Sáng sớm ùa về nơi Kim gia vẫn còn đang chìm trong giấc mộng. Cậu cả từ trong phòng, vươn mình bước ra. Thường thì ở trên tỉnh, hắn hay dậy sớm ra theo thầy đi học nghề, nên hiện tại cũng quen giờ quen giấc.
Hắn che miệng ngáp một hơi thật dài, bây giờ cũng chẳng phải đi học. Nên hắn đành đi lòng vòng nhà coi như tập thể dục luyện sức khỏe.
Hắn đi lan man như vậy, cho đến khi tới gần nhà bếp. Mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn sộc vào mũi hắn, khiến bao tử hắn cảm thấy cồn cào gào thét. Hắn có chút đói bụng.
Hắn liền không nghĩ gì bước vào. Hắn sững người.
Trong bếp không phải hình bóng con Lệ hay con Lắm tất bật múa may quay cuồng nấu nướng, mà là bóng dáng cậu Quốc điềm đạm đứng bên đống lửa nóng cháy hừng hực, khói tỏa ra nghi ngút như sương mai giăng đầy những mảnh ruộng xanh mơ.
Hắn thấy vậy liền không thể kiềm lòng hỏi:
"Cậu Quốc đấy à? Sao mà dậy sớm thế? Cậu Quốc đang nấu gì đấy?"
Em sửng sốt vì đang lúc chuyên tâm nấu súp cho ông cả thì chợt có tiếng người nói bên tai. Em quay đầu, liền thấy cậu cả đứng lù lù ngay cửa, chắn mất luồng ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh ló dạng.
"Chào cậu cả, cậu cả dậy sớm thế. Tôi đang nấu chút súp để đó, sợ một lát nữa bận lai rai không kịp nấu, nên nấu sẵn, chút nữa hâm lại rồi đem lên cho ông cả ăn lót bụng." Em nhìn cậu cả cười có lệ rồi lại quay đầu chuyên tâm khuấy đảo nồi súp.
Cậu cả nghe em nói thế liền có đôi chút thất lạc, tiêu cự trong mắt bỗng nhòe đi, phải qua vài giây hắn mới có thể trấn tĩnh lại tâm tình. Sao vậy cà? Sao hắn lại có cảm xúc như vậy? Hắn nhìn bóng lưng thẳng thớp, mềm mại của em, trong lòng hắn ngũ vị tạp phần. Hắn hỏi:
"Thế, cậu Quốc có thể cho tôi một phần không đa?"
Sau tiếng hỏi của cậu cả, không gian bất chợt chìm trong yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng gà gáy, tiếng chim chóc líu lo. Còn riêng nhà bếp của Kim gia là một mảng hồi lặng sóng.
Hắn nhận ra rằng câu hỏi của mình quá phận, liền đột ngột cười lên. Hắn nói:
"Tôi đùa thôi, cậu Quốc đừng nghĩ gì. Chỉ là tôi thấy cha tôi vậy mà cưới được người tri kỉ quá, còn biết chăm bẵm chồng đến nơi đến chốn. Cũng chẳng hay rằng, với thân phận là con trai của cha, tôi có thể xin ăn ké đôi chút có được hay không?"
Em cũng nhận ra thái độ của mình quả không được tốt, vội vàng cười hùa theo cậu cả, em nhẹ giọng đáp:
"Cậu cả nói sao ấy chứ, tôi nấu nướng cũng chẳng ngon lành gì như mấy đứa nó nấu, không dám để cho cậu thưởng thức đâu. Ông cả dù sao cũng dễ ăn dễ uống, nên tôi mới gan liều nấu cho ông cả ăn, may sao ông cả cũng ưng ý. Mà thật ngại quá, tôi hiện chỉ nấu đủ mỗi phần cho ông cả thôi, cậu cả vẫn nên nhờ con Lệ hay Lắm nó nấu cho ăn thì hơn."
Ai nghe em nói cũng nhận ra rằng em đang từ chối khéo lời nói của cậu cả. Giọng điệu em bông đùa nhưng cũng đầy đủ sự xa cách, giữ lễ nghi. Hắn nhận ra được ý tứ của em cũng chẳng nói gì thêm nữa, chỉ đành chào một tiếng rồi xoay người đi khỏi.
Cậu cả có đôi chút tịch mịch.
Hắn ngước nhìn mặt trời dần nhô lên sau những tán cây dừa cao lồng lộng. Tâm hắn như có bức tường che chắn đi luồng ánh sáng của mặt trời tỏ bóng. Vầng ánh dương kia thật rạng rỡ, cớ sao nó chỉ lại xuất hiện mỗi bên ánh mặt trời?
Còn riêng mặt trăng cô tịch giữa màn đêm hiu quạnh thì sao? Từng tia ánh sáng mảnh mai như bố thí cho cái tiền đồ xán lạn của hắn.
Hắn có đôi chút tự giễu bản thân mình. Học hành cho lắm vô, rồi đầu óc bây giờ lại ngu si, đần độn. Hắn không hiểu nỗi, quả tim hắn, bộ não hắn đang bị gì mà phủ đầy dây tơ mạng nhện chằng chịt. Hắn rối mù trong cảm xúc của chính hắn.
Cái ấm từ ánh dương rạng cũng chẳng sưởi ấm được cơ thể đang dần cô độc phát băng của hắn.
Trong đầu hắn chợt vang lên đâu đó, giọng nói ai thủ thỉ rằng tình yêu như một món quà tinh thần ngọt ngào mà trời cao đã ban tặng.
Rõ ràng, đúng là một món quà mùi mẫn. Nhưng chắc có rằng nó đã đúng người?
Hắn lắc đầu, xua đuổi những suy nghĩ như những mớ lục bình trôi lận đận giữa dòng sông. Hắn không muốn nghĩ đến, ít nhất là lúc này.
Hắn không muốn thừa nhận, một sự thật có lẽ rằng hắn không thể nào kiểm soát được.
[☆.\
"Hôm nay em lại đem cho tôi món gì đấy?" Ông cả ngồi sõng soài trên chiếc ghế đệm êm ái, hắn thả lỏng dây thần kinh ban nãy vừa căng chặt của bản thân. Công việc lu bu thật khiến hắn muốn quẳng luôn cái mạng già này mà bù đầu bù cổ lao lụng. Đang lúc hắn ngửa đầu dự nằm nghỉ thì vợ trẻ nhà hắn lại như thường ngày, mở cửa bước vào kèm bưng thêm một mâm đồ ăn thơm nức mũi.
Hắn cười, chợt nghĩ rằng ông trời cũng không đến nỗi bạc đãi hắn. Đến từng tuổi này, mấy chục năm ròng nai lưng ra làm việc nhọc nhằn, ngày đêm chỉ tha thiết mong mỏi một hậu phương êm đềm, dỗ dành xua tan đi cái mệt mỏi. Nhưng những bà vợ xinh đẹp ngoài kia của hắn, có chịu cho hắn một ân huệ đơn giản đó đâu. Chỉ tổ rước thêm họa về cho hắn. Số khổ, hắn chẳng biết bản thân đã rước cái nghiệp gì. Nhưng cuối cùng, may sao Người vẫn nghe thấy lời khẩn cầu u mịch trong lòng hắn, rằng hắn chỉ muốn nhận được sự quan tâm ần cần săn sóc nhẹ nhàng.
"Nay em làm súp cho ông cả, ông cả mau ăn đi cho nóng. Kẻo nguội là chẳng còn ngon lành." Em đặt tô súp cạnh bàn nhỏ kế bên ghế đệm hắn đang ngồi.
Em vừa đặt tô xuống chưa gì đã bị ông cả nắm eo, kéo một phát ngồi ạch trong lòng ông cả. Hắn ôm chặt em vào lòng, mái đầu thơm mùi thảo mộc của hắn vùi vào hõm vai em. Tiếng thở dài nặng nề của hắn làm tim em chảy xệ như đống sình ngoài ruộng. Hẳn là chồng già của em mệt lắm.
Em xoay người, đối diện với ông cả. Tay em đặt ngay cổ ông cả, xoa bóp nhẹ nhàng.
"Sáng sớm cứ ra nấu cho tôi vậy, em có mệt không?" Ông cả thỏ thẻ từng hơi nóng rực bên cổ em.
"Mệt mỏi gì cho cam đâu đa. Ông cả so với em còn mệt mỏi hơn đây này. Tối ngày cứ bận bịu như vậy nhọc lắm nhỉ? Em cũng dạng rảnh rang, làm vài món giúp ông cả ăn lấy sức làm việc cũng có gì đâu mà khổ cực, ông cả đừng lo."
"Sao cái miệng nhỏ này của em ngọt thế nhỉ?" Ông cả cười trầm thấp, chất giọng hắn khản đặc, phả từng hơi gồ ghề bên tai em. Đôi đồng tử của hắn sâu thẳm như hố đen vũ trụ, hút cả bóng hình nhỏ bé của em vào đó. Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi rồi lại đặt lên môi em một cái chạm môi day dưa đằng đẵng.
Không hiểu sao trong lòng em chợt cảm thấy buồn cười, chồng già của em đang làm nũng với em sao? Già cái đầu rồi mà làm ba cái trò ụm bò thế chứ. Đáng lí ra em định hỏi hắn vài điều về cậu cả, mà thôi thấy hắn như vậy, em liền không nỡ. Giờ cứ dỗ dành chồng già nhà em trước đã.
Hết chương 12.
xin lỗi dồ lo bưn vì bây giờ mới lục đục update chương mới được ;;^;; dạo hơi bị bí chữ nghĩa nên hơi lâu xíu. nhìn mng sốt ruột mà lòng tui cũng nong nóng, update bất chấp cho mng đây ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...