Mã Dung Đình bước tới kéo tay Chu Tĩnh nói: Tĩnh Tĩnh, đừng để ý loại người này làm gì, cái trò muốn bắt nên thả này quen rồi, muốn tán tỉnh cậu, nhưng không chịu xem lại đức hạnh của mình!Nghe Dung Đình nói như vậy, cô gái có tên là Hiểu Lan vội vàng kéo tay bạn, cô ta đưa mắt trách móc nhìn Dung Đình, sau đó cô ta quay sang tôi nói bằng một giọng lãnh đạm: Xin học trưởng đừng nghĩ ngợi nhiều, thứ lỗi cho Dung Đình hay nói thẳng, nhiều lúc thường hay đắc tội với người khác!Vốn dĩ câu nói này là có ý tốt, nhưng nó xuất phát từ miệng cô gái này, nhất là ngữ khí lãnh đạm, tựa hồ làm như vậy là đã nể mặt tôi lắm rồi.Tôi chán nản lắc đầu, con gái ngày nay đã thay đổi thật rồi, thật sự là đã làm cho tôi phải thất vọng.Tôi không cần phải để ý, vì ba người đều là nhỏ tuổi hơn tôi, tôi không cần phải chấp nhặt, có điều tôi cũng cần phải đính chính cho các người hiểu.
Tuy hiện tại tôi chưa có bạn gái, nhưng tôi không có ý tán tỉnh ai hết, cho nên mong ba người đừng hiểu lầm! Hơn nữa Mã Dung Đình, tôi khuyên cô nói năng nên chú ý, nơi đây là trường học, không phải là nhà của cô! Tôi lạnh nhạt nói.Anh....! Mã Dung Đình nghe thấy tôi cảnh cáo cô ta như vậy, đôi lông mày của cô ta nhíu chặt vào nhau, cô ta bước sấn tới, trông điệu bộ hình như cô ta có ý định tặng tôi một bạt tai vậy.Anh dám ăn nói với tôi như vậy sao, anh có biết cha tôi là ai không? Mã Dung Đình hét lên, đồng thời tay của cô ta cũng vung lên.Ôi cha mẹ ơi! Tôi vô cùng chấn kinh, trên thế gian lại có loại con gái như thế này hay sao, quả thực là con gái ngày nay rất đa dạng đủ loại.Cha cô là ai thì có liên quan gì đến tôi? qua phút ngạc nhiên, tôi lạnh lùng đáp.Đồ khốn này! Mã Dung Đình liền nhào tới.Tôi co chân định đá cho cô ta một cái, loại con gái này rất đáng đánh.Dung Đình, đừng làm vậy!Đột nhiên Chu Tĩnh mở miệng nói, câu nói của tĩnh tĩnh tựa như rất có sức mạnh, cánh tay của Mã Dung Đình lập tức dừng lại ở trên không trung, tôi nhìn thấy rất rõ ràng, đôi mắt của cô ta lúc này chất chứa đầy oán độc, cô ta quay lại nhìn tĩnh tĩnh, lập tức trên khuôn mặt lại trở lại bình thường.Thôi được, nể mặt Chu Tĩnh, tôi sẽ không thèm đôi co với cái loại không ra gì này.Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ, nghe cô ta nói vậy, tôi chỉ cười nhạt một tiếng.Cô gái này đúng là không biết sợ chết, dám nói với tôi những lời bất kính như vậy? Mao sơn quỷ môn không cho phép dùng pháp thuật để hại người, nhưng mà tôi cần phải giáo huấn cho cô ta một trận, để cho cô ta biết thế nào là trời cao đất dày, chỉ cần không làm hại đến tính mạng hay bị thương là được.Mã Dung Đình đã làm cho tôi rất tức giận, tôi phải giáo huấn cô ta một trận mới được!Đừng trách tôi là người xấu, thực sự mà nói, trên thế gian có rất nhiều những cô gái ỷ vào thế lực của gia đình mà khinh khi người khác! Tôi chỉ là một học sinh không có cha mẹ, phải vất vả kiếm sống.
cái mạng nhỏ của tôi từ quan tài bò ra, dựa vào cái gì mà cô ta dám ỷ thế cha mẹ mà diễu võ giương oai với tôi chứ? cho tôi là người giấy muốn đốt thì đốt, muốn dẫm thì dẫm sao?Về một phương diện nào đó, tôi không giống như sư phụ, sư phụ rất rộng lượng, sẵn sàng tha thứ cho kẻ khác, tôi không thể so sánh được.
tôi giống như một con mang xế, có thù tất báo, có cừu ghi cừu.Bạch Nham Lang vì coi thường tôi, tôi đã giáo huấn ông ta bằng cách cho ông ta nhìn thấy quỷ, Mạc Văn Thành dám làm hại sư muội của tôi, tôi đã cho hắn ta đi ngủ cùng với mỹ nhân trong quan tài.
Tất cả những thứ này đều vị họ đã dám đắc tội với tôi.Đồng dạng như vậy, nếu ai đối tốt với tôi một phần, khi có cơ hội, tôi sẽ trả lại cho họ gấp mười lần.
chẳng hạn như chị Lam và Bạch Hiểu Kim đối với tôi rất tốt, cho nên dù rằng tôi phải mắc vào ngũ biệt tam khuyết, tôi vẫn dám vì họ mà bước chân vào nghề, cứu lấy tính mạng của họ.Nhắc đến chị Lam, cần phải nói thêm về Bạch Nham Lang.Buổi tối trước ngày nhập học, ông ta mang tới rất nhiều thức ăn và mấy chai rượu đến tìm tôi, chúng tôi đã ngồi uống rượu với nhau đến tận canh ba, một ông chủ hiên ngang như vậy, thế mà phải ngồi khóc như một mụ đàn bà.Hai vợ chồng họ cuối cùng cũng đã ly hôn, Bạch Hiểu Kim ở cùng với mẹ.
Bạch Nham Lang ra đường với hai bàn tay trắng, chị Lam nhét vào tay ông ta bốn trăm nghìn, từ đây mỗi người một ngả.Theo như lời nói của chị Lam, chị đã không thể vượt qua cú sốc tinh thần này.Cũng đúng thôi, Bạch Nham Lang đã làm những hành vi táng tận lương tâm như vậy, đối với bất kỳ người phụ nào biết được, chắc họ cũng đều có những phản ứng như vậy!Tôi chỉ biết an ủi ông ta, sáng hôm sau thì Bạch Nham Lang rời đi, ông ta vẫn còn lại công ty chuyển phát nhanh, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.Tôi cũng chúc cho ông ta sớm tìm được một người vợ mới, đương nhiên không để cho họ biết được những việc đã làm của ông ta.Chu Tĩnh quay đầu lại nhìn tôi một cái, sau đó cả ba tiếp tục bước về phía ký túc xá nữ.Mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, cứ mỗi mấy bước chân lại có năm sáu chàng trai vây xung quanh, kẻ cướp va ly người giành hành lý, một đám nam nữ nói cười rôm rả cùng nhau bước về ký túc xá.Tôi để ý thấy Hiểu Lan đang chuyện trò khá rôm rả với mấy chàng công tử, bất giác tôi thở một hơi dài nặng nề.
mấy chàng công tử đó đang cố giả bộ để lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền, Triệu Hiểu Lan lập tức thay đổi ngay thái độ.
Qủa thật họ là những con người sống rất thực dụng.Thấy một màn này, tôi cảm thấy thế gian không còn đáng yêu nữa rồi.Một sinh viên nữ nữa lại bước tới chỗ tôi, tôi ngẩng đầu lên cười rồi hướng dẫn cô ta điền vào đơn xin nhập học.....Những chuyện không vui vẻ gì cuối cùng cũng đã qua, khoảng chừng nửa tháng sau, tôi đã quên đi hết, cho tới một ngày trong nhà ăn tập thể......Hôm đó bầu trời rất u ám, mây đen kéo đến rất nhanh, chỉ một lát sau thì trời đổ mưa rất to.Tôi gọi một đĩa cơm với trứng, sau đó tôi bê đĩa cơm ra một góc bàn nơi góc khuất để chuẩn bị ngồi ăn, mặc dù như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh nhìn theo tôi mà xì xào bàn tán.Tôi cũng không thèm để ý đến họ, trong nửa tháng gần đây, tôi gần như rất ít nói, cũng không muốn chuyện trò với những học sinh nam cùng lớp.
Mọi người đều cho tôi là quái nhân, dần dần họ tránh xa tôi, tôi cũng không cần quan tâm đến họ.Tôi ngồi quay lưng lại với mọi người, phía sau tôi có mấy nữ sinh đang thầm thì vừa ăn vừa nói chuyện.
vốn dĩ tôi cũng không cần để ý đến bọn họ, nhưng mà những lời nói của họ lọt vào tai tôi, khiến cho tôi phải chú ý.Một giọng nữ sắc nhọn vang lên: Các cậu không tin ư? Tôi nói cho các bạn biết, việc này đồn ầm lên trong khu ký túc xá nữ rồi, toàn bộ tầng ba ký túc xá nữ, nửa tháng nay đều bị quỷ áp sàng rồi!Tiểu Nguyệt, chuyện này có gì đâu mà ngạc nhiên, loại chuyện này mà cậu cũng tin! Một giọng nữ khác phản bác.Tôi nói dối các cậu để làm gì? Tôi quen mấy bạn ở trong phòng 304, đây là chuyện mà các bạn ấy nói cho tôi nghe!Thật không? Cậu kể lại xem nào? Rốt cuộc là chuyện xảy ra như thế nào? Một cô gái tỏ ra hiếu kỳ nói.Có một bạn ở trong phòng 304 kể lại với tôi, buổi tối hôm ấy mấy người chơi đùa với nhau đến rất khuya, đại khái đến gần mười hai giờ đêm mới đi ngủ, đột nhiên mấy người đều cảm thấy rất khó thở, bọn họ đều có một cảm giác rất sợ hãi, sau đó họ mở mắt ra thì.....Tiểu Nguyệt, cậu mau nói ra đi, đừng chơi trò ú tim nữa!Cô gái ban nãy tỏ ra không tin, bây giờ lại lên tiếng hối thúc, đến bây giờ thì cô ta không còng tỏ ra không tin nữa rồi.Đừng vội, để tôi từ từ kể! Tiểu Nguyệt trong lòng vô cùng đắc ý, cô ta chậm rãi nói tiếp.Người bạn ở trong phòng 304 nói với tôi, đúng vào lúc cô ta mở mắt ra, một vật đen sì sì đang nằm đè lên người cô ta, nhưng chỉ trong một thoáng, cái bóng đen đó lập tức biến mất.Khi đó bạn tôi nói, cô ta đã bị dọa cho sợ chết khiếp, cô ta phát hiện ra mình không sao mà cử động nổi, cô ta đã hoàn toàn mất đi ý thức khống chế của bản thân, cảm giác đó đã khiến cho cô ta như muốn phát điên.Tiếp tục như vậy trong khoảng mười phút, cô ta cố gắng chớp chớp mắt, đến lúc ấy thì cô ta mới cử động được, cô ta lập tức vùng dậy và hét lên.
Điều ngạc nhiên là lúc này gần như tất cả mọi người trong phòng đều ngổi bật dậy mà hét lên!Đèn diện được bật lên, cả tám con người sắc mặt trắng bệnh, họ kinh hoàng nhìn nhau, trong ánh mắt mọi người đều biểu thị một nỗi sợ hãi đến tột độ.Bắt đầu từ đêm đó, những đêm về sau, ngày nào họ cũng bị quỷ áp sàng!Sự việc này đã được phản ánh lên ban giám hiệu, nhưng mà ban giám hiệu cho rằng họ nói nhảm nhí, trên thế gian làm sao lại có ma quỷ đây? Bản thân là một sinh viên đại học, đã không tin vào khoa học thì thôi, lại đi tin vào ma quỷ, đây đúng là họ đang muốn tạo phản.Một chiếc mũ mê tín dị đoan đã được chụp lên đầu họ, sự việc này cho đến tận hôm nay vẫn còn chưa được giải quyếtTrên tầng ba của ký túc xá có tất cả mười tám phòng, tất cả đều bị gặp hiện tượng quỷ áp sàng, những học sinh nữ trên đó ai cũng rất tiểu tụy, có cảm giác như chỉ cần một cơn gió cũng khiến cho bọn họ bị ngã.Đúng rồi, bọn họ đang định chuyển ra khỏi tầng ba đó, nhưng mà hai học sinh chuyển đi đầu tiên, ngay trong ngày hôm đó, bọn họ đều xảy ra sự cố.
một người trong lúc đang đi đường thì bị ngã gãy xương, hiện tại vẫn còn đang nằm điều trị trong bệnh viện, còn một người nữa thì không biết tại sao lại đi ra vườn trường nằm ngủ một đêm, đến sáng ngày ra, khi tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang ôm một nấm mộ mà ngủ, cô gái đó gần như đã phát điên, hiện tại đang điều trị ở bệnh viện tâm thần.Hai sự việc này được nhanh chóng truyền tin, tất cả những sinh viên trên tầng ba không còn dám chuyển đi nữa.
Dù sao ở lại nơi này, quá lắm cũng chỉ là bị quỷ áp sàng, nhưng mà nếu dám rời khỏi nơi này, không cẩn thận còn bị mất mạng nữa.Nếu các bạn còn không tin, nếu có gan, hãy lên ở cùng với họ một đêm thì sẽ biết! nếu như không bị quỷ áp sàng, muốn cá cuộc gì tôi cũng chịu! cuối cùng tiểu Nguyệt kết luận.Đến lúc này thì tôi không thể tiếp tục nuốt được nữa rồi, xem ra Chu Tĩnh, Mã Dung Đình, Triệu Hiểu Lan, ba người đều ở chung một phòng trên tầng ba rồi!Này bạn! tôi quay đầu lại rồi nói với một cô gái đang vừa nói xong, chắc chắn cô ta chính là tiểu Nguyệt rồi.Bị tôi ngắt lời, mấy cô gái đều quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...