáp đi qua, nhưng ở bên trong rỗng tuếch, quỷ hồn của phụ thân không có ở bên trong.
Chuyện này là không có khả năng! Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn phía trước, ở cách đó không xa, có một cái lối rẽ, nối thẳng đến con đường Hoàng Tuyền, có không ít quỷ hồn, cùng quỷ sai đang xua đuổi đi lên cầu Nại Hà.
Diệp Thiếu Dương tìm kiếm từng cái quỷ hồn một, thấy đều là không phải, không có thấy bóng dáng của phụ thân.
Nhưng hắn biết, quỷ hồn phụ thân nhất định là đang ở trong đó, hơn nữa hắn cũng là vừa mới đi, không thể nào đi xa được.
Ở một bên cầu Nại Hà, có một lão bà ngồi trước cái bàn trà, trong tay cầm một cái phất trần được làm từ ngải diệp bó thành, mỗi khi có quỷ hồn đi đến trước mặt đều phủi lên người vài cái, sau đó bưng lên một chén nước vàng óng ánh cho nó uống.
Đây là Mạnh Bà trong truyền thuyết, cùng canh của bà ta.
Bên cạnh cái bàn trà của Mạnh Bà, có một cái thạch đài cao ba tầng, bên trên cùng viết ba chữ to “Vọng hương đài”
Những con quỷ hồn đi ngang qua, sau khi uống canh Mạnh Bà, đều đứng bên cạnh Vọng hương đài mà nhìn ra xa xa một lúc, có than ngắn thở dài, hoặc khóc lóc thảm thiết, có thậm chí là không muốn đi tiếp, liền bị quỷ sai mạnh mẽ kéo đến bên chỗ Mạnh Bà, ép uống canh Mạnh Bà, sau đó kéo lên cầu Nại Hà.
Cầu Nại Hà là một cây cầu hình vòm được xây từ bạch ngọc, một một khối đá lớn tản ra tia sáng màu đồng cổ, ở một bên cầu, ở trên có viết một hàng chữ viết qua la.
Tiểu Mã cũng không có việc gì làm, đứng đó mà phân biệt cả lúc lâu, mới nhận ra đây là một bài thơ: Trên cầu Nại Hà, thị phi không độ Vọng Xuyên hà, tam sinh thạch không có đúng sai, Vọng hương đài bên cạnh Mạnh Bà.
Lạc khoản: Thôi Tử Ngọc viết.
“Thôi Tử Ngọc là ai?”
Tiểu Mã tò mò hỏi Qua Qua.
“Đó là đại phán quan Thôi Phủ Quân, nghe nói bài thơ này là lúc hắn vừa mới được thụ phong, lần đầu tiên đi vào âm phủ, nhìn thấy đủ loại luân hồi, cảm xúc dâng trào mà viết xuống bài thơ này, giống như là tuyên khắc thành thần thư, liền lưu lại nơi này vĩnh viễn.”
Tiểu Mã lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu thơ kia, rồi nhìn khối cự thạch phát ra ánh sáng nửa trong suốt kia, liền biết nó là Tam Sinh thạch trong truyền thuyết.
Lúc này, có một cái bóng người có dáng dấp cao gầy đi đến bên cạnh Vọng Hương đài, như thường lệ quỷ sai đi theo cùng hắn dừng lại, chờ hắn bước lên Vọng Hương đài, không ngờ quỷ hồn kia nhàn nhạt nói: “Con ta đang ở phía sau, trong nhà lại không còn thân nhân nào, cũng không có gì để nhìn.”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy âm thanh nói chuyện này, trái tim liền run rẩy, thiếu chút nữa không giữ vững được thân hình, kêu lên đối với quỷ hồn nọ “Cha!”
Quỷ hồn kia cũng không có động đậy, chờ một lát, rồi khe khẽ thở dài “Thiếu Dương.”
Diệp Thiếu Dương lập tức thi triển thân pháp bay vọt đến, quỷ sai đang ở bên quỷ hồn kia lập tức chắn trước người, lạnh lùng nói “Người cùng quỷ không thể thân cận, Diệp thiên sư tự trọng!”
Diệp Thiếu Dương đứng lại, nhìn bóng dáng của phụ thân, mà lần nữa kêu lên “Cha!”
, nước mắt chảy ra như suối, sau đó không màng tất cả hậu quả mà vọt lên, muốn nhìn thấy mặt phụ thân.
Nhưng trong nháy mắt hắn bước tới, phụ thân hắn lại vươn tay đẩy lại đây, liền có một cổ quỷ khí hình thành kết giới, đem hắn ngăn lại.
Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, phụ thân sao lại có tu vi nhất định? Một giây sau, thân ảnh phụ thân mờ nhạt dần, biến thành một quỷ ảnh nửa trong suốt, sau đó quay người lại, Diệp Thiếu Dương cảm giác được phụ thân đang chăm chú nhìn mình, qua một lúc lâu, thanh âm trầm thấp vang lên “Thiếu Dương, ngươi đã trưởng thành rồi, rất tốt.”
Diệp Thiếu Dương phịch một tiếng quỳ xuống trên đất, nước mắt tuôn ra giàn giụa.
Hắn thở dài một hơi, rồi chậm rãi nói “Chuyện của con đã trải qua mười mấy năm nay, ta đều biết hết, con trước mắt đã là thiên sư, thật là tốt, con còn có sứ mệnh của mình, cho nên, con vẫn là không cần nhìn thấy ta”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hỏi “Vì sao?”
“Con và ta là người và quỷ, duyên phận phụ tử đã hết, con là thiên sư, theo quỷ củ … không thể gặp lại quỷ hồn người thân, ta không thể để con tự làm hỏng quy củ, tự hủy hoại tương lai của mình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...