Tiết trời tháng Mười đã trở lạnh.
Ai rời xa ai thì cũng chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó khoét sâu một lỗ, thế giới không vì thế mà nổ tung.
Cuộc sống cũng vẫn tiếp diễn.
Trong phòng cô chất đầy các thể loại tạp chí ẩm thực.
Một ngày nọ, Cảnh đột nhiên nghĩ ra, muốn chữa bệnh chán ăn cho cô cách tốt nhất là làm cho cô có hứng thú với thức ăn, thế là, cậu mua một đống
tạp chí ẩm thực để cô mỗi ngày nhìn thấy thức ăn mà có cảm giác thèm ăn.
Có lẽ hình đồ ăn trong mấy quyển tạp chí đó chụp quá đẹp, nên dần dần cô tìm lại cảm giác thèm ăn thật.
“Hôm nay ăn món jambon hun khói, thế nào?” Gần nhà mới mở một quán ăn mới, vô cùng đắt khách.
Đang cầm bút viết được một nửa, cô vội vàng lật tới trang giới thiệu món jambon Ý hun khói trong tạp chí.
“Nó mặn hơn, cháy hơn món jambon hun khói của các nhà khác một chút, rất
vừa miệng, nhưng có điều mỡ nhiều quá, tôi không thích!”
“Thế miếng bánh ga tô này thì sao?” Cảnh cười, chỉ miếng bánh kem cô đã ăn được một nửa.
Cô nở nụ cười, “Nó đến từ thiên đường.”
“Xem ra rất hợp ý chị nhỉ, cho bao nhiêu điểm?” Cảnh âm thầm ghi nhớ, cô thích điểm tâm của nhà hàng này.
Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, “95 điểm!”
“Rất tốt! Là điểm số cao nhất mà tôi nghe được cho đến bây giờ, xem ra, là
No.1 của chị rồi!” Nhìn cô tươi tỉnh, Cảnh cũng thở phào.
Một
tháng trước, cô ngồi trong taxi ôm chặt bình giữ ấm, cứ khóc mãi khóc
mãi, khóc đến nỗi trái tim chảy máu, khóc đến nỗi mất cả tiếng, hạ đường huyết lả đi.
Lúc đó, cậu rất lo lắng.
Nhưng không ngờ, cô rất kiên cường đứng lên.
Nụ cười của Chức Tâm, khựng lại vài giây. “Chắc là vậy.” Cô đáp bừa một tiếng.
“Chờ đợi bài viết về món ngon của chị.” Cảnh làm động tác cầm bút, cổ vũ cô viết bài.
Trong một tháng nay, chỉ cần ăn được món nào ngon, cô đều ghi chép lại, từ
chỉ một vài câu sơ sài ban đầu, bây giờ đã suôn mượt và đầy cảm hứng. Đó là những suy nghĩ, cảm nhận rất chân thực của cô, khiến bây giờ Cảnh
cũng hình thành thói quen đọc “tác phẩm” do cô viết ra.
Cô cười, tiếp tục viết.
“Chức Tâm, chị chuẩn bị ngày mai đến tòa soạn thật à?” Cảnh hỏi cô.
“Ừm. Tôi đã nghỉ phép một tháng rồi, cơ thể cũng đã hồi phục rất nhiều, dĩ
nhiên có thể trở lại đi làm được rồi!” Cô không ngẩng đầu lên.
“Chị không ngại sao?” Cảnh hỏi cô.
Chuyện cô bị lãnh trọn một cái tát vào mặt vì bị nghi ngờ là người thứ ba, cậu cũng biết.
“Vì sao tôi phải ngại chứ?” Cô ngước mắt lên, có chút man mác.
“Anh Từ…” Cậu cũng là gần đây mới biết, thì ra hồi trước Từ Nhân Thư đã theo đuổi Chức Tâm rất khổ sở.
Anh Từ…
Chức Tâm ôm đầu, cố vắt óc suy nghĩ.
Cô biết Cảnh đang nói đến ai, nhưng sao cô không nhớ ra tên đối phương thế nhỉ.
“Tên anh ấy là…” Cô hỏi lại Cảnh.
“Từ Nhân Thư, chị gọi anh ấy là lão đại.” Cảnh ngớ ra.
Ồ ồ ồ, Từ Nhân Thư! Nhưng câu hỏi lại được lập lại, “Sao tôi lại phải ngại?”
Cô là bị mắc chứng biếng ăn mới nghỉ phép ở nhà, có liên quan gì đến ngại cơ chứ?
“Chị quên rồi à? Vợ của anh Từ mắng chị là hồ ly tinh, còn bạt tai chị nữa.” Cảnh nhắc cô.
Cô cũng ngẩn ra, ngẩn ra mấy phút cô mới từ từ nhớ lại sự việc.
Má cô đỏ lên, trí nhớ của cô quá kém.
Là do thuốc ư? Mấy hôm nay, tinh thần của cô hồi phục rất nhanh, vô cùng
lạc quan, nhưng trí nhớ lại sút giảm, đến khả năng tính toán cũng giảm
đi rất nhiều.
“Chức Tâm, bên công ty cho rằng scandal đã lắng
xuống rồi, bảo tôi quay lại.” Cảnh không bận tâm lắm, tiếp tục trò
chuyện với cô.
Scandal? Là chuyện gì?
Chức Tâm nhìn cậu, suy nghĩ hồi lâu mới từ từ nhớ lại.
“Chúc mừng!” Cô cười.
“Chỉ mới nói chuyện thôi mà.” Cảnh băn khoăn, “Tôi còn chưa biết có nên quay lại giới đó không nữa.”
“Vì sao?” Cô thấy khó hiểu, “Cậu không phải rất thích viết nhạc sao?” Thời
gian này, cô thường nhìn thấy cậu ở trong phòng viết gì đó.
“Tôi không thích đứng trước mặt người khác lắm.” Cậu cười nhạt.
“Nhưng cậu còn phải gửi tiền cho Thiên Tinh và các đứa trẻ trong cô nhi viện nữa.” Chức Tâm trả lời thay cậu.
Cuộc sống luôn có những chuyện chẳng đặng đừng, luôn phải biết hy sinh.
“Đúng.” Cảnh gật đầu.
Hai người nói chuyện một phút nữa, sợ ảnh hưởng cô nghỉ ngơi, Cảnh chúc cô ngủ ngon rồi rời phòng cô.
Chức Tâm bây giờ, có lẽ do sức khỏe không tốt, cô rất muốn ngủ, một ngày ngủ ít nhất mười hai tiếng trở lên mới có tinh thần.
Bên ngoài đang tí tách mưa thu.
Cô đứng dậy định đóng cửa sổ, nhưng lại nhìn thấy, một chiếc xe sang trọng quen thuộc đang dừng ở đầu hẻm.
Mỗi tối, chiếc xe đó, đậu dưới lầu nhà cô một tới hai tiếng đồng hồ.
Cô dừng lại bên cửa sổ, tâm trạng bỗng chốc căng thẳng.
Có lẽ, ánh mắt của cô và người ngồi trong xe chạm nhau trong tích tắc.
Có lẽ, anh đã nhìn thấy cô.
Ngay sau đó, cô đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa.
Cô biết, tất cả đã kết thúc rồi.
Nếu cô còn do dự không quyết, tất cả sẽ trở lại vạch xuất phát.
Cô không cho phép mình dao động.
Xốc lại tinh thần, cô bước nhẹ nhàng đến bên giường, uống một viên thuốc rồi nằm xuống.
* * *
Ngày hôm sau.
Vừa ra khỏi cửa, cô thấy nhà dì Hoàng bên cạnh đang dọn nhà.
Vì là hàng xóm mười mấy năm trời, thế là nói chuyện vài câu.
“Bây giờ bất động sản đang trượt dốc, tôi lại gặp may mắn, vừa hạ quyết tâm
bán nhà đã lập tức có người mua ngay, đã vậy còn trả tiền luôn một lần.” Dì Hoàng rất vui.
Con trai dì Hoàng đã lớn, muốn đổi một căn nhà mới, lần này coi như thỏa nguyện.
Cái chung cư cũ này, bán được nhanh như vậy quả thật là rất may mắn.
Cô đến tòa soạn.
“Chức Tâm, chị đến rồi à?” Đồng nghiệp Tiểu Quang thân mật chào hỏi cô.
Còn những đồng nghiệp khác cũng lần lượt chào cô.
Mọi người đều tỏ ra rất khách khí, nhưng thực ra, cô nhìn thấy rất nhiều ánh mắt quan sát cô.
“Lão đại có ở đây không?” Đặc biệt là, khi cô thốt ra câu này, ánh mắt của các đồng nghiệp đều lập tức trở nên kỳ lạ.
“Có, có! Anh ấy ở trên lầu!” Tiểu Quang đáp lại.
Cô lên lầu.
Dù từng có chút bốc đồng muốn chứng tỏ bản thân, nhất định không để đối
phương được sống bình yên, nhưng, cô thông cảm cho người phụ nữ đó, đặc
biệt là sau khi trải qua mọi chuyện.
Lùi một bước, biển rộng trời cao.
Cô không hy vọng, những gì mình để lại sẽ giày vò mình cũng giày vò người
khác, cho dù cô không hề có chút ý nghĩ muốn phá hoại gia đình người
khác.
Cô gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong tiếng Từ Nhân Thư vọng ra.
Cô đẩy cửa bước vào.
Từ Nhân Thư nhìn rõ người mới vào xong, nét mặt vốn đang thẫn thờ bỗng khựng lại, ngượng ngùng.
Ngược lại, cô đã khôi phục lại nụ cười thường ngày, môi nở nụ cười, cô bước tới, ngồi xuống đối diện với anh.
“Lão đại, tôi đến để xin nghỉ việc.” Cô nói ra mục đích của mình, đưa đơn xin nghỉ việc ra.
Cầm lấy đơn xin nghỉ việc của cô, Từ Nhân Thư bỗng lóng ngóng, ấp úng, “Xin... xin nghỉ việc là... là... do tôi sao?”
Cô cũng không muốn vòng vo, gật đầu nói thẳng, “Lão đại, hôm qua tôi đã
suy nghĩ suốt đêm, cảm thấy mình trước mắt không thích hợp để ở lại tòa
soạn, tôi nghĩ, với tình trạng hiện tại, chúng ta rất khó để tiếp tục là bạn bè, cũng khó trở thành cấp trên và nhân viên.”
Sắc mặt Từ Nhân Thư có biểu hiện rất phức tạp.
“Chức Tâm, chuyện đó...”
“Tôi còn nhớ, tôi không chỉ một lần nói với anh, chúng ta không thể nào.” Thứ cô sợ nhất lúc đó chính là cục diện ngày hôm nay.
“Tôi chỉ hy vọng mình sẽ trở lại thời độc thân, có thể quanh minh chính đại, có thể tự tin theo đuổi em!” Từ Nhân Thư không ngờ lại có kết cục hôm
nay.
Xuất phát điểm của anh là chính đáng, nhưng không ngờ lại phát triển thành ra thế này.
“Từ Nhân Thư anh thật sự thích tôi sao? Con cá mất là con cá to, tình cảm
bây giờ của anh có thể chỉ là sự tiếp nối mối tình vô vọng của thời sinh viên mà anh luôn cảm thấy nó chưa bao giờ ‘nhạt’ mà thôi.” Cô nói ra
những lời trong lòng mình, “Có lẽ sau khi đã bỏ ra quá nhiều tình cảm,
để nó lên men trong trái tim mình, khuếch đại ‘sự quý mến’ thành ‘tình
yêu’, anh mới có cảm giác yêu đến mê mẩn, yêu đến điên cuồng như thế.
Nhưng khi tình cảm cuồng nhiệt đó qua đi thì sao? Anh sẽ phát hiện, Thẩm Chức Tâm thì ra chỉ có thế mà thôi, lựa chọn của ngày hôm nay là một
sai lầm lớn!” Đàn ông mãi mãi có những thứ quan trọng hơn tình yêu.
Nút thắt này, hy vọng có thể cởi ra.
“Tôi không phải như vậy! Tôi luôn yêu em!” Anh thề thốt phủ nhận.
“Thế còn vợ anh thì sao, lúc anh lấy vợ, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao?” Cô kiên nhẫn, hỏi từng chút một.
Từ Nhân Thư ngớ ra, sau đó tỏ ra bối rối trong chốc lát.
“Tính lùi lại thời gian vợ anh có thai, đó là sau khi tôi đã vào làm ở tòa
soạn, nếu anh thật sự yêu tôi như anh tự nhận, anh có thể đụng đến cô ấy không?”
Bị sự thật đanh thép dồn ép, anh càng bối rối hơn, “Đàn ông... không giống với phụ nữ...”
Sự thôi thúc về sinh lý của đàn ông quyết định tất cả.
Cô mỉm cười, không nói nhiều nữa, “Lão đại, đứa con cần có một người cha toàn tâm toàn ý vì gia đình.”
Ánh mắt Từ Nhân Thư giằng xé.
Anh sao có thể không biết mẹ anh làm nghề gì. Từ nhỏ đến lớn, anh đã nghe
rất quen tai. Anh càng không thể không biết, một gia đình đầy đủ quan
trọng thế nào đối với một đưa trẻ.
Nhưng, nhưng...
“Lão
đại, cho dù trước đây anh không yêu vợ mình thì cũng mong anh vì con
mình mà học yêu cô ấy, hai người có nền tảng là gia đình sẽ yêu đối
phương dễ dàng hơn.” Cô chân thành khuyên nhủ.
“Chức Tâm, em...” Anh rất lung lay.
“Tôi chuẩn bị rời khỏi đây, có lẽ sẽ đến thành phố mà cha mẹ tôi đang làm
việc xem có cơ hội tìm được công việc khác không.” Cô nói ra dự tính của mình.
Tính cô thật ra rất lưu luyến gia đình.
“Chức Tâm,
thật ra em không cần phải nghỉ việc, tòa soạn chắc sẽ đổi chủ.” Từ Nhân
Thư thở dài, cuối cùng cũng học được cách từ bỏ.
Lần này, đến lượt cô ngẩn ra.
“Tháng này, chúng ta hoàn toàn không nhận được đơn đặt hàng quảng cáo, những
quảng cáo vốn có cũng lần lượt dỡ bỏ, hai tháng nữa nếu còn tiếp tục thế này, chúng tôi không thể gắng gượng nổi nữa.” Từ Nhân Thư chọn cách nói sự thật, “Em chắc cũng biết, tòa soạn chi tiêu rất nhiều, nếu chỉ dựa
vào lượng phát hành thì rất khó chèo chống được.”
“Sao có thể như thế?” Tuy quy mô tòa soạn không lớn nhưng họ luôn có khá nhiều đơn đặt hàng quảng cáo.
Thấy cô có vẻ hoàn toàn không biết chuyện gì, Từ Nhân Thư lại thăm dò, “Có
người có hứng thú với tạp chí của chúng ta, muốn mua lại với một giá rất hợp lý.”
Người này, có mối quan hệ rất rộng, tất cả những gì anh ta muốn đều dễ như trở bàn tay.
Tim Chức Tâm nhói lên, nhưng cô cảm thấy sự phỏng đoán này tuyệt đối không
thể nào, cô biết Hứa Cấn Lễ kỵ nhất điều gì, Hứa Ngạn Thâm nếu muốn lập
nghiệp riêng đã không cần đợi đến ngày hôm nay, cũng không thể trong
thời khắc then chốt này tự lòi đuôi mình ra cho người ta nắm.
“Thế anh quyết định thế nào?” Chức Tâm lo lắng hỏi.
Đây có lẽ chỉ là quan hệ cạnh tranh thông thường.
Cô quả nhiên không biết.
Nhớ đến lời cảnh báo của người đó, Từ Nhân Thư cũng không dám quá khinh
suất, vì dù gì, trong ngành này, thế lực của anh ta rất mạnh.
“Có thể gồng được tới đâu thì gồng thôi, còn không gồng được nữa thì đành thỏa hiệp.” Từ Nhân Thư cười đau khổ.
Tòa soạn do anh một tay sáng lập nên, anh dĩ nhiên là không nỡ, nhưng con
người phải đối diện với thực tại, thực tại không gánh nổi áp lực thì
đành thỏa hiệp.
Hơn nữa, giá tiền mà người đó đưa ra quả thật rất hợp lý.
“Nếu tòa soạn này đổi chủ, tôi có thể sẽ di dân.” Từ Nhân Thư nói cho cô biết dự tính tiếp theo của mình.
Chức Tâm quá bất ngờ.
Mới trong vòng một tháng ngắn ngủi, sao lại thành thế này?
“Hai vợ chồng cùng đi chứ?” Cô thận trọng hỏi.
“Ừ, cùng đi, cha mẹ cô ấy ở nước ngoài, từ lúc kết hôn cứ thúc giục chúng
tôi ra nước ngoài định cư.” Thật ra, Hiểu Văn vì sợ anh ở lại Trung Quốc sẽ lại dao động tình cảm nên mới hạ quyết tâm di dân.
Hôm đó, thái độ của Hiểu Văn quả thực rất hung hăng, nhưng trước mặt người đó, cô lại bảo vệ anh, khiến Nhân Thư cảm động.
“Có dịp để vợ chồng chúng tôi mời em một bữa cơm, Hiểu Văn muốn xin lỗi
em.” Khi nghe tin Hiểu Văn mang thai, anh đã biết mình không còn tư cách để theo đuổi mối tình này nữa.
Trước khi kết hôn, anh đã sai khi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, sau khi kết hôn anh đã sai vì không thể
giữ mình. Thế là, tình yêu của anh từ đây về sau sẽ mãi mãi chôn vùi
dưới đất.
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu.
Cô không muốn làm ai khó xử, nhưng cô cũng không muốn mình chịu ấm ức khi phải nhẫn nhịn sự thù hằn của kẻ khác.
Điều này sẽ khiến cô tiêu hóa không tốt.
Từ Nhân Thư vẫn không đáng để cô nhịn nhục vì anh.
“Chuyện nghỉ việc, em suy nghĩ lại đi, tổng biên tập mới có lẽ em sẽ thích.” Từ Nhân Thư ngồi tựa vào ghế, trả lại đơn xin nghỉ việc cho cô, “Đến lúc
đó, em hẵng quyết định là có cần phải từ chức hay không nhé!”
Hứa Ngạn Thâm gia đình lớn sự nghiệp lớn, dù có mua lại tòa soạn thật, cũng không thể tự mình quản lý. Nhưng, anh tin, với mắt nhìn người của Hứa
Ngạn Thâm, tổng biên tập mới nhất định sẽ có năng lực phi phàm.
Đến lúc đó, “Tạp chí Thành Đô” chắc sẽ giở sang một trang mới, rực rỡ hơn.
Chuyện nghỉ việc cô nghe theo ý kiến của Từ Nhân Thư, tạm thời để qua một bên.
Sức khỏe cô cũng đã hồi phục rất nhiều, ít nhất sẽ không tự dưng ngất xỉu nữa.
Có thể ra ngoài được rồi, người đầu tiên cô muốn gặp chính là Phi Phàm.
Thế là, bước trên con đường đầy đá sỏi, cô và Cảnh cùng đến cô nhi viện, để thăm Phi Phàm và mẹ viện trưởng.
Phía trong tường của cô nhi viện có một cái cây to cành lá xum xuê, cô từ xa đã nhìn thấy, Phi Phàm đang trèo lên cây, chân tay nó đều dính đầy bùn
đất, đang nghiêng người bám chặt hai tay vào nhánh cây, nét mặt già dặn, hình như đang nhìn ra xa, không biết là đang chờ đợi gì, đang suy nghĩ
gì.
“Phi Phàm, nguy hiểm!” Cô vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy cô, Phi Phàm ngớ ra một lát, khuôn mặt vốn không có cảm xúc, nở một nụ cười ngạc nhiên.
“Xuống đây!” Cô vỗ vỗ tay.
Đấu tranh tư tưởng một lát, Phi Phàm vẫn nghe lời bám nhánh cây tụt xuống.
Cô ôm nó vào lòng, tim đập nhanh.
“Để mẹ xem nào!” Cô áp hai tay vào mặt Phi Phàm.
Gương mặt nhỏ đẹp trai của nó hơi bẩn, bộ đồ vest rất đẹp mà cô mua trên mạng cho nó, bây giờ nó đang mặc trên người, chỉ là hơi nhàu một chút, chiếc áo sơ mi nhỏ không được đóng thùng cẩn thận bị tuột ra ngoài, vài chiếc lá khô bám trên áo khoác ngoài.
Có lẽ vì tay cô ấm áp, mềm mại, Tiểu Phi Phàm chớp chớp mắt, khóe mắt đỏ hoe.
“Lúc nãy con nhìn gì thế?” Cô dịu dàng hỏi.
Câu hỏi của cô khiến Tiểu Phi Phàm cụp mắt xuống, hồi lâu mới nói ra được ba chữ, “Con xin lỗi!”
Xin lỗi? Xin lỗi gì chứ?
Cô không hiểu đầu cua tai nheo.
Cô còn chưa kịp tỏ ra kỳ lạ thì Tiểu Phi Phàm đã quay đầu chạy mất.
Cô bỗng nhiên hiểu ra.
Sững sờ.
“Đứa bé này đang nhớ mẹ.” Viện trưởng bước đến gần cô, nói với vẻ có lỗi.
Nhưng, sao lại thấy có lỗi chứ?
Cô cười gượng gạo.
“Vì cô nhi viện dạo gần đây gặp chút chuyện nên bọn trẻ đều cảm thấy hoang mang.” Viện trưởng cảm khái.
“Viện trưởng, xảy ra chuyện gì ạ?” Cảnh hỏi.
Thật ra, vừa bước vào, cậu đã phát hiện, không khí u ám bao trùm cô nhi viện.
“Đã từng nghe nói đến tập đoàn Cực Thịnh chưa?”
Cảnh và cô gật đầu.
Tập đoàn Cực Thịnh là một công ty bất động sản rất lớn, mấy năm nay mọc lên rất nhiều tòa nhà văn phòng, chung cư nhưng những nơi được đánh giá
chất lượng tốt trong thành phố này đều do Cực Thịnh làm chủ.
“Tập đoàn Cực Thịnh định xây một khu nghỉ mát ở đây, các căn nhà cũ ở khu vực này đều bị họ mua rồi, trừ ở đây thôi.”
“Cô nhi viện trong thể dời đi, nếu dời đi, một số tư liệu e sẽ bị thất lạc, nếu ở lại đây, các bạn nhỏ còn có cơ hội tìm lại được cha mẹ ruột.”
Cảnh nhíu mày, “Hơn nữa họ xây dựng ở đầu bên kia, sự tồn tại của cô nhi viện sẽ ảnh hưởng đến việc mở rộng quy mô của họ.”
Viện trưởng
gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi đã từ chối tập đoàn Cực
Thịnh nhưng thái độ của họ rất kiên quyết, bảo sự tồn tại của cô nhi
viện sẽ làm hạ giá những tòa nhà chất lượng cao của họ. Thế là cả hai
bên đều chẳng ai chịu nhường ai.”
Sự việc chưa dừng lại ở đó.
“Mấy hôm nay, cô nhi viện liên tiếp nhận được các thư đe dọa nặc danh, hơn
nữa, thỉnh thoảng lại bị một đám lưu manh đến quấy phá.”
“Báo cảnh sát chưa?” Cô lo lắng hỏi.
Viện trưởng bất lực nói, “Đã báo cảnh sát rồi, nhưng chúng tôi không có chứng cứ phía cảnh sát cũng không làm gì được.”
Mỗi lần như vậy đều nuốt nước mắt cho qua.
“Đám trẻ trong cô nhi viện đều rất lo lắng, hốt hoảng, chúng rất sợ mất đi
gia đình này.” Viện trưởng ngước nhìn ra xa, “Chúng đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, trái tim của mỗi đứa ít nhiều đều có một niềm hy vọng mong
manh, chỉ cần cô nhi viện vẫn còn ở đây, có thể sẽ có một ngày, cha mẹ
ruột của chúng hối hận sẽ đến đón chúng về.”
Mắt cô cay cay.
Dù Phi Phàm nói I LOVE YOU với cô, dù Phi Phàm gọi cô là mẹ nhưng nó không thể quên được người mẹ thật sự của nó, trong tiềm thức, nó vẫn hy vọng
mẹ nó sẽ quay lại tìm nó.
“Viện trưởng, cho nên bà càng cần phải giữ cô nhi viện này! Giữ ước mơ của bọn trẻ!” Lòng cô bị khuấy động.
Viện trưởng nở nụ cười, “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ giữ ước mơ của lũ trẻ!
Vì ước mơ của bọn trẻ chính là ước mơ của chính tôi! Mảnh đất của cô nhi viện này là do người chồng đã khuất của tôi để lại. Lúc đó, sau khi kết hôn, chồng tôi thấy tôi nhiệt tình với công tác từ thiện nên đã lập ra
cô nhi viện này, giúp những đứa trẻ không có cha mẹ, không cảm nhận được hơi ấm gia đình.”
Đây là cô nhi viện của tư nhân, chuyên giúp đỡ các đứa trẻ không cha mẹ hoặc bị cha mẹ bỏ rơi.
Viện trưởng nói rất tình cảm, “Mỗi đứa trẻ đều không có quyền được chọn nơi
mình sinh ra, mỗi đứa trẻ đều nên được yêu thương, sức lực của tôi quá
nhỏ bé, nhưng tôi hy vọng lúc còn sống, tôi sẽ kiên trì đến cùng trên
con đường này.”
Trên đường từ cô nhi viện trở về, cô rất lặng lẽ.
Cô biết cô nhất định phải làm gì đó cho bọn trẻ.
Về lại tòa soạn, cô tìm Từ Nhân Thư để nói suy nghĩ của mình.
“Em muốn viết bài về tranh chấp giữa tập đoàn Cực Thịnh và cô nhi viện sao?” Từ Nhân Thư kinh ngạc.
“Không được, không được! Như thế là quá nguy hiểm với tòa soạn!” Từ Nhân Thư kiên quyết từ chối.
Ông chủ tập đoàn Cực Thịnh từng ngồi tù vì làm người khác bị thương.
Trước khi chưa có chính sách mới, mấy năm nay, nhà ở mọc lên như nấm sau mưa, dưới sự thúc đẩy của nền kinh tế thị trường, tập đoàn Cực Thịnh đã
giành được rất nhiều thị phần địa ốc, từ một công ty nhỏ phát triển
thành một tập đoàn lớn mạnh.
Nhưng cho dù là như thế, tập đoàn Cực Thịnh cũng vẫn không thay đổi thói côn đồ vốn có.
Lăn lộn trong ngành này bao lâu nay, Từ Nhân Thư ít nhiều cũng biết chút
ít, vì vậy anh cũng đã mấy lần khuyên mẹ mình dứt khoát từ bỏ cô nhi
viện.
“Chẳng lẽ, đây chính là tinh thần của giới truyền thông chúng ta hay sao?” Cô cảm thấy buồn.
Có lẽ, cô thật sự không thích hợp với ngành này.
Đối diện với cái ác, cô không thể bàng quan đứng nhìn.
Từ Nhân Thư toát mồ hôi.
“Tôi biết mỗi ngành nghề đều gặp phải rất nhiều vấn đề, giống như văn phòng
luật sư, giống như đài truyền hình, mỗi năm bị đe dọa không biết bao
nhiêu lần, nhưng nếu ai gặp cái ác cũng lập tức bỏ cuộc, không kiên trì
đến cùng thì thế giới này có còn công lý không?”
Từ Nhân Thư thấy lạnh sống lưng, Chức Tâm nói giống hệt mẹ anh.
“Chức Tâm, tôi cũng là nghĩ cho em, nghĩ cho tòa soạn, nghĩ cho mẹ tôi thôi...” Từ Nhân Thư dằn vặt.
Anh biết, ở một số phương diện nào đó, anh có chút hèn nhát.
“Tổng biên tập, tôi ủng hộ cách nghĩ của Chức Tâm! Nếu tòa soạn chúng ta chỉ
viết những tin không ý nghĩ gì thì giá trị tồn tại của chúng ta ở đâu?”
Phó tổng biên tập Ưu xuất hiện sau lưng họ, “Còn nữa, với con mắt trong
nghề của tôi, tôi cho rằng đây là một đầu mối tin tức rất tốt, tạp chí
của chúng ta kỳ này sẽ đắt như tôm tươi!”
“Cái này...” Từ Nhân Thư càng do dự hơn.
“Tổng biên tập, không phải cậu nói với tôi cậu đang suy nghĩ về việc bán lại
tòa soạn sao? Nếu đã như thế cậu còn lo lắng gì nữa, người phải lo lắng
là người tiếp quản nó mới đúng chứ?” Phó tổng biên tập Ưu nói dứt khoát.
Cái này... hình như cũng đúng...
“Được, cứ quyết định vậy đi!” Chuyện tiếp theo sau để Hứa Ngạn Thâm phiền não
được rồi, cũng coi như là một đòn phản công nho nhỏ của anh giành cho
anh ta.
......
Tạp chí được phát hành đúng kỳ hạn, vừa lên kệ báo đã cung không đủ cầu, tòa soạn quyết định cho in thêm. Trong lúc đang in thêm, tòa soạn nhận được điện thoại uy hiếp, đối phương ăn nói
rất thô tục, luôn miệng đòi giết cả nhà cô.
Họ còn nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, trong đó có một con búp bê bằng gỗ bị cắt đứt lưỡi.
Đây là lần đe dọa thứ nhất.
Cô không hề sợ hãi, lập tức báo cảnh sát.
Liền sau đó, cô bị một gã say rượu chặn đường ở trạm xe buýt, suýt chút nữa
bị đánh, may mà đồng nghiệp nam ở tòa soạn chạy tới kịp.
Sau đó, lại xảy ra một số “chuyện nhỏ” khác, xâu chuỗi lại thành một “chuyện lớn”.
May mà, chuyện này không gây nên oán hận giữa các đồng nghiệp trong tòa
soạn, ngược lại còn kích thích ý chí chiến đấu của tất cả mọi người.
Vì hai chữ “công bằng”, trái tim bị thời gian làm cho lãnh cảm của tất cả
các đồng nghiệp trong tòa soạn được phen sôi sục, họ chưa bao giờ đoàn
kết như thế.
* * *
Hứa Ngạn Thâm xem đề tựa trên trang nhất của tờ “Tạp chí Thành Đô” rất hấp dẫn, rất
cảm động, nhưng khi lật vào trong, xem hết toàn bộ bài báo, thấy tên
phóng viên viết bài là Thẩm Chức Tâm, anh lấy tay xoa xoa huyệt thái
dương.
Mấy hôm nay, cả thành phố đều bàn tán sôi nổi chuyện này,
nghĩ chắc rằng Cực Thịnh sẽ nổi trận lôi đình, chắc chắn sẽ giở không ít thủ đoạn.
Anh tựa người vào lưng ghế, trong thùng rác phía sau,
có hai tờ đơn đề nghị ly hôn bên người vợ đã ký tên, để trên bàn anh mấy ngày liền, sau đó còn bị anh xé nát vứt vào thùng rác.
“Chúng ta không thể quay lại được nữa.”
Lúc đó, thái độ của cô rất kiên quyết, khiến anh cảm thấy mình không còn tia hy vọng nào để níu kéo cô.
“Hứa Ngạn Thâm, mày thua rồi, đừng lì lợm nữa.” Mở mắt ra, anh đờ người tự nói với mình.
Rõ ràng biết mình thua triệt để rồi, vì sao không thể dứt khoát ký tên ly hôn?
Anh biết, cô sở dĩ gửi đơn đề nghị ly hôn đến là vì hy vọng không muốn đưa chuyện này ra tòa lần nữa.
“Mình sẽ không ly hôn! Trừ phi... chết!” Lại nhắm đôi mắt cay cay lại, anh kiên quyết.
Cho dù cuộc hôn nhân này đã chết, anh cũng phải cố thủ bởi anh biết nếu
thật sự buông tay, anh và cô chỉ còn cách trở thành hai người xa lạ.
Nhưng, sự kiên trì của anh có thật sự còn ý nghĩa không?
Vì sao đã từng cảm thấy có được hạnh phúc rất dễ dàng, dễ dàng đến nỗi đưa tay ra là có thể chạm tới được, bây giờ, muốn nắm lấy sao lại khó đến
thế.
Anh miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhấn số gọi nội bộ, “Giúp
tôi gửi thư mời cho chủ tịch Vương của Cực Thịnh, nói Hứa Ngạn Thâm mời
ông ấy dùng bữa, hy vọng có thể trực tiếp xin lỗi ông ấy.” Đối phương
xuất thân từ lưu manh không dễ đụng đến, anh đành dùng cách này để giữ
an toàn cho cô, cho dù anh biết cách này của mình sẽ khiến cô tức giận,
mối quan hệ của họ càng bị đẩy ra xa hơn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...