Mao Địa Hoàng [vkook]

Em nhìn ông cả thất thểu, chầm chậm đi đến trước mặt. Bàn tay em nắm lấy quần, toát cả mồ hôi. Đây không nằm trong kế hoạch của em, em không ngờ được rằng ông cả sẽ nghe hết được mọi chuyện.

"Ông, ông cả... không phải như vậy.."

"Không phải như vậy? Thế thì do tôi già, tai tôi có vấn đề sao em?" Hắn nhỏ giọng hỏi. Ánh mắt hắn u buồn chứa đựng sự thất vọng nhìn em. Hắn cứ nhìn em như vậy được một lúc rồi đánh mắt sang nhìn bà Hai, hắn lại hỏi:

"Còn bà? Hết bà Tư, rồi đến bà? Cũng quá khen cho hai người, dắt mũi tôi suốt ngần ấy năm. Hại chết Liễu, hai người không thấy nàng ta khù khờ đần độn sao? Ghen bóng ghen gió? Bà nói coi, rằng tôi nên làm gì với bà đây? Tội bà cũng nặng lắm."

Cậu cả nãy giờ im lặng đứng một bên, hắn đang phải cố dồn vào não hắn từng thứ từng thứ một như máy xay lúa khiến hắn vẫn còn khiếp sợ. Hắn suy nghĩ cũng được một lúc lâu, khuôn mặt hắn trầm xuống rõ rệt trước bóng mặt trời sáng tỏ, vạch trần mọi tội lỗi đen đúa sau lớp màn đêm. Cuối cùng, hắn dường như đã hạ được quyết tâm, hắn đi đến trước mặt cha mình đang vẫn còn bị sốc trước sự thật. Hắn nói:

"Cha, thứ lỗi cho phận con cái mà xen vào chuyện của bậc làm cha làm mẹ. Nhưng con dù sao cũng là cậu cả trong nhà, là con của cha với má, nên con muốn nói rằng. Chuyện của má làm năm xưa, dù có trách hận má cỡ nào đi nữa thì cũng đã xảy ra rồi. Con biết, tội của má nặng lắm, con nghĩ cha không cần phải nể mặt tình nghĩa vợ chồng bao lâu nay mà tha thứ cho má. Nhưng con xin cha, cũng đừng trách phạt má quá nặng, má khi xưa cũng dại dột nên mới làm cái chuyện động trời như thế."

Hai mắt cậu cả cứng rắn, nhìn đăm đăm vào cha mình, hắn hết nhìn cha rồi mới quay sang nhìn em. Hắn nhìn em, ánh mắt hắn cũng chẳng thể nào che giấu được sự đau thương, tự trách cùng xấu hổ. Dù hắn chẳng liên quan gì đến vụ này nhưng dù sao bà Hai cũng là mẹ của hắn, là người mẹ ruột thịt mang nặng đẻ đau hắn suốt khoảng thời gian chín tháng mười ngày. Hắn cũng phần nào cảm thấy hổ thẹn khi đứng trước mặt em, một cánh hoa xinh đẹp nhưng thập phần xấu số. Hắn chẳng biết phải diễn tả em bằng câu gì, ngoài một câu mãi đọng lại sâu trong trí óc hắn. Hồng nhan thì bạc phận. Em xinh đẹp nhưng em lại có gai, em trải qua quá nhiều sự đau thương cùng sự thiếu thốn, những vết thương do bể đời mang lại đó đã hành xác tấm thân em từ một cậu bé nhỏ nhắn ngây thơ bây giờ chỉ còn lại là cái vỏ rỗng. Những vết thương đó quá sâu, khiến nó chẳng thể nào lành lặn lại được. Hắn chỉ đành lùi bước chân.


"Con xin cha, cho con đưa má theo, con với má sẽ lên tỉnh. Coi như oan hồn của cô Liễu sẽ được siêu thoát khỏi nỗi đau dằn xé bao năm nay, má cùng mợ Tư đều đi cả rồi, chắc cô Liễu cũng sẽ mau chóng bỏ xuống nỗi oán hận năm xưa mà đi đầu thai thôi. Tội của má quá lớn, con cũng chẳng thể nói được lời nào đường hoàng để bào chữa thay cho má cả. Cha cho con đưa má đi nhé?"

Bà Hai đứng ở một bên nghẹn ngào. Tại sao bây giờ, bà ta lại cảm thấy hối hận? Nhớ năm đó, lúc bà ta cho người hãm hiếp Liễu, rồi nghe tin Liễu chết. Bà ta còn cười đắc chí, trên khuôn mặt phấn son của bà chẳng thể nào bày nỗi sự xót lòng. Nhưng bây giờ, khi nhìn đứa con trai quý báu của bà đứng trước mặt ông cả, trước mặt người cha mà nó kính trọng bấy lâu nay, tìm một con đường sáng sủa mới cho mẹ của nó. Bà cảm thấy bản thân thật đáng trách, tại sao lỗi của bà mà phải để đứa con mình gánh thay? Cho dù bà ta không có tình người, nhưng dù sao bà ta cũng có trái tim của một người mẹ.

Bà Hai sụt sùi, lau vội đi dòng nước mắt sắp trào ra, bà nhìn đứa con trai mình nuôi nấng bao lâu nay, bà nói:

"Con dại gì phải nói đỡ cho má, má bị cha con phạt là thuận ý trời mà. Con làm vậy, má..., má cảm thấy bản thân mình khốn nạn lắm!"

"Má đừng nói vậy. Dù má có sai gì đi chăng nữa, má cũng là má của con. Chớ má định về nhà ngoại hay sao? Cho người đời người ta nhìn má, cười má thúi đầu à? Chi bằng má đi theo con, con nuôi má." Cậu cả đi đến, ôm lấy người mẹ của mình vào lòng. Tình yêu cùng lòng hiếu thảo của hắn đấu đá nhau trong lồng ngực khiến tim hắn đập liên hồi như sắp vỡ ra. Chỉ có trời mới biết hắn đã phải nuốt nghẹn nước mắt mặn chát ấy bao nhiêu lần mới có thể vững vàng nói ra những điều đó.

Em đứng một bên nhìn hai người một mẹ một con đằm thắm yêu thương, trong lòng em chỉ biết cười trách phận. Em cười cho cái phận em bạc bẽo, cười cho cái phận em trớ trêu. Đáng lẽ ra, em mới là người thừa thãi trong cuộc sống này. Nhiều lúc, em đã hỏi ông trời rằng tại sao người lại ban con xuống nơi trần gian chẳng khác gì địa ngục? Cho con một mái ấm gia đình tạm bợ rồi lại nhẫn tâm cướp đoạt nó đi. Em mất cha đã là điều đau đớn, rồi người mẹ xinh đẹp nhưng lại khù khờ của mình cũng biến mất trong đêm thâu.

Có phải, chỉ cần em không được sinh ra, mẹ em chẳng phải đến nơi Kim gia như miệng lưỡi của tử thần này, bỏ mạng tại đây? Có phải rằng, cuộc sống này của em là dối trá?


Một đứa trẻ tám tuổi lăn lộn trong cái đời khốn đốn, khiến nó không thể nào hưởng được một tuổi thơ trọn vẹn như bao người. Nhớ khi xưa, mỗi buổi đêm nằm ngủ trong ngôi nhà xập xệ, em đã khóc vì nỗi nhớ mẹ như vết roi quất hằn lên máu thịt em. Em đã phải tiếp nhận cuộc sống này từ mặt đen đủi nhất.

Vậy, em có đáng thương?

"Được, mau đi hết đi. Tôi đã quá mệt mỏi rồi." Ông cả ngồi thụp xuống bàn, hà giọng nói một câu ngắt quãng. Giờ đây, đầu óc hắn chẳng khác gì một mớ tơ vò. Đã từ khi nào, mái nhà của hắn không còn ấm áp? Đã từ khi nào, hạnh phúc đã trở dần tang thương? Đến tầm tuổi này rồi, hắn cứ ngỡ mình sẽ có được một cuộc sống nửa cuối đời trọn vẹn, nhưng ai ngờ đâu đó chỉ mãi là mơ tưởng viễn vông.

"Ông cả.... thưa, thưa ông cả, em đi." Bà Hai kiềm lại nước mắt, nức nở chào tạm biệt hắn một câu rồi cùng con mình rời khỏi.

Thoáng chốc, trong khung cảnh chỉ còn mỗi thiên nhiên cùng hắn và em.

"Ông cả..." Em nhỏ giọng gọi hắn.


"Đừng, em đừng nói gì với tôi cả, tôi hiện tại không muốn nghe." Hắn chưa kịp để em nói hết lời liền giơ tay, ngăn chặn lời em sắp nói.

Em nhìn bàn tay hắn hờ hững giơ lên chặn họng em, em chỉ đành ngậm ngùi nỗi chạnh lòng lại, đè nén nó thật sâu trong ruột gan mình. Đến giờ, người em yêu cũng muốn lựa chọn bỏ em sao?

"Ông cả, em chỉ xin ông cả, cho em hỏi một câu thôi. Rồi em đi liền." Em ngắt quãng nói.

"Nói." Hắn âm trầm ít lâu rồi cũng khàn giọng trả lời.

"Ông cả... có phải năm xưa, ông cả có từng thương mẹ của em?" Em ôm lấy ngực trái của mình, tê tái gặng hỏi một câu. Chỉ có em mới hiểu được, để vấn ra câu hỏi này, em phải đánh đổi niềm tin bao nhiêu lần mới có thể dám. Em sợ hắn gật đầu, hoặc em sợ hắn không phủ nhận. Thế thì trái tim em sẽ đau lắm, đau lắm, đau đớn lắm.

"Phải, thì sao?"

Nhưng rốt cuộc, câu trả lời cũng vẫn là con dao bén nhọn nhắm thẳng vào tim em mà đâm xuống. Em loạng choạng, hít một hơi thật sâu để không cho bản thân mình nức nở. Em biết lắm mà, nhìn sự quan tâm, biểu hiện của hắn suốt mấy hôm rài, lạ lắm. Tại sao lại quan tâm mẹ của em như vậy, thì ra, là do mẹ là người trong mộng của hắn năm xưa.


Chính em bây giờ cũng hoài nghi rằng, sự đáp trả tình yêu của hắn dành cho em, có liên quan gì đến mẹ em không? Vì trời sinh em hưởng được nhan sắc này của mẹ, em sợ rằng, mình chỉ là thế thân.

"Em biết rồi, xin ông cả, em về phòng trước." Em trấn tĩnh lại tinh thần rồi nói.

Ông cả nghiêng mặt, nhìn em dần khuất xa sau phía hành lang. Miệng hắn cười méo xệch, tự cười khinh miệt chính bản thân mình. Hắn mơ màng, bi thương nói:

"Mà không thì sao?"

Hết chương 37.

Ngược điê, ngược điê, ngược điê, ô lô lô lô~~~~

Xin lỗi mọi người vì dạo này cứ mãi mê phim🥺

Cảm ơn lnghonganh vì đã edit bìa cho pía nheeeee


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui