Diệp Thiếu Dương chạy như bay đến dưới cửa thành, mới phát hiện ra không có ai thủ ở đó cả, quỷ hồn đang tự do ra vào, trang phục cổ trang hiện đại đều có cả, mỗi con quỷ đều mang trước ngực một khối mộc bài màu xanh mơn mởn, cho thấy bọn quỷ có thân phận quỷ dịch.
Diệp Thiếu Dương tùy tay bắt lấy một tên, hỏi vì sao dưới thành không có một ai thủ vệ, nghe nó trả lời, lúc trước có người mạnh mẽ xông vào Phong Đô thành, thủ vệ đều đang đuổi bắt, đi về hướng Uổng Tử thành.
“Uổng Tử thành ở phía bên phải của Minh Vương đại điện, đi!”
Diệp Thiếu Dương một bước chạy thật xa đi vào, Tiểu Mã cùng Qua Qua theo sát phía sau, sau khi vào thành, chạy dọc theo bức tường thành mà đi về phía bên phải, Tiểu Mã vừa chạy vừa quay đầu nhìn vào trong thành mà xem, cảm giác có chút giống như cung điện xa xưa, nơi nơi đều là nhà cửa xưa cũ, đối diện với cửa thành có một con đường bằng đá xanh, ở nơi cuối còn đường có một cái bậc thang, có ít nhất mấy chục bậc có màu đỏ thắm, ở trên cao đó có một cái cung điện mái cong gác kiều.
“Đó là gì vậy?”
Tiểu Mã chịu không được tò mò hỏi.
“Đại điện Minh Vương.”
Qua Qua nói “Không hỏi nữa, tí nữa đến Uổng Tử thành, đến lúc rồi còn phải đánh nhau, ngươi nên trốn xa một chút.”
“Trốn? Dựa vào cái gì, ta đây chính là thiên sư đó!”
Tiểu Mã phất tay áo, tức giận nói.
Qua qua trợn ngược mắt, nhưng cũng không nói gì.
Đi dọc theo bức tường hơn mười phút, lúc sau đi qua một cái cổng vòm nhỏ rồi ra ngoài, bên ngoài là từng hàng nhà cửa, hình dáng đều là giống nhau, trên cửa còn còn có treo bảng hiệu, ở trên đó còn có viết hoa con số nhà, tổng cộng có mười hàng nhà cửa, mỗi một hàng dài đều nhìn không thấy nơi cuối, Tiểu Mã nhìn đại một cái nhà, trên đó ghi “Chín ngàn chín trăm ba mươi mốt”
, lập tức giật bắn cả mình: Tổng cộng có mười hàng, cái hàng đầu này chưa gì đã hơn chín ngàn, đến tột cùng là có bao nhiêu căn phòng? Từ mặt sau của hàng cuối cùng, truyền ra âm thanh ồn ào huyên náo, Diệp Thiếu Dương lập tức chạy nhanh qua đó, từ một hàng nhà cửa rồi chuyển ra mặt sau, rồi đuổi kịp một đống quỷ sai đang từ đối diện đi tới, một đám đều đầu đội nón đen, mặc áo đen, bên hông đang đeo một cái đai giống như mãng xà, trên đó còn treo một cái Câu Hồn tác giống như của Diệp Thiếu Dương.
Từ cách ăn mặc của bọn họ, thì nhìn ra được bọn họ là quỷ sai có cấp bậc tương đối cao.
Nhìn thấy ba người Diệp Thiếu Dương, bọn quỷ sai này lập tức cảnh giác lên, tên cầm đầu đang đánh giá trên dưới ba người, lấy xuống Câu Hồn tác, lạnh giọng quát lên “Mấy cái sinh hồn kia, tới nơi này để làm gì!”
Diệp Thiếu Dương móc ra thiên sư bài, kích sáng lên, rồi chắp tay nói “Mao sơn thiên sư Diệp Thiếu Dương, đang truy kích hai con lệ quỷ ở nhân gian, đã đi vào nơi này, xin hỏi vài vị sai gia, có hay không nhìn thấy bọn chúng?”
Vừa nghe hắn nói là thiên sư, sắc mặt mấy người lập tức hòa hoãn xuống, tên cầm đầu thu hồi Câu Hồn tác đeo lại bên hông, chắp tay “Diệp thiên sư, đám lệ quỷ nhân gian kia đã xâm nhập vào Luân Hồi ty, chúng ta là thủ vệ của Uổng Tử thành, cũng không có tiện đi vào, nên đành phải trở về báo cáo.”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi “Cái gì, bọn chúng đã xông vào Luân Hồi ty!”
Luân Hồi ty chủ quan luân hồi tam giới, chính là địa phương trọng yếu nhất của tam giới, lỡ như xuất hiện sai lầm gì, sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn, khi chưa được sự cho phép, ngay cả quỷ sai của địa phủ cũng tuyệt đối không được đi vào, Diệp Tiểu Thước hắn lại dám xông vào Luân Hồi ty, quả thật là thiên địa bất dung, căn bản là không còn đường sống.
Tên quỷ sai kia nói “Đúng vậy, bọn chúng vốn là tính tới Uổng Tử thành cướp lấy một con quỷ hồn, chúng ta liều chết ngăn cản, sau đó lại được Chuyển Luân Vương đặc phê cho hắn làm quỷ hồn đầu tiên được đầu thai, phái người đưa vào luân hồi đạo, nhưng mấy tên không muốn sống kia lập tức liền đuổi theo, chúng ta lại không tiện đi vào, cho nên phải trở về đại điện, hiện tại do Tam Pháp Vương mang theo quỷ sai của luân hồi ty đang ngăn cản.”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy vậy, lòng nóng như bị lửa đốt, cũng không có kịp chào hỏi, mà chạy nhanh đến phương hướng của luân hồi ty, Tiểu Mã cùng Qua Qua liền chạy theo hắn, chạy một hơi nhanh chóng đến dưới tường vây của Uổng Tử thành, nhìn thấy một cổng vòm, đi vào đó, đối diện là một rừng cây hoang dã, cây cối dày đặc, có một con đường được lắp đá phiến thẳng tắp, đi thông đến một kiến trúc hình dạng đình đài, nhưng là so với đình đài bình thường thì lớn hơn rất nhiều, chỉ có một tầng, nhưng ở trên lại là một tòa khung đỉnh cao lớn, cũng không có nguồn phát sáng, nhưng tòa đình đài này toàn thân phát ra một loại ánh sáng thần thánh nhu hòa.
Tiểu Mã cũng theo Diệp Thiếu Dương chạy như điên đi qua, sau đó gương mắt lên mà đánh giá, chỉ thấy ‘đình đài’ này phía trên có treo một cái biển màu đỏ, ở trên đó viết bốn cái chữ vàng to lớn: “Vào Sinh Ra Tử”
nhìn qua cũng không hiểu có ý gì, sau lại nhớ đến nơi này là Luân Hồi ty, từ nơi này mà đi ra ngoài là đầu thai, cho nên là sinh, còn quỷ đi vào Luân Hồi ty, đều là người chết ở nhân gian, tự nhiên là tử, như vậy mà suy ra, bốn chữ này cũng thật là có ý tứ.
Bốn gã quỷ sai mặc áo vàng, đang đứng gác ở hai bên trái phải của đình, một đám con mắt đều toàn là màu đen, nhìn qua thật là hung thần ác sát.
Diệp Thiếu Dương vừa đi đến trước mặt họ, thì liền bị họ biểu tình hung tợn mà ngăn lại.
Diệp Thiếu Dương lấy ra thiên sư bài, nói ra giản lược ý đồ mà đến, sau khi bốn tên quỷ sai nghe xong, một tên thản nhiên nói “Ngươi là thiên sư nhân gian, cũng nên rõ ràng chuyện này, đây là trọng địa chuyển luân có đi mà không có về, chỉ có thể tiến mà không thể lùi, đây là con đường đi thẳng đến lục đạo luân hồi, ngươi còn chưa muốn đi luân hồi chứ?”
Diệp Thiếu Dương đang rất nóng lòng, nên lạnh lùng nói “Chuyện này có quan hệ trọng đại, lỡ như quỷ hồn kia bị lệ quỷ nhân gian bắt đi, hậu quả không thể nào tưởng tượng được.”
Tên quỷ sai hừ lạnh rồi nói “Tam Pháp Vương đang ở bên trong tru sát bọn đạo chích đó, một chút nữa liền bắt được, không cần một tên pháp sư như ngươi lo lắng, chúng ta là phụng mệnh mà làm việc, chính là trấn thủ ở nơi này, bất cứ là ai cũng không được xông vào!”
Diệp Thiếu Dương dùng tia kiên nhẫn cuối cùng nói “Nếu chỉ là bọn đạo chích thông thường, thì không có khả năng đánh đến tận nơi này, càng không có cái can đảm đó, ta biết là Tam Pháp Vương lợi hại, nhưng lỡ như bọn nó bắt được quỷ hồn, việc này quan hệ trọng đại, ta chỉ là đi hỗ trợ mà thôi, chẳng lẽ thân phận ta là pháp sư nhân gian, ngươi còn không tin được?”
Quỷ sai nhàn nhạt nhìn hắn, có chút kinh thường cùng đắc ý nói “Thiên sư đạt được thật không dễ, trên nhân gian cũng không có mấy cái, Thôi Phủ Quân có thể thu ngươi dưới trướng, Tần Quảng Vương, cùng Diêm La Vương cũng có thể thu ngươi dưới trướng, nhưng ngươi đừng quên, Luân Hồi ty là nha môn trọng yếu nhất của Âm ty, ta không thể cho phép, cũng không muốn, bản tôn đứng ở nơi này, ngươi có dám xông vào hay không?”
Tiểu Mã nghe thế, nhịn không được phát điên trong người, nổi giận mắng: “bản tôn cái con mẹ ngươi, ngươi đứng đây, chúng ta cũng xông vào đó?”
“Lớn mật!”
Quỷ sai hét lớn một tiếng, một ngụm quỷ khí phun ra, liền bắn thẳng về Tiểu Mã.
Đối với Diệp Thiếu Dương là thiên sư, hắn còn có nhiều cố kỵ, nhưng đối với một con quỷ hồn mà dám mạo phạm, lại còn đang ở nơi Âm ty nữa, nên phẫn nộ không chút chần chờ nào, liền trực tiếp ra tay.
Trong nháy mắt quỷ khí sắp đánh trúng Tiểu Mã, một đạo linh phù màu tím bay tới, đem quỷ khí chấn vỡ, tên quỷ sai kia sửng sốt, quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Dương quát “Ngươi dám động thủ với bản tôn!”
“Đừng có mà chụp mũ.”
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói “Ta biết trách nhiệm của các ngươi, nên không trách các ngươi, nhưng ta cũng có trách nhiệm của mình, cần phải đi vào, đắc tội!”
Cái hắn gọi là ‘trách nhiệm’, là một người con có trách nhiệm với phụ thân của mình: phụ thân đã chết, mà vong hồn bởi vì sự việc của mình mà bị liên lụy đến, chính mình tuyệt đối không thể để cho phụ thân chịu một chút thương tổn nào, nếu không thật uổng cho là một con người.
Tại phần tình cảm này, cho dù là thiên địa đại đạo cũng đều là việc thiện, bất luận cái luật pháp gì của Âm phủ đều là rắm thối!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...