Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn nói “Sao có chuyện gì không đúng à?”

“Đây không phải là đồ vật của dương gian sao, như thế nào lại có thể đem xuống được âm phủ?”

Diệp Thiếu Dương nói “Thế đồ đang mặc trên người ngươi không phải là đồ dương gian sao, vì cái gì có thể mang được xuống đây?”

Tiểu Mã ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn trên người mình nói “À đúng thế, vì sao vậy?”

Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa giải thích “Sau khi ngươi chết, thì đồ vật gần sát với thân thể đều có thể đưa tới âm phủ, nhưng cũng là thay đổi lại một hình thức tồn tại khác, hơn nữa ta là thiên sư, ta có thể mang theo rất nhiều đồ vật tiến vào, bằng không một đống pháp khí của ta thì làm sao bây giờ, chả lẽ tới âm phủ dùng đôi bàn tay không đấu với bọn chúng à?”

Tiểu Mã nhìn thân thể của mình, có cảm giác như là đã trải qua mấy đời, thở dài “Dĩ nhiên là ta đã thành quỷ hồn…..”

Lần đầu tiên đi vào âm phủ, cảm nhận được tất cả dưới đây, đối với Tiểu Mã mà nói thì có một loại cảm giác thật là quái dị, trong đó còn mang theo một cảm giác ngạc nhiên.

Diệp Thiếu Dương mang hai người nhanh chóng đi xuyên qua rừng cây, đối diện xuất hiện một con sông, nước sông xanh biếc, phản xạ lại ánh trăng, nhìn qua thật là âm u, có chút thật là dọa người.

Qua Qua nhìn thấy đã kêu lên “Đã tới Âm thủy hà rồi, tới nơi này là ta có thể tìm được rồi!”

Quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương “Lão đại đi nhanh, dọc theo con sông này đi một hơi đến hạ du, đi qua một cây cầu, là tới phía bờ nam của âm thủy hà rồi, cách đó không xa là Uổng Tử thành.”

Diệp Thiếu Dương lập tức bước nhanh hơn, Tiểu Mã đi phía sau, nhìn trái nhìn phải, nói “Mọi người đều nói sau khi chết trước là đi Hoàng Tuyền lộ, rồi qua cầu Nại Hà đúng không, đây là Hoàng Tuyền lộ à?”

Qua Qua quay đầu lại nói “Không phải, Hoàng Tuyền lộ là sau khi người chết đi, còn đây là lão đại dùng pháp lực của thiên sư mà mở ra cửa phụ.”


Thấy hắn còn khó hiểu, lại bổ xung thêm một câu “Thì cũng giống như cổng chính, còn chúng ta thì hiện tại đang đi vào một cái cửa hông, lý giải như vậy ngươi hiểu rồi chứ.”

Tiễu Mã gật gật đầu, đang đi bên bờ sông, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “Phanh”

, một con gì đó có chút giống như con giun từ trong sông nhảy ra, mở ra cái mồm to đầy máu, nhào về phía hắn, cái miệng mở ra giống như hình cánh hoa bốn cánh, răng nanh đầy miệng, nhìn qua thật là khủng bố.

Con quái vật này còn chưa có tới trước mặt, đã bị Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn tác quất cho một phát, bay trở về lại trong nước.

“Thứ gì vậy!”

Tiểu Mã vội vàng lui lại bên cạnh mấy bước, âm thanh kinh sợ hỏi.

“Là một con tinh quái mà thôi”

Diệp Thiếu Dương vừa mới nói hết lời, thì nơi mà con tinh quái lúc nãy rơi xuống, nổi lên từng tầng bọt sóng.

Tiểu Mã thì nghĩ chỉ là sóng nước, kết quả là nghe thấy một trận thanh âm quỷ khóc sói tru, từ dưới sông truyền đến, nhìn kỹ lại thì, lập tức kinh sợ đến nỗi hai chân muốn nhũn ra: Làm gì có bọt sóng nào, mà là có một ít quỷ quái có bộ dạng khủng bố, đang ở trong sông không ngừng phập phồng, một đám đều dùng ánh mắt oán độc mà nhìn mình, tựa như là muốn đem mình nuốt sống.

Nhưng là nước sông đối với chúng nó nhưng một cái võng vô hình trói buộc, cho dù chúng nó có vọt cao đến đâu đi nữa, thì tầng ngoài của nước sông luôn luôn ở trên đầu nó, rồi lại chìm xuống, lại một lần nữa nhảy lên, lần lượt làm nhưng chỉ là tốn công vô ích, không thể nào đột phá được trói buộc của nước sông.

“Đây, là có chuyện gì vậy?”


Tiểu Mã còn chưa có gặp qua loại trường hợp quỷ dị này, kinh sợ hỏi.

“Những thứ này đều là hồn hà, là bị Hà Bá phong ấn địa ngục u hồn trong con sông âm thủy hà, dùng để chia cách hai bờ sông âm thủy hà”

Diệp Thiếu Dương không có tâm tình để nói chuyện, Qua Qua lập tức thành người hướng dẫn, giải thích cho Tiểu Mã “Nhưng bất kỳ hồn phách gì muốn đi qua sông, đều bị chúng nó tìm cách đẩy ngã xuống sông rồi xé nát.”

Tiểu Mã nghe thế thì kinh hãi, hỏi “tại sao lại để chuyện này sảy ra? Không có ai quản chuyện này sao?”

Qua Qua trừng mắt nhìn hắn “Quỷ vực lớn như vậy, cô hồn dã quỷ có nhiều vô số, âm ty sao có thể quản tới đây, trong sông này vừa hay có hồn hà, có thể đem quỷ vực chia ra làm hai nửa, bọn họ chỉ cần phái binh bảo vệ đầu cầu, không cho quỷ hồn tùy tiện đi qua là được.”

Tiểu Mã lại hỏi “Bờ nam Âm thủy hà cùng với bờ bắc, có gì khác nhau sao?”

Qua qua cười hắc hắc “Bờ nam thì do âm ty quản lý, còn bờ bắc sao, hắc hắc ….

ngươi vẫn là không nên biết.



Tiểu Mã còn muốn hỏi cho rõ ràng nữa, đột nhiên lại cảm giác được dưới bụng mình có chút nóng lên, vì thế bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, dò hỏi hắn chính mình là đang bị sao đây.

Diệp Thiếu Dương nghe thế thì cả kinh, bắt lấy cổ tay của hắn, dùng cương khí cảm giác một chút, kết quả thấy huyệt khí hải của hắn mở ra, theo sự hô hấp của hắn mà không ngừng hấp thu oán khí đang phiêu phù nhẹ nhàng ở trong không khí.


Trong lòng liền kinh hãi, Tiểu Mã, hắn ở trên Dương gian thì hấp thu cương khí, đến âm phủ thì hấp thu oán khí, chẳng lẽ là do thể chất linh môi giới của hắn, mạnh mẽ đến nỗi có thể âm dương nhị khí cùng song tu với nhau sao? Lập tức hỏi “Ngươi cảm giác thế nào?”

Tiểu Mã thở hỗn hển, nói “Thì thấy là cơ thể cảm giác có chút trướng lên, cảm giác cả mình tràn đầu sức mạnh, dường như muốn tìm người xả hết.”

Nói xong rồi quay đầu nhìn Qua Qua.

Qua Qua bị hắn nhìn mà sửng sốt, “Nhìn ta làm gì, muốn nghĩ cùng ta đánh nhau à, ngươi mà dám động thủ, ta liền đem ngươi ném xuống âm thủy hà!”

Tiểu Mã liền ngậm miệng, nhanh chóng dời đi ánh mắt.

Đi được không bao xa, thì phía trước bay đến một ít quỷ ảnh có hình thái khác nhau, có con thì cả người sưng vù, có con thì chỉ là một bộ xương khô, quần áo bị phá nát bao lại toàn thân, từ xa xa thổi tới.

“Phía sau cũng có!”

Qua qua thấp giọng nhắc.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã xoay người lại nhìn, trừ bỏ ở bên ven sông, còn mấy phương hướng khác đều có cô hồn dã quỷ liên tục bay tới.

“Đây là có chuyện gì!”

Tiểu Mã hỏi.

“Chúng ta là sinh hồn, trên người có dương khí, nên đưa chúng nó tới nơi đây.”

Qua Qua nói “Hồn phách của bọn nó không được đầy đủ, nên đầu óc không được bình thường, nên rất là phiền toái.”

Diệp Thiếu Dương cũng không có thèm nhìn tụi nó, tiếp tục đi về phía trước, bọn cô hồn dã quỷ cũng tăng nhanh tốc độ mà bay tới, sau đó tập kết lại phía trước, ngăn trở đường đi tới của ba người.


Tiểu Mã chăm chú nhìn lại, bọn cô hồn dã quỷ này hình dạng gì cũng có, trên mặt có sinh dòi, có con thì trong mắt chảy máu, có con thi trên đỉnh đầu mang theo một cục gạch, có con thì không biết bị cái gì xé ra, chỉ còn lại có nửa thân thể, nội tạng mà sắc rất là rực rỡ ở bên trong đang vặn vẹo bên nhau, chậm rãi mấp máy, nhìn qua thật là ghê tởm.

“Đệch, bọn này không cần phải trực tiếp hóa trang mà có thể tham gia Halloween.”

Tiểu Mã che miệng nói.

“Ít nói nhảm đi, lo rải tiền!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nói với Tiểu Mã.

Tiểu Mã sửng sốt, đến lúc này mới biết được vì sao mà mình phải ôm một đống tiền giấy, thì ra là dùng ở nơi này, vì thế nắm lên một ít tiền giấy rải ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương lấy ra Kinh Hồn linh, lay động chuông, nói “Thiên sư mượn đường, thức thời thì lấy tiền mà lên đường, không được ngăn cản!”

Nói xong, thì rất nhiều cô hồn dã quỷ tiến lên, từng người nhặt lên ít tờ tiền giấy, rồi phiêu phiêu rời đi, nhưng còn khoảng một nửa sau khi nhặt tiền giấy vẫn đứng lại đó, nhìn Diệp Thiếu Dương cười giả tạo.

“Lại cho bọn nó thêm một ít!”

Diệp Thiếu Dương ra lệnh.

Tiểu Mã đành phải đem một ít tiền giấy rải ra ngoài, mắng “Mau mà nhặt tiền đi đi, đừng có mà ở chỗ này chặn đường, bằng không giết chết hết các ngươi!”

Lại có một ít con quỷ cầm tiền, vừa lòng rồi đi.

Nhưng vẫn là có mấy con quỷ đứng ở phía trước không đi, có một con tham lam bước lên, xoa xoa hai tay cười “Tiền chúng ta cũng muốn, nhưng các ngươi là từ dương gian đến, trên người có mang theo dương khí, cho chúng ta hút vào một ngụm, chỉ một ngụm thôi, rồi chúng ta lên để cho các ngươi đi…..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui