Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân





Lão Quách chỉ chỉ Tiểu Mã đang bơm bánh xe: "Xin chào, chúng tôi vô tình đi ngang qua đây, bánh xe bị xì lốp, đành phải nán lại một chút, mọi người cứ tiếp tục công việc của mình, cố nén đau thương!”.

Nam tử đỡ quan tài gọi một thanh niên trẻ tới, thông báo cho hắn vài câu, thanh niên liền bước qua chỗ lão Quách, khách khí nói: "Có cần tôi giúp gì hay không?"

Lão Quách nói cám ơn, bảo không có việc gì, sau đó lại hỏi: "Tiểu tử, xin thỉnh giáo cậu một chút, người vừa mất là một người trẻ tuổi?"

Thanh niên thở dài, nói: "Là biểu muội của tôi, mới mười tám tuổi đã chết đuối!”.

Lão Quách đưa cho hắn một điếu thuốc, ân cần hỏi: "Tôi nghe nói người chết phải đưa đến phần mộ tổ tiên trong thôn của các cậu, tại sao lại đưa người ta đến chỗ này?"

"Thôn chúng tôi có quy tắc, nhà nào có người chết bất đắc kỳ tử thì không thể đưa vào phần mộ tổ tiên, cũng không được hoả táng, phải đem chôn giữa sườn núi. Thôi, tôi phải đi làm việc đây!". Hắn phất phất tay, chạy về trong đội ngũ đưa đám.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn bốn người khiêng quan tài, hai người bên trái tựa hồ đang rất mệt nhọc, gồng sức gánh vác, quan tài nghiêng hẳn về phía bọn họ.

Lão Quách cũng phát hiện ra sự dị thường, trầm giọng nói: "Nghiêng bên trái, đón yêu thần. Thi thể này... có gì đó không ổn!"

Đội ngũ đưa ma men theo con đường nhỏ phía trước, đi tới một mảnh đất trống, đạo sĩ kia liền kêu lên: "Dừng!"

Mọi người dừng lại, đặt quan tài xuống đất.


Đạo sĩ lấy ra la bàn, bộ dáng khoan thai, đi tới đi lui trong vòng 20 mét, sau đó chọn một chỗ, cũng không giải thích vì sao, dùng chân đạp đạp, nói rằng: "Đào đất!”.

Mấy người trẻ tuổi cầm cuốc xẻng tiến lên vị trí đó, không bao lâu sau, họ đã đào xong một cái hố. Dưới sự chỉ huy của đạo sĩ, hai người khiêng quan tiến lên, đặt quan tài gỗ lim vào hố, định đóng đinh quan tài.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới bước tới, nhẹ nhàng nói: "Quan tài không thể hạ táng."

Tất cả mọi người đồng loạt quay về phía hắn, kinh ngạc nhìn cái người xa lạ này, ánh mắt của một vài người đã hiện lên sự phẫn nộ.

Tiểu Mã đuổi theo, kéo y phục của hắn, nhắc nhở: "Chớ có nói lung tung, cẩn thận bị đánh!"

Đạo sĩ kia cảm giác quyền uy của mình bị khiêu khích, hậm hực nhìn Diệp Thiếu Dương, hung tợn nói: "Vì sao không thể hạ táng?"

"Trên người người chết có yêu khí, không thể chôn!". Diệp Thiếu Dương rất bình tĩnh đáp, thế nhưng lời nói đó của hắn đã đưa đến một trận sóng to gió lớn trong đội ngũ đưa ma.

Nông dân vốn mê tín, thời điểm đưa ma lại kiêng kị nhất là nghe mấy chuyện thi biến, chưa kể người ta còn chết bất đắc kỳ tử, họ lại càng kiêng kị hơn.

Mà tên đạo sĩ kia cứ luôn mồm bảo chôn thi hài, Diệp Thiếu Dương lại bảo không được chôn, chẳng khác nào tát vào mặt y, y chỉ thẳng vào mặt Diệp Thiếu Dương, nói: "Ngươi là ai, tại sao dám yêu ngôn hoặc chúng, nói hưu nói vượn, có tin đạo gia ta niệm Nát Lưỡi Chú cho ngươi câm không?"

Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: "Úi chà, lần đầu tiên nghe thấy có Chú này, dùng như thế nào vậy, xin thỉnh giáo!"

"Mất dạy, mau cút đi, đừng làm chậm trễ chính sự của ta!". Lão đạo sĩ lập tức chửi bới.


Tiểu Mã vừa nghe xong rất tức giận, hậm hực xắn tay áo lên, mắng: "Đồ đạo sĩ lỗ mũi trâu..."

Lão Quách trừng mắt liếc cậu: "Nói ai thế?"

Tiểu Mã sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lão Quách và Diệp Thiếu Dương cũng là đạo sĩ, một câu "Lỗ mũi trâu" vốn định thóa mạ đối phương, ai ngờ lại khiến người cùng nhà dính chưởng, cậu vô cùng phiền muộn.

Lão Quách tiến tới chắp tay nói với lão đạo sĩ: "Thấy núi không phải núi, thấy sông không phải sông, xin hỏi đạo hữu tục danh là gì?"

Lão đạo sĩ chợt ngẩn ra, khoát khoát tay, quát: "Lộn xộn quá, đạo gia ta là Thiên sư Mao Sơn, không có việc gì cút sang một bên."

"Thiên sư Mao Sơn..." Tiểu Mã liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, sau đó nhìn lão đạo sĩ kia, giơ ngón tay cái lên: "Được lắm, bạn thân, tôi bội phục cậu, hê hê, hôm nay cậu đã thổi tới bà ngoại nhà cậu.".

Lão đạo sĩ thấy mấy người này nói năng quái dị, tựa hồ là người trong môn, không muốn dây dưa lâu, liền xoay người nói với mấy kẻ khiêng quan tài: "Giờ lành đã đến, đóng đinh!"

Diệp Thiếu Dương còn muốn ngăn cản, lão Quách đã thấp giọng nói: "Tiểu sư đệ, đệ chớ có nhúc nhích, nếu không chắc chắn bị đánh. Cứ chờ cho tới khi quan tài không chôn được, đến lúc đó bọn họ sẽ biết cái gì là lợi hại, đệ xuất thủ không muộn."

Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, im lặng không lên tiếng, chỉ đứng ở một bên quan sát.

Hai người khiêng quan cầm một nắm đinh dài bảy tấc bắt đầu đóng xuống xung quanh quan tài. Lão đạo sĩ thì ngồi khoanh chân ở bên cạnh, tay cầm Đào Mộc Kiếm, miệng đọc rì rầm tựa như đang làm phép.


Đóng đến cây đinh thứ bảy, đột nhiên có tiếng “Răng rắc” vang lên, cây đinh lập tức gãy đôi. 

Mà đinh gãy trong lễ tang là một điềm rất xấu, lão đạo sĩ đảo mí mắt, trách mắng: "Vì sao lại như vậy?"

Người khiêng quan vội vã cầm lấy một cây đinh khác, đặt trên nắp quan tài, chuẩn bị dùng búa đập xuống, kết quả, búa chưa tới đinh đã gãy tiếp.

Một màn này làm đám người còn lại vô cùng bất mãn, ai nấy đều quát mắng bọn họ tắc trách.

Hai người khiêng quan rất oan ức, một người nhìn lão đạo sĩ, nói: "Tiên sinh, thật không phải chúng tôi làm, chuyện này rất khó hiểu, búa không nghiêng, đinh không lệch, vì sao lại..."

"Đồ vô dụng, để ta!". Lão đạo sĩ giật cây búa trong tay hắn, tự mình nhảy xuống, sau đó nắm lấy một cây đinh khác, đặt xuống nắp, chuẩn bị đóng…

"Răng rắc!"

Cây đinh lại bị gãy!

Lão đạo sĩ nhất thời há hốc mồm, không đợi lão phục hồi tinh thần, trong quan tài đột nhiên phát sinh một tiếng gõ: “Cốc…cốc…”

Lão đạo sĩ sợ đến mức trượt chân lăn xuống đất, tứ chi bấu víu chật vật bò lên trên, gương mặt sợ đến mức trắng bệch, lấy lại bình tĩnh, muốn làm phép, sờ trên người một cái, phát hiện ra mất Đào Mộc Kiếm 

"Kiếm của ta đâu? Đào Mộc Kiếm của ta đâu?"

Vừa cúi đầu, lão liền nhìn thấy Đào Mộc Kiếm rơi vào nắp quan tài trong hố. Lão định với tay nhặt lấy, trong quan tài lập tức phát sinh một tiếng gõ thứ hai, so với tiếng gõ lần trước còn lớn hơn, làm cả quan tài đong đưa rung lắc.

Lão đạo sĩ sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, ngã vào đám bùn đất, lão muốn lấy lại Đào Mộc Kiếm, thế nhưng lại không dám đến gần miệng quan tài, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên Đào Mộc Kiếm đã bay tới trước chỗ lão.


"Cho ông mượn nè, làm phép đi!". Diệp Thiếu Dương chép miệng nhìn lão: "Để tôi coi bản lĩnh của Thiên sư Mao Sơn ra sao!?".

Nét mặt lão đạo sĩ lúc đỏ lúc trắng, xoay người, nhìn mọi người đang thất thần sợ hãi, nói: "Đây là trá thi, mau đi lấy củi lửa lại đây cho ta, ta phải thiêu chết nó!"

Lão vừa dứt lời, trong quan tài lại truyền đến một tiếng gõ nữa, lần này lại còn dài hơn, bên cạnh đó kèm theo một giọng nữ nhân buồn buồn: "A Đa, A Đa (1) cho con ra ngoài đi, con chưa chết, con sợ lắm, cho con ra ngoài đi..."

(1) A Đa: Cha (tiếng dân tộc)

Vừa nói xong, xung quanh lập tức im ắng…

Mười giây kế tiếp, tất cả mọi người đều hét lên thất thanh, lui về phía sau, cha của người chết – người đàn ông lúc nãy ngồi bệt xuống đất, khóc lóc kêu lên: "Khai quan, mau khai quan, nữ nhi của ta còn chưa chết!"

"A thúc (2), người tỉnh lại đi, nàng đã chết rồi!”. Một tên thanh niên run rẩy khuyên can.

(2): Chú

"Nó chưa chết, nó vẫn còn sống!". Nam tử lập tức đứng lên, nhào qua hét lớn: "Khai quan, cứu nữ nhi của ta ra, mau!"

Mọi người nhìn nhau, không một ai dám động đậy.

Lão đạo sĩ vẫn gào thét: "Phóng hỏa, mau phóng hỏa, đưa hết củi lửa qua đây!"

Hai người đều la hét ầm ĩ, một người muốn phóng hỏa, một người đòi khai quan, đám người Diệp Thiếu Dương chỉ đứng ngoài chờ xem, quả thật là một chuyện khôi hài.

Diệp Thiếu Dương bước đến trước mặt nam tử, vỗ bờ vai của ông, nói rằng: "Người trong quan tài đã không còn là con gái ông nữa, thế nhưng chúng ta phải khai quan, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn. Vừa lúc tôi cũng muốn khai quan để cho ông nhìn thấy, con gái của ông đã biến thành vật gì…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui