Cuối cùng cũng đến thời điểm mà Tiểu An mong chờ nhất, đêm concert của Bạch Dao.
Người lái xe lần này là Diệp Thiên.
Rõ ràng lúc đi là sáu người mà trên xe chỉ có ba người làm Tiểu An và Diệp Minh không khỏi thắc mắc.
- Chị, sao chỉ có ba người chúng ta.
Diệp Thiên nở nụ cười đầy gượng gạo.
- Đường Dạ đến chỗ Bạch Dao rồi! Còn chị Cẩn Dao thì nói là không hứng thú nên dẫn Lục Tử Dương đi rạp chiếu phim rồi.
Nụ cười gượng gạo của Diệp Thiên khiến Diệp Minh thấy có cái gì đó rất đáng nghi.
Nhưng không có bằng chứng thì sao lật tẩy được cơ chứ.
Tiểu An vẫn vô tư, cô bé bĩu môi.
- Ghen tị với anh Đường Dạ quá.
Lúc nào cũng được ở gần Bạch Dao tỷ tỷ.
Còn được nói chuyện với chị ấy nữa.
Diệp Thiên cong môi cười cười.
- Vậy sao.
Em không sợ Bạch Dao tỷ tỷ của em là người khó chiều, tính cách kiêu ngạo sao.
Tiểu An cả người đầy kiên định, giọng nói chắc như đinh đóng cột.
- Chắc chắn tỷ ấy không phải người như vậy.
Những năm qua tỷ ấy tuy không tiếp xúc với fan nhiều nhưng em chắc chắn tỷ ấy là người vô cùng hoạt bát.
Mỗi concert của tỷ ấy đều rất đặc biệt, mỗi lần là một phong cách khác nhau, đã thế còn biết nấu ăn nữa.
Từ đó cho thấy tỷ ấy là người rất dễ thương.
Không ngờ nhắc đến Bạch Dao, Tiểu An lại tinh ý như vậy.
Từ mấy chi tiết đó mà cũng đoán ra được kha khá tính cách của Bạch Dao rồi.
Trong lúc chờ đến nơi, Tiểu An bật mấy bài hát của Bạch Dao cho mọi người nghe, cô lướt lướt mấy bài đăng ít ỏi của Bạch Dao.
Mỗi bài đều là ảnh trang phục mà cô ấy đã mặc trong concert trước đó, không thì là video đồ ăn mà Bạch Dao tự nấu, nhưng mấy bài này số lượng còn ít hơn số lượt live streaming của mấy minh tinh bình thường.
Còn lại đều là bài đăng của người đại diện về mấy thông báo hoạt động tiếp theo của Bạch Dao.
Rõ ràng là nhóm Tiểu An đi trước giờ mở cửa những 15 phút vậy mà đến nơi đã đông kín mít người mua áp phích, poster, đèn cổ vũ, bảng đèn neon có chữ Bạch Dao.
Diệp Thiên đi đỗ xe còn Tiểu An đang chật vật chen chúc để dành mua.
- Tất cả bình tĩnh.
Bạch Dao đã từng tuyên bố rằng cô ấy muốn fan của mình phải thật lí trí.
Nên đừng có chen chúc nhau, xếp hàng lại đi.
Từ đằng sau xuất hiện một cô gái đeo băng đô trên đầu, tư thế hiên ngang.
Dường như mọi người rất nghe lời cô ấy.
Có vẻ cô ấy là trưởng fanclub.
Cô ấy điều khiển mọi thứ rất tự nhiên, có lẽ do đã quen thuộc rồi.
Nửa năm sau khi ra mắt Bạch Dao đã từng tuyên bố nguyên tắc khi hoạt động trong giới âm nhạc của cô ấy.
Thứ nhất, đừng bàn tán gì về nhan sắc của cô ấy vì cô ấy chỉ muốn mọi người hưởng thụ niềm vui của âm nhạc chứ không phải bán sắc.
Nên dù không phải ba mẹ không cho phép thì cô ấy cũng sẽ dùng mặt lạ để xuất hiện trên sân khấu của riêng mình.
Thứ hai, antifan cô ấy cũng được, cô ấy không quan tâm nhưng nếu đi quá giới hạn, cô ấy nhất định sẽ không tha cho bất cứ ai.
Thứ ba, nếu đã làm fan của cô ấy thì nhất định phải giữ lí trí, cô ấy không cần fan cuồng.
Thứ tư, dù sau này cô ấy có công bố giải nghệ thì ai cũng không được can thiệp, bởi vì đây là quyền của bản thân cô ấy.
Những lời nói này đã gây ra xôn xao cộng đồng mạng lúc ấy.
Người thì cho rằng Bạch Dao tự cao tự đại, có người chống lưng, có người lại cho rằng như vậy rất ngầu, dám nói ra quan điểm của bản thân.
Nhưng không bao lâu cô ấy đã dùng thực lực của mình để chứng minh cho quy tắc của bản thân và chinh phục người nghe.
Và danh tiếng của cô đã nổi danh toàn cầu như hiện tại.
Nhắc đến cô chính là nhắc đến thần tượng có số lượng antifan ít nhất của giới giải trí.
Mọi người xếp hàng ngay ngắn nên rất nhanh ai cũng mua được thứ mình cần.
Trưởng fanclub thấy Tiểu An đang phân vân không biết mua thứ gì liền tiến tới để giúp đỡ.
- Lần đầu em tới xem concert của Bạch Dao tỷ đúng không?
Tiểu An bất giác gật đầu.
Cô gái kia liền đưa cho Tiểu An một móc khoá có hình Bạch Dao trong đồ nữ vương trong mv quảng cáo nước hoa lưu ly.
- Tặng em đó.
Cứ nghe theo trái tim, thấy thứ gì mình cho là đẹp nhất thì chọn.
Nói xong, cô gái ấy liền rời đi, tiếp tục chỉnh tề đội ngũ ra vào.
Tiểu An cũng nhanh chóng tìm ra thứ mình muốn nhất.
Bên phía Diệp Cẩn Dao thì vẫn trong trạng thái bình tĩnh, chẳng mảy may gì chuyện ở hậu trường.
Đường Dạ cũng đi gặp nhà đầu tư mất rồi nên cô chỉ đành tự thân vận động mà thu xếp trang phục.
Sân khấu đã sẵn sàng, Bạch Dao cũng đã chuẩn bị xong.
Cô vừa bước lên sân khấu, cả khán đài đều náo nhiệt.
- Mọi người, năm mới an lành.
Những người hâm mộ ở dưới không ngừng thay nhau chúc lại cô, tiếp đến lại hô vang cả khán đài bằng tên cô.
Cô lại tiếp tục khuấy động sân khấu bằng giọng nói trong trẻo, ấm áp của mình.
- Mọi người đoán được chủ đề hôm nay chưa?
Ai nấy đều nhanh chóng chú ý đến trang phục Bạch Dao đang mặc.
Một thân hồng y đỏ rực, hoa văn phượng hoàng tinh tế, đường chỉ khéo léo.
Chiếc váy này cô đã mất gần một tháng miệt mài tạo ra nhân lúc rảnh rỗi trong chuyến lưu diễn vừa qua.
- Là Phượng Hoàng uy vũ?!
- Phượng Hoàng khai xuân?!
Hàng loạt các ý kiến đưa ra.
Ai cũng muốn biết câu trả lời chính xác.
Bạch Dao cong môi mỉm cười.
- Là Hỉ Sự!
..." Vì người khoác bộ hồng y....
...Vì người, ta có thể bỏ thiên hạ"...
Khán đài không ngừng vang lên hai tiếng Bạch Dao.
Cô nở một nụ cười mãn nguyện.
- Không để mọi người chờ lâu nữa, bắt đầu thôi.
Trong những tiếng ồn ã, sân khấu tối đến tĩnh mịch, những ánh đèn xanh, vàng, lốm đa lốm đốm từ từ xuất hiên, chiếu sáng cả sân khấu.
Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, cô di chuyển dần vào giữa sân khấu.
Cô bắt đầu bằng những động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển và cất lên giọng ca mang vẻ si tình.
...-/ Ta, từ bỏ cả thiên hạ...
...Khoác lên thân bộ hồng y....
...Khoé mắt rơi lệ xa phụ mẫu...
...Bước lên chiếc kiệu hoa đỏ....
...Trở thành Tân nương tử....
...Nguyện đời đời kiếp kiếp ở bên chàng....
........./...
Bài hát kết thúc bằng những câu thề non hẹn biển.
Sân khấu lộng lẫy bao nhiêu, bài hát càng thể hiện được si tình bấy nhiêu.
Đây là một bài hát có chút bi thảm, một tình yêu mà phải đánh đổi bằng cả đất nước.
Tình yêu bao bọc lấy một vị nữ vương có thể huỷ đi đất nước vì người mình yêu.
Khi nốt nhạc cuối cùng được cất lên, cả khán đài như vẫn đang chìm đắm trong tình yêu, cả nam lẫn nữ đều nín thở trước tình yêu đánh đổi quá nhiều kia.
Để mọi người thoát ra khỏi sự nặng nề kia, Bạch Dao đã lên tiếng trước.
Cô toả ra một khí thế bức người, dù người ở xa cũng thấy ớn lạnh.
- Mấy người có ý kiến gì với hồng nhan tri kỉ của trẫm sao???
Khán đài nặng nề chừng vài giây, tiếp sau đó là những tràng vỗ tay vang như sấm.
- Là nữ vương trong mv quảng cáo!
- Bạch Dao tỷ ngầu nhất.
- Bạch Dao ngầu nhất.
Bọn anh yêu em.
Dù đã kết thúc concert nhưng Tiểu An vẫn còn đang chìm đắm trong không khí hạnh phúc ngập tràn.
Diệp Minh dường như có chút ghen tỵ với người tên Bạch Dao này.
- Hạ An, cậu có thôi trưng cái bộ mặt đó đi không???
Tiểu An không thèm quan tâm đến Diệp Minh, vẫn chìm đắm cùng thần tượng của mình.
Về đến khách sạn Tiểu An lập tức đi tìm Cẩn Dao.
Cũng may Diệp Thiên cố tình đi chậm lại để nhóm Cẩn Dao về trước.
- Chị Cẩn Dao, em hạnh phúc quá.
Bạch Dao tỷ tỷ hát hay quá đi.
Cẩn Dao đang giả vờ ngồi đọc sách, ngẩng mặt lên nhìn Tiểu An.
Cô cong môi cười cười.
- Em về rồi à? Thay đồ rồi đi ngủ.
Mai chúng ta lại tiếp tục đi chơi.
Tiểu An ngoan ngoãn nghe lời, liền đi thay quần áo.
Nhìn Tiểu An như vậy, Cẩn Dao liền thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thiên thay đồ xong, vừa ra đã đưa một túi đồ nhỏ cho Cẩn Dao rồi lên giường nằm ngủ.
Cẩn Dao mở túi ra xem, bên trong toàn đồ ăn là đồ ăn.
Nhìn thấy đồ ăn là cô liền quên hết những cảm giác mệt mỏi trong người.
- Cảm ơn em nha!
Tiểu An thay đồ xong liền chạy ra kể cho Cẩn Dao nghe về màn trình diễn tối nay.
Tuy Cẩn Dao là người rõ hơn ai hết nhưng được Tiểu An khen vậy khiến cô có chút ngại ngùng.
Tiểu An cứ kể suốt, kể suốt rồi cuối cùng cũng thiếp đi.
Cẩn Dao bế Tiểu An về giường, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô bé.
Tiểu An và Diệp Thiên đều ngủ rồi nhưng cô lại chưa muốn ngủ lắm.
Cô nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Vì ở khách sạn lên đèn ở hành lang lúc nào cũng mở, cô nhẹ nhàng đi đến phòng của nhóm Lục Tử Dương.
Cô gõ cửa không thấy ai, đang định bỏ đi thì cánh cửa lại tự động mở ra làm cô giật nảy mình.
Vừa xoay người lại thì thấy người mở cửa là Lục Tử Dương.
Cô ngó vào bên trong phòng, sau đó lại nhìn Tử Dương.
- Anh vẫn còn làm việc à??? Như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu.
Tử Dương nhếch mép cười ma mị.
- Không phải em cũng chưa ngủ sao?? Nhớ anh à???
Anh thế này cũng tự luyến quá rồi đó.
Cô vốn định sang bên đây xem còn ai chưa ngủ thì kéo đi chơi cùng thôi.
Ai ngờ người chưa ngủ lại là y.
Để bỏ qua câu hỏi này cô đánh trống lảng sang chuyện ban đầu cô muốn.
Cô ra sát chiêu của mình, hai mắt long lanh nhìn Tử Dương, khuôn mặt nũng nịu.
- Lão công~ đi dạo đêm với em đi.
Bị cô tấn công vất ngờ khiến mặt anh bừng đỏ.
Không để ý biểu cảm của Tử Dương, cô cứ thế kéo anh đi luôn.
Cô dẫn anh tới chợ đêm.
Tuy là chợ đêm nhưng lại rất náo nhiệt, cô kéo anh đi một vòng, xem đủ loại mặt hàng.
Ở đây có rất nhiều món ngon vỉa hè.
Cô chọn một quán thịt xiên nướng để khai vị.
- Ông chủ cho cháu 6 xiên thịt.
Ông chủ lần đầu tiên thấy người ăn mặc sang trọng như vậy ngồi ăn ở vỉa hè, liền có chút bất ngờ.
Nhưng vẫn rất nhiệt tình đối đãi.
- Được, hai cháu chờ chút!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...