Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân





Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta nữa, vẽ một tấm Địa Hỏa phù giơ lên phía trên mặt nữ thi, mái tóc che phủ trên khuôn mặt nữ thi vừa mới gặp lửa dường như có sinh mệnh, từ động rút trở về.

Diệp Thiếu Dương cầm Địa Hỏa phù hơ trên mặt nữ thi một lát nữa để cho đám tóc rút ra khỏi tai, mũi, miệng của cô. Đám người Tiểu Mã lập tức tiến lại gần quan sát, cũng bởi vì có bộ tóc che chắn nên khuôn mặt nữ thi được bảo tồn tốt hơn so với thân thể. Chưa nói tới chuyện trông rất sống động, có thể nhìn ra khi còn sống cô là một nữ nhân xinh đẹp.

“Haiz, thật là đáng tiếc …” Tiểu Mã cảm thán.

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống bên cạnh nữ thi, mở hai mí mắt cô ra, đám người Tiểu Mã vừa liếc nhìn liền cảm thấy da đầu run lên: dưới mí mắt cô không thấy tròng mắt đâu, chỉ có một đống tóc rối rắm nằm trong đó.

Diệp Thiếu Dương nhướng mày, lập tức mở miệng cô ra, kết quả cũng toàn là tóc, giống như những con giun đang lúc nhúc trong miệng rồi chui vào kẽ răng cô.


Một màn này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa thì nôn mửa.

Diệp Thiếu Dương kiểm tra lỗ mũi và hai tai nữ thi thì phát hiện tóc đã lấp đầy bên trong, trầm ngâm nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là một loại Mao Nhân Cổ, người trúng cổ sẽ xảy ra hiện tượng lông, tóc mọc ngược, cũng có nghĩa là lông và tóc trên toàn thân sẽ mọc bên trong thân thể chứ không mọc ra ngoài!”

Mọi người vừa nghe xong liền hai mặt nhìn nhau, không dám tin tưởng trên thế giới này còn có chuyện tình ly kỳ đến thế. Có điều sự thật ở ngay trước mắt, không tin cũng không được.

Tiểu Mã thì thào nói: “Lông tóc mọc ở bên trong… Cảm giác chắc chắn rất khó chịu”

“Tất nhiên là khó chịu rồi!”. Diệp Thiếu Dương nói tiếp “Mới đầu thì vô cùng ngứa ngáy nhưng nhìn bên ngoài sẽ không thấy điều gì khác thường, đợi đến khi người trúng cổ cảm thấy đau đớn thì nội tạng đã bị lông tóc xuyên thấu, cách cái chết cũng không còn xa!”. Diệp Thiếu Dương chỉ nữ thi trước mặt rồi nói: “Các người mở bụng cô ta ra xem đi, có phải trong bụng đều là lông tóc mọc kín lục phủ ngũ tạng hay không?”.

Tiểu Mã lắc đầu liên tục “Không cần kiểm tra đâu, hại não lắm, bây giờ tôi đã cảm thấy ớn lạnh rồi, nếu còn nhìn nữa chắc ba ngày ăn không ngon mất.”.

“Các ông ơi tới nhìn xem, cô gái này trông có giống vợ của Trụ Tử thôn chúng ta đã mất tích hay không?”. Một cán bộ thôn vừa nhìn thấy nữ thi thì thốt lên.


Ông ta vừa nói xong thì mấy cán bộ thôn còn lại liền vội vàng đi tới, cẩn thận đánh giá khuôn mặt nữ thi, cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng đây là con dâu của Lý gia.

Trưởng thôn Lý Lão Tinh thở dài một hơi: “Người phụ nữ này là người ở thôn Bắc Thiện Vượng, dáng dấp cũng gọi là xinh đẹp, sau đó gả cho Trụ Tử thôn chúng tôi được bốn, năm năm thì đột nhiên mất tích vào hai, ba năm trước, gia đình hai bên tìm kiếm rất nhiều ngày nhưng không có chút manh mối. Có lời đồn cô ta đã theo tình nhân bỏ trốn, cả nhà Trụ Tử trong hai năm đó không thể ngẩng đầu lên với mọi người trong thôn, hóa ra cô ta bị người hại chết rồi chôn ở đây…”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta rồi nói tiếp: “Có phải cô ta mất tích trước khi thôn các ông xảy ra chuyện cương thi làm loạn hay không?”

Lý Lão Tinh nhíu mày nhớ lại, không đợi ông ta mở miệng thì đằng sau đã có một cán bộ thôn lên tiếng: “Không sai, tôi còn nhớ rất rõ, vợ Trụ Tử vừa mất tích mấy ngày, trong thôn liền xuất hiện cương thi!”

Tiểu Mã nắm chặt hai tay, tức giận nói: “Chắc chắn là do tên tạp chủng mặt rỗ kia làm, y cố ý thả cương thi ra hại người, sau đó lại giả mạo pháp sư đến làm phép, lừa gạt lòng tin của mọi người. Thực chất y lén lút hại chết cô gái này rồi chôn tại đây, sau đó còn mặt dày nhờ mọi người giúp đỡ, công khai di chuyển cây tới để trồng. Này ông già, các ông đã bị lừa gạt mà còn giúp người ta kiếm tiền nữa đấy!”.

Người nông dân vốn thật thà chất phác, cho nên đám người Lý Lão Tinh sau khi biết mình trở thành đồng lõa thì đều cúi đầu, lộ ra vẻ mặt áy náy.


Diệp Thiếu Dương nói: “Không biết không có tội, các người đi thông báo cho người nhà của người chết đến đây nhận xác đi, trả lại thanh danh cho người ta, xem như là đền bù đôi chút!”.

Lý Lão Tinh lập tức sắp xếp hai người xuống núi thông báo cho gia đình Trụ Tử.

Diệp Thiếu Dương lại bảo Tiểu Mã lấy điện thoại ra chụp nhiều tấm ảnh từ các góc độ khác nhau gửi đến cho Tạ Vũ Tình. Chuyện này có liên quan đến án mạng nên để bên cảnh sát xử lý.

Tiểu Mã trông thấy đám lông tóc đang lúc nhúc trong miệng và hốc mắt nữ thi thì hoảng sợ không thôi, liền hỏi Diệp Thiếu Dương: “Bây giờ làm gì?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát rồi nói: “Đây không chỉ đơn giản là Mao Nhân Cổ, tôi cũng không hiểu biết nhiều về cổ trùng, nhưng cũng biết được cổ trùng của Mao Nhân Cổ lợi dụng máu thịt trong cơ thể người để sinh trưởng, giống như ký sinh trùng vậy. Sau khi người chết, máu thịt bị thối rữa, nó phải tìm kiếm ký chủ khác hoặc là sẽ cùng chết với ký chủ. Có điều cô ta đã chết hai năm nhưng thi thể vẫn không bị thối rữa, cho nên tôi nghĩ rằng đám lông tóc này vẫn còn sống, chắc chắn ở đây có vấn đề. Để tôi thử xem sao!”.

Nói xong hắn lấy từ trong túi đeo lưng ra một viên đá lưu huỳnh nhét vào trong một lá bùa, xếp lá bùa thành hình kim cương, suy nghĩ một chút rồi nhổ mấy sợi tóc trên đầu mình xuống quấn lên trên viên đá, sau đó nhét vào miệng nữ thi, niệm Địa Hỏa chú.

Địa Hỏa phù bao bọc bên ngoài viên đá lưu huỳnh bốc cháy tạo thành một đám khói vàng, không ngừng thổi đến thất khiếu của nữ thi.

Đám tóc kia dường như gặp phải khắc tinh, không ngừng vặn vẹo, nhanh chóng rút lui vào trong cơ thể. Thân thể nữ thi cũng run rẩy theo chúng một cách đáng sợ.


Đám người Lý Lão Tinh nhanh chóng lùi ra xa khỏi nữ thi, hai mặt nhìn nhau, xác chết sống lại?

Diệp Thiếu Dương lại đứng yên tại chỗ, dùng tay trái giữ chặt hai cánh tay của nữ thi, tay phải gập lại thành Phụng Nhãn Quyền điểm lên bảy đại quỷ huyệt dọc theo cơ thể của cô ấy. Nữ thi ngay lập tức há rộng mồm, thè lưỡi như muốn nôn ra vật gì đó.

Tay phải Diệp Thiếu Dương chế trụ ở phía dưới cổ nữ thi cách khoảng một thước ba tấc, phóng ra cương khí tiến vào trong cơ thể cô ấy. Hắn muốn bức cổ linh kia ra ngoài, tuy nhiên nữ thi há mồm nôn ói chỉ một chút rồi khép lại. Diệp Thiếu Dương cảm thấy có một vật đang nhanh chóng chui từ cổ họng nữ thi xuống dưới bụng rồi tiến vào một chỗ nào đó.

Bụng nữ thi bỗng chốc căng phồng lên cho tới khi trông như phụ nữ mang thai thì dừng lại.

“Không xong!”. Diệp Thiếu Dương đứng phắt dậy sững sờ nhìn cái bụng căng phồng, ban đầu hắn dự định bức cổ linh chui ra từ miệng nữ thi rồi dùng Xá mệnh phù giết chết. Không ngờ cổ linh có linh tính quá mạnh, không dám chui ra lại chui ngược vào một góc nào trong bụng của cô ấy. Nơi đó nhất định có thứ gì khiến nó có thể ẩn náu an toàn, nó vừa mới tiến vào, cương khí mà hắn xuất ra đã không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa.

“Tôi hiểu rồi!”. Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thì thào nói: “Trong bụng cô ấy có một năng lượng mà khiến thân thể trải qua hai năm vẫn không bị thối rữa, cổ linh cũng không chết, không biết thứ này rốt cuộc là gì?”

“Có phải là một đứa trẻ hay không?”. Tiểu Mã chưa dứt lời đã bị Diệp Thiếu Dương liếc xéo một cái, gãi đầu nói: “Tại tôi thấy sao nói vậy mà, ai mà biết là nói bậy! Tiểu Diệp tử, thay vì cậu làm như vậy thì rạch bụng của nữ thi ra đi, như thế không phải sẽ rõ ràng hơn sao?”.

“Cậu nói dễ quá, mới nãy tôi cũng mạo hiểm nhưng không ngờ linh tính của nó quá mạnh, cũng may là nó sợ tấm phù của tôi, không dám liều mạng với tôi cho nên kiếm một chỗ để trốn. Bây giờ mà tôi có rạch bụng của nữ thi ra, nó cũng chưa chắc dám đối đầu với tôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui