Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên


Còn định tự yêu nhau không?

Ra khỏi nhà Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt ngâm nga khúc nhạc đi vào thang máy, tâm trạng tốt cực kì.

Hôm nay là Chủ Nhật, lúc thang máy đến nơi chỉ có mình cô.

Đến khi vào trong, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, cô bỗng nghe thấy có người ở ngoài kêu:
"Đợi chút!"
Thời Duyệt bấm nút mở cửa, khi cửa thang máy mở ra một lần nữa, người đứng trước cửa thang máy chính là người quen.

Thời Duyệt cũng cảm thấy thật trùng hợp.

"Chào buổi sáng." Thời Duyệt mỉm cười chủ động chào hỏi Dịch Như Song.

Dịch Như Song bám vào cửa thang máy, nhất thời vẫn chưa tỉnh táo lại.

Khi cửa thang máy lại đóng vào, cô ấy vẫn đứng sững tại chỗ.

Thời Duyệt: "?"
Bấm mở cửa giúp cô ấy một lần nữa, Thời Duyệt hỏi: "Chị có vào không?"
Lúc này Dịch Như Song mới như bừng tỉnh từ trong mộng, lập tức đi vào trong.

Tất cả chuyện này đều là thật ư? Dịch Như Song tự hỏi.

Chẳng qua sáng nay chỉ buộc phải ăn một quả cà chua nhỏ đã chín nẫu, vậy mà vẫn gặp ảo giác, rốt cuộc cô đã ăn cà chua hay là ăn nấm độc?
Nếu không phải là ảo giác, chuyện Thời Duyệt một lần nữa xuất hiện trước mặt phải giải thích thế nào?
Tối hôm qua Thời Duyệt đến đưa đồ ăn đêm cho cô, sáng hôm nay lại gặp nhau ở thang máy.

Tình cờ gặp gỡ kiểu thần thánh gì đây? Phải nói rằng nơi tình cờ gặp gỡ không phải là địa điểm hợp lý như thang máy công ty, mà là thang máy Cư Hợp Uyển nơi cô sống.

Sếp của cô hoàn toàn không có lí do để đến nơi này mà!
Thời Duyệt đứng ở một bên thang máy, Dịch Như Song đứng ở bên kia, hai người nối thành một đường chéo, là khoảng cách xa nhất trong buồng thang máy nhỏ hẹp.

Cách xa như vậy để an toàn, Dịch Như Song rất sợ Thời Duyệt sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Tối hôm qua cô ăn gà rán, sau đó lướt diễn đàn đến ba giờ.

Bài đăng mới được phản hồi rất nhanh, nhanh chóng kéo dài đến mấy trang.

Dịch Như Song còn khó hiểu hỏi các vị cư dân mạng, vì sao muộn như vậy vẫn online?
Ốc Biển: Thật ra tôi ngủ rồi, bị cộng đồng mạng hóng hớt gọi dậy, đặc biệt lên đây xem!
MK: Bà nội, chủ thớt, cậu rốt cuộc cũng cập nhật rồi ha!
Hôm Nay Ăn Lẩu Bò: Chủ thớt lại xuất hiện, mặc dù tôi cảm thấy cậu nói vớ vẩn, nhưng cũng muốn xem hôm nay cậu tiếp tục như thế nào.

= =: Còn mua cả đồ ăn đêm nữa! Chỉ chờ cậu bẻ tiếp thôi, nhanh cập nhật nhá!
Dịch Như Song đã quen với phong cách vừa mắng vừa theo dõi chủ đề của mấy cư dân mạng này, vốn chắc chắn rằng sẽ nhận phải vô số lời chế giễu và suy đoán sau khi kể chuyện sếp đến đưa gà rán giữa đêm khuya, nhưng cũng không sao, tự cô vui vẻ là được, chưa kể còn có mấy bạn nhiệt tình hóng hớt giúp cô bày mưu tính kế và phân tích một cách lý trí.

Theo phong cách trước sau như một của mình, cô đăng bài mới, trả lời mấy câu, sau đó đi ngủ, ngày hôm sau ngủ dậy mới xem phản hồi.

Nhưng bầu không khí hôm nay sôi nổi đến nỗi vượt quá sức tưởng tượng của cô.

Đăng một bài thêm một trang, một trang là ba trăm phản hồi.

Trong lúc cô viết được vài dòng, mới qua năm phút, đăng bài mới lên, đã thành hai trang...!
Dịch Như Song chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây, rồi refresh, đã vượt qua năm mươi nghìn.

Dịch Như Song hoảng sợ.

Hơn mười phút không dám đăng gì thêm, cư dân mạng theo dõi lúc nửa đêm bắt đầu sốt ruột, phản hồi tăng nhanh chóng, đều nói tôi không mắng chủ thớt là trà nữa, cũng không suy đoán nữa, cậu nhanh cập nhật đi! Đưa gà rán xong có ăn rồi mới tiễn nhau không? Có uống bia cùng không! Gà rán của hàng nào? Là cửa hàng đang nổi trên mạng đúng không? Ngoài gà rán có mang đồ uống không? Sao chủ thớt không gọi người ta vào nhà ngồi một lúc! Không có tiền đồ!
Còn có người đoán vị sếp nữ trẻ tuổi si tình này liệu có phải đến từ công ty CM gì đó, bị người khác nổi điên phun:
"Đậu xanh đừng có đoán! Xem chủ thớt bị dọa rồi kìa! Bảo vệ chủ thớt của chúng tôi!
"Kêu gọi chủ thớt!" Còn có người treo thưởng một nghìn tệ muốn gọi Dịch Như Song xuất hiện.

Dịch Như Song điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục cập nhật.

Mỗi lần đăng một bài, cô lại như nhìn thấy một lễ hội sôi động lúc nửa đêm.


Hình tượng hư cấu của Thời Duyệt khiến mọi người trên Thiên đường của các chị đẹp mê như điếu đổ, một khi đã tặng thưởng liền không thể ngừng được.

Một trăm hai trăm, một nghìn hai nghìn...trừ phí thủ tục 1% cho nền tảng, tiền tặng thưởng cả đêm đã nhiều hơn một tháng lương của Dịch Như Song.

Sự cuồng nhiệt trên internet làm Dịch Như Song vốn không ai biết hoảng sợ, ngay cả tặng thưởng cũng không dám lấy, trực tiếp offline đi ngủ.

Offline lúc ba giờ, bật điện thoại, phát hiện nhóm chat công việc có tin nhắn mới.

Giám đốc Hoàng phụ trách bộ phận vận hành gửi tin nhắn riêng cho cô, hy vọng ngày mai cô ngủ dậy đọc được tin nhắn này sẽ có thể đến công ty một chuyến.

Giám đốc Hoàng nói, bên hậu cần không đủ nhân lực cho cuộc liên hoan cuối năm, hơn nữa quản lý bộ phận nhân sự đang mang thai hơn tám tháng nhưng vẫn kiên trì đi làm, song sức lực không theo kịp, hy vọng có một bạn nữ cẩn thận từ bộ phận vận hành có thể đến hỗ trợ.

Bao ăn, bao tiền đi lại, thêm lương tăng ca.

Dịch Như Song đau đầu, chỉ muốn đi ngủ sớm, đến khi trời sắp sáng mới miễn cưỡng ngủ được nửa tiếng, rồi tỉnh lại trong tiếng tim đập nhanh.

Thật sự không ngủ được, Dịch Như Song cảm thấy hơi hoảng loạn khi ở nhà, chẳng bằng đến công ty sớm, có lẽ bận rộn sẽ bớt nghĩ nhiều.

Rửa mặt rồi đi ra ngoài, cảnh trong thang máy lại khiến cô không biết phải làm sao.

Vậy là đêm qua sếp vẫn luôn ở Cư Hợp Uyển sao?
Cô ấy không về?
Dịch Như Song nhìn góc mặt của Thời Duyệt, trong lòng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng không biết phải mở lời như thế nào, cô luôn cảm thấy không biết có phải bản thân tự đa tình hay không.

Người xuất sắc như tổng giám đốc Thời sao có thể để ý mình? Còn ở đây đợi một đêm...!
Tỉnh táo lại đi!
Dịch Như Song nhắm mắt cầu nguyện, đến khi mở mắt ra, Thời Duyệt nhất định sẽ biến mất không thấy đâu, tất cả đều là ảo giác vì thức cả đêm.

"Ra ngoài đi chợ à?"
Không đợi cô cầu nguyện xong, tiếng của Thời Duyệt đã chạy vào tai, gọi cô mở mắt trở về hiện thực.

Thời Duyệt không chỉ vẫn còn ở đây, thậm chí còn chủ động lên tiếng nói chuyện với cô.

"Sao thế?" Thấy Dịch Như Song như vậy, Thời Duyệt mỉm cười, "Quầng thâm mắt vẫn đậm quá đáng như thế, đêm qua không ngủ được à? Cũng đúng, cách âm ở đây tệ quá."
"A, đúng, đúng vậy." Dịch Như Song ấp a ấp úng hoàn toàn không biết mình nói gì, nhưng tiếng của Thời Duyệt bay vào trong tai cô không sót một chữ, trong đầu cô lại nhanh chóng rút ra kết luận --- đêm qua tổng giám đốc Thời thật sự không đi!
Tổng giám đốc Thời ở nơi này? Sao có thể ở nơi này? Nơi này cách công ty quá xa, điều kiện lại cực kém, nghe nói sếp đã mua nhà ở khu Nam Giang ONE, khu Nam Giang ONE là nơi biết bao nhiêu người mơ ước tha thiết, sao cô ấy có thể chuyển đến Cư Hợp Uyển này?
Nghĩ đến đây, Dịch Như Song suýt rơi nước mắt.

Tổng giám đốc Thời ngoài lạnh trong nóng không nói gì, chỉ dùng hành động trực tiếp bày tỏ...phải làm thế nào với cô ấy đây.

"Chị muốn đi chợ mua thức ăn sao? Tôi đưa chị đi." Thang máy rung lắc cuối cùng cũng xuống đến tầng một, nơi này không có bãi đỗ xe cũng không có hầm để xe, Thời Duyệt gửi xe ở một khách sạn cách chung cư một trăm mét.

Cô nói với Dịch Như Song: "Đúng lúc tôi cũng muốn đến chợ thức ăn quanh đây xem thử, làm quen với hoàn cảnh."
"Cô...tại sao lại muốn làm quen với hoàn cảnh quanh đây?" Dịch Như Song cẩn thận hỏi.

"À, có lẽ về sau sẽ thường xuyên đến đây."
Dường như tâm trạng của Thời Duyệt hôm nay rất tốt, cười cũng tươi hơn mọi khi rất nhiều, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nghiêm túc khi họp ở công ty.

"Hơn nữa tôi cũng thích tự nấu ăn, tự đi chọn mua vẫn yên tâm hơn."
Dịch Như Song đỏ mặt, đi theo Thời Duyệt ra khỏi thang máy, hai cô người trước người sau giống như một cặp đôi ra ngoài chơi cùng nhau.

"Tổng giám đốc Thời, tôi phải đến công ty." Dịch Như Song chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói chuyện bằng giọng điệu thủ thỉ nhẹ nhàng thế này, sợ rằng cất tiếng hơi lớn sẽ làm Thời Duyệt giật mình.

"Đến công ty à, vậy để lần sau đi chợ vậy.

Tôi cũng muốn đến công ty, cùng đi thôi." Thời Duyệt chỉ ra ngoài chung cư, tỏ ý xe của mình ở ngoài.

Bảo đi chợ liền muốn đi cùng, giờ bảo đến công ty, Thời Duyệt vẫn nói là tiện đường, chẳng ai tin Thời Duyệt cố ở lại đây không phải là để đợi cô.

Dịch Như Song bước nhanh đi lấy xe cùng Thời Duyệt, đây là lần đầu tiên cô lên xe của Thời Duyệt, còn là chỉ có hai người.

Trong xe rất thơm, cũng rất ấm áp.

Khi xe chạy trong ánh mặt trời, Dịch Như Song quyết định từ nay về sau sẽ tích cực yêu cuộc sống hơn, làm việc chăm chỉ, quý trọng tất cả những điều tốt đẹp thượng đế ban cho mình.

Trong đầu Thời Duyệt vẫn nhớ về dư vị của nụ hôn đêm qua, căn bản không để ý đến cuộc trò chuyện vừa rồi và lòng tốt đưa cấp dưới đi để khỏi phải chen chúc trên tàu điện ngầm, khiến đồng nghiệp ngồi bên cạnh tưởng tượng không thôi.


Càng không biết rằng chủ đề nóng trên mạng có liên quan đến mình, tổng lượt nhấp vào cả ba chương trong series đã vượt một triệu.

Dịch Như Song ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh Thời Duyệt, hai người trò chuyện về công việc vân vân, sau đó cùng nhau vào công ty, gặp Tiểu Teddy đang đứng đợi ở cửa.

"Là giám đốc Hoàng gọi các chị đến hỗ trợ ban điều hành sao?" Thời Duyệt hỏi Tiểu Teddy.

Biểu cảm của Tiểu Teddy không giống ngày thường cho lắm, bình thường tươi tỉnh hoạt bát, có gì nói đó, nhưng ánh mắt nhìn hai người hôm nay lại trở nên lấp lánh:
"Vâng vâng...thật trùng hợp, hình như hai người gặp nhau từ trước rồi?"
Thời Duyệt nhìn Tiểu Teddy cười với mình, đúng lúc Lão Hà cũng tới, Thời Duyệt liền vừa nói chuyện cùng Lão Hà vừa đi vào thang máy.

Thời Duyệt và Lão Hà vừa đi, Tiểu Teddy lập tức kéo Dịch Như Song hỏi: "Cậu có thấy không? Tổng giám đốc Thời không thay áo, vẫn là chiếc áo mặc đi làm từ hôm qua!"
"À? Thật sao?"
"Vậy là, hôm qua cô ấy không về nhà, mà qua đêm ở ngoài?"
Mặc kệ nội tâm mình đang cuộn sóng dâng trào thế nào, trước mặt Tiểu Teddy hóng hớt, Dịch Như Song vẫn tỏ ra điềm tĩnh và lạnh nhạt, thản nhiên đáp lại:
"Có lẽ vậy."
"Năng lực quan sát của cậu thế là không được! Bảo sao hôm qua tổng giám đốc Thời về sớm vậy, thì ra là có hẹn." Tiểu Teddy chuyển đề tài từ Thời Duyệt sang Dịch Như Song, "Chị Như Song, chị nói thật đi, có phải đêm qua tổng giám đốc Thời ở cùng chị không, nếu không thì sao lại trùng hợp đi làm cùng nhau như vậy?"
"Cậu bị điên à, sao có thể!"
"Cậu đỏ mặt..."
Dịch Như Song trực tiếp bỏ Tiểu Teddy lại, bước nhanh vào thang máy, biến mất trong tầm mắt của Tiểu Teddy.

Tiểu Teddy hoàn toàn hoảng sợ, cô vốn chỉ tùy tiện nói đùa một chút, không ngờ Dịch Như Song lại tưởng là thật.

Lẽ nào...!
Tiểu Teddy lập tức lấy điện thoại mở khóa, màn hình đang hiện chủ đề hot nhất gần đây trên "Thiên đường của các chị đẹp".

Lẽ nào cô đoán đúng? Vị sếp nữ trẻ tuổi trong chủ đề chính là tổng giám đốc Thời? Vậy chủ thớt chính là...!
Một tia sét đánh xuống, bổ não của Tiểu Teddy.

Như Song và boss?!
Hình như cô vừa phát hiện ra một tin động trời!
Dịch Như Song từ khi đến công ty vẫn luôn bận rộn lên kế hoạch cho cuộc liên hoan cuối năm cùng ban điều hành, ban điều hành nói doanh thu của công ty năm nay rất tốt, tổng giám đốc Thời còn cực hào phóng, ngân sách cho cuộc liên hoan cuối năm rất lớn, phần thưởng cho tất cả mọi người đều là sản phẩm điện tử phổ biến hàng đầu của năm nay, còn có một bất ngờ lớn không tưởng tượng được!
Phần thưởng đặc biệt chỉ dành cho một người, đã được chính tổng giám đốc Thời xác nhận, là một căn hộ nhìn ra sông ở khu hai Nam Giang ONE!
Khi ban điều hành thông báo tin này, tất cả mọi người đều không tin nổi vào tai mình.

Tặng căn hộ cao cấp trong liên hoan cuối năm! Nhất định phải lên đầu đề.

"Chỉ là căn hộ đơn, nhưng cũng gần mười triệu." Ban điều hành vẫn luôn dặn dò mọi người không được đi khắp nơi nói lung tung, tổng giám đốc Thời muốn chờ đến lúc rút thưởng trong cuộc liên hoan cuối năm mới tự mình thông báo bất ngờ này.

Tiểu Teddy hỏi về những phần thưởng khác.

Ban điều hành nói giải nhất là một chiếc xe có hệ thống tự lái mới nhất của năm nay, mẫu tốt nhất, có giá cả triệu, tổng cộng có ba giải.

Giải nhì là thiết bị trò chơi hologram gia đình, giải ba là ba bộ sản phẩm điện tử mới.

Bốn giải thưởng trên cũng đã đủ để thưởng cho 70% nhân viên trong công ty, những người không rút thăm được giải lớn cũng có phần quà an ủi lớn.

Tổng giám đốc Thời dặn, giá trị mỗi phần quà không thể thấp hơn mười nghìn tệ.

Ngoài phần thưởng, mỗi người còn được nhận một bao lì xì cho năm mới.

Tổng giám đốc Thời nói đến địa điểm liên hoan cuối năm sẽ phát cho mọi người bằng cách đặc biệt.

Hầu hết mọi thứ đều đã được quyết định, nhưng rốt cuộc phải chọn nhãn hiệu nào cho phần thưởng của giải nhì và giải ba, rồi thì thành phần của gói quà lớn phải thế nào, ban điều hành vẫn hơi đau đầu.

Hơn nữa mỗi phòng đều phải chuẩn bị một tiết mục cho cuộc liên hoan cuối năm, tiến trình cho cuộc liên hoan còn chưa xác định, chưa kể còn phải mua sắm đạo cụ, hôm nay gọi Dịch Như Song và Tiểu Teddy đến giúp chính là để giải quyết những chuyện này.

Lúc trước đi làm chỉ biết bận.

Gần hết năm nghe về phần thưởng trong liên hoan cuối năm, hai nhân viên mới Dịch Như Song và Tiểu Teddy mới nhận ra mình đã được vào công ty số một.

Công ty bình thường cho bánh ngọt lớn hơn đến đâu cũng vô dụng, có thể cho nhân viên phúc lợi hữu hình mới là tốt.

Dịch Như Song và Tiểu Teddy hoàn toàn không cảm thấy đau khổ vì cuối tuần phải rời chăn ấm đi tăng ca, nhanh chóng tập trung hết mình cho công việc.


Bận rộn đến hơn ba giờ chiều, mọi người đi ăn cùng nhau, lúc này Dịch Như Song mới có thời gian cầm điện thoại, yên lặng dựa sang một bên, mở "Thiên đường của các chị đẹp", phát hiện chủ đề của mình lại có thêm mấy trang mới, trong lòng vừa vui vẻ vừa thấp thỏm không yên.

Mở từ bài đăng đêm qua chưa đọc, lướt xuống, ánh mắt của cô dừng lại ở một nơi, cả người cứng đờ.

Pháp Sư: Chủ thớt làm ở công ty N đúng không?
Phía dưới còn có người phản hồi.

Hôm Nay Ăn Lẩu Bò: Tôi đã liệt kê tất cả các công ty mà ai cũng biết và có chữ cái đầu tiên trong tên là N cho mọi người.

Thật ra không có nhiều lắm, bảy công ty, mà lãnh đạo của sáu trong đó không phải chú thì cũng là cô, chỉ còn một công ty vẫn chưa xác định.

Vì lãnh đạo của công ty này cực kì bí ẩn, gần như chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người.

N-COUNT, công ty của Phòng Bí Mật, chủ bình luận nói công ty này sao?
Đọc được phản hồi của "Hôm Nay Ăn Lẩu Bò", Dịch Như Song đột nhiên có cảm giác vừa thẹn vừa khủng hoảng vì đột nhiên bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người, lập tức tắt màn hình điện thoại.

"Sao thế." Tiểu Teddy ở một bên nhìn sắc mặt hết sức khó coi của Dịch Như Song, hỏi cô, "Nhìn thấy gì trên điện thoại hả? Cậu có vẻ sợ."
Dịch Như Song miễn cưỡng mỉm cười: "Vô tình nhìn thấy hóa đơn tháng này."
Tiểu Teddy "phì" một tiếng: "Cậu thì sợ gì hóa đơn, dù là hóa đơn đắt đỏ, không phải cũng có người giúp cậu sao?" Nói xong dùng cùi chỏ chọc Dịch Như Song, cười một cách đê tiện.

Ban đầu Dịch Như Song còn không biết cô ấy đang nói gì, đến khi nhận ra người cô ấy nhắc đến là Thời Duyệt từ ánh mắt bỉ ổi kia, Dịch Như Song nhanh chóng cúi đầu xuống, tránh khỏi Tiểu Teddy.

"Đỏ mặt kìa." Tiểu Teddy cắn môi, "Người đang yêu sao lại ngon miệng như vậy."
Phó Tư Mẫn đợi cả một ngày vẫn không thấy chủ thớt kia xuất hiện.

Không biết chủ thớt có việc bận nên lên muộn, hay bị phản hồi của cô dọa chạy mất.

Thế nhưng cô đã chắc chắn chín mươi phần trăm rằng chuyện trong bài đăng này là thật, hơn nữa vị sếp nữ trẻ tuổi trong đó chính là Thời Duyệt không sai.

Kỳ lạ, không phải tổng giám đốc Thời vẫn luôn thích người làm ra trò Tái Tạo Vũ Trụ trước kia sao? Thậm chí còn tham gia mùa giải của Phòng Bí Mật vì cô ta, sao lại dây dưa mập mờ với cấp dưới?
Xem ra một khi có tiền, lòng dạ của người ta cũng thay đổi.

Đúng là đồ cặn bã.

Lần trước bạo dạn chụp lén Thời Duyệt để gửi cho người kia, giúp cô ấy giải tỏa nỗi khổ tương tư, bây giờ nhất định cũng phải nói hết chuyện này với cô ấy, cho cô ấy biết người cô ấy đơn phương mong nhớ rốt cuộc là kẻ trăng hoa như thế nào.

......!
Sau khi đến công ty, Thời Duyệt mở cuộc họp về giai đoạn thi đấu năm sau cùng mấy người giám đốc Hoàng và Lão Hà.

Khi cuộc họp kết thúc, trời cũng đã tối.

Đầu óc rảnh rỗi, Thời Duyệt bắt đầu nhớ Hứa Ấu Diên, không biết hôm nay Hứa Ấu Diên làm gì, có nhớ mình giống mình nhớ chị không.

Chắc chắn là không.

Thời Duyệt khó chịu nhìn điện thoại trong tay.

"Nhóm gia đình" có 11 tin nhắn, là mẹ dặn chị Thời Dã tan làm qua chợ mua ít thịt bò tươi về để tối nay ăn lẩu.

Còn cố ý tag Thời Duyệt, không gọi được cô về nhà thì tối nay chắc chắn sẽ gửi ảnh cho cô thèm.

"Hôm nay cũng là bố của nhà ngươi" có 208 tin nhắn, không biết A Thấu Nhà Không Nuôi Mèo và Alpha Mạnh Nhất Quả Đất làm sao lại cãi nhau túi bụi, lên cơn gửi ảnh 18+ cho nhau, mỗi bức đều là X bị ấn xuống đất bắn đủ các thứ nước vào tên của đối phương.

Thời Duyệt không còn ý định nào khác ngoài báo cáo.

"Nhóm mua sắm cho liên hoan cuối năm" có 466 tin nhắn, hôm nay cả nhóm chia đôi đi mua sắm, thấy gì phù hợp hoặc có ý tưởng nào mới đều nhắn tin vào nhóm, thật ra là muốn Thời Duyệt xem thử.

Thời Duyệt tùy tiện mở ra, không ý kiến nhiều, chỉ dặn mọi người để ý đến những thứ đang phổ biến mà mình thích nhất.

Dù sao dạo này Thời Duyệt vẫn còn rất nhiều việc phải làm, căn bản không để ý đến xu hướng phổ biến.

Năm mới sắp đến, cô muốn mua một món quà đáng yêu cho Hứa Ấu Diên, nhưng tạm thời vẫn chưa có ý tưởng, cần phải tìm cảm hứng.

Các Wechat riêng khác đều dồn lại cùng nhau, trong lúc họp Thời Duyệt đã nhận được ít nhất một nghìn tin nhắn, lướt một lúc lâu, không có tin nào đến từ Hứa Ấu Diên.

Thời Duyệt bồn chồn, đêm qua vừa chung chăn gối, hôm nay lại chơi trò mất tích, đây chính là thái độ của người lớn trưởng thành các chị sao?
Dỗi.

Nhìn mấy tin nhắn màu đỏ được đẩy lên đầu trên điện thoại của mình, Thời Duyệt còn có chứng lo âu thông tin nhẹ, không thể để tin nhắn trong Wechat qua đêm.

Trên đường đi ăn, Thời Duyệt ấn mở tất cả tin nhắn, phát hiện A Luy, bạn đại học, gửi cho mình một tin nhắn thoại dài.

Thời Duyệt bật nghe, A Luy hỏi tình hình của cô dạo này, cuối năm có kế hoạch du lịch gì không.

A Luy là bạn cùng lớp với cô thời đại học, Hoa Kiều, gia đình đã chuyển đến nước ngoài từ rất lâu về trước.

Cô ấy và Thời Duyệt có cùng sở thích, rất hứng thú với trí tuệ nhân tạo, thường tham gia các hội thảo học thuật và các triển lãm khoa học công nghệ hàng đầu cùng Thời Duyệt.


Khi Thời Duyệt nói quyết định về nước, A Luy như lên cơn kéo cô nói chuyện cả đêm, không muốn cho cô về, cũng liệt kê tất cả những khó khăn và thử thách khi khởi nghiệp trong nước.

"Cậu chắc chắn là một thiên tài, Thời Duyệt, chỉ cần cậu ở lại đây, hè sang năm cậu có thể làm việc ở công ty của bố tôi, không phải trước kia cậu và bố tôi nói chuyện rất hợp nhau sao? Đây là cơ hội rất tốt, cậu không cần về nước bắt đầu từ con số không, bố tôi cũng rất hứng thú với Phòng Bí Mật, ông ấy đã nói với tôi muốn mua lại Phòng Bí Mật và để cậu nhậm chức CEO.

hoặc nếu cậu không muốn bán thì cũng không sao hết, ông ấy có thể đầu tư.

Điều kiện ở đây tốt vô cùng, cần gì phải trở về?"
Tất nhiên Thời Duyệt biết rõ điều kiện gia đình A Luy, song cô cũng không xao động.

Đối với cô, tất cả mọi điều kiện thuận lợi đều không có ý nghĩa gì, dù sao cô cũng đã trưởng thành trong những điều kiện thuận lợi ấy.

Chỉ có nghịch cảnh mới làm cô hào hứng, chỉ có những thử thách trước mắt mới có thể làm nội tâm của cô dậy sóng.

Quan trọng hơn là, cô cũng nói thẳng với A Luy:
"Tôi về nước không phải là để khởi nghiệp, khởi nghiệp ở đâu cũng như nhau, đều có thể bắt đầu từ Phòng Bí Mật.

Khởi nghiệp là một, tôi về nước còn có việc quan trọng hơn và thách thức hơn cần hoàn thành."
"Thì ra còn có việc thách thức hơn cả hoàn thiện Phòng Bí Mật...chỉ cần nghe cậu nói về kế hoạch và quá trình chuyển đổi của Phòng Bí Mật sau này tôi đã thấy choáng ngợp.

Rốt cuộc là chuyện gì khó như vậy, có thể cho tôi biết không?"
Thời Duyệt lắc đầu: "Bí mật thương nghiệp."
Chưa từng một ai có thể ngăn Thời Duyệt làm chuyện mình muốn làm, nói gì đến một người bạn đại học.

Sau đó cô về nước, dùng một năm để ổn định công ty, làm Phòng Bí Mật phát triển mạnh mẽ.

Mà A Luy vẫn thỉnh thoảng nhắn Wechat đến, không có nhiều nội dung thiết thực, chỉ tùy ý tâm sự về cuộc sống và hỏi tình hình gần đây của cô, Thời Duyệt đọc được sẽ trả lời, khi bận quá cũng sẽ quên.

"Cuối năm không có kế hoạch du lịch, bận."
Vừa gửi đi A Luy liền trả lời: "Vậy là cậu sẽ không đi nơi khác.

Tốt rồi."
"Sao thế, cậu muốn đến đây à?" Thời Duyệt hỏi.

"Không nói cho cậu, đến lúc đó cậu sẽ biết." A Luy còn tỏ ra bí mật.

**
Vì Hứa Nghị Thụ phải nằm viện, kế hoạch đi chơi đã sắp xếp cẩn thận trước đó của Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đành bị gác lại.

Tiền lúc đó vẫn còn, Hứa Ấu Diên không dùng, cũng không có ý định dùng, định sẽ mua một món quà tử tế cho Thời Duyệt nhân dịp cuối năm, xem như cảm ơn em...vì sự giúp đỡ những ngày qua.

Tết Nguyên Đán năm nay đến khá sớm, đầu tháng hai chính là ba mươi, mọi người đều đang gấp rút theo đuổi tiến độ cuối năm, có rất nhiều việc phải hoàn thành trước khi bước sang năm mới.

Hứa Ấu Diên cũng không ngoại lệ, cô dự định sẽ thử nghiệm trò chơi mỹ thực trước khi Tết đến, bận rộn mấy ngày liên tục, vốn định sẽ lên Phòng Bí Mật với Thời Duyệt vào cuối tuần để vượt giai đoạn thứ nhất của chủ đề tình yêu, kết quả là không dành ra được chút thời gian nào.

Lúc đang bận rối tinh rối mù, Hứa Ấu Diên nhận được Wechat của Thời Duyệt.

Tin nhắn Wechat bày tỏ sự quan tâm của Thời Duyệt dành cho Hứa Ấu Diên rất trực tiếp:
"Hứa Ấu Diên, chị còn sống không?"
Nhận được tin nhắn này, Hứa Âu Diên mới nhớ ra cô và Thời Duyệt đã không gặp nhau mười ngày, và cũng chỉ còn một tháng là đến Tết.

Đừng nói là mua, ngay cả ý tưởng ban đầu cho món quà dành tặng Thời Duyệt cũng chưa có.

Hứa Ấu Diên không biết Thời Duyệt thích gì, nếu lên mạng tìm giới trẻ bây giờ thích gì rồi mua cho Thời Duyệt cái đó, không chừng sẽ chọn đúng thứ em không ưa.

Dù sao thiếu nữ thiên tài cũng hơi kén chọn.

Hơn nữa Thời Duyệt còn có nhà ba tầng nhìn ra sông ở khu Nam Giang ONE, nghĩ quà cho trẻ con nhà giàu là việc đau não nhất.

Vào thời điểm này, bạn nhiều năm kiêm chị ruột của thiếu nữ thiên tài, Thời Dã, rất có ích.

"Cái gì, mua quà gì cho Tiểu Duyệt thì nó sẽ thích ấy hả? Này, còn mua bán gì nữa, cậu tự đóng gói mình đưa tới, đảm bảo nó vui nở hoa."
Hứa Ấu Diên khinh bỉ đúng tiêu chuẩn: "Cậu lại bắt đầu già mà không đứng đắn rồi, có thể nói tử tế không?"
Thời Dã thầm mắng, tôi nói tử tế thật mà, không phải Thời Duyệt thích cậu nhất ư? Hơn nữa Hứa Ấu Diên cậu giả vờ giả vịt cái gì, nhớ phải mua quà lấy lòng Thời Duyệt, còn chê tôi già mà không đứng đắn?
Thời Dã nói: "Tôi cũng không rõ nó thích gì, hai chúng tôi cách nhau mười một tuổi, khác biệt thế hệ."
"Hiểu rồi, cậu xem thường tôi."
Thời Dã đang định nói "Tôi xem thường cậu làm gì", Hứa Ấu Diên đã giành trước: "Vậy đi, cậu giúp tôi, hẹn Thời Duyệt ra ngoài mua sắm, xem em ấy thích gì, sau đó nói cho tôi."
"...cậu nói thật đấy à Hứa Ấu Diên, cậu muốn tôi làm gián điệp cho cậu?"
"Cậu còn chưa từng làm gián điệp chắc? Bây giờ cậu được thăng cấp hiểu chưa? Thăng thành gián điệp hai mang."
Thời Dã: "Hai đứa các cậu yêu đương không đúng cách, hại tôi phải đứng giữa đóng phim gián điệp, thói đời gì thế này?"
"Ai bảo là yêu đương..." Hứa Ấu Diên cũng cuống, "Cậu có giúp không thì bảo!"
Thời Dã bất lực, trời má, một là bạn thân lớn lên cùng mình, một là em ruột của mình, mình có thể làm gì? Mạnh mẽ lên nào.

Cuối cùng Hứa Ấu Diên vẫn không yên tâm về năng lực quan sát của Thời Dã, bắt Thời Dã phải quay lén Thời Duyệt từ đầu đến cuối, Hứa Ấu Diên ở bên này xem trực tiếp, tự đoán xem rốt cuộc Thời Duyệt thích gì.

Thời Dã: "Hai đứa còn định tự yêu nhau không đấy?!"
Hứa Ấu Diên bình tĩnh nói: "Đã bảo là không yêu nhau.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui