Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân





Diệp Thiếu Dương nghe xong bèn nói: “Vậy thì ngại quá!”.

Ô Mai khoát tay nói: “Anh đừng khách sáo, thôn trưởng giao cho bọn em phục vụ các anh chu đáo. Chỉ cần hồ chứa nước có thể khôi phục lại như trước đây thì một con lửng này có đáng gì chứ!”.

Diệp Thiếu Dương khẽ cười, cô gái này cũng quá thật thà, những lời như vậy mà cũng có thể nói ra, tuy nhiên lại không gây phản cảm cho mọi người.

Chu Tĩnh Như rất có hảo cảm với cô gái thẳng thắn như vậy, liền kéo cô ta ngồi xuống cùng ăn cơm. Dù thức ăn trên bàn không nhiều nhưng đều là đặc sản địa phương, mà tay nghề của Ô Mai cũng rất tốt cho nên ba người vui vẻ ăn uống thoải mái.

Sau khi ăn xong, Ô Mai pha rót một bình trà cho bọn họ, ngồi xuống nói chuyện.

Chu Tĩnh Như có thói quen vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, thế nhưng nơi này không có điểm tâm. Cô liền lấy từ trong túi xách ra mấy viên sô cô la Ferrero chia cho mọi người.


Ô Mai ăn xong một viên liền khen ngon: “Đồ thành phố cái gì cũng tốt, ngay cả sô cô la cũng ngon như vậy, còn ngon hơn cả kẹo sữa mà thôn bọn em bán. Sô cô la này bao nhiêu tiền một viên vậy chị?”.

Chu Tĩnh Như nghĩ một chút rồi nói: “Chị mua cả hộp nên cũng không rõ lắm, chắc khoảng 50 tệ một viên, chị tùy tiện mua ấy mà, cũng không đắt lắm đâu!”.

Ô Mai tròn mắt ngạc nhiên, suýt chút nữa đã phun viên sô cô la ra ngoài, cô giật mình nói: “Không phải chứ, một viên sô cô la còn đắt hơn cả con gà mái?”. Chợt nghĩ đến mình vừa ăn một viên sô cô la ngang với ăn một con gà, cô liền không dám nuốt xuống.

Uống xong vài hớp trà, Diệp Thiếu Dương đề nghị đi tới gần hồ chứa nước xem một lát. Hắn liền gọi điện thoại cho Lý Lão Tinh bảo ông ta mau tới đi chung, dù sao mình cũng có vài chuyện cần ông ta giải đáp.

Diệp Thiếu Dương trở về phòng chuẩn bị pháp khí, sau khi đi ra liền thấy Chu Tĩnh Như đang đứng ở phòng khách, trông dáng vẻ cô có chút khó xử, cô nhíu mày nói: “Thiếu Dương ca, thật ngại quá, công ty em có chút việc gấp cho nên em phải quay về xử lý, không thể đi cùng anh được rồi!”

Diệp Thiếu Dương lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề, bởi vì cô ở đây hay không cũng không có việc gì.

Chu Tĩnh Như dặn dò hắn vài câu rồi chốt lại: “Cần tiền tiêu cứ tìm em”


Đợi Tiểu Mã ra ngoài, ba người cùng bước ra cửa liền gặp được Ô Mai. Chu Tĩnh Như tạm biệt Ô Mai, sau đó đưa cả hộp sô cô la cho cô, khiến cô kích động không thôi. Theo như tập tục quê hương, Ô Mai nhất định phải tặng hai con gà mái cho Chu Tĩnh Như.

Chu Tĩnh Như khóc cười không xong, cũng không thể từ chối thịnh tình bèn chỉ Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Vậy đợi khi nào anh ấy đi thì đưa cho anh ấy. Em tặng anh ấy hay tặng chị cũng đều giống nhau mà” 

Ô Mai hé miệng cười: “Em hiểu rồi, anh chị là một đôi ạ!”

Chu Tĩnh như lúng túng, Diệp Thiếu Dương thì ho khan hai tiếng. Chu Tĩnh Như còn chờ lái xe tới đón nên chưa đi ngay, Diệp Thiếu Dương tạm biệt cô xong liền cùng với Tiểu Mã và Lý Lão Tinh đi về phía hồ chứa nước.

Tới bên hồ chứa nước, Diệp Thiếu Dương liền lấy ra Âm Dương Bàn đi vòng quanh bờ hồ một vòng, cuối cùng đi tới phía trên một gò đồi. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn toàn cảnh hồ chứa nước, toàn bộ khoảng không phía trên hồ chứa nước bị mây đen bao phủ, sương mù dày đặc.

Diệp Thiếu Dương quan sát một lát, sắc mặt liền có chút ngưng trọng, hắn xoay người tiến vào rừng liễu, đi một lát rồi lại dừng lại, cuối cùng quay trở về gò đất kia. Hắn nhìn rừng liễu rồi nói: “Nơi này là một trận pháp!”

Tiểu Mã đáp lời: “Trước đó không phải trận pháp sao, cái gì mà Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận mà cậu nói đó!”


Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Tôi nói là rừng cây này, Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận là một trận pháp âm dương, trước đó chúng ta gặp phải hai trận pháp đều là dương trận. Đơn giản mà nói, lợi dụng địa hình Long Vĩ Tứ Châm cùng với long khí hình thành nên kết giới tà khí phía trên mặt đất, tuy nhiên kết giới này chỉ có thể phong ấn nơi bất động, tỷ như thôn xóm, bệnh viện. Còn nước nơi này lại là vật lưu động, muốn phong ấn nó tất phải chặn khí trận pháp. Dựa theo quy luật Ngũ Hành tương sinh, tương khắc, Thủy sinh Mộc, cho nên…”.

Diệp Thiếu Dương thao thao bất tuyệt giảng giải đạo lý trận pháp, ngoảnh đầu nhìn lại phát hiện Tiểu Mã và Lý Lão Tinh đang mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn hắn: “Sao vậy?”.

“Không có gì, cậu nói tiếp đi”. Tiểu Mã cười hắc hắc rồi lại nói: “Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng tôi cảm thấy rất lợi hại đó”.

Móa, đúng là đàn gảy tai trâu. Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã oán hận, sớm biết thế đã không nói gì rồi, dù sao cũng đã nói một nửa, còn lại một nửa mà không nói thì thật khó chịu. Đành phải giản lược đôi chút vậy, hắn chỉ về phía rừng liễu rồi nói: “Rừng liễu này chính là định thủy - mộc, cũng chính là trận nhãn, thế nhưng cậu nhìn xem độ cao của những cây này đi, nếu không phải đã trưởng thành mười mấy năm thì tuyệt đối không thể cao được như vậy. Lý Lão Tinh, ông có biết những cây này vốn đã sinh trưởng ở đây hay được chuyển về đây không?”

Lý Lão Tinh vội nói: “Đám cây này được di chuyển về đây, đại khái… đó là chuyện của một, hai năm trước, khi đó nơi này có cương thi gây rối khiến vài người chết, sau đó có một ông thầy âm dương rất có bản lĩnh tới đây giết chết cương thi, còn nói thêm trong thôn vẫn còn có một con cương thi khác nữa. Vì vậy liền dẫn thôn dân đi tìm, cuối cùng tìm tới gò đất và thấy một phần mộ”

“Y nói phía dưới có cương thi ngàn năm, y đấu không lại, nhân lúc ban ngày liền kêu mọi người hợp lực khiêng phiến đá xanh lấp lên trên phần mộ lên. Y còn biểu diễn rất nhiều phép thuật, bọn tôi xem cũng không hiểu, rồi y chuyển dòng nước suối cho chảy qua phần mộ. Sau đó y bảo thôn dân đi đào những cây liễu trên mười năm tuổi về, trồng theo ví trí mà y vẽ, sau đó hình thành nên rừng cây mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay.”.

Diệp Thiếu Dương nghe xong trong lòng cũng khiếp sợ, vội hỏi: “Thầy âm dương đó bộ dáng ra sao?”.

Lý Lão Tinh thoáng nhớ lại rồi nói: “Ông ta khoảng 40 tuổi, làn da ngăm đen, mặt hơi dẹt, hình như không phải là người Hán”.


Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nghe đến đó thì hai mắt nhìn nhau, Tiểu Mã liền vỗ gáy một cái, rút điện thoại di động ra mở một tấm hình đưa cho Lý Lão Tinh xem: “Ông nhìn xem có phải là người này hay không?”.

Đây là bức hình Kim Soái mà Tạ Vũ Tình đã tìm thấy trong hồ sơ hộ tịch, sau đó gửi qua cho cậu.

Lý Lão Tinh vừa nhìn thấy liền vỗ đùi nói: “Đúng rồi đó, Diệp tiên sinh, các người đều là pháp sư, chẳng lẽ các người biết nhau?”.

“Biết chứ, tất nhiên là biết rồi!”. Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, đúng là nằm trong dự liệu của hắn, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Lúc ấy y có nhắc tới phần mộ của thi vương ngàn năm, nó ở đâu, ông có nhớ không?”.

“Biết là được tồi, phần mộ nằm ở giữa hai cây bách phía trước”.

Lý Lão Tinh nói xong liền dẫn đường đi đến một con suối, sau đó men theo bờ suối đi khoảng mấy chục mét thì thấy được hai cây bách mọc ở hai bên bờ. Thân cây cao ngất, tán cây xum xuê, giống như hai chiếc dù tỏa bóng mát che phủ một khoảng rộng, bên dưới có một phiến đá xanh.

Diệp Thiếu Dương đi tới xem xét, tảng đá được hình thành từ tám khối đá nhỏ, bốn cạnh đối xứng, khối đá ở giữa có hình một chiếc lá phong to, nước suối ào ạt chảy qua khe hở của phiến đá.

Diệp Thiếu Dương liền nói: “Không sai, đây chính là một trong những vật tổ của người Miêu, lá phong. Chắc chắn là do tên mặt rỗ kia làm!”. Nói rồi hắn luồn tay xuống phía dưới tảng đá, dùng sức nạy nó lên nhưng không được, đành quay đầu lại nói với Tiểu Mã: “Cậu đi tìm một cây búa hay vật gì đó tới đây đập nát tảng đá này cho tôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui