Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên


Hình như bằng một nắm tay, còn thừa chút chút.

Đám zombie bị bỏ lại đằng sau, sợ lại gặp zombie tiếp, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đẩy xe chạy như điên, cuối cùng cũng đến được viện nghiên cứu trung tâm trong thời gian quy định.

Viện nghiên cứu cử người ra đón giáo sư John, giáo sư John được dìu vào trong, bước đi tập tễnh, sau khi đi được một đoạn, hắn quay đầu lại, đưa mắt nhìn Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt.

"Ông còn gì muốn nói sao?" Hứa Ấu Diên hỏi.

"Con người cuối cùng vẫn sẽ hướng đến sự bất tử." Giáo sư John nói, "Dù không phải hôm nay, thì cũng sẽ là một ngày nào đó trong tương lai.

Trừ khi con người không còn biết sợ hãi, hoặc không còn theo đuổi những điều chưa biết."
Giáo sư John biến mất trong viện nghiên cứu trung tâm, cổng truyền qua ải cũng xuất hiện trước mắt.

"Đi thôi!"
Thời Duyệt khẽ vươn vai, rốt cuộc cũng vượt qua toàn bộ chủ đề kinh dị xúi quẩy.

Mặc dù giai đoạn thi đấu sẽ lồng ghép bối cảnh trong cả ba chủ đề chính, tình cảnh kinh dị vẫn đang chờ ở phía trước, nhưng cũng dễ thở hơn rất nhiều so với việc phải thấy những gương mặt ma quỷ thay phiên nhau xuất hiện không ngừng.

Thời Duyệt đi đến trước cổng truyền, phát hiện Hứa Ấu Diên vẫn chưa đi theo, hỏi chị: "Sao thế."
"Chị rất thích nhân vật giáo sư John này." Hứa Ấu Diên nói, "Ưu điểm rất rõ ràng, khuyết điểm cũng được thể hiện rõ, cực kì chân thực.

Làm chị gần như quên mất hắn là NPC, nói hắn là người thật chị cũng tin."
"Không phải chị đã nói rồi sao." Thời Duyệt nói, "Kể từ thời điểm được tạo ra, thế giới trong trò chơi rất có thể đã trở thành một vũ trụ thật sự, tồn tại theo những quy luật vật lý thuộc về chính nó.

Sau khi chúng ta rời khỏi bối cảnh, có lẽ giáo sư John vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước."
Hắn sẽ là người cứu thế giới? Hay là người sẽ hủy diệt toàn thế giới? Dù là ai, giáo sư John chắc chắn là một nhân vật quan trọng, người đã đưa thế giới của chính mình bước sang một trang khác.

Thật ra Hứa Ấu Diên vẫn còn một suy nghĩ khác nhưng không nói.

Giáo sư John giống như một hình ảnh thu nhỏ của Thời Duyệt, một hình ảnh thu nhỏ trong trò chơi do chính em tạo ra.

Hướng đi của thiên tài chính là hướng đi của thế giới, Thời Duyệt còn trẻ tuổi sẽ mang đến sự thay đổi nào cho thế giới, Hứa Ấu Diên rất nóng lòng muốn biết.

Bản thân Thời Duyệt giống như một vực sâu huyền bí, có sức mạnh vô hạn và cảm giác bí ẩn, làm người ta mê say.

Thế nhưng sức mạnh này rốt cuộc đen hay trắng, vẫn là điều chưa thể kết luận.

**
Ra khỏi bối cảnh, đến phần mở gói quà.

Khi lấy hộp quà qua ải, Hứa Ấu Diên phát hiện có một tin nhắn mới từ hệ thống, nói quà tặng từ ông già Noel đã được gửi đến nhà, nhắc cô kiểm tra và nhận kịp thời, đón điều bất ngờ.

"Ông già Noel?" Lúc này Hứa Ấu Diên mới nhớ ra mình còn có một "cây thông Noel cực kì có không khí ngày lễ", hôm nay chính là lễ Giáng Sinh, có quà!
Dù bên trong có gì, bản thân món quà đã là một điều bất ngờ.

Hứa Ấu Diên vội vã chạy về phòng mình lấy quà, Thời Duyệt đi theo vội lên tiếng: "Đưa em theo với!"
Hai người cùng đến phòng Hứa Ấu Diên, cây thông Noel được bày trong căn phòng trống trải hôm nay rất khác, lá kim trên mỗi cành cây đều phát ra ánh sáng trắng êm dịu, cả cây thông như được bao phủ bởi một vầng hào quang thiêng liêng, trên ngọn cây có một biểu tượng gợi ý hình bàn tay, ra hiệu cho cô nhặt quà.

Hứa Ấu Diên chạm vào cây thông Noel, một hộp quà Noel rơi vào lòng cô.

Đạo cụ thâm uyên!
Đôi mắt Hứa Ấu Diên phát sáng, cũng mặc kệ trên người có thể dính vận đen vì vừa đại chiến với zombie, lập tức mở hộp quà.

Dù mở được thứ gì, chỉ cần là đạo cụ cấp thâm uyên, thì nhất định sẽ có ích khi mang vào trong bối cảnh.

Khi hộp quà sắp được mở ra, Thời Duyệt ở một bên nói: "Vẫn còn một tấm thẻ cướp đồng đội, cũng là đạo cụ thâm uyên, chị nghĩ có thể rơi vào tay chị không?"
"Sao em biết tấm thẻ còn lại vẫn chưa thuộc về ai? Có khi còn được dùng rồi đấy." Hứa Ấu Diên đón hộp quà đang nổ tung phát sáng, quay đầu nhăn mũi với Thời Duyệt, "Hơn nữa chị không cần."

Thời Duyệt: "Ờm."
Khi Hứa Ấu Diên quay lại tập trung chờ đợi quà Noel của mình, Thời Duyệt mới vui vẻ cười lên, tinh thần phấn chấn.

Hộp quà Giáng Sinh được mở ra, nhận được đạo cụ thâm uyên 【dầu tẩy trang x1】
Hứa Ấu Diên: "Nhìn có vẻ hơi bị bình thường."
Thời Duyệt: "Ha!" rồi nói: "Cái này hay!"
【Từ khi mỹ phẩm ra đời, tất cả mọi người đều như có siêu năng lực.

Bạn nhớ khoảng thời gian hai bàn tay trắng bước vào làng tân thủ ư? Dù sao bạn cũng sẽ không nhớ, nhưng bạn có thể cho người khác trở lại làm tân thủ.

Đạo cụ thâm uyên dầu tẩy trang, hất vào mục tiêu chỉ định, có thể làm tất cả trang bị trò chơi trên người mục tiêu biến mất, khiến mục tiêu trở lại trạng thái cơ bản nhất.

Chỉ có thể sử dụng một lần trong mỗi bối cảnh.】
Sau khi đọc hết mô tả, Hứa Ấu Diên cũng rất thích đạo cụ này, thật sự có cảm giác sảng khoái khi "tạt nước tẩy trang vào mặt người ta".

Hứa Ấu Diên nóng lòng muốn sử dụng.

Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt: "Giai đoạn thi đấu có được mang đạo cụ vẻ ngoài các thứ không?"
"Được, nhưng vì tính công bằng, mỗi người chơi chỉ có thể mang một trong mỗi bối cảnh."
"Vậy hai chúng ta có thể mang hai thứ khác nhau.

Đến lúc đó có thể chọn."
Vượt qua bao khó khăn trắc trở để qua ải chính là vì khoảnh khắc mở quà như lúc này, ngoài quà Giáng Sinh, hai cô vẫn còn hòm bảo vật đang chờ để mở.

Hứa Ấu Diên mở hòm bảo vật qua giai đoạn ba chủ đề kinh dị, nhận được:
Năm trăm nghìn đồng tiền vàng trò chơi
Mặt nạ giản dị x 1
【Chắc hẳn bạn rất muốn biết sự thật đằng sau lớp mặt nạ là gì, nhưng rất tiếc, có khi cả quãng đời còn lại bạn vẫn sẽ không biết được.

Đạo cụ hiếm mặt nạ giản dị, chỉ có thể sử dụng một lần trong mỗi bối cảnh, sao chép vẻ ngoài của bất kì nhân vật nào, thậm chí là đối thủ của bạn.】
Mô-tô siêu nổ x 1
【Ai cũng có ước mơ trở thành một tay đua mô-tô, được rồi, có lẽ bạn không nằm trong số những người này, nhưng không ai có thể từ chối một phương tiện truyền thuyết có thể đạt tốc độ từ 200 trở lên hơn nữa còn có thể phá tung một cây cầu chỉ trong tích tắc.】
Hộp quà truyền thuyết siêu xa hoa chỉ có một vẻ ngoài cực phẩm, Hứa Ấu Diên hơi ỉu xìu, mở ra, nhận được:
Vẻ ngoài Alice zombie mới hồi sinh x 1
Hứa Ấu Diên mặc vẻ ngoài Alice ngay tại chỗ, vẻ ngoài này khá ghê, một bên nhãn cầu đã mất, môi dưới cũng không còn, để lộ cả hàm răng, nhìn cực kì dữ tợn.

Hiệu quả gây sợ chắc chắn không tệ, là phong cách dọa người khác với nữ quỷ trong gương.

Hơn nữa Alice có một đặc điểm không giống những zombie khác, vì nó là zombie mới sống lại nhờ thuốc hồi hồn, ngoài khả năng gặm thịt của zombie, nó còn có thể chạy nhảy như con người.

Thật ra cô rất muốn giữ vẻ ngoài lại, dù có thể bán được với giá tốt.

Thời Duyệt cũng mở hộp quà qua ải của mình:
Năm trăm nghìn đồng tiền vàng trò chơi
Túi vạn năng x 1
【Đừng rầu vì không gian nữa, cuối cùng túi vạn năng cũng đến với bạn, tối nay bạn có thể hấp mấy con cua ăn mừng rồi】
Cổng truyền vượt thời không x 1
【Bạn có thấy hào hứng khi đọc cái tên siêu ngầu này không? Không sai, phương tiện truyền thuyết, cổng truyền vượt thời không, giống như tên của nó, có thể đưa bạn đến bất cứ địa điểm nào được chỉ định trong trò chơi ngay lập tức.

Nhưng hãy nhớ, chỉ có thể sử dụng một lần trong mỗi bối cảnh.】
Hộp quà truyền thuyết siêu xa hoa có một triệu đồng tiền vàng và một thẻ triệu hồi thâm uyên, mở thẻ triệu hồi thâm uyên:
Sát thủ bóng tối x 1
【Như bạn nghĩ, hãy để sát thủ bóng tối đi cùng bạn, hắn có thể thủ tiêu kẻ bạn thấy không vừa mắt ngay khi bạn cần, xác suất tiêu diệt là 50%, nếu tiêu diệt thành công, bạn có thể nhận được ngẫu nhiên một trang bị của đối phương.

Chỉ có thể sử dụng một lần trong mỗi bối cảnh.】
Thời Duyệt thích sát thủ bóng tối nhất trong số những phần thưởng lần này, thích hơn cả túi vạn năng thật vất vả mới mở được.

Hứa Ấu Diên rơi nước mắt hâm mộ khi nhìn thấy phần thưởng của Thời Duyệt.


Thời Duyệt rất hào phóng, tặng tất cả đạo cụ cho Hứa Ấu Diên: "Của em chính là của chị, nhận đi đừng khách sáo."
Hứa Ấu Diên: "Tổng giám đốc Thời hào phóng quá rồi, phải cảm ơn em thế nào đây?"
"Cảm ơn gì mà cảm ơn, cả chặng đường em đều được chị gánh, vất vả lắm mới qua ải, muốn cảm ơn cũng phải là em cảm ơn chị mới đúng.

Hơn nữa chị lên kế hoạch mang đồ vào trò chơi chắc chắn đáng tin cậy hơn em cứ lấy bừa."
Thời Duyệt tháo tinh thể truy cập, rời khỏi trò chơi, vươn người trên sô pha: "Cuối cùng cũng qua ải rồi! A a a a ---"
Thần kinh bị căng thẳng quá lâu, thật vất vả mới có thể thả lỏng, Thời Duyệt quen miệng kêu mấy tiếng giảm bớt áp lực.

Ở nhà của mình muốn kêu thế nào cũng được, tầng trên tầng dưới đều là địa bàn của cô, không có ai sẽ cảm thấy bị cô làm phiền.

Thế nhưng vừa mới thoát khỏi trò chơi, Thời Duyệt nhất thời quên mất lúc này mình đang ở nhà Hứa Ấu Diên.

Dù âm thanh không lớn, nhưng vừa thốt lên đã nghe thấy tiếng gõ tường và giọng nói khó chịu từ nhà bên cạnh:
"Mấy giờ rồi còn kêu với chẳng la, có để cho người ta ngủ không?"
"Thanh niên đừng phóng túng quá, phải kiềm chế."
Hoàn toàn là tiết tấu đối thoại trực tiếp cách một bức tường, Thời Duyệt giật mình, hạ giọng:
"Hiệu ứng trò chuyện tốt như vậy sao? Nói mấy câu cũng có thể nghe rõ thế này."
"Ừ, còn có lúc dữ dội hơn nhiều, chị cũng quen rồi." Hứa Ấu Diên đứng dậy khỏi sô pha, vươn vai, vặn eo, làm dịu cơn đau nhức.

"Lúc nào dữ dội hơn?"
Thời Duyệt hỏi rất thật thà, nhìn vào đôi mắt trong sáng của em, Hứa Ấu Diên thoáng hối hận, không nên nói với em loại chuyện này: "Trẻ con đừng nên biết."
"Trẻ con cái quái gì, Giáng Sinh đến rồi, năm mới còn xa lắm à? Qua Tết là em hai mươi tư tuổi, chỉ còn sáu năm là trưởng thành, vẫn coi em là trẻ con." Thời Duyệt hừ một tiếng, "Có cần ngay bây giờ em chứng minh cho chị em đã thành thạo những kỹ năng gì từ năm mười tám tuổi không?"
Nhìn Thời Duyệt không giống như đang tùy tiện khoác lác, vẻ mặt nghiêm túc như thật, Hứa Ấu Diên nhanh chóng đình chiến:
"Chị tin em còn chẳng hết mà tổng giám đốc Thời, chị bị yếu tim, không thể bị dọa."
"Sao lại gọi em là tổng giám đốc Thời, quá xa lạ."
Hứa Ấu Diên thật sự chịu thua: "Không cho gọi trẻ con cũng không cho gọi tổng giám đốc Thời, được rồi, vậy xin hỏi người muốn được gọi thế nào?"
Thời Duyệt nhìn khuôn mặt của Hứa Ấu Diên, trong đầu hiện lên ít nhất hơn hai mươi cách gọi hết sức mất liêm sỉ: "Thật ra em rất muốn được gọi thế này, chỉ sợ chị không sẵn lòng."
Hứa Ấu Diên thoáng hung dữ: "Vậy thì chị rất sẵn lòng."
Thời Duyệt biết Hứa Ấu Diên không thể nào tốt bụng nghe theo như thế, nhưng trong đầu cô đã sắp đặt cảnh Hứa Ấu Diên dịu dàng gọi mình bằng từng cái tên mình thích, không thể làm càn quá mức ở địa bàn của Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt nói:
"Gọi là Tiểu Duyệt, cho thân."
Lần này đến lượt Hứa Ấu Diên giật mình: "Thế thôi?"
"Làm sao, cảm thấy quá bình thường? Vậy em chọn tên kích thích hơn?"
Hứa Ấu Diên cười bảo em dừng lại, cũng nhận ra Thời Duyệt đã làm tâm tư của mình khẽ lung lay: "Được, vậy gọi là Tiểu Duyệt."
Chơi xong một trận game đã là hơn mười hai giờ từ khi nào không hay, qua thời gian Hứa Ấu Diên muốn đi ngủ, cô cũng thật sự mệt rã rời.

Dường như Thời Duyệt không có ý về, mà chạy đến trước bộ máy tính để bàn Hứa Ấu Diên đào được từ chợ đồ cũ, bật Civilization 6 lên chơi.

Chẳng lẽ em muốn ngủ lại?
Thật ra đừng nói là đưa đồ ăn đêm, đêm hôm khuya khoắt chạy đến tận đây, ý định ngủ lại của Thời Duyệt đã rất rõ ràng.

Hứa Ấu Diên do dự, nhà của cô thật sự quá nhỏ, không giống như nhà Thời Duyệt có ba tầng nhiều phòng để chia nhau ngủ riêng.

Nhà cô chỉ có một phòng, giường có thể nhường cho Thời Duyệt, cô ngủ trên sô pha, thế nhưng vẫn có chút mập mờ.

Hứa Ấu Diên đứng trong phòng chần chừ, Thời Duyệt đưa lưng về phía cô, vừa chơi game vừa nói: "Chị Ấu Diên, đêm nay em có thể ở lại nhà chị không?"
Quả nhiên là thế...!
Hứa Ấu Diên muốn từ chối thẳng để tống em về, nhưng Thời Duyệt nhanh hơn, quay đầu lại nói:
"Yên tâm, em sẽ ngoan.

Chị bảo em ngủ ở đâu em liền ngủ ở đấy, nằm xuống liền ngủ, nhất định không quấy."
Thời Duyệt chớp đôi mắt to thật sự quá đáng yêu, Hứa Ấu Diên cảm giác như trong ngực mình bị quét một lớp mật, mạch não cũng bị dính chặt rồi tắc nghẽn, căn bản không thể nói một lời từ chối.

Xin hỏi trên thế giới này có ai có thể từ chối Thời Duyệt phiên bản ngoan ngoãn không? Người sắt đá thế nào mới có khả năng chống lại sự hấp dẫn của em đây?
Hứa Ấu Diên hít sâu, chỉ vào em: "Em không thể phạm quy như thế..."

Còn chưa nói xong Thời Duyệt đã lập tức cảm ơn: "Chị Ấu Diên thật tốt, cảm ơn chị Ấu Diên đã chứa chấp em, nếu không giờ này phải về vừa xa vừa lạnh đáng sợ lắm lắm."
Hứa Ấu Diên: "Nói em là đường tinh chuyển thế đúng là không sai mà."
*Đường tinh: yêu tinh đường, trong tiếng Hán cũng là đường hóa học, đường hóa học siêu ngọt.

Thời Duyệt vui vẻ nhận danh hiệu đường tinh: "Chị Ấu Diên nói gì cũng đúng hết."
Biết Thời Duyệt cố làm ra vẻ, Hứa Ấu Diên vẫn rất thích thú.

Trước kia rõ ràng không thích mấy cô bé làm nũng, làm nũng chính là vì muốn đạt được mục đích của mình, nhưng một khi tất cả logic và thích hay không thích đều được đặt vào Thời Duyệt, dường như mọi quy luật bình thường đều mất đi.

Thời Duyệt được ở lại qua đêm, Hứa Ấu Diên nói trong nhà không có đồ vệ sinh cá nhân mới, muốn xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua.

"Không mua trên mạng được sao?" Thời Duyệt hỏi.

"Ở ngay dưới nhà thôi, đi mười phút là xong, mua trên mạng ít nhất phải nửa tiếng." Hứa Ấu Diên vừa nói vừa bắt đầu mặc áo khoác, "Em đợi nhé, nhanh thôi."
"Em đi cùng chị."
Hai người đi thang máy xuống dưới, ra cửa đơn nguyên, nhìn bên ngoài qua cửa kính, mới phát hiện lúc này ngoài trời đổ tuyết rất lớn.

Những năm gần đây khí hậu ngày càng trở nên khắc nghiệt, mùa hè cực nóng mùa đông siêu lạnh, nhiệt độ năm nay đã phá kỷ lục thấp nhất so với cùng kỳ trong lịch sử, tuyết bay đầy trời gió thổi không ngừng, Hứa Ấu Diên đẩy cửa sắt đơn nguyên một lúc lâu không được, còn tưởng cửa đã hỏng.

Thời Duyệt đứng sau cố gắng giúp chị, cửa mở ra, gió lạnh "vù" đến thổi bay mũ áo của Hứa Ấu Diên, bông tuyết bay vào khắp mặt.

Nói chẳng ngoa, Hứa Ấu Diên đang lảo đảo tại chỗ, nếu không có Thời Duyệt đứng sau ôm chặt, cơn gió mạnh này có thể thật sự hất ngã cô xuống đất.

Hai mắt bị tuyết bám đầy, hít thở cũng khó khăn, Hứa Ấu Diên chỉ có thể quay người né tránh.

Quay lại, ngã vào trong lòng Thời Duyệt.

Một tay Thời Duyệt ôm Hứa Ấu Diên đang co ro, một tay đóng cửa lại.

Gió bị cản ở bên ngoài, Hứa Ấu Diên bị thổi đến đờ người mất một lúc lâu mới có thể ngẩng đầu lên nhìn Thời Duyệt: "Vừa rồi là sao...chị vẫn ở trên Trái Đất đúng không?"
Lông mày lông mi thậm chí cả môi Thời Duyệt cũng bám đầy tuyết, nhưng tay vẫn ôm Hứa Ấu Diên không buông, phủi tuyết trên người chị: "Chị xem chị này, trong game thì mạnh mẽ, ngoài đời sao lại mong manh thế này."
"Em là người đầu tiên nói chị 'mong manh' đấy."
"Dáng người nho nhỏ, không phải mong manh à?" Thời Duyệt phủi sạch tuyết trên người Hứa Ấu Diên, lại tiếp tục vỗ đầu chị, nhìn rất giống người lớn vỗ về trẻ con.

Hứa Ấu Diên giật mình: "Em bảo ai dáng người nho nhỏ, chị tuyên bố một lần nữa chị cao 168, cái đứa 176 như em mới là vượt chỉ tiêu!"
Thời Duyệt rất thích dáng vẻ phát cáu muốn tranh cãi với mình của Hứa Ấu Diên, một khi Hứa Ấu Diên nghiêm túc, cô cũng đạt được mục đích, lại nói sang chuyện khác: "Ngoài trời tuyết lớn như thế, chị còn muốn ra ngoài?"
"Gọi giao hàng người ta cũng khó đi."
"Ý em là tuyết lớn thế này, em sợ chị bị thổi bay."
"Em nghĩ gì thế.

Từ trước đến nay gió to mưa lớn đều chỉ có người khác ôm chị, xem chị như định hải thần châm*, nhất là chị em, em hỏi thử cậu ta xem có lần nào sợ bị bay mà không sống chết bám lấy chị không? Chị sợ bị thổi bay lúc nào?"
*Định hải thần châm: vốn là cây cột sắt thần từng tỏa ra hào quang dưới thủy cung của Đông Hải Long Vương, không ai có thể di chuyển cho đến khi Tôn Ngộ Không xuống thủy cung, sau đó trở thành gậy Như Ý.

"Không giống, đấy là chị và người khác.

Mà sao chị cứ nhắc đến chị em thế, xem ra tình cảm của hai người tốt hơn em nghĩ nhiều?" Câu cuối của Thời Duyệt không phải câu trần thuật mà là câu nghi vấn, gọi là câu nghi vấn bởi vì thắc mắc về vấn đề này, muốn nhận được câu trả lời khác.

Hứa Ấu Diên không hiểu: "Đúng, chị và chị em chơi với nhau hơn hai mươi năm, lẽ nào tình cảm lại là giả?"
Thời Duyệt hỏi vấn đề Hứa Ấu Diên hoàn toàn không ngờ đến: "Vì sao trước kia chị không kết hôn với chị em?"
Đa số người bình thường nghe được câu hỏi ngớ ngẩn như vậy đều sẽ kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu "đồ dở hơi", nhưng là một phụ nữ ngoài ba mươi thành thục, Hứa Ấu Diên hoàn toàn không bị câu hỏi của Thời Duyệt dẫn dắt, mà tiếp lời em, tự hỏi:
"Cũng đúng, vì sao lúc đó chị không kết hôn với Thời Dã nhỉ? Tiếc thật."
Thời Duyệt không ngờ chị lại có thể tiếp lời mình mà phát huy trí tưởng tượng, lại còn tiếc.

"Nếu như lúc đó chị và Thời Dã kết hôn, hiện giờ chúng ta đã là người một nhà rồi."
"Đừng nghĩ vớ vẩn nữa được không?" Thời Duyệt nổi nóng, "Ai muốn làm người một nhà kiểu đấy với chị!"
Hứa Ấu Diên khó hiểu: "Không phải chính em nói à? Sao lại mắng chị?"
Thời Duyệt giục: "Nhanh đi mua đồ!"
Đội gió tuyết đi mua đồ vệ sinh về, đứng trước huyền quan nho nhỏ, Thời Duyệt phủi tuyết trên tóc và trên người cho Hứa Ấu Diên, tháo khuy áo khoác cho Hứa Ấu Diên, còn muốn cởi áo cho chị treo lên.

"Em làm gì thế, chị tự cởi được, đâu phải chị không tự chăm sóc được mình." Hứa Ấu Diên cười nói, "Em coi chị là bà già thật à."
Hứa Ấu Diên nói, Thời Duyệt vẫn không dừng lại, cẩn thận cởi áo khoác cho Hứa Ấu Diên, treo ngay ngắn lên giá: "Người đồng nghiệp sống cùng tầng với chị của em, nói từng nhìn thấy một bà cô ở phòng này."
"Bà cô?" Hứa Ấu Diên hỏi, "Đồng nghiệp của em bao nhiêu tuổi?"
"Dù sao cũng hơn tuổi em."
"..." Hứa Ấu Diên vô thức nhìn vào mình trong gương, mặc dù không còn là gái trẻ, thế nhưng nếu có một cô gái ngoài hai mươi chân thành gọi mình là cô, Hứa Ấu Diên vẫn sẽ nhảy dựng lên đánh nhau.

Thời Duyệt treo áo khoác của Hứa Ấu Diên lên giá, sau đó cũng cởi áo khoác của mình treo bên cạnh.


Hai chiếc áo treo bên cạnh nhau, rất giống hình ảnh đời thường trong một gia đình.

Thời Duyệt không khỏi nhìn kĩ hơn, Hứa Ấu Diên vào nhà, đặt đồ vệ sinh cá nhân lên bàn, chợt khẽ gọi: "Xong rồi, quên tiện đường mua một bộ đồ ngủ cho em."
"Em còn tưởng làm sao, đừng phản ứng thái quá như thế được không? Không phải chỉ là đồ ngủ thôi sao? Lấy một bộ của chị cho em là được."
"Nhưng..." Hứa Ấu Diên nhìn vóc dáng của Thời Duyệt từ trên xuống dưới, "Thật ra chị vẫn còn đồ ngủ, nhưng đều đã mặc rồi, không phải đồ mới, em..."
Thời Duyệt chê chị nói nhiều: "Mặc rồi thì sao, em cũng đâu có chê chị."
"Nhưng mà..."
"Sao cứ 'nhưng' với 'nhưng mà' thế, chị sợ đồ ngủ của chị quá chật với em à?"
"Chỗ khác thì không sợ." Hứa Ấu Diên cũng không muốn nhìn chằm chằm vào ngực Thời Duyệt, sợ bị nghi ngờ là biến thái, chỉ là dáng người của Thời Duyệt hoàn toàn khác với cô, cô không thể không nghĩ đến hiệu ứng bó sát ngượng ngùng khi Thời Duyệt mặc áo ngủ của mình lên người.

Thời Duyệt nhận ra ánh mắt của chị, biết Hứa Ấu Diên đang thầm nghĩ gì, gật đầu nói: "Vậy em đành phải ngủ khỏa thân rồi."
Hứa Ấu Diên không chịu nổi, lập tức thốt lên: "Cái quái gì thế?!"
Thời Duyệt nhanh chóng giơ tay "suỵt" với chị, nhưng đã muộn, hàng xóm lại đập tường.

"Helllo, hàng xóm thân mến, muộn lắm rồi đấy, có chuyện gì để mai hoang mang tiếp ok?"
Hứa Ấu Diên nhận ra đây là giọng của cặp đôi trẻ thường xuyên tập thể dục trên giường, sau khi xin lỗi liền không dám nói to, chỉ hy vọng họ có thể ngủ luôn, đêm nay đừng làm ra âm thanh kỳ quái nào.

Thời Duyệt nhỏ giọng nói: "Chị tìm cho em một bộ áo phông quần thể thao là được, giống như em tìm cho chị lúc ở nhà em."
Không phải Hứa Ấu Diên không muốn tìm cho Thời Duyệt, cô thật sự có một chiếc áo phông đủ rộng để có thể trùm lên người Thời Duyệt.

Nhưng Hứa Ấu Diên ở một mình, không để ý đến rất nhiều thứ, cũng không thích tùy tiện vứt đồ, vì thế áo phông của cô đều đã ở với cô nhiều năm, cổ áo bị giặt đến xổ lông, đưa cho Thời Duyệt có cảm giác không tôn trọng em.

Nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn, Hứa Ấu Diên đành đến tủ quần áo trong phòng ngủ.

Thời Duyệt ngồi ngoài phòng khách đợi, Hứa Ấu Diên đang băn khoăn không biết có chiếc áo nào đàng hoàng hơn không, tay mở cửa tủ mà không hề đề phòng, một đống quần áo chất to như núi bất ngờ đổ ập vào cô.

Chìm đắm trong chủ đề kinh dị cả buổi tối, Hứa Ấu Diên hoàn toàn quên mất rằng mình chỉ vô thức nhét vội tất cả quần áo chưa kịp dọn vào trong tủ trước khi Thời Duyệt đến nhà.

Không ngờ quả báo lại đến nhanh thế này.

Chiếc tủ này có lẽ đã rất cũ, còn ẩm mốc, phần nối thanh treo có khi đã mục nát.

Hứa Ấu Diên lại treo rất nhiều quần áo nặng, vì thế thanh treo gãy ngay khi vừa mở cửa tủ, sau đó hai bên vách tủ cũng đổ xuống, tất cả quần áo đổ ập ra ngoài.

Hứa Ấu Diên kêu một tiếng, khuôn mặt bàng hoàng bị quần áo vắt lên.

Thời Duyệt ngoài phòng khách nghe thấy tiếng động lập tức chạy đến trước cửa phòng ngủ, thò đầu vào, hoảng sợ:
"Chuyện gì thế?"
Bị đè bởi đống quần áo mùa đông nặng trĩu, Hứa Ấu Diên chật vật ngồi dậy, nghe thấy giọng nói như phát điên của hàng xóm sát bên:
"Phá nhà đấy à?! Có định cho người ta ngủ không ---!"
Hứa Ấu Diên vén mái tóc rối bù trước mắt, hồn bay phách lạc nói xin lỗi một lần nữa: "Thật sự xin lỗi..."
Thời Duyệt vốn định đến giúp, nhưng khi nhìn thấy trong đống quần áo lộn xộn còn có đồ lót từ tầng hai của tủ đổ xuống, cô lập tức dừng bước.

Cô nhìn thấy một chiếc áo lót vắt trên đầu Hứa Ấu Diên, nho nhỏ, dù là kiểu dáng hay màu sắc đều hết sức bảo thủ, không hổ là sau 00, thật retro.

Còn Hứa Ấu Diên hoàn toàn không phát hiện ra.

"Thời Duyệt." Hứa Ấu Diên trừng em, khẽ nói, "Chị nhìn thấy em cười lén rồi."
"Em không cười."
"Em còn chối!"
"Em cười rất rõ ràng."
Hứa Ấu Diên nổi giận, bắt lấy chiếc "áo" trên đầu mình, làm như vũ khí ném mạnh về phía Thời Duyệt.

Cô thật sự cho rằng đây chẳng qua chỉ là một chiếc "áo" đáp xuống không đúng chỗ.

Cô thật sự khờ khi cho rằng đây chỉ là một chiếc áo!
Hứa Ấu Diên hối hận ngay khi vừa ném đi, lúc nhìn thấy bóng của thứ kia bay trên cao, mắt của Hứa Ấu Diên cũng suýt bay luôn ra ngoài.

Đậu xanh...kia...không phải là...!
Thời Duyệt tiếp được chiếc áo lót màu da của chị, hơn nữa còn dùng tư thế hai tay bưng cúp để tiếp.

Thời Duyệt: "..."
Hình như bằng một nắm tay, còn thừa chút chút.

Hứa Ấu Diên: "......".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui