Mảnh Vá Trái Tim

Lãng Lãng vừa tròn một tháng thì chị Nguyệt xin nghỉ việc, cô bắt đầu đau đầu với việc nuôi đứa bé này.

Chương trình "Chức Tâm" mỗi tuần chỉ có hai kỳ, lại thêm cô vừa nhận tiết mục
mới, dù có sắp xếp thời gian thế nào, cô cũng không thể quá bận rộn, bởi vậy cô đang chuẩn bị tìm một bảo mẫu theo giờ để giúp đỡ chăm sóc Lãng
Lãng, thời gian còn lại thì cô tự chăm.

Chỉ là, Lãng Lãng mới đeo hai vợ chồng hai buổi tối, Hứa Ngạn Thâm đã chịu không nổi.

Trước khi đi công tác, anh cẩn thận dặn dò - Chức Tâm, nhớ tìm bảo mẫu cho
con nhé! Anh không muốn nửa đêm đang ôm em thì bị đẩy ra, lý do là em
phải dậy để pha sữa cho con - Anh không thích như thế chút nào.

Tuy anh không nói bằng giọng ra lệnh nhưng suy nghĩ trước sau, cô cũng đồng ý.

Lãng Lãng nửa đêm thường quấy khóc, công việc của Hứa Ngạn Thâm lại bận rộn, cô không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh.

Thế là, cô đăng tuyển dụng trên trang tin tức tổng hợp của một tờ báo.

Mấy hôm nay, cô ở nhà tiếp mấy cô bảo mẫu liền, kết quả cuối cùng không
được vừa ý cho lắm. Một số người ứng tuyển vệ sinh cá nhân không được
sạch sẽ, một số thì giọng địa phương nặng quá không thể trò chuyện, một
số nữa vừa nói chuyện đã cho người ta cảm giác giả tạo, chỉ nói mà không làm.

Nhưng người đến ứng tuyển hôm nay thì lại có chút đặc biệt.

- Em. . . bao nhiêu tuổi? - Cô gái trước mặt, cằm nhọn nhọn, trẻ tuổi,
đôi mắt long lanh, vô cùng xinh đẹp trên gương mặt mộc dễ khiến người ta nín thở, thân hình cô bé mảnh mai như không xương, trông rất tội
nghiệp.

Cô bé có đến nhầm chỗ không vậy? Cô tuyển bảo mẫu chăm em bé chứ không tuyển diễn viên truyền hình.

- Chị, em. . . hai mươi hai tuổi. . . - Đối phương đến nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, ấp a ấp úng.

Cô gái này dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.

- Em có kinh nghiệm chăm em bé không? - Hạ thấp giọng, đến nói chuyện cô
cũng không dám lớn tiếng. Tuy rất xin lỗi nhưng vì Lãng Lãng, cô không
thể không hỏi vấn đề này.

Nghe câu hỏi của cô, cô gái ngước mắt lên, nhìn cô, đôi mắt to tròn sắp rưng rưng.

- Chị, em . . . không có. . . kinh nghiệm chăm em bé, nhưng em sẽ học
hỏi, sẽ cố gắng! - Lên tiếng hứa hẹn, tâm trạng cô gái bỗng hơi kích
động.


Nhưng, vấn đề là ở đây không phải là lớp học.

- Tuổi của em bây giờ không phải là nên đi học sao? - Cô nghi hoặc hỏi.

Tuy cô biết vì hoàn cảnh, rất nhiều cô gái ở nông thôn không thể tiếp tục
đi học, nhưng cô có thể nhận ra, cô gái trước mặt tuy ăn mặc giản dị,
nhưng chưa chắc là con cái của gia đình nông dân nghèo ở nông thôn.

- Em. . . năm ngoái học năm ba đại học, bởi vì. . . - Cô gái cắn môi, tuy khó khăn nhưng vẫn nói tiếp - Vì một số nguyên nhân, em . . . không thể không bỏ học. . .

- Chị nghĩ em nên trở lại trường, tiếp
tục sự nghiệp học hành, như thế cuộc đời em sau này mới bình an như ý
được - Cô hòa nhã, khuyên nhủ thật lòng, tuy cô chẳng phải là "chị" của
cô gái này, nhưng là một người đi trước, cô hiểu rõ học lực quan trọng
như thế nào.

Trước giờ, cho dù là người lạ, nhưng nếu có thể giúp được, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Tuy cô không phải là mẹ ruột của Lãng Lãng, nhưng đứa bé này đã vào sổ hộ
khẩu gia đình cô, cô phải có trách nhiệm chăm sóc nó một cách tốt nhất,
tìm cho nó một cô bảo mẫu thích hợp nhất.

- Chị! Em xin chị cho em một cơ hội! Hoàn cảnh của em hiện nay, thật sự rất cần công việc này! - Nước mắt của cô gái đã lăn dài trên má, toàn thân như sắp ngã
quỵ.

Cô không nói gì, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao người ta hay nói phụ nữ là do nước kết thành.

Cô gái nhỏ này hình như đang gặp khó khăn gì đó trong cuộc sống, chỉ là,
cô thật sự cảm thấy cô bé không thích hợp với công việc này.

Làm sao bây giờ?

Đúng lúc cô đang khó xử thì ổ khóa cửa chuyển dịch.

Là Hứa Ngạn Thâm đi công tác về.

Có lẽ do cô quá nhạy cảm, nhưng cô thấy vừa cảm nhận tiếng bước chân vững
chãi của Hứa Ngạn Thâm đi vào, tâm trạng của cô gái, trong phút chốc
càng căng thẳng hơn.

- Thẩm Chức Tâm! - Hứa Ngạn Thâm vừa về đã hạ giọng gọi tên cô.

Mỗi lần anh đi công tác về, nếu không phải công ty có việc cấp bách, thì dù trời có sập xuống việc đầu tiên của anh cũng phải gặp Chức Tâm, chỉ có
nhìn thấy dánh hình thon thả đó, tất cả những phiền muộn trong lòng anh

mới tan biến đi hết, hệt như một kỳ tích.

- Em đây - Giọng cô từ bên trong vọng ra, dịu dàng.

Nghe thấy giọng cô, anh dù ở bên ngoài có bận rộn, mệt mỏi thế nào cũng đáng.

Thật ra, anh không thích cô làm ở đài phát thanh. Năm đầu tiên sau khi tốt
nghiệp, trong một lần họp lớp, có người vô tình nói đùa một câu, giọng
nói của bạn gái Hứa Ngạn Thâm ngọt ngào, dễ chịu đến mức khiến bất kỳ gã đàn ông nào nghe được cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Hôm đó, anh trở mặt ngay tại chỗ.

Ở bậc cửa, cúi đầu cởi giày xong, thân hình dong dỏng cao bước vào phòng
khách, nhìn thấy một cô gái ngồi trên sô pha quay lưng lại.

Nhìn đường cong trên lưng, có lẽ là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

- Nhà có khách? - Anh nhíu mày hỏi.

- Em đang tuyển bảo mẫu - Cô mỉm cười với chồng.

Lần này anh đi tỉnh ngoài bàn bạc, ký kết hợp đồng với các công ty quảng
cáo, xa cách tuy mới ba ngày nhưng cô rất nhớ anh.

Thật kỳ
lạ, không phải người ta đều nói, hai người chung sống với nhau quá lâu
sẽ cảm thấy nhàm chán ư? Vậy mà, yêu nhau ba năm, kết hôn năm năm, cô
chẳng thấy chán Hứa Ngạn Thâm chút nào, tuy anh không quá đẹp trai,
nhưng lại có sức cuốn hút đặc biệt, thu hút cô. Mắt anh rất sâu, miệng
nhìn rất nghiêm nghị, kiên định, chỉ có cô biết, nhấm nháp mùi vị của nó mê ly đến mức nào.

- Vậy thì nhanh lên! Anh đi tắm trước đây - Anh không nhìn cô gái xinh đẹp lấy một lần, đi thẳng lên lầu vào phòng mình.

Với độ hiểu nhau sau bao năm làm vợ chồng, nghe anh nói vậy mặt cô bỗng từ từ đỏ lên.

Anh tắm xong là sẽ "muốn".

- Chị, đây là sơ yếu lý lịch của em, sức khỏe của em rất tốt, em muốn
giúp chị trông em bé! - Anh vừa đi, cô gái định thần trở lại, tiếp tục
van vỉ.


Mặt đỏ lựng, cô hít một hơi, tiếp tục ứng phó với
cô bé lì lợm - Xin lỗi, chị thật sự cảm thấy . . . em không thích hợp
với công việc này. . . Chị muốn tìm người có tuổi một chút, có kinh
nghiệm chăm em bé, sức khỏe tốt. . . - Cô đã viết rất rõ ràng như thế
trên báo.

. . . . . . .

Hứa Ngạn Thâm tắm xong, ngồi trên giường xem tivi một lát vẫn chưa thấy bóng dáng vợ mình đâu.

Vận áo choàng ngủ vào, anh đi xuống lầu, nhìn thấy hai người đang đùn qua đẩy lại.

Nói chính xác hơn, cô gái trẻ như sắp quỳ xuống trước mặt vợ anh, Chức Tâm hình như bị hết hồn một phen.

- Có chuyện gì vậy? Sao còn chưa lên phòng? - Anh vừa cất tiếng khiến hai người phụ nữ giật nảy mình.

Cô gái trẻ tư thế nửa quỳ ngượng ngùng đơ người ra.

Anh coi như không nhìn thấy gì, kéo vợ mình ngồi lên sô pha, nét mặt không được vui cho lắm.

Cô gái mắt đỏ hoe, cúi đầu ngượng ngập như vừa làm sai chuyện gì, ngồi xuống đối diện.

- Cô ấy đến ứng tuyển, em thấy không phù hợp cho lắm, nhưng cô bé lại. . . - không chịu đi.

Chức Tâm không muốn làm đối phương ngại thêm, nên nói với chồng bằng một giọng rất nhẹ nhàng.

Cô cảm thấy đau đầu, lần đầu tiên gặp phải một cô gái lì lợm như thế.

Biết tính của vợ, anh cầm lấy tập hồ sơ trên tay vợ chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh - Để anh.

Những việc thế này không cần đến vợ anh phải ra tay.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị của anh, cô gái đã sợ đến không dám lên tiếng.

- Nhan Hiểu Tinh, đúng không?!

Toàn thân cô gái run lẩy bẩy, cúi gằm mặt, không dám ngước lên.

Đủ hiểu ánh mắt nghiêm nghị của Hứa Ngạn Thâm có thể làm người khác sợ chết khiếp.

Chức Tâm vội vàng ngăn chồng lại - Đừng dọa cô bé, lịch lãm một chút.

Hứa Ngạn Thâm nghe lời, khẽ nhướng mày với vợ như muốn nói:

Lịch lãm? Anh thường nói, lịch lãm chỉ là một con chó sói kiên nhẫn mà thôi! Còn anh là một con sói đã "đói" mấy ngày rồi, bây giờ không muốn nói
đến hai chữ "kiên nhẫn" nữa.

Hiểu ý, mặt cô lại đỏ như gấc chín.

Anh tiếp tục làm bộ dạng mất kiên nhẫn lật mấy trang kiểm tra sức khỏe,
điểm đúng chỗ yếu - Nhan Hiểu Tinh, số lượng hồng cầu của cô không ở

trong mức bình thường, bị thiếu máu nghiêm trọng, sao có thể chăm trẻ
nhỏ đây?

- Tiên sinh. . . tôi. . . tôi bồi sức khỏe là được mà! Tôi sẽ chăm sóc con của hai anh chị. . . khỏe mạnh. . . - Nhan Hiểu Tinh ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đỏ hoe, nhưng như nhớ ra điều gì, lại
vội vàng cúi gằm mặt xuống.

Nhưng anh đâu dễ thỏa hiệp -
Một người đến cả bản thân cũng không chăm sóc nổi để phải thiếu máu, tôi dựa vào cái gì có thể tin cô chăm sóc nổi con tôi?! - Giọng điệu vô
tình, sắc bén khiến người khác chẳng thể nói lại được.

Chức Tâm kéo kéo tay áo anh.

Nhưng anh rõ ràng là chẳng còn chút kiên nhẫn nào, tiếp tục lật từng trang
trong hồ sơ xin việc, đột nhiên, mắt anh bỗng khựng lại, nét mặt nghiêm
nghị bỗng trở nên phân vân.

"Xoạt" anh gấp hồ sơ lại, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái.

- Ngẩng đầu lên! - Giọng điệu sang sảng hệt như đang ở nơi làm việc.

Cô gái run rẩy ngẩng đầu lên.

Nhìn kỹ cô gái, mắt anh hơi híp lại, càng nghiêm khắc, sắc sảo hơn, hồi lâu
sau, anh mới lầm rầm nói với chính mình như đang suy tư điều gì đó - Quả nhiên, bồi bổ một chút, sẽ rất khỏe mạnh. . .

- Được, cô
trúng tuyển. Lương tháng tạm thời là năm nghìn, sau này xem biểu hiện
của cô thế nào đã, ngày mai cô có thể đi làm! - Anh thay đổi chủ kiến.

- Thâm? - Chức Tâm kinh ngạc.

Chuyện trong nhà trước nay cô luôn làm chủ, Hứa Ngạn Thâm chẳng bao giờ để
tâm, càng không bao giờ nhúng tay vào, lần này là vì sao?

- Tiên sinh, cảm ơn anh! Cảm ơn anh! - Cô gái vui sướng, liên tục cúi người cảm ơn.

Chức Tâm kinh ngạc đến nỗi không thốt ra được lời nào.

Sự việc sao lại thành như thế này? Hơn nữa thị trường bảo mẫu bây giờ,
lương mỗi tháng hai nghìn tệ đã là rất tốt rồi, điều kiện anh đưa ra
chẳng giống như đuổi người mà là giữ người!

- Cứ quyết
định thế đi! Một sinh viên đến chăm sóc con chúng ta, xứng đáng được
hưởng lương như thế! - Anh qua quýt giải thích với cô.

Trong nhà, quyết định của anh, không nói lại hai lần.

Cô luôn nghe lời anh, chỉ có lần này, thật khó hiểu, trong lòng có gì đó không thoải mái cho lắm.

Hay là vì Hứa Ngạn Thâm chẳng còn kiên nhẫn để làm một "quý ông", nên không muốn lãng phí thời gian chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui