Có lý tưởng, cũng có nhau.
"Bác, bác đang làm gì thế ạ?" Tiểu 7 gọi video cho Thời Dã, Thời Dã nghe lời mở đầu này đã nhận ra nguy hiểm theo bản năng.
"Sao thế cục cưng Tiểu 7, nhớ bác à?" Thời Dã rất khéo léo tránh câu hỏi của Tiểu 7.
"Nhớ ạ, muốn biết bác đang làm gì." Tiểu 7 hỏi tiếp không bỏ.
"Bác đang...xem tivi."
"Ngao, lát nữa chúng cháu đến thăm bác, bác ở nhà đợi chúng cháu nhé!"
"Các cháu, cả bốn người đều đến à?"
"Vâng ạ." Tiểu 7 nói, Không phải lần trước bác nói muốn mua chiếc áo len màu vàng kia cho Tiểu Thu ạ? Mẹ cháu đã mua rồi, bây giờ mang cho bác."
A Phù cầm muôi cơm thò đầu ra từ phòng bếp, Thời Dã nhìn cô ấy bên ngoài hình ảnh video bằng vẻ mặt đau khổ.
Không đợi Thời Dã trả lời tiếp, khuôn miệng nhỏ hồng của Tiểu 7 đã hôn một cái với màn hình, để lại một câu "lát nữa gặp lại bác", sau đó cúp máy.
"Lại chuẩn bị đến?" A Phù cũng hơi sợ.
"Chắc chắn." Thời Dã khẽ đung đưa nôi em bé, nhìn khuôn mặt ngủ bình thản đáng yêu của con gái, nhẹ giọng nói, "Mình quá quen với kịch bản này của em mình rồi, nhất định là nó với chị Điểu lại muốn thế giới hai người, ném hai chị em đến đây cho chúng ta trông."
"Vậy thì trông thôi, dù sao cũng là cháu ruột của cậu, cậu còn ghét bỏ."
"Đây là vấn đề ghét bỏ à? Khi nào mấy đứa nó đến cậu đừng có trốn."
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên nhanh chóng đến.
Thời Duyệt bế Tiểu 7 vào nhà, Tiểu 7 để xõa mái tóc vừa dài vừa mượt, hai mắt cười lên cong thành trăng khuyết, khuôn mặt tươi cười giống như sao chép từ Thời Duyệt, độ ngọt khá giống, hoàn toàn là một viên kẹo dẻo ngọt ngào.
"Bác! Cháu nhớ bác quá!" Lúc vào nhà Tiểu 7 vẫn ôm chặt cổ Thời Duyệt, nhìn hai mẹ con có vẻ thân mật khăng khít, đến khi nhìn thấy bác Thời Dã lại lập tức buông Thời Duyệt, vươn hai tay chạy đến.
"Cục cưng ngoan." Thời Dã ôm Tiểu 7, Hứa Ấu Diên dẫn Tiểu 12 vào nhà.
Tiểu 12 không nắm tay Hứa Ấu Diên, để Hứa Ấu Diên đi vào, cô bé đóng cửa, đóng cửa xong đút hai tay vào trong túi, gật đầu với Thời Dã và A Phù, nghiêm túc nói:
"Cháu chào bác lớn bác nhỏ, buổi tối tốt lành."
"Tiểu 12 cao lên đúng không?" A Phù đến lấy dép cho mọi người.
"Vâng." Tiểu 12 nhìn sang Tiểu 7, vẻ mặt lạnh lùng, "Cháu đã cao hơn chị ấy rồi."
"Thật sao? Cao hơn bao nhiêu?"
"0,2 centimét."
A Phù: "...ừ, tốt lắm, tốt lắm."
Thời Dã ghé vào tai Tiểu 7 thì thầm hỏi: "Em cháu cao hơn cháu thật?"
Tiểu 7 giơ hai tay che tai Thời Dã nói: "Không có đâu ạ, cháu cố tình để em ấy vui đấy."
Nghe xong, Thời Dã đắc ý nhìn sang Thời Duyệt đang thay dép.
Thời Duyệt: "?"
Thời Dã: "Tiểu 7, cháu thật sự làm các bà chị họ Thời chúng ta được vẻ vang."
Đúng như dự đoán, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên lại mang một đống quà đến, ngoài áo len còn có đủ loại đồ dùng dành cho em bé và các loại đồ bổ sung dưỡng chất sau sinh.
Hứa Ấu Diên lấy thân phận người từng trải nói với Thời Dã cách sử dụng từng thứ một, cuối cùng nắm chặt tay cô ấy như hai người chị em thắm thiết:
"Tôi và Thời Duyệt sẽ đi chơi hai ngày, hiếm khi được nghỉ, phiền các cậu chăm sóc Tiểu 7 và Tiểu 12.
Hành lý của hai đứa đều đã mang đến, trong va-li màu xanh."
Thời Dã đen mặt: "Tôi biết ngay..."
"Sao thế?" Hứa Ấu Diên nói, "Hai đứa nó nghịch quá à?"
"Căn bản không phải chuyện nghịch ngợm." Thời Dã nói, "Hai nhóc con nhà các cậu thật sự quá ghê gớm, chúng tôi gần như không đối phó nổi."
Hứa Ấu Diên nhìn về phía phòng bếp, thấy Tiểu 7 đứng bên cạnh A Phù đang nấu cơm nói: "Bác nhỏ, đậu phụ tốt nhất là nên chần qua nước một lần trước khi làm, nếu không sẽ dễ bị vỡ."
A Phù: "À à, được, được..."
Tiểu 7: "Bác nhỏ, nước hấp cá ở dưới sắp sôi rồi, thịt cá sẽ bị nát."
A Phù: "Ừ ừ, rồi, rồi..."
Tiểu 7 ưỡn bụng vươn cổ nhìn lên bếp, sợ A Phù sẽ làm sai bất kì bước nào.
Thời Duyệt lại nói: "Bác nhỏ của con làm món gì thì con ăn món đấy, nếu không con tự làm đi."
"Vâng!" Tiểu 7 lập tức chạy ra khỏi phòng bếp, quay đầu cười ngọt ngào với A Phù, "Bác nhỏ vất vả rồi."
A Phù: "Không vất vả không vất vả."
Vừa bế Tiểu 7 ra đã thấy Tiểu 12 lấy giày patin inline để lại đây từ lần trước, đang xỏ vào.
"Con làm gì thế." Hứa Ấu Diên hỏi cô bé.
"Ra ngoài chơi ạ." Tiểu 12 xỏ xong định ra khỏi nhà, bị Thời Duyệt xách về:
"Nghe cho kỹ đây, hai nhóc con này, hai ngày tới ở nhà bác không được phép ra ngoài, trừ khi bác dẫn hai con đi.
Đừng gây chuyện đừng bắt nạt em Tiểu Thu, bất cứ thứ gì, mẹ nói là bất cứ thứ gì cũng không được tùy tiện cho em ăn, nghe chưa? Tiểu 12, nhất là con đấy, đừng quậy, nếu không mẹ trừ sạch tiền tiêu vặt tháng sau của con."
Tiểu 12 với cái đầu tròn trịa giấu nửa dưới khuôn mặt nhỏ vào trong áo hoodie, đôi mắt tròn khép lại, nhìn chị gái một cách bất mãn:
"Mẹ mắng con, sao mẹ không nói chị ấy, chị ấy đã quậy rồi!"
"Còn con, Tiểu 7." Thời Duyệt cũng không bất công, nếu đã dạy thì phải dạy cả hai đứa, "Con với em con đến đây là tăng thêm gánh nặng cho hai bác, đừng nghịch ngợm ngó ngoáy.
Nhớ phải nói cảm ơn nếu có người giúp hai con."
"Biết rồi mẹ, mẹ nói đúng." Tiểu 7 hoàn toàn không khó chịu vì bị em gái bán đứng, thay vào đó rất vui vẻ tiếp thu lời mẹ nói, "Hai mẹ yên tâm, con nhất định sẽ ngoan, còn có thể chăm sóc cho em."
"Đúng rồi." Thời Duyệt xoa đầu Tiểu 7, "Tiểu 7 ngoan."
Tiểu 12 âm thầm trừng chị gái: "Nham hiểm."
Tiểu 12 hoàn toàn không phản bác, chu môi với Tiểu 12: "Em gái, yêu em."
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt ôm Tiểu Thu một lát, ở lại 40 phút, sau đó chuẩn bị lên đường.
Mặc dù bình thường hai con gái cũng xem như tự lập, cả nhà không thiếu những lần khịa nhau qua lại, nhưng hai chị em sinh đôi hiếm khi rời khỏi mẹ, thấy hai mẹ chuẩn bị đi cũng không nỡ chia tay.
Đặc biệt là Tiểu 12, vốn đang xem máy tính bảng, thấy hai mẹ cầm túi lên, đôi mắt to lặng lẽ chuyển từ màn hình đến hai mẹ.
"Mẹ..." Tiểu 7 đến làm nũng không hề vất vả, nói khóc là khóc, nói muốn ôm liền được Hứa Ấu Diên ôm lên.
"Mẹ, hai mẹ phải chú ý an toàn, phải nhớ chúng con." Tiểu 7 nâng khuôn mặt Hứa Ấu Diên bằng hai bàn tay nhỏ bé, chụt một cái, ôm Thời Duyệt lại chụt một cái.
"Tiểu 7 ngoan quá." Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên cũng lần lượt chụt lại cô bé, ba người nhà vui vẻ hòa thuận.
Tiểu 12 nhìn tha thiết, muốn lại gần, nhưng vẫn cứ chần chừ.
"Cháu không đến chào hai mẹ à?" A Phù khuỵu gối xuống bên cạnh, nói bên tai cô bé như thì thầm.
Tiểu 12 cúi đầu nghịch ngón tay.
A Phù biết cô bé đang nghĩ gì, dứt khoát bế cô bé lên, đưa đến trước mặt hai mẹ.
A Phù: "Tiểu 12 cũng muốn chào hai mẹ, đúng không nào?"
Hứa Ấu Diên nhéo mặt con gái: "Con cũng sẽ nhớ hai mẹ, đúng không, nhóc con?"
Tiểu 12 "ừm à" một lúc lâu, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng khẽ gật đầu.
Thời Duyệt trực tiếp ôm cô bé, thơm khắp mặt:
"Con nói xem con khó tính thế này là giống ai? Hửm? Hứa Ấu Diên, chị nói xem có phải hồi bé chị cũng nghị lực thế này đúng không?"
Hứa Ấu Diên mỉm cười nhìn Tiểu 12: "Hình như hơi giống thật."
Tiểu 12 tựa cái đầu tròn vào mặt Thời Duyệt, khép đôi mắt to nói: "Thật ra chúng con có thể tự ở nhà, hai mẹ lại cứ coi chúng con như trẻ lên 3.
Hơn nữa, vẫn còn X có thể chăm sóc chúng con."
"Hai mẹ làm rất đúng." Tiểu 7 lập tức phá đám: "Còn nhớ lần trước chúng ta tự ở nhà đợi 3 tiếng không? Nếu không phải chị kéo em đi, X đã bị em tháo ra rồi."
Thời Duyệt: "Còn có chuyện này?!"
Tiểu 12 cũng không phủ nhận: "X quá ngốc, chắc chắn đầu nó có vấn đề, con chỉ muốn giúp nó, giúp nó sửa chữa."
Thời Duyệt cảnh cáo cô bé: "Con có thể tùy ý động vào những thứ khác, X thì tuyệt đối không được!"
Hai bé con không đồng ý với Thời Duyệt, cho đến khi Hứa Ấu Diên lên tiếng:
"Nhớ chuyện về Tiểu Ấu mẹ từng kể với các con không? Tiểu Ấu chính là tiền thân của X, cái con phá nhà ấy."
Vừa nhắc đến Tiểu Ấu, sắc mặt của Tiểu 7 và Tiểu 12 đều thay đổi.
"Nếu các con quậy..." Hứa Ấu Diên cười cảnh cáo với Tiểu 12, "X sẽ lại biến thành Tiểu Ấu, xem các con làm thế nào."
Không chỉ Tiểu 12, ngay cả biểu cảm của Tiểu 7 cũng đứng hình.
Tiền thân của X - "Tiểu Ấu", là ác mộng hồi nhỏ của Tiểu 7 và Tiểu 12, đối với hai bé con, câu chuyện Tiểu Ấu mất kiểm soát đáng sợ hơn bất cứ chuyện ma quái nào.
Ác hóa hệ thống X ban đầu cũng là để hai chị em có tinh thần e sợ đối với khoa học.
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đều nghiêm túc quan sát hai con gái hàng ngày, Tiểu 7 và Tiểu 12 có tiềm năng vô hạn, hơn nữa có trí tò mò và sức khai phá rất lớn đối với bản thân cũng như thế giới này.
Đợi các con lớn lên, cho dù tiến vào lĩnh vực nào, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cũng sẽ không cần lo hai cô bé đi sai đường, nhưng hai phần thưởng hoàn cảnh phát triển và tư chất thông minh có khả năng sẽ làm hai cô bé trở nên ngạo mạn.
Những kinh nghiệm thất bại và trả giá đắt của hai mẹ đã trở thành câu chuyện trước khi ngủ, khuyên nhủ hai cô bé phải luôn tự tin, đồng thời cũng phải quyết đoán rạch ròi.
......!
Rời khỏi nhà A Phù, lên tàu chân không, Thời Duyệt thở phào nhẹ nhõm: "Trời ạ, rốt cuộc cũng thoát khỏi hai nhóc quỷ kia.
Bảo bối! Cuối cùng chúng ta lại có thể tận hưởng thế giới hai người rồi!"
Hứa Ấu Diên: "Em nỡ bỏ lại con gái thế à?"
"Sao không nỡ? Ở nhà chị em được chị em và A Phù chiều chuộng, chắc chắn hai đứa nó rất sung sướng.
Yên tâm, chỉ có lúc đi là hơi khó chịu một lát thôi, sắp đến lúc bản thân được vui vẻ rồi.
Đợi đến khi chúng ta tới đón xem, lại ôm chị em với A Phù khóc thôi.
Chị đấy, cũng đừng nhọc lòng quá, chúng ta hẹn hò vui vẻ được không?"
Hứa Ấu Diên tựa vào vai em, Thời Duyệt rất tự nhiên đặt lên má chị một nụ hôn.
Hai người ngồi an nhàn trên chiếc ghế êm ái, màn hình gắn trên ghế trước đang phát tin giải trí.
"...sáng nay nữ diễn viên nổi tiếng Diêm Dung đã thông báo kết hôn sau khi giành giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của liên hoan phim quốc tế Berlin.
Theo những người biết rõ tình hình tiết lộ, đối tượng kết hôn của Diêm Dung là một người phụ nữ họ Thương ngoài ngành, là nhà sản xuất trò chơi và doanh nhân nổi tiếng..."
Trên màn hình chiếu ảnh chụp Weibo thông báo kết hôn của Diêm Dung, cộng với ảnh phóng viên chụp lén cô và Thương Lộc du lịch cùng nhau ở Tokyo.
Trên ảnh, hai người nhìn nhau cười, vô cùng ngọt ngào.
"Tốt quá, cuối cùng chị Lộc cũng quyết tâm." Hứa Ấu Diên vui thay các bạn.
Thời Duyệt: "Chị còn nhớ Dịch Như Song và Tiểu Teddy giúp chúng ta ở sự cố trò chơi Bản Ngã không?"
"Nhớ chứ."
"Hai người họ cũng yêu nhau."
"Lúc đó chị đã thấy hai cô ấy rất hợp nhau."
"Chị tinh mắt đấy.
Còn là Tiểu Teddy theo đuổi Dịch Như Song, Lão Hoàng kể chuyện này cho em, buồn cười lắm."
"Alaye thì sao?" Hứa Ấu Diên giương khóe mắt liếc nhìn Thời Duyệt, "Sau đó cô ấy có liên lạc với em không?"
"Đã không liên lạc với em từ lâu rồi được chưa? Người ta có mục tiêu mới rồi."
"Mục tiêu mới? Ai thế?" Hứa Ấu Diên lập tức nghĩ ra, đồng thanh với Thời Duyệt, "A Tuyết!"
"A Tuyết đen rồi." Thời Duyệt vui hết sức.
"Em đấy, người ta đen em còn cười."
"Đúng rồi, Tiểu Quất nói cậu ta và A Thấu không cần vị trí của NAC, hai cậu ta đều không thích trẻ con, bảo em chuyển cho người khác, chị có lựa chọn thích hợp nào không?"
"Vậy thì chuyển cho Giang Uẩn và chị Huệ đi, lần tụ họp tháng trước Giang Uẩn còn mang rất nhiều đồ chơi tặng cho hai con gái cưng của em, có thể thấy cậu ấy và chị Huệ đều rất thích trẻ con.
Hôm nào chị hỏi thử xem hai người đấy có muốn không, nếu muốn thì phải nắm chặt."
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đan xen mười ngón tay: "Đúng là mùa của tình yêu, cảm thấy tất cả mọi người đều đang yêu nhau."
"Chúng ta cũng vậy." Hứa Áu Diên nói, "Chúng ta cũng phải chúc mừng ngày kỷ niệm.
Tìm nơi chỉ có hai chúng ta, yêu đương."
Vừa chuẩn bị bước vào chế độ hẹn hò, điện thoại của Thời Duyệt đổ chuông.
Ông cụ Hằng gọi video tới.
"Xin lỗi, em tiếp video trước."
Ông cụ Hằng đã ở thời điểm hấp hối, mỗi lần nói chuyện đều vô cùng quý giá, không chừng sẽ là lần cuối ông ấy nói.
Ông cụ Hằng là tình nguyện viên đầu tiên cho "kế hoạch X", cũng là tình nguyện viên con người duy nhất cho đến hiện tại.
Ông cụ Hằng đã 95 tuổi mắc ung thư giai đoạn cuối, không còn ở lại được lâu.
Ông ấy là một trong những thầy giáo của Hứa Nghị Thụ, cống hiến cả đời cho nghiên cứu khoa học.
Qua trung gian là Hứa Nghị Thụ, ông ấy đã tiếp xúc với Thời Duyệt sau khi bị bệnh, lần đầu tiên nghe về "kế hoạch X".
Kế hoạch X, là kế hoạch quan trọng nhất của Thời Duyệt sau N-COUNT.
Kết hợp hệ thống Hồi Ức Vĩnh Cửu của Hứa Ấu Diên với bộ não thông minh, thật sự kết nối não với máy tính, đưa trí nhớ của người sắp lìa đời vào bộ não thông minh, lưu trữ trí nhớ lâu dài và kéo dài sự sống của đại não, thậm chí làm đại não bất tử - đó chính là kế hoạch X.
Đó là một kế hoạch vĩ đại đầy sức tưởng tượng và khó khăn, cần có người tình nguyện.
Ông cụ Hằng đã ký tên vào thỏa thuận, bằng lòng trở thành tình nguyện viên miễn phí đầu tiên của kế hoạch X.
Tinh thần dũng cảm và lòng quyết tâm của ông ấy làm Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên rất cảm động, nhưng gia đình ông ấy lại phản đối.
"Đó không phải là bố." Con gái của ông cụ Hằng nói, "Con không muốn gọi thứ máy móc kia là bố."
"Sao bố biết bố sẽ tỉnh dậy trong cả đống dữ liệu đây?" Con trai ông ấy cũng không ủng hộ, "Cho dù toàn bộ ký ức của bố được nhập vào máy tính, nhưng linh hồn của bố vẫn không thể nhập vào! Đến lúc đó chúng con phải làm sao? Chúng con phải nói với bọn trẻ ông nội đã đến nơi nào đây?"
Hầu như không có người nào trong gia đình ủng hộ ông ấy.
Giữa tất cả những lời phản đối, ông cụ Hằng hờ hững dùng con mắt bên phải chỉ còn thị lực yếu ớt nhìn nửa thân dưới đã liệt từ lâu, nói với các con:
"Đời này, bố vẫn luôn cố gắng vì lý tưởng, bố rất vui vì phần lớn quyết định của bố đều đúng.
Bố không nỡ bỏ các con lại, bố mong các con có thể hạnh phúc như ý trên đời, càng mong rằng khi các con đi đến đại hạn cuối cùng, có thể lựa chọn hoàn toàn rời khỏi thế giới này, cũng có thể lựa chọn cống hiến một phần vào những khả năng của nhân loại.
Quan trọng nhất là, khi các con lựa chọn, những người thân yêu nhất trong gia đình đều có thể ủng hộ các con, tôn trọng các con."
......!
Khi gọi video cho Thời Duyệt, tình hình của ông cụ Hằng đã rất tệ, ông ấy nói với Thời Duyệt, cho dù ai phản đối cũng phải đưa toàn bộ trí nhớ của ông ấy vào hệ thống X, hy vọng Thời Duyệt sẽ không bị ảnh hưởng bởi gia đình của ông ấy, đây là chuyện của chính bản thân ông ấy.
"Đây là quyết định của tôi...là việc tôi muốn...không liên quan đến bất kì ai khác.
Tiểu Thời, các cháu nhất định phải kiên trì."
Tắt video, Thời Duyệt đau đầu.
"Phải về sao?" Hứa Ấu Diên nói, "Tình hình của ông cụ Hằng có vẻ rất tệ, mặc dù đã trích xuất không ít trí nhớ từ trước, nhưng quan trọng nhất vẫn là khoảng thời gian quý giá 8 tiếng kể từ khi tim ngừng đập."
Thời Duyệt nhìn ra bên ngoài đoàn tàu vẫn chưa chạy.
"Đi thôi." Hứa Ấu Diên lập tức đứng dậy.
"Nhưng mà, buổi hẹn hò của chúng ta!" Thời Duyệt sắp khóc.
"Hẹn hò thì lúc nào cũng có thể hẹn được, nhưng người tình nguyện hiện giờ chỉ có một.
Chị biết em nghĩ giống chị."
Đương nhiên Thời Duyệt biết chuyện nào quan trọng, nhưng đối với cô, khoảng thời gian ngọt ngào với Hứa Ấu Diên vẫn là những ký ức quý giá nhất trong đời.
Hứa Ấu Diên kéo cô dậy, lấy hành lý, chạy ra khỏi nhà ga.
Hai người chạy trong đại sảnh nhà ga, khi Hứa Ấu Diên quay đầu nhìn Thời Duyệt, nụ cười dịu dàng và mái tóc dài bay múa làm Thời Duyệt vừa hạnh phúc vừa phấn chấn.
May mắn thay, cho dù phải đi đến bất cứ nơi xa xôi nào, hai cô đều có lý tưởng, cũng có nhau.
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện cuối cùng đã kết thúc, hẹn gặp lại các bạn vào nửa cuối năm (2019), piu piu piu piu piu piu piu piu piu ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...