Những phạm nhân này không hiểu tại sao đám quý tộc từ khi sinh ra đã được hưởng vinh hoa phú quý, đi những chiếc xe hào hoa nhất, có được những cô nàng xinh đẹp nhất lại phải làm chính biến. Nhưng những điều này cũng không thể ảnh hưởng tới khả năng phán đoán của họ!
Bọn họ biết, bản thân vốn bị tuyến án mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm tù giam, vốn dĩ vĩnh viễn cũng không có cơ hội rời khỏi cái nhà tù này, thế nhưng bây giờ đột nhiên lại có một cơ hội bày ra ngay trước mặt.
Hoàng đế Gatralan cao cao tại thượng, nắm giữ sự sống chết của tất cả mọi người trong đế quốc, thế nhưng lại đang gặp phải sự tấn công của những kẻ gây chính biến. Cho dù là nằm mơ cũng không ai nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, cái ngày mà hoàng đế lại cần sự trợ giúp của mình.
Đây là một cơ hội hấp dẫn cỡ nào chứ?
Nếu may mắn, sau khi bạo động kết thúc, từ án tử hình nếu bèo thì cũng được xá miễn, thậm chí có thể được hưởng thụ một phần vinh hoa phú quý!
Trong mấy ngàn phạm nhân ở đây, có bao nhiêu kẻ lại đi cự tuyệt cơ hội như vậy cơ chứ?
Kết quả là, sau khi mập mạp đưa ra phương án chưa tới một phút đồng hồ thì đã có hàng trăm người không chút do dự tin lời của cái gã tự xưng là đặc công nằm vùng của Thần Thoại quân đoàn này. Bọn họ cầm lấy súng năng lượng, chuẩn bị dùng tính mạng để đánh cược với bản án mấy trăm năm tù giam của mình.
Đánh cược, vô luận là dùng tiền hay là dùng mạng để cược, đều là trò chơi mà những người này thích nhất!
Nhưng cơ hội này, không phải ai cũng đều có thể nhận được!
Số súng năng lượng của đám cai ngục và cảnh vệ còn nguyên vẹn sau cơn mưa đạn lúc nãy chỉ vào khoảng năm trăm khẩu, chỉ có những phạm nhân khỏe mạnh nhất, hung hãn nhất, án nặng nhất mới có tư cách cướp lấy cơ hội này.
Không thể nói chuyện, không thể ồn ào, không thể chần chừ, không thể lui về phía sau, không thể trốn chạy! Mặc dù hầuhết đám phạm nhân đều rất ngờ những binh sĩ mặc đồng phục màu đen, đàu mang mặt nạ chỉ lộ ra cặp mắt, nhưng không kẻ nào có cơ hội đưa ra vấn đề, bọn họ thậm chí không còn kịp suy nghĩ đã vội vọt theo mập mạp xông thẳng vào phòng tuyến của binh lính Cục Điều tra.
Đầu tiên bọn họ chiếm lĩnh tháp canh phía đông và phía nam, đám lính Bruce để lại nhanh chóng bị tiêu diệt. Hai vụ chạm súng nho nhỏ này làm cho tâm tình đám phạm nhân càng thêm hưng phấn, cũng làm cho đội ngũ được tập hợp tạm thời này có một chút kinh nghiệm phối hợp.
Gatralan là một quốc gia trường kỳ nằm trong trạng thái chiến tranh, hầu như mỗi một thanh niên trưởng thành không bị khuyết tật đều từng trải qua quân dịch, đám phạm nhân này cũng không ngoại lệ. Trong số bọn họ có chín mươi phần trăm từng ở trong quân đội, bốn mươi phần trăm từng xông lên chiến trường.
Thế nên ngay khi Điền Hành Kiện chỉ huy bọn họ xông vào giữa khu vực giao chiến, tình thế chiến đấu lập tức xảy ra biến hóa vi diệu. Năm trăm người, tuy rằng không thể lập tức dẹp yên cuộc chiến, nhưng kẻ nào coi thường nó nhất định sẽ phải lãnh những đòn đánh trí mạng, nhất là đó lại là năm trăm gã tù không cần mạng cầm súng tấn công.
Trên thực tế, lúc này vô luận là Bruce hay Bonnie cũng đã tung tất cả lực lượng của mình vào trận chiến này rồi. [Trên mảnh đất trống trải, binh lính song phương liên tiếp ngã xuống với tốc độ cực nhanh, không có chỗ ẩn nấp, không có công sự, tất cả chỉ có thân thể máu thịt và hỏa lực hung mãnh. Giống như hai võ sĩ đấm bốc bỏ qua phòng ngự, cả hai phe đều dùng tiến công để giành lấy thắng lợi về mình. Chỉ có bắn chết đối phương thì bản thân mới có cơ hội để sống sót.
Cho nên, khi đám phạm nhân đột nhiên nổ súng vào binh lính của Cục Điều tra đang liều mạng tấn công, Bruce lập tức lâm vào khốn cảnh! Mắt thấy lực lượng ở khu trung tâm sắp đột phá thành công thì lại bị chặt đứt, Bruce tức giận nghiến răng ken két.
Nếu đám phạm nhân có thể cầm súng xung phong, như vậy ở phía sau bọn chúng nhất định là có cai ngục canh giữ và điều khiển! Quả nhiên, Bruce nhanh chóng nhìn thấy một đội cai ngục và cảnh vệ đang tập hợp ở phía sau.
“Khốn kiếp thật!” Bruce chửi thầm, “Cái đám này đã bị nhốt rồi mà vẫn còn chui ra gây phiền phức được!”
Còn Bonnie lại có thể thở phào một hơi, thực sự thì nàng sắp không thể chống đỡ nổi nữa rồi! Trong tay nàng chỉ có một tiểu đoàn bộ binh tăng cường, một đại đội robot cùng với một ít cai ngục, có thể đứng vững trước sự giáp công hai mặt của Cục Điều tra và đám lính đánh thuê đến bây giờ đã cố gắng lớn nhất rồi.
Xem ra, chiếc tàu vận tải đang đáp xuống kia sẽ mang theo một tin tức tốt!
Bất kể ở phía sau đám phạm nhân kia là Thần Thoại quân đoàn hay là Thần Tích quân đoàn, trận chiến này cũng sẽ kết thúc!
**********************************
“Stephen, hình như chúng ta đã gặp phải chút phiền toái!”
Đang mải mê đọc các chiến báo, Stephen ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Anh họ hắn, thượng tá cận vệ quân kiêm tổ trưởng Tổ 1 Tình báo Hoàng gia - Reiter đang đứng trước mặt hắn, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Hả?” Stephen nhíu mày, theo như những báo cáo trong tay hắn, hành động lần này đã đạt được thành công gần như là hoàn mỹ! Toàn bộ thế cục Mosky đều đã nằm dưới sự khống chế của hắn, gần đây nhất đã có đến ba phần quân đội trú đóng buông vũ khí tuyên bố thuần phục.
Lúc này còn có thể xuất hiện phiền phức gì cơ chứ? Chẳng nhẽ là Thần Thoại quân đoàn trở về từ Buicklam, hay là Bruce thất thủ ở Abnosker?
Những điều này có thể là phiền phức hay sao? Thần Thoại quân đoàn đích thực rất lợi hại, sức chiến đấu của bọn họ dĩ nhiên là đứng đầu Gatralan, nhưng bây giờ Thần Thoại quân đoàn chẳng qua chỉ còn là một sư đoàn thiết giáp bị đánh cho tàn tạ ở Millok, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Dù cho bọn họ có lợi hại đến cỡ nào thì cũng chỉ có một sư đoàn! Nếu như ngay từ đầu cuộc chính bến, sư đoàn này vẫn còn đang ở Tanvir thì có lẽ sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, nhưng dù gì đi nữa thì bây giờ nó còn đang ở Buicklam!
Còn James, vị hoàng đế thống trị Gatralan với bàn tay sắt này, mặc dù có chút phiền phức, nhưng chỉ cần làm tê liệt Thiên Võng, ngăn cản khả năng liên lạc của ông ta, vậy thì ông ta cũng chỉ còn là một người bình thường mà thôi!
Một người bình thường, dễ dàng mất mạng với một phát đạn!
“Sư đoàn thiết giáp 39 báo cáo, có một đội quân vào khoảng hai trung đoàn đang vận động về phía Abnosker. Dựa theo dấu hiệu......” Giọng nói của Reiter có chút lo âu:“Là Thần Thoại quân đoàn!”
“Không thể nào!” Stephen đứng bật dậy,“Thần Thoại quân đoàn tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở nơi này. Nếu như bọn họ có thể xuất hiện thì cũng tuyệt đối không phải là ở vị trí của Sư đoàn 39. Trừ phi...... Bọn họ vẫn luôn ở Tanvir!”
“Ta biết, điểm này rất khó hiểu, nếu như bọn họ vẫn ở Tanvir thì nhất định đã sớm ra tay rồi, chứ không phải là chờ tới bây giờ đâu!” Reiter nói rất nhanh, là bác ruột của Stephen, cha hắn đã cột cả gia tộc vào cỗ chiến xa này, một khi chính biến thất bại, vận mệnh đợi chờ gia tộc Howard chính là diệt vong. Ở thời khắc mấu chốt này, Reiter cảm thấy mình không có cách nào giữ được bình tĩnh,“Theo như báo cáo, dấu hiệu có một chút thay đổi, nét mặt của thiên thần... rất hiền lành.”
“Hiền lành?” Stephen bỗng thấy váng cả đầu, hai chữ này làm cho hắn có một sự liên tưởng quái dị.
Reiter nhíu mày, nói tiếp:“Ít nhất, trên báo cáo nói như vậy. Hơn nữa, đối phương sử dụng toàn bộ đều là robot quân dụng đời mới [ Cuồng Long ] cải tiến, theo quan sát bề ngoài thì cải tiến rất lớn.”
“Thần Thoại quân đoàn không phải vẫn sử dụng [ Kim Cương ] ư? Sao lại sử dụng [ Cuồng Long ]đến bây giờ còn chưa bắt đầu đưa vào trang bị? Hơn nữa, việc cải tiến số robot này rất phức tạp, ai có thể trang bị số lượng lên tới hai trung đoàn ngay trước mũi chúng ta cơ chứ?” Reiter để báo cáo trong tay xuống, hỏi.
“Có đấy!”Stephen run lên, rồi như bừng tỉnh,“Cha của ta, ông ta tự mình nắm giữ Tổng bộ Hậu cần hoàng gia, hơn nữa còn có những binh sĩ mãn hạn của Thần Thoại quân đoàn làm việc trong đó nữa!”
“Rất nhiều năm trước, khi ta còn nhỏ đã từng đi qua cái nơi không cần thiết tồn tại ấy. Trong phòng họp của Tổng bộ Hậu cần có một cái dấu hiệu như vậy!” Sắc mặt Stephen xanh mét lại,“Là một đứa bé, ấn tượng đối với hung ác và hiền lành rất rõ ràng!”
Reiter chợt hiểu ra, nối những dữ liệu kia vào với nhau, coi như là thằng ngu cũng phải hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khó trách binh lính mãn hạn của Thần Thoại quân đoàn trước nay đều chỉ có thể vào Tổng bộ Hậu cần hoàng gia, chỉ có thể làm việc ở Tanvir!
“Bây giờ nên làm thế nào?”
“Chặn bọn họ lại!” Stephen quả quyết nói:“Lập ra lệnh cho Sư đoàn thiết giáp 108 và Sư đoàn bộ binh 62 phối hợp với Sư đoàn 39, bao vây tiêu diệt, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tới gần Abnosker. Thông báo cho các đơn vị đổ bộ đường không dự bị lập tức chuẩn bị tấn công nhà tù, lệnh cho Crutchfield nhanh chóng kéo quân của hắn tới Abnosker, bây giờ chính là lúc để hắn thể hiện sự trung thành. Nếu như quân của hắn vẫn còn ở cách Abnosker hơn ba mươi km, ta sẽ làm cho hắn hiểu rõ, cái gì gọi là trả giá!”
Stephen nhìn chằm chằm vào Reiter, nói gằn từng chữ:“Đến lúc này mà vẫn không có tin tức, nhất định là Bruce đã gặp phải phiền toái, chúng ta tuyệt đối không thể để cho người đó sống sót!”
**********************************
Nhìn thấy chiếc tàu vận tải của George mất đi động lực, rơi tự do vào tầng khí quyển, sắc mặt Reinhardt vân chẳng hề có chút dao động. Chiếc tàu bị bắn tuy không lập tức biến thành một quả cầu lửa, những đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Ma sát với tầng khí quyển sẽ nhanh chóng hủy diệt khối kim loại vô dụng kia.
Reinhardt cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn.
Tựa như phát bắn trí mạng ấy không phải do hắn ra lệnh, tựa như hắn chẳng qua chỉ là một khán giả bình thường, vĩnh viễn làm kẻ đứng ngoài, nhìn những thế lực trong nước từng bước quật khởi và diệt vong.
Cuộc sống như vậy, hắn đã phải trải qua bao lâu rồi? Mười năm, hay là mười lăm năm?
Tuân theo ý muốn của một người, vĩnh viễn đè nén dã tâm và tình cảm của mình xuống, vĩnh viễn biến mình thành một khán giả bàng quan, vĩnh viễn cất dấu một bí mật, đeo cái bí mật nặng nề đó trên lưng mà sống một cuộc đời đau khổ!
Nhưng hiện tại, đây là lần đứng nhìn bàng quan cuối cùng của hắn, đứng nhìn người thừa kế ngôi vị hoàng đế, biến mất ngay trước mắt!
Reinhardt khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn vẫn nhẹ nhàng ấm áp như bao lần:“Cậu em thân ái ơi, cái vị trí đó, vốn là, của ta!”
Ở trên thế giới này, trừ hoàng đế James cùng mẹ của Reinhardt ra, không ai biết được hắn chẳng qua chỉ là sản phẩm của một người đàn bà phản bội cùng với một gã đàn ông say rượu!
Câu chuyện siêu cấp cổ điển và dễ dàng xảy ra trong giới quý tộc tha hóa này, không ngờ lại diễn ra đối với Reinhardt!
Kẻ tâm cao khí ngạo như hắn, vĩnh viễn không thể quên được cái ngày mình biết được chân tướng!
Hắn thà là đứa con của một người dân thường, còn hơn là phải làm con riêng của một lão hoàng đế tám vợ.
Hắn vẫn luôn dằn vặt, thì ra mình bình bộ thanh vân trở thành chỉ huy Thần Thoại quân đoàn, không phải bởi vì trí tuệ, năng lực hay trình độ của mình, mà là bởi vì cái quan hệ huyết thống chó chết kia mà thôi. Một đứa con riêng, dùng để làm bí mật , làm một con chó trông giữ hoàng quyền, là một lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi.
Tất cả mọi người chỉ biết ghen ghét, nhưng có ai hiểu rõ bí mật kia? Có ai biết hắn ghen tỵ cỡ nào với những người có thân phận bình thường không?
Hắn ghen tỵ với George, bởi vì này cái thằng ngốc này chẳng qua chỉ có một ước vọng không tưởng là chấn chỉnh Gatralan, nhưng lại tự cho là mình khôn ngoan, luôn thích đóng vai một quý tộc chìm đắm trong tửu sắc, cố gắng không làm cho người khác phải cảnh giác. Nhưng gã ta không biết, gã căn bản là không có tư cách để người ta phải cảnh giác, nhưng mà khốn nạn thay, gã lại là người thừa kế ngôi vị hoàng đế Gatralan!
Còn Stephen và Bruce cũng chỉ là hai gã ngu ngốc chỉ giỏi thông minh vặt. Một người thì vì trở thành học trò của Lieb Scott mà vui sướng hoan hỉ, tự cho mình là thiên tài thông minh nhất của hoàng thất. Người kia thì cả ngày giả vờ kém cỏi, biến mình thành hoàng tử thể thao dưới ánh mặt trời sôi động.
Nhưng bọn họ, lại là hoàng tử!
Còn có Bonnie, mọt cô gái thông minh tài giỏi, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân mà trở thành nữ sĩ quan đầu tiên của Thần Thoại quân đoàn. Cô ta đã làm cho hắn ghen tỵ vô cùng!
Tại sao không cưới nàng, tại sao vĩnh viễn phải giữ khoảng cách? Nguyên nhân thật ra rất buồn cười, đó bởi vì cô ta có tư cách để kiêu hãnh hơn xa hắn!
Còn sự kiêu hãnh của hắn đã bị cái thân phận con riêng tước đoạt hoàn toàn! Một Reinhardt đã mất đi sự kiêu hạnh, liệu có còn là Reinhardt nữa hay không?
Quân đoàn trưởng Thần Thoại quân đoàn đã không còn là lý do để kiêu hãnh nữa, bây giờ, hắn phải một lần nữa cướp lấy thứ để kiêu hãnh thực sự, đó chính là, trở thành hoàng đế vĩ đại nhất của Đế quốc Gatralan!
George đã hóa thành tro bụi, James và Bonnie sẽ chết trong cuộc tấn công của Bruce.
Sự biến mất của bọn họ sẽ mở ra con đường bằng phẳng thênh thang cho hắn. Khắp đế quốc này, sẽ không còn ai có tư cách để kiêu hãnh hơn hắn!
Sau đó, lấy lý do dẹp yên phản loạn để giết chết Stephen và Bruce, dùng vũ lực cường đại để ngồi lên vị trí thống trị cái quốc gia này. Hắn tin chắc, dưới sự thống trị mới của mình, cái quốc gia này sẽ bộc phát ra một sức mạnh to lớn, trở thành một đế quốc vĩ đại trong tương lai.
“Tướng quân, tín hiệu liên lạc với thiết bị theo dõi của Phillip đã bị đứt.”
Tiếng báo cáo của trung đoàn trưởng trung đoàn 2 - O'Sullivan cắt đứt sự trầm tư của Reinhardt. Hắn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, nói:“Rất tốt! Ngươi lập tức tự mình dẫn theo một đại đội đi tới Abnosker, phải đảm bảo ở đó không còn một người sống.”
“Tuân lệnh, tướng quân!”
Nhìn gã thủ hạ tâm phúc rời đi, Reinhardt bỗng cảm thấy có chút buồn cười. Rốt cuộc thì Phillip cũng đã phát ra tín hiệu động thủ.
Đáng tiếc, cái lão hậu duệ của vương triều Nadmeck ẩn dấu trong hoàng thất Gatralan này vĩnh viễn cũng thể nào biết được, kế hoạch báo thù hoàn hảo của lão ta cuối cùng cũng chỉ là thành toàn cho người của gia tộc Morton mà thôi.
Phản bội, chẳng qua là bắt đầu của một lần phản bội mới, vĩnh viễn không có kết thúc!
**********************************
Điền Hành Kiện ngồi trong buồng điều khiển của tàu vận tải, chăm chú điều khiển và theo dõi hệ thống rada 3D.
Đám phạm nhân đều đã tấn công lên rồi, các Tự Do chiến sĩ cũng đã thay xong trang phục của cảnh vệ và cai ngục, chỉ cần phe Cục Điều tra bị đánh bại sẽ nhanh chóng chuyển hướng, trước khi lực lượng phòng ngự kịp phản ứng, nhanh chóng chiếm lĩnh các vị trí quan trọng, mở đường cho lực lượng chủ lực của Tự Do Chiến Tuyến tiến công.
Đột nhiên, một khung cảnh bỗng đập vào mắt làm cho mập mạp phải nhảy dựng cả lên.
Trên góc cao khán đài của giác đầu trường, có hai cô gái đang yên lặng nhìn cuộc chiến ở khu giam giữ.
“An Lôi!”
Mập mạp thiếu chút nữa đã lăn đùng ra ngất xỉu, sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này?
Gần như là lập tức, mập mạp đã nghĩ ngay ra nguyên nhân. Trong buổi thịnh hội giác đấu chỉ cho phép nam nhân tham gia này, An Lôi chỉ có một biện pháp để có thể đi vào, đó chính là thông qua người bạn và cũng là học trò của nàng, công chúa đế quốc Susan.
Còn vì sao nàng tới đây ư?, Cũng chỉ có một lý do, đó chính là vì mình!
“Báo cáo, đám lính đánh thuê cùng một bộ phận của Cục Điều tra đột nhiên phát động xung phong quyết tử. Hiện giờ, tuyến phòng ngự ở phía đông nam giác đấu trường đã bị chọc thủng!”
Tin tức này làm cho mập mạp suýt rớt cả hàm răng ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...