Mảnh Vỡ Tình Yêu

Lam Nguyệt về đến ký túc xá liền bị Linh Vy bắt lấy tra hỏi một trận, đại khái muốn biết cô đã đi đâu mà liên hệ không được, làm gì một thân chật vật như thế này...bla bla.

Đối mặt với hoá thân thành mẹ của mình Linh Vy, Lam Nguyệt chỉ có thể căng da đầu đáp trả. Bất quá, trong lòng cô có chút tâm sự nên cũng chỉ qua loa vài câu thì về phòng rồi.

Sau khi tắm xong, Lam Nguyệt mới chậm rãi nằm xuống giường, cô nghĩ nghĩ, lấy ra điện thoại, ấn vào phần tin nhắn anh, lại chậm chạp không viết tin nhắn. Đột nhiên điện thoại trong tay chấn động, cô vội vàng bật dậy, chỉ thấy trên màn hình là một câu ngắn gọn. "Ngủ ngon, tiểu Nguyệt". Lam Nguyệt nhìn chằm chằm hồi lâu mới vội vã hồi đáp, "Vâng ạ". Anh nhanh chóng hồi tin một ảnh động, bàn tay to vuốt đầu một bé mèo con, kèm chữ "Ngoan".

Lam Nguyệt cười vui vẻ, áp điện thoại vào lồng ngực, mọi lo lắng dường như vơi đi rất nhiều.

Sáng hôm sau.
Lam Nguyệt khệ nệ bê một chồng quần áo bóng rổ đi đến vòi nước cạnh sân. Đây là quần áo vừa giặt xong, cần mang đi phơi nắng.

Du Lăng cầm trái bóng rổ xuất hiện tại phía sau Lam Nguyệt, ấn trái bóng rổ lên đầu cô, nói :
"Vẫn còn chưa chia tay ha?"
Lam Nguyệt tức giận quay đầu nhìn Du Lăng.
"Vẫn chưa, vẫn đang hạnh phúc lắm, làm anh thất vọng rồi, plè." Lam Nguyệt đưa tay làm mặt quỷ.

Du Lăng phì cười.
"Thật sự là làm ơn mắc oán, anh cũng muốn tốt cho em thôi." Du Lăng lắc đầu, đột nhiên giật mình nhìn về phía cửa, một hình bóng thướt tha xuất hiện.

"Quản lí.." dứt lời, Du Lăng quay lại nhìn về phía Lam Nguyệt. Lam Nguyệt nghe hai chữ quản lí liền ngẩng đầu nhìn qua.

Trong tầm mắt của cô, một thân ảnh xa xa đứng. Khí chất như lan. Xung quanh cô là tốp năm tốp ba thành viên câu lạc bộ bóng rổ. Người nào cũng vô cùng hoan hỉ vây xung quanh thân ảnh ấy. Xa xa có thể thấp thoáng nghe rõ vài lời..
"Quản lí đã trở lại? Thân mình đã khoẻ hơn chưa?"
"Ôi, quản lí đi rồi, chúng tôi buồn muốn chết."
"Quản lí sẽ quay lại sao?"
....
"Du Lăng, đến đây nào." cô gái ấy lên tiếng gọi. Ngay sau đó là vô số đồng đội lên tiếng ồn ào.
"Du đầu gỗ, mau tới, quản lí kêu này, một lát chúng ta cùng đi ăn lẩu."
"Du đầu gỗ, tới đây."
...
"Đây đây, tới ngay." Du Lăng vội hồi đáp, sau đó tràn đầy lo lắng nhìn Lam Nguyệt. Lam Nguyệt xoay mặt nhìn Du Lăng, cười cười, cúi người, ôm lấy thau đồ, rời đi. Du Lăng im lặng nhìn theo.
"Du Lăng nhanh lên." Lại có người thúc giục.
"Đến rồi." Du Lăng nhìn đằng sau lưng Lam Nguyệt hồi lâu, thấy người nọ dứt khoát rời khỏi, đành quay người chạy đi.

Lam Nguyệt yên tĩnh phơi đồ, cô thầm nghĩ, hay là lát nữa gọi lên Linh Vy hai người cùng đi ăn lẩu?

Anh.. chắc hẳn lát nữa sẽ đi cùng mọi người..đi?

Đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một đôi giày cao gót màu pastel, cổ chân trắng ngần, nhỏ nhắn.

"Chào em, chị là Thuỷ Nhu, quản lí cũ của câu lạc bộ." Một giọng nữ dịu dàng, ôn nhu như nước chảy lên tiếng.

Lam Nguyệt giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt cô, đầu tiên là.. "Đẹp quá"
Cô gái trước mặt Lam Nguyệt thực sự quá đẹp, khuôn mặt hiền hoà, đang mỉm cười nhìn mình.

Thì ra đây là gu của học trưởng...

Lam Nguyệt nhìn cô gái váy áo thướt tha, khí chất thanh tân trước mặt, lại cúi đầu nhìn mình, áo phông in hình hoạt hình, quần jean ngắn, giày thể thao màu trắng đơn giản, tóc tuỳ tiện vấn lên cao...

Lam Nguyệt hai tay ôm chậu giặt đồ đột nhiên thắt chặt.

Đây là cô gái học trưởng từng thầm yêu 2 năm..


Thật.. xinh đẹp.

"Chào..chào chị ạ." Lam Nguyệt cúi đầu, âm thanh bối rối.

Thuỷ Nhu im lặng nhìn cô gái trước mắt, môi vẫn nở nụ cười ôn hoà, trong ánh mắt lại doanh đầy ý cười chiến thắng. Thực sự là.. đối thủ căn bản so sánh không nổi với cô.. về mọi mặt!

"Nghe nói em là quản lí mới của câu lạc bộ? Bọn họ nhiều lúc đối với người lạ khá khó tính, hẳn là đã làm phiền em nhiều lắm nhỉ?" Thuỷ Nhu ôn nhu lên tiếng. Giọng Thuỷ Nhu ấm nhu, rất nhẹ, khiến người nghe không tự giác thư giãn lông mày.

"A..không không, mọi người rất tốt với em. Giúp đỡ em rất nhiều." Lam Nguyệt vội xua tay.

"Vậy sao? Vậy thì tốt quá, lúc chị làm quản lí, bọn họ đối với chị nhưng không khách sáo vậy đâu, toàn trêu chọc chị thôi." Thuỷ Nhu cười cười.

À...
Là vì không thân nên mới khách sáo với mình sao... Lam Nguyệt cúi đầu nhìn mũi chân mình.

"Mà, nghe nói em đang quen anh Minh nhỉ?"
"A..cái đó."
"Em có thể rời xa Minh được không?"
"Sao..sao cơ?" Lam Nguyệt trái tim chợt co rút.
"Em có thể rời xa Minh được không? Thật ra Minh đã yêu thầm chị 2 năm. Nhưng chị không rõ ràng tình cảm Minh dành cho chị bao nhiêu sâu, nên chị chần chờ, định đợi thêm một đoạn thời gian lại quyết định.."
"Em.."
"Nhưng chị đã hối hận ngay sau đó, khi nghe Minh có bạn gái, chị đã vô cùng hối hận. Rõ ràng cả hai đều có tình cảm với nhau.."
"...."
-"Cho nên, em này.."

-"Em có thể ..." Thuỷ Nhu dịu dàng lên tiếng.
"Anh Minh không phải đồ vật, có thể tuỳ tiện trao tặng." Lam Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào mắt Thuỷ Nhu.
"Anh ấy hiện tại là bạn trai em, chị đã vuột mất cơ hội đứng cạnh anh rồi." Lam Nguyệt từng câu từng chữ nói.

Đúng rồi, bây giờ bạn gái anh là mình, không phải ai khác.

Thuỷ Nhu vẫn như cũ ôn nhu cười.
"Nhưng chị cũng biết được Minh đồng ý làm bạn trai em là do ngày đó tỏ tình với chị, bị từ chối. Em rõ ràng cũng biết Minh.. chẳng qua là lấy em làm thế thân của chị. Như vậy.. em sẽ hạnh phúc sao?"

Hạnh phúc sao?
Hạnh phúc! Hạnh phúc chết đi được. Cho dù cả khi phải làm thế thân..

"Như vậy, Minh sẽ hạnh phúc sao? Người Minh thích là chị. Chị cũng thích Minh. Chị và Minh ở bên nhau mới mang lại cho Minh hạnh phúc đấy!"
....
Nhìn thân ảnh của Thuỷ Nhu dần đi xa trong tiếng ồn ào của thành viên đội bóng rổ, Lam Nguyệt cúi đầu. Tầm mắt dần mờ nhoè đi.. có tiếng nấc nhẹ vội vàng tan đi trong gió.
Là thế này phải không? Chỉ có chị ấy mới mang lại hạnh phúc cho anh...
Lam Nguyệt vội dùng tay phủi đi nước mắt trên má, hai mắt cô đỏ bừng, đôi môi bị cắn ra từng đạo hằn vết.

Cách đó không xa, Thiên Minh dựa vào tường nhà kho, bên tai là tiếng nấc nức nở lại kìm nén không thành tiếng của cô gái nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận