Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Dịch và chỉnh sửa: Rindoll
_______________
Mạc Vân Thịnh nằm trong lòng bàn tay của Boss, vừa hưởng thụ vừa nghe lén, âm thầm khoe khoang: Tất nhiên tìm không thấy rồi, cậu đang ở trước mặt đây này.
Dù lục tung khắp tinh cầu cũng vô dụng thôi.
Chỉ là không biết giác quan Lạc Hàn Diễn thay đổi thế nào, để ý bao nhiêu.
Nhưng, phó quan đúng là nhớ thương cậu ghê.
Nói vậy, so với Tước gia, bây giờ vị này mới đáng lo nhất này.
Hệ thống yên lặng thở dài: Aizz, đúng là ngốc bạch ngọt.
Lạc Hàn Diễn vuốt ve cục bông nhẹ hều trên tay một lát, rồi chọt cái tai nhọn dựng thẳng đứng, mắt anh rũ xuống, che lại ý cười sâu xa trong đôi mắt.
Chắc bé con đang dạt dào đắc ý nhỉ?
"Thu đội ngũ lại." Lạc Hàn Diễn căn dặn.
Phó quan ngớ ra, vội nói: "Tước gia, gian tế Liên Bang chết không đối chứng, manh mối của phu nhân bị chặt đứt ở đây." Cần phải tìm cậu ta về ngay.
Không tìm nữa? Mạc Vân Thịnh sửng sốt, chẳng lẽ lần trước cậu làm không công sao? Cứ vậy mà bỏ hả?
Anh thật là lãnh khốc vô tình vô cớ gây rối không có một người bạn!
Lạc Hàn Diễn bị cái đuôi đập trúng, anh nhịn cười, vỗ thân thể nho nhỏ cứng đờ trong lòng bàn tay, nói: "Tình huống không rõ, phái bộ đội đặc thù âm thầm tra xét.
Bảo viện nghiên cứu mau làm ra thuốc giải càng sớm càng tốt." Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt anh âm trầm, đầu ngón tay nhẹ rạch ở sống lưng mèo nhỏ một cái.
Hóa ra vẫn để ý sao.
Thật không uổng phí nỗ lực của cậu.
Mạc Vân Thịnh hài lòng.
"Vâng." Ánh mắt phó quan xẹt qua tia âm u rồi lập tức biến mất.
Hắn để một xấp giấy tờ lên bàn, nói: "Tước gia, đây là văn kiện mà ngài muốn xem."
Lạc Hàn Diễn lật xem vài tờ, âm thanh khàn khàn, giọng điệu khiến người khác phải sợ hãi: "Phái nhóm người phòng ngự khống chế cơ giáp HU đưa tới khu Phỉ Bỉ Nhĩ.
Liên Bang, quá nhàn rỗi rồi."
"...Vâng, Tước gia." Phó quan thầm nắm chặt nắm tay.
Tiếng đập cửa vang lên, quản gia ở bên ngoài thông báo: "Tước gia, tổ thiết kế đã tới rồi."
"Còn dư lại tôi sẽ xem sau, cậu đi đi, ngày mai lại đến." Ánh mắt Lạc Hàn Diễn hơi sáng lên một tia nhỏ, ra hiệu phó quan lui xuống.
Phó quan rời đi, quản gia dẫn hai người phụ trách và một người mặc tây trang đi vào thư phòng, quản gia cung kính nói: "Tước gia!"
Mặt Lạc Hàn Diễn không biểu cảm, xem kỹ ba người họ.
Ngón tay lướt nhanh chạm vào chòm râu của Mạc Tiểu Thịnh, rồi vuốt nhẹ lên cái chân lông xù mềm mại.
Rõ ràng là một người đàm ông cao to thô ráp, vậy mà đứng trước mặt Lạc Hàn Diễn lại giống như một bé chim cút, người đàn ông súc* râu quai nón hồi hộp nắm chặt lưng quần, lau sạch bàn tay ướt đầy mồ hôi, lắp bắp nói: "Tước, Tước gia? Nếu ngài muốn căn dặn gì, thì chắc chắn chúng tôi sẽ dùng hết toàn lực làm theo!" Mới sáng sớm được Tước gia mời đến, họ đã bị kinh hỉ đập đến muốn hôn mê.
Hiện giờ mặt đối mặt, càng kích động nói không ra lời.
(*) Súc: để lại không cạo/ Ý là râu quai nón không cạo đi ấy.
Lạc Hàn Diễn quét mắt nhìn tay người phụ trách tràn đầy vết chai, lại nhìn người đàn ông mặc tây trang nói: "Nhà sinh vật học?"
Mạc Vân Thịnh rời khỏi bàn tay to, thân thể hơi nằm sấp ở chỗ góc bàn, hai chân nhỏ phía trước an tĩnh để ở dưới cằm.
Lạc Hàn Diễn tìm nhà sinh vật học là vì cậu sao?
"Đúng vậy, giống như quý ông nhỏ bé dễ thương này, hiện tại nó có chút nhạy bén, lúc này chắc đang quan sát nơi xa lạ ở đây, thân thể vẫn trong tư thế phòng bị tùy thời đều có thể công kích và bỏ trốn bất cứ lúc nào." Giọng điệu nhà sinh vật học tràn đầy tự tin, ánh mắt nhìn Mạc Vân Thịnh chứa sự yêu thích nhàn nhạt.
Lạc Hàn Diễn bình tĩnh nhìn Mạc Vân Thịnh hồi lâu, anh vừa lòng gật đầu, bắt đầu trao đổi và bàn chuyện sửa lại Tước phủ cùng ba người.
Trong đó, phương án kiến trúc và kế hoạch của nhà sinh vật học thảo luận đều bị Lạc Hàn Diễn cầm tới hỏi ý kiến Mạc Vân Thịnh.
Người phụ trách kiến trúc hoàn toàn không thể hiểu được.
Nhưng thật ra nhà sinh vật học lại ngầm che lại một ít yên tâm và tán thưởng.
"Thích loại nào?" Lạc Hàn Diễn rũ mắt hỏi bé con.
Hỏi tôi hả? Mạc Vân Thịnh thật không dám tin, đáy lòng lại nhảy nhót, cái đuôi nhọn vô ý thức lắc lư nhè nhẹ.
Ánh mắt Lạc Hàn Diễn nhìn hết thảy biểu hiện của cậu, anh nhỏ giọng hỏi lại: "Thích loại nào?"
Chắc chắn khi còn nhỏ Boss thiếu khuyết sự vui vẻ, nếu có thể tìm về tuổi thơ, vậy chắc điểm giá trị hoà bình tăng được một hoặc hai điểm nhỉ.
Mạc Vân Thịnh tự hỏi xong, nghĩa vô phản cố* giơ chân nhỏ vỗ vào tấm ảnh chụp có màu sắc rực rỡ đa dạng nhiều kiểu mẫu.
(*)Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước.
Móng vuốt lông xù đè ở trên tấm ảnh chụp có kiến trúc kỳ ba (Kỳ lạ), màu sắc quỷ dị, chỉ nhìn một lần thôi cũng đủ làm cho người ta có cảm giác hư ảo quáng mắt.
Vẻ mặt Lạc Hàn Diễn chợt cứng ngắc.
Người phụ trách đổ mồ hôi hột có ý muốn ngăn cản, nhưng ngược lại - Nhà sinh vật học gật đầu khen ngợi: "Mèo bé con chọn tốt lắm, hoàn cảnh như vậy có thể gia tăng giá trị vui vẻ, đúng là có lợi đối với môi trường trưởng thành khỏe mạnh cho mèo con."
Lạc Hàn Diễn trầm mặc năm phút đồng hồ, khi người phụ trách đứng ngồi không yên, thì anh cắn chặt răng đưa ra lựa chọn ——
"Dùng, cái, này."
Đem công việc cụ thể giao cho quản gia, Lạc Hàn Diễn bế bé mèo đang nhàn nhã lên xe huyền phù*.
Anh im lặng chốc lát, bắt đầu giới thiệu phong cảnh ven đường cho mèo con.
Dường như anh thật sự coi Mạc Vân Thịnh là con người có thể nói chuyện với nhau.
(*Huyền phù: Xe có thể trôi nổi bay ở không trung.)
Mạc Vân Thịnh câm nín: Thái độ của Boss rất không thích hợp, là vì chưa từng nuôi sủng vật hả?
Cậu rối rắm một lát, cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.
Dù sao anh ta cũng là con người cô đơn, sẽ theo bản năng mà tìm đối tượng để trò chuyện, hồi đó sạn thỉ quan cũng thường trò chuyện với cậu, thậm chí có đôi khi hắn nghe được những mẫu chuyện cười ở đâu đó rồi về kể lại cho cậu nghe.
Trong khi kể chuyện cười, sạn thỉ quan sẽ bình tĩnh nhìn cậu, kiên nhẫn chờ cậu đáp lại.
Cậu chủ động đưa đầu đến cọ cọ lấy lòng, sạn thỉ quan sẽ vui vẻ hơn và sẽ làm cho cậu một tô cá khô chiên thật lớn.
Mạc Vân Thịnh nhìn người đàn ông bên cạnh, ngay lúc ánh mắt đối phương nhìn xuống, cậu thấp giọng "Meo" một tiếng.
Vẻ mặt Lạc Hàn Diễn lập tức trở nên nhu hòa, sử dụng kỹ năng "Sờ đầu sát", thành công đạt được thành quả mèo con đưa đầu tới cọ.
Xe huyền phù dừng lại ở một tòa kiến trúc hết sức trang nghiêm, Lạc Hàn Diễn nói: "Nơi này là văn phòng chính phủ, chuyên xử lý hộ khẩu cho công dân địa phương ở tinh tế."
Mạc Vân Thịnh chợt không hiểu.
Đường đường là Tước gia tinh tế lại tới nơi này làm gì thế?
Lạc Hàn Diễn ôm chặt mèo con, đi qua con đường chuyên dụng, bước vào phòng vip dành cho khách quý.
Dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của nhân viên tiếp tân, anh chỉ vào Mạc Vân Thịnh, đúng lý hợp tình nói: "Cho nó vào hộ khẩu."
Nhân viên tiếp tân: "!!!!!"
Mạc Vân Thịnh mờ mịt đầy mặt.
Vẻ mặt nhân viên tiếp như muốn khóc, nói: "Tước gia? Ý ngài là..." Cho động vật vào hộ khẩu hả? Vào chỗ nào cơ?
"Dùng họ của tôi."
Mắt mèo đen nhánh của Mạc Vân Thịnh lập tức trợn tròn, hù chết mèo!
Lạc Hàn Diễn không cho người ta thời gian từ chối, anh chỉ vào cơ sở tin tức rồi nói tiếp, "Tên họ, Lạc Tiểu Miêu."
Cái tên Tiểu Miêu này quá không có tâm đi! Mạc Vân Thịnh muốn cho Boss một cái liếc mắt xem thường.
"Quan hệ chủ hộ..." Lạc Hàn Diễn nhanh chóng nhìn mèo con, ánh mắt anh lung lay kỳ lạ: "Cha con."
Mạc Vân Thịnh sợ ngây người.
Hệ thống, Lạc Hàn Diễn đang chiếm tiện nghi của tui kìa!
Đừng nói Mạc Vân Thịnh sửng sốt, ngay cả nhân viên tiếp tân cũng trực tiếp choáng váng.
Có phải hắn đang mơ không? Tước gia thế mà thừa nhận bản thân có đứa con là một con mèo!! Tương lai chính là tiểu thiếu gia của Tước phủ, người thừa kế duy nhất vậy mà lại là một con mèo?! Nhân viên tiếp tân ghi hết thảy thông tin vào sổ hộ khẩu, suýt nữa thì thăng thiên luôn.
Chắc chắn kiếp trước con mèo này đã cứu vớt thế giới! Thật muốn biến thành mèo aaaaa!
Mạc Vân Thịnh đen mặt, cậu tuyệt đối không chấp nhận sắp đặt của thiểu năng trí tuệ đâu.
Hiệu suất làm việc ở thế giới tinh tế cực cao, hơn nữa làm việc vì Tước gia.
Ghi thông tin thu nhận chỉ năm phút đồng hồ là xong, trong tay Lạc Hàn Diễn có thêm một con chip hộ khẩu và thiết bị terminal* mới tinh.
(*)Terminal: thiết bị đầu cuối hay còn gọi là thiết bị vào/ra, bao gồm một bàn phím và một màn hình, thiết bị đầu cuối là thiết bị mà người dùng sử dụng để liên lạc với máy chủ lưu trữ, được dùng phổ biến trong các hệ thống nhiều người dùng.
Thông tin chi tiết xem tại codehub.
Từ nay trở đi, Mạc Tiểu Thịnh là "Người" có thân phận ở tinh tế.
Hệ thống "Chậc chậc" hai tiếng, vây quanh terminal xoay hai vòng, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu đã có gia đình rồi."
(Hệ thống có thể xâm nhập vào thiết bị nhé, vì bạn là hệ thống mà =)))
Hơi thở Mạc Vân Thịnh đông nghẹt: "Meo meo meo!" [Cái tên này không có ý nghĩa gì ráo!]
Hệ thống bị mèo con tức giận gào rống.
An ủi nói: "Vậy cũng tốt mà, giá trị hoà bình tăng thêm 4 điểm kìa."
Mạc Tiểu Thịnh đang khó chịu không vui, nhưng khi nghe giá trị hoà bình gia tăng, cậu rối rắm hai giây thì bình tĩnh lại.
Được rồi, có giá trị hoà bình, mọi việc có thể thương lượng.
Loài người luôn thích để sủng vật gọi bản thân là ba ba, coi như đây là đam mê nhỏ Boss vậy.
Dù sao bố già nhà cậu cũng không biết chuyện này, có biết cũng không đuổi tới thế giới này để đánh cậu được.
Không biết Lạc Hàn Diễn móc ra sợi dây đỏ từ chỗ nào, xỏ thiết bị terminal cá nhân vào rồi đeo lên cổ mèo con, nói: "Thiết bị terminal có thể kết nối với Tinh Võng, khi em nhàm chán có thể lên mạng chơi game hoặc mua sắm, bên trong có năm trăm vạn."
Năm trăm vạn?? Ba ba giàu có!
Cơ mà cho một con sủng vật nhiều tiền như vậy, giải thích cách lên mạng gì đó thật sự không thành vấn đề sao? Mạc Vân Thịnh nghi ngờ đầy bụng.
Cậu sờ thiết bị terminal hình chiếc nhẫn, hơi có cảm giác không ổn.
Theo trực giác, cậu hoài nghi Boss đã biết mọi chuyện.
Nhưng hệ thống không có trừ 10 giờ năng lượng của cậu, ở điểm này cậu vẫn rất tin tưởng hệ thống.
Trở lại Tước phủ, kinh hỉ lớn hơn nữa đánh sâu vào đại não Mạc Vân Thịnh.
Mặt tường có năm màu sắc lung linh lóng lánh suýt nữa làm người lóe mù hai mắt.
Lạc Hàn Diễn cứng đờ một lát, vẫn kiên định ôm mèo con đi vào.
Quản gia và người phụ trách đứng ở cửa cùng nghênh đón.
Trong ánh mắt nhà sinh vật học đều là vui mừng.
Ngược lại, người phụ trách như cha chết mẹ chết, vẻ mặt hoảng loạn: Tước gia là người đàn ông không thích gần gũi hay tiếp xúc với người khác, chắc chắn không chấp nhận được phong cách kỳ quái này.
Nhưng kết quả, hắn được Tước gia tán thành, cầm chặt số tiền lớn phiêu phiêu hốt hốt* rời khỏi Tước phủ.
(*) Phiêu phiêu hốt hốt: Không đoán và biết trước được sự việc/hốt hoảng nhẹ như làn gió...!
Trước khi nhà sinh vật học đi, hắn đưa hai bản hướng dẫn "Cách nuôi sủng vật" cho Lạc Hàn Diễn.
Ngôi biệt thự trầm lặng hoàn toàn trở thành nơi vui chơi của đồng thú*.
Giờ Tước phủ đã thay đổi, có bồn thức ăn và chậu cát mèo đơn giản, bố trí chỗ ở thành sân chơi cho mèo con.
Hôm nay ở khắp mọi nơi trong Tước phủ đều có thể thấy những món đồ chơi màu sắc rực rỡ được treo ở trên, ngay cả mặt tường từng là siêu hợp kim cũng phủ lên một tầng vật liệu gỗ dày có trát vữa* để mèo con có thể bám vào mài móng.
(*) Đồng thú: nơi thú vị dành cho trẻ con.
(*) Gỗ dày có trát vữa: hỗn hợp được chọn một cách hợp lý (nhân tạo), trộn đều của chất kết dính vô cơ, cốt liệu nhỏ với nước theo những tỷ lệ thích hợp, sau khi cứng rắn có khả năng chịu lực hoặc liên kết giữa các cấu kiện xây dựng, xem thêm chi tiết tại Wiki
Hoa viên vốn trồng các loại hoa cỏ quý hiếm đều đã biến mất, thay vào đó là những món đồ chơi bằng quả cầu lông nhung xếp thành đôi dành cho mèo con.
Phòng ngừa mèo con rơi xuống nước, toàn bộ tiểu kiều lưu thủy* đều biến mất.
Giữa trung tâm có giữ lại một hồ nước nhỏ, chỉ là trên hồ nước được xây thêm một tầng kính bằng thủy tinh kim loại trong suốt.
Có thể bảo đảm an toàn khi mèo con chơi đùa bắt cá.
(*) Tiểu kiều lưu thủy: cầu nhỏ và hồ nước ở dưới cây cầu.
Chỉ mới nửa ngày mà Tước phủ đã hoàn toàn thay đổi thế này, dù trong lòng Lạc Hàn Diễn đã chuẩn bị từ trước, nhưng nhìn phong cách kiến trúc, anh vẫn nhịn không được mà giật giật khóe miệng, tần suất vuốt ve lông xù không tự giác nhanh hơn.
Anh nhìn chằm chằm tủ quần áo và quả cầu làm bằng lông, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Khoảng lát sau, từ kẽ răng mới thốt ra được vài chữ: "Thật, tốt."
Đặt đứa con mới ra lò ở công viên giải trí dành cho mèo, Lạc Hàn Diễn không chớp mắt nhìn cảnh mèo con gian nan giằng co với cái ao toàn là quả cầu bằng lông, ánh mắt âm trầm rốt cuộc cũng bớt một chút.
Quản gia hòa ái cười nói: "Bé con đúng là rất yêu thích lông xù."
Lạc Hàn Diễn lạnh nhạt nhìn rồi ném một con chip màu đen qua, nhấn mạnh nói: "Gọi là thiếu gia."
Trong thân thể mèo con có chứa linh hồn thiếu niên, "Bé con" là xưng hô gì chứ.
Trong lòng Lạc Hàn Diễn thoáng vụt qua một tia bất ngờ.
_____________
Hết chương 5
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Duy trì mỗ sâm, để mỗ sâm biết mọi người đang ở đây nha.
Edit Rindoll nói: Ai phát hiện lỗi chính tả xin thông báo dùm nhé, cảm ơn = v =.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...