Manh Sủng Ký

Edit: Yáng

***

Du Hoán nhìn Du Vãn cười nhạt, biết mình không ngăn cản được nó. Thế nhưng tâm tình hắn bây giờ thật sự rất phức tạp, cải trắng nuôi dưỡng trong lòng bàn tay cuối cùng cũng bị... Khụ khụ, Thẩm Thanh Châu cũng không phải heo, cải trắng cuối cùng cũng vẫn bị người hái đi, thật sự là ngũ vị tạp trần.

"Hắn ta có biết anh là anh trai em không?" Du Hoán hỏi.

"Không biết." Du Vãn lười biếng dựa ở trên ghế sofa, "Chúng em lại không nói yêu đương, không đến mức phải đào mười tám đời tổ tông lên."

Du Hoán hừ lạnh, "Không biết là tốt rồi, nếu như đã biết mà còn thái độ như thế với anh, hừ, để xem hắn ta còn có thể theo đuổi em hay không."

Du Vãn đổ mồ hôi lạnh, "Anh, người ta không muốn theo đuổi em..."

Du Hoán nhìn cô ý vị thâm trường, "Em gái anh tốt như vậy, hắn ta xác định không theo đuổi?"

Du Vãn cười một tiếng, nắm tay anh trai, lấy lòng nói, "Cũng đúng, dù sao cũng là em gái của Du đại minh tinh, thân phận kia, quả thực là kim quang lấp lánh."

Du Hoán nở nụ cười, tay vuốt tóc cô, "Cho rằng nói lời tốt đẹp thì anh không trách em đúng không, Du Vãn, anh có phải hay không đã quên dạy em không nên tùy tiện đến nhà ông?"

Du Vãn nháy mắt một cái, nghĩ lại, "Đúng là quên không dạy."

Du Hoán, "..." Đó là bởi vì trước đây Du Vãn cũng không cần hắn quan tâm, nên hắn cũng quên mất.

"Đúng rồi anh, tại sao anh lại ở chỗ Thẩm Thanh Châu, em vừa ra liền nhìn thấy anh, suýt nữa dọa em mắc bệnh tim."

Du Hoán trừng mắt nhìn cô, còn dám nói, hắn không có chảy máu não là đã không tệ rồi.

"Có công việc thảo luận cùng hắn ta, gần đây chuẩn bị một bộ phim cổ trang, đang muốn tìm hắn ta hợp tác."

"À, ra là như vậy. Nhưng mà còn có một đoạn thời gian nữa mới đóng máy."

"Bên chỗ anh cũng là sau khi đóng máy thì mới bắt đầu khai máy, mặc dù thời gian hơi gấp, nhưng cũng không va chạm."

Du Vãn nhíu mày, "Nhưng như thế thì Thẩm đạo không phải quá mệt mỏi sao, vừa mới quay xong một bộ lại tới một bộ khác, em thấy anh ấy một năm quay rất ít phim, quay xong một bộ thì lại nghỉ ngơi một thời gian mới quay bộ tiếp theo."

"Hiện tại cũng biết lo lắng người ta vất vả?" Du Hoán đau lòng, "Anh trai của em quanh năm suốt tháng đi đóng phim sao không thấy em đau lòng?"

Du Vãn nghẹn họng, khuôn mặt ửng đỏ, "Em nào có, em khuyên anh nghỉ ngơi nhưng anh có chịu đâu."

Du Hoán lắc đầu thở dài, cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại hai anh em họ, hắn đối với Du Vãn cũng là thương yêu đến tận xương tủy. Anh cả như cha, hắn cuối cùng cũng cảm thụ rõ ràng "Con gái gả ra ngoài như bát nước đã hắt đi".


Du Vãn nhìn vẻ mặt Du Hoán, buồn cười nói sang chuyện khác, "Anh, vậy anh đến Bắc Kinh là để nói chuyện hợp tác với Thẩm đạo à?"

"Mặt khác còn định đến xem em làm việc thế nào, ai biết em lại cho anh một cái "kinh hỉ" như thế?"

Du Vãn cười đùa, "Anh định ở đây mấy ngày?"

"Trên dưới một tuần."

"Vậy hôm nay không còn việc gì nữa rồi?"

"Đợi lát nữa anh còn phải ra ngoài một chuyến, buổi tối em cùng ăn cơm với anh."

"Ồ, vâng."

Du Hoán ngồi một lát rồi rời đi, Du Vãn thấy anh trai đến đây nên rất vui vẻ, mở máy tính ra trò chuyện cùng Giản Vũ Nùng chuyện Du Hoán đến Bắc Kinh, đương nhiên, cô cũng nói đến chuyện cô ở phòng Thẩm Thanh Châu bị Du Hoán bắt được, sau khi nói xong, Giản Vũ Nùng ở đầu bên kia cười như điên.

Sáu giờ tối, Thẩm Thanh Châu gọi điện thoại qua đây.

Điện thoại truyền đến thanh âm hơi lạnh của anh, "Qua đây."

Du Vãn do dự, "Tối nay tôi có việc rồi."

"Chuyện gì?"

"Có bạn đến đây, nên tôi phải ra ngoài một chuyến." Du Vãn nói xong lại dặn dò, "Thẩm đạo, lúc tôi không có ở đây đừng tự mình nấu cơm, nên gọi thức ăn của khách sạn."

Thẩm Thanh Châu, "..."

Sau khi Thẩm Thanh Châu tắt máy, Du Vãn liền sửa soạn một chút rồi ra cửa, Du Hoán đặt chỗ ở nhà hàng, Du Vãn trực tiếp đón xe tới. Từ khi Du Hoán nổi tiếng, hai anh em rất ít khi ăn cơm cùng nhau, cho nên Du Vãn rất quý trọng khoảng thời gian ở cùng anh trai, hai người ở phòng riêng vừa ăn vừa nói chuyện rất lâu.

Sau khi cơm nước xong, Du Hoán đưa Du Vãn về khách sạn rồi mới rời đi.

Du Vãn về phòng của mình, thong thả tắm rửa, làm ổ trong chăn nghịch điện thoại di động.

Lúc này, âm báo có tin nhắn mới vang lên, Du Vãn mở ra.

"Đã trở về?" - Thẩm tiên sinh

Du Vãn vui mừng trả lời lại, "Ừ, đã ở phòng rồi."

Sau khi trả lời không thấy có hồi âm. Vì vậy cô liền soạn một tin nhắn mới, "Cảm ơn anh hai ngày nay đã chăm sóc."


Một phút sau, Thẩm Thanh Châu trả lời, "Chăm sóc là muốn thù lao."

"Thù lao? Anh muốn cái gì?"

"Sau này sẽ nói cho cô biết."

Du Vãn nhíu mày, "Được, cúc cung tận tụy* tận chết mới thôi."

(cúc cung tận tuy: dốc hết lòng hết sức làm tròn bổn phận)

Thẩm Thanh Châu không có trả lời, Du Vãn buồn ngủ nên gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon qua, vài giây sau, Thẩm Thanh Châu cũng gửi sang hai chữ ngủ ngon.

Du Vãn nhìn hai chữ này hồi lâu, sau đó tắt điện thoại di động, trong lòng rất vui sướng tiến vào giấc ngủ.

Hôm sau, đoàn phim bắt đầu làm việc lại.

Du Vãn đi đến phòng Thẩm Thanh Châu thì anh đã không còn ở đây, cô cho Đậu Đỏ ăn, sau đó dẫn Đậu Đỏ tới đoàn phim.

"Vị Vãn, đến rồi."

"Biên kịch, buổi trưa vui vẻ."

"À, mang theo cả Đậu Đỏ, thật đáng yêu!"

"Vị Vãn, buổi trưa vui vẻ."

....

Dọc đường Du Vãn dắt Đậu Đỏ đi vào, mọi người đều chào hỏi cô, cô nghi ngờ suy nghĩ một chút, mọi người hôm nay hình như nhiệt tình lạ thường.

Đi đến chỗ quay phim, Du Vãn thấy một đám diễn viên ở nơi này, nổi bật nhất là Lý Manh Manh, vì vậy ngay sau đó cô liền đi tới chào hỏi cô ấy, "Manh Manh."

"Vị Vãn, à, Đậu Đỏ." Lý Manh Manh ngồi xổm xuống bên cạnh Đậu Đỏ, mà lúc này, cô nhìn đến Hướng Trạch Nhiên bên cạnh Lý Manh Manh, Hướng Trạch Nhiên nhìn về phía cô nhướng nhướng mày, dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ "Bảo mật".

Du Vãn sửng sốt, nhất thời nhớ về sự việc ngày hôm qua, cô chưa phản ứng kịp thì Hướng Trạch Nhiên lại nói tiếp "Giúp cô và Thẩm Thanh Châu giữ bí mật".

Du Vãn có chút 囧, nhưng cũng không biết giải thích như thế nào, quên đi, thế nào cũng... cũng không sai.

Cả một buổi chiều trôi qua, Du Vãn phát hiện tất cả mọi người ở đoàn phim đều nhiệt tình với cô, cuối cùng, cô kéo Lý Manh Manh hỏi nguyên nhân.


"Cô có thấy hôm nay mọi người là lạ không?"

"Cô muốn nói cái gì?"

"Thì, hôm nay mọi người hơi nhiệt tình quá độ."

Lý Manh Manh cười hì hì nhìn cô, "Đối với cô nhiệt tình đó là đương nhiên."

Du Vãn sửng sốt, "Vì sao?"

Lý Manh Manh thần bí nhìn xung quanh một chút, sau đó mới nói, "Tất cả mọi người đều truyền ra là cô và Thẩm đạo có quan hệ, khụ, chính là loại quan hệ đó."

Du Vãn nhíu mày, "Hướng Trạch Nhiên nói?"

Lý Manh Manh, "Hả? Hướng Trạch Nhiên nói gì?"

"À, mọi người tại sao lại nói tôi với Thẩm đạo?" Không phải Hướng Trạch Nhiên nói, vậy còn có ai?

Lý Manh Manh ý vị thâm trường nhìn cô chằm chằm, "Trước kia cô và Thẩm đạo hằng ngày tương tác với nhau mọi người đều nhìn ở trong mắt, ôi chao, Thẩm đạo đối với cô không giống với mọi người, cô nói xem, bọn họ còn không có suy nghĩ xa xôi sao?"

Du Vãn vẻ mặt như đang nằm mơ, hằng ngày tương tác, cô làm cái gì?

"Manh Manh, trang điểm."

"Tới đây." Lý Manh Manh vỗ vai Du Vãn, "Vị Vãn, có tiền đồ."

Du Vãn, "..."

Thời gian bữa tối, Thẩm Thanh Châu để Tiểu Dương gọi Du Vãn đến phòng nghỉ của anh ăn cơm, Du Vãn ngồi ở giữa một nhóm nhân viên công tác, nhận lấy vẻ mặt mờ ám cười như không cười của mọi người.

Đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, Du Vãn nhìn thoáng qua, đúng là Du Hoán gọi tới. Cô đứng lên đi tới chỗ thoáng hơn, nhận điện thoại, "Anh."

"Em ở đâu?"

"Em ở đoàn phim."

"Ừ, đi ra ngoài chờ anh, anh và người đại diện của anh đang ở gần đây, anh đến đón em."

"Hả? Anh muốn qua đây à?"

"Xe đứng ở ven đường, biển số xe anh gửi tin nhắn cho em, thấy thì lên xe."

"Ồ.."

Du Vãn cúp điện thoại, nhìn về phía Tiểu Dương đang chờ ở một bên, cô suy nghĩ một chút, đi ra phía trước.

"Tiểu Dương, anh chăm sóc Đậu Đỏ giúp tôi, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến."


"Hả? Cô không ăn cơm tối sao?" Tiểu Dương thần bí thấp giọng nói, "Thẩm đạo đang chờ cô."

Tiểu Dương, giọng điệu này đúng là có ý tứ? Ừ?!

"...Không ăn, cậu giúp tôi nói với anh ấy một tiếng."

Nói xong, Du Vãn cầm túi lên rời đi. Tiểu Dương trở lại phòng nghỉ, báo cáo với Thẩm Thanh Châu, sau đó yên lặng đi ra khỏi phòng, Thẩm đạo thật đúng là, chẳng lẽ không cùng biên kịch ăn cơm thì anh ăn không ngon hay sao.

Đêm muộn mới kết thúc công việc, Thẩm Thanh Châu quay lại khách sạn đã khuya lắm rồi, anh lấy điện thoại di động ra, màn hình dừng lại ở số điện thoại của Du Vãn, anh chần chờ, nhìn lại thấy đồng hồ hiện hai giờ sáng, cuối cùng không gọi nữa.

Sáng hôm sau, Tiểu Dương theo thường lệ đến khách sạn chờ Thẩm Thanh Châu, chẳng qua là hôm nay vẻ mặt Tiểu Dương có chút muốn nói lại thôi, có chút quái dị. Thẩm Thanh Châu thấy Tiểu Dương thở dài đến lần thứ năm rốt cuộc cũng cau mày nhìn về phía hắn ta.

"Làm sao vậy?"

"Thẩm đạo..."

"Ừ."

"Thẩm đạo, có chuyện này tôi cảm thấy anh nhất định phải biết một chút."

"Nói."

Tiểu Dương lấy điện thoại di động ra, "Anh xem tin tức hôm nay chưa?"

"Tin tức gì?"

"Trang đầu giải trí, còn có weibo cùng các trang báo lớn... đều đưa tin."

Thẩm Thanh Châu không hề hứng thú, ngồi xuống bàn ăn bữa sáng, "Cho nên?"

"Là liên quan đến Du Hoán." Tiểu Dương thấy Thẩm Thanh Châu không có động tĩnh, chật vật đem câu nói kế tiếp cũng nói ra, "Còn có, biên kịch Vị Vãn."

Thẩm Thanh Châu nắm dĩa ăn trong tay, ngừng lại một chút, "Cái gì?"

"Đây, anh xem, sáng sớm hôm nay bị tung ra ngoài, weibo cũng bùng nổ."

Tiểu Dương đưa điện thoại cho Thẩm Thanh Châu, Thẩm Thanh Châu nhận lấy xem tin tức ngày hôm nay.

Người đăng bài lên là một paparazi rất nổi tiếng trong giới giải trí, chuyên đăng tải chuyện riêng tư của các minh tinh, trước đó hắn ta đã đăng rất nhiều sự kiện bí mật của các minh tinh, như ngầm kết hôn, người thứ ba, hít thuốc phiện... Tóm lại, mặc kệ có bao nhiêu minh tinh, chỉ cần có chút nổi tiếng là hắn ta liền đi theo dõi chụp hình.

Mà hôm nay bài đăng của hắn ta đúng là về diễn viên Du Hoán đang rất nổi tiếng mấy năm gần đây. Ít có scandal, diện mạo đẹp trai, kỹ thuật biểu diễn hơn người, Du Hoán đúng là nam thần trong lòng mọi người, bất kể phụ nữ trong độ tuổi nào cũng đều là fan trung thành của anh ta.

Nhưng hôm nay để cho fan nữ tan nát cõi lòng chính là Du Hoán gần như không có scandal nào vậy mà bên cạnh xuất hiện phụ nữ!! Người phụ nữ kia rất lạ mặt, hiển nhiên là không phải người trong giới giải trí, thế nhưng khuôn mặt đúng là không tầm thường, tinh xảo dễ thương, vô cùng giống tiểu Loli.

Trên internet một mảnh bi thương.

Thẩm Thanh Châu mở hình ảnh ra, hình ảnh chụp coi như rõ ràng, hình ảnh một nam một nữ cùng ăn trong một phòng, hình ảnh đi vào khách sạn cũng rất cặn kẽ, lại càng khiến người ta mơ mộng hơn là hình ảnh người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông, hai người ngồi đối diện nhau cười vui vẻ, nhìn thế nào cũng thấy "Ngọt ngào".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui