【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế

"Cô, cô ta tại sao không có mặt?" Tay cầm ngọc hổ thoáng run lên, Hoắc Tam Nhi khẩn trương thấp giọng nói.

"Có thể là mặt nạ.......Hay gì đó....... " Lui đến bên cạnh Vương Tử Khiêm từng bước một, trong lòng Giản Vô Tranh cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ nói: "Thứ này nhìn qua không khác gì người sống, các anh nhìn xem chân của cô ta."

Theo hướng ngón tay Giản Vô Tranh nhìn lại, mọi người phát hiện hai chân của cô gái không mặt này lộ ra ngoài trắng noãn trong suốt, so với đại đa số phụ nữ bọn họ từng gặp đều muốn xinh xắn đẹp đẽ hơn cả, vả lại hoàn toàn không có dấu vết tím đen của tụ máu, giống như người sống bình thường không tí tỳ vết, tinh xảo non mịn.

Mà càng làm người ta cảm thấy phẫn nộ chính là, khi đám người Giản Vô Tranh theo mắt cá chân xinh xắn của cô gái không mặt chậm rãi nhìn hướng lên trên, toàn bộ đều bị dáng người kiều mỵ lung linh của cô gái này hấp dẫn, cặp mông quyến rũ nọ, vòng eo như nhành liễu nọ, cùng đôi nhũ trắng bóng nửa lộ ra bên ngoài kia, ngay cả phụ nữ như Huyền Vũ cũng không nhịn được tán dương sự hoàn mỹ này.

Nếu quên đi khuôn mặt cái gì cũng không có kia, cô gái này quả thực chính là trời sinh để câu dẫn đàn ông.

"Đây rốt cuộc là người hay quỷ." Nhíu mày, Giản Tam Sinh thấp giọng lẩm bẩm một câu, thầm nghĩ may mà mình đã kết hôn, nếu không có lẽ cũng bị thứ này câu mất hồn.

"Nếu có mặt, đó chính là mỹ nữ." Nuốt ngụm nước bọt, Hoắc Tam Nhi thành thực nói thẳng.

"Mỹ nữ cái rắm, thứ này tặng cho cậu cậu dám ôm?" Đưa tay gõ Hoắc Tam Nhi một cái, Giản Tam Sinh tức giận nhắc nhở nói: "Đừng bị nó mê hoặc, thấy rõ ràng đây chính là bánh ú! Có thể nó đang nghĩ cách mê hoặc nhân tâm sau đó nhân cơ hội giải quyết gọn chúng ta."

"Em nghĩ không có khả năng." Nghe lời Nhị ca nói, Giản Vô Tranh suy nghĩ một chút nói: "Trong đám chúng ta, nó cũng chỉ có thể mê hoặc Tam Nhi....... Nhị ca đừng nói với em là anh bị nó mê hoặc nha, cẩn thận em trở về méc nhị tẩu."

"Phi, thằng nhóc thối nói nhảm cái gì, Nhị ca em là loại người này sao." Hừ một tiếng, Giản Tam sinh giả vờ trấn định lấy ra hộp thuốc lá, ép buộc chính mình không nhìn về phía người của cô gái không mặt kia nữa.


Bị mấy gã đàn ông bên cạnh này làm cho có chút nhức đầu, Huyền Vũ mày nhíu lại: "Các anh chẳng lẽ không phát hiện, nói nhảm nhiều như vậy, nó lại không hề có động tác gì sao?"

"Chính xác." Hắng giọng một cái, Giản Tam Sinh biết vừa rồi nói nhảm có chút quá, vội tiếp lời nói: "Cũng không biết nó đứng kia rốt cuộc có ý gì, bây giờ nếu trên tay có súng, sớm đã một phát bắn qua rồi."

"Đúng vậy, uy lực của súng bắn cá mặc dù lớn, nhưng không tiện thu về, nếu không thể một kích mất mạng, về sau sẽ phiền toái." Gật đầu, Hoắc Tam Nhi tỏ vẻ đồng ý với lời Giản Tam Sinh nói.

"Vậy làm sao bây giờ, cứ đứng ở đây chờ?" Thở dài, Giản Vô Tranh nhìn ra cô gái không mặt nọ vẫn chưa có ý định bỏ đi, không thể làm gì khác hơn là thử nhích về phía trước từng bước nói: "Dứt khoát chuyển cô ta ra đi."

Không biết có phải bị những lời này của Giản Vô Tranh đã kích động cô gái không mặt kia không, cô gái mặc áo dài duyên dáng yêu kiều kia cư nhiên sau khi cậu nói xong đột ngột vươn cánh tay, đè xuống một phù văn hình vòng nổi lên trên cửa.

Sau đó chợt nghe ầm ầm vài tiếng nổ, mấy khối đá dưới chân đám người Giản Vô Tranh kia bỗng dưng tách ra, khiến mọi người dưới tình huống hoàn toàn không kịp phản ứng, đều thét to ngã xuống.

Khoảnh khắc té xuống, Giản Vô Tranh chợt nhớ tới loại bẫy rập từng chiếu trên phim truyền hình vô số lần này, thường thường dưới loại cơ quan này đều che giấu đầy chông nhọn, khiến hết thảy người hoặc súc vật rơi xuống đều đâm thành cái rây.

Đáng tiếc không đợi cậu tưởng tượng xong, mông mình đã cùng mặt đất cứng lạnh thân mật tiếp xúc, một loại cảm nhận sâu sắc khó quên nháy mắt từ đốt xương cụt dâng lên.

"Ôi.......Tổ cha nó......." Thầm mắng một tiếng mẹ, Giản Vô Tranh chống nắm tay chậm rãi đứng dậy, phát hiện ngoại trừ Vương Tử Khiêm và Huyền Vũ ra, ba người bọn họ đều té không nhẹ.


Má nó tứ thú quả nhiên không giống người.......Trong bụng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, Giản Vô Tranh mặt ngoài nỗ lực giả vờ bình tĩnh, cố gắng quên mất mặt và khó chịu khi té xuống.

"Mẹ kiếp, cái mông mẹ nó sắp té nát rồi." So với Giản Vô Tranh làm bộ tỉnh táo, Hoắc Tam Nhi thì thành thật hơn, hắn nhảy bắn từ trên mặt đất thẳng người dậy, sau đó một bên nâng Giản Tam Sinh lên một bên miệng đầy tiếng mắng chửi như tàu chạy không ngừng.

Đột nhiên từ tầng trên rơi xuống, mọi người nhất thời đều bó tay hết cách.

Giản Tam Sinh loay hoay quét đèn pin không thấm nước sang bên cạnh, phát hiện nơi này là một phòng tối kiểu tương đối kín, phía trước bảng đá khiến mọi người té xuống đã hoàn toàn khép lại, không nhịn được bất đắc dĩ thở dài nói: "Nó cho chúng ta rớt xuống đây, là muốn làm gì, có khi nào muốn thả nước cho chúng ta chết chìm không?"

"Nhị ca." Nhíu mày cắt ngang lời Giản Tam Sinh, Giản Vô Tranh được Vương Tử Khiêm dìu nhe răng nhếch miệng bước hai bước, tiếp đó nhìn quanh bốn phía nói: "Bố cục nơi này nếu thật sự xả nước vào, chúng ta sẽ không có đường sống đâu."

Trong lòng biết Giản Vô Tranh nói rất đúng, Giản Tam Sinh hơi vuốt cằm, đi tới nói: "Nơi này nhìn qua giống một mật thất, chỉ có một cửa nhỏ ở đây, chỉ sợ là muốn chúng ta từ đây chui ra, bất quá sau khi ra ngoài nhất định còn thứ gì đó đang chờ."

"Vậy cũng chỉ có một đường này có thể đi." Nhẹ nhàng gõ vách tường hai cái, Huyền Vũ xác định nơi này không còn cơ quan ngầm nào khác, không khỏi quay đầu nói với mọi người: "Để thi rối đi trước, chúng ta theo sau, phải nhanh, tôi chung quy nghĩ cô gái kia không đơn giản như vậy."

"Ừ." Gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Huyền Vũ, Giản Tam Sinh vung tay lên nói: "Vậy chúng ta hành động nhanh lên chút, đỡ cho lát nữa thật sự xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó chỉ có chờ chết."

Nói xong, Huyền Vũ lập tức chỉ huy thi rối áo đỏ dẫn đầu bò vào cửa nhỏ chỉ đủ chứa một người qua lại, Vương Tử Khiêm xếp thứ hai, những người khác theo sau, Hoắc Tam Nhi bò sau cùng.


Một lần bò này chẳng biết mất bao nhiêu thời gian, đi theo sau Vương Tử Khiêm Giản Vô Tranh chậm rãi nghe ra phía trước truyền đến từng đợt tiếng nước chảy, không khỏi kỳ quái bọn họ đến tột cùng đang chạy về đâu.

Đợi đến khi phát hiện thông đạo phía trước từ từ trở nên rộng hơn, tay chân Giản Vô Tranh cũng đã tê liệt, cậu cố gắng đi theo Vương Tử Khiêm, nghĩ thầm không biết Nhị ca thế nào rồi, cho dù là Chưởng Nhãn quanh năm suốt tháng xuống mồ tìm cá, tại loại địa phương này chỉ sợ cũng phải nuốt không trôi ấy chứ.

Nhìn thấy thi rối áo đỏ phía trước đã bò ra khỏi thông đạo, Giản Vô Tranh thở phào nhẹ nhỏm, lại ra sức bò vài cái, liền nương nhờ tay của Vương Tử Khiêm ra khỏi cửa động.

Sau khi cậu đứng thẳng người dậy, Huyền Vũ cũng nhanh chóng bò ra.

Ba người đứng ngoài thông đạo đợi hồi lâu, thủy chung không thấy Giản Tam Sinh và Hoắc Tam Nhi xuất hiện.

Giản Vô Tranh ý thức được sự tình có chút không ổn, vội vàng đi qua cúi thấp người, mới gọi to hai tiếng xem Nhị ca có đáp lại không, lại bị Vương Tử Khiêm bên cạnh hơi kéo lại cánh tay.

"Cẩn thận." Vương Tử Khiêm vừa dứt lời, trong thông đạo nọ bỗng dưng luồn ra mấy móng tay nhọn hoắc dài hơn nửa thước, móng tay này giống như gai sắc bền vững kiên cố, lại vừa cứng vừa thẳng, không chút dấu vết cong gãy, mọc khỏe mạnh trên một bàn tay trắng nõn tinh xảo của phụ nữ.

"A....... " Giản Vô Tranh giật mình khẽ kêu một tiếng, trong lòng nhất thời bối rối, nếu như đi theo phía sau bọn họ luôn là thứ này, vậy Nhị ca và Hoắc Tam Nhi đi đâu rồi?

"Khiêm Tử, Nhị ca bọn họ!" Gấp đến đầu đầy mồ hôi lạnh, Giản Vô Tranh vừa luống cuống tay chân lấy súng bắn cá ra, vừa cùng hai người khác lui về phía sau.

"Đừng nóng vội." Đè lại tay Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm nhíu mày nói: "Không có mùi máu tươi, cô ta không tổn thương Nhị gia bọn họ."

"Đúng vậy." Mệnh lệnh thi rối áo đỏ lấy ra một thanh dao găm sắc bén không chui che trước mặt ba người, Huyền Vũ chỉa chỉa phía sau nói: "Hai người bọn họ hẳn đã sớm phát hiện thứ này theo phía sau, hiện giờ sợ rằng đã trốn ở nơi khác, chúng ta chỉ cần bắt nó ra, là bọn họ có thể đi ra rồi."


"Ừ, đi mau." Thấp giọng nói, Vương Tử Khiêm khi đầu cô gái không mặt quần áo trắng kia ló ra, nhanh chóng kéo tay Giản Vô Tranh qua, bước nhanh hướng tới hành lang đen nhánh bên ngoài thông đạo chạy đi.

Được Vương Tử Khiêm kéo chạy như vậy, Giản Vô Tranh vẫn như cũ lo lắng không ngừng quay đầu nhìn lại, cố gắng tìm ra bóng dáng của  Nhị ca và Hoắc Tam Nhi, nhưng chỉ có thể nhìn được cô gái không mặt một thân áo trắng kia đi theo sau ba người cách đó không xa, giương nanh múa vuốt điên cuồng chạy băng băng.

Bị một người không mặt mũi quơ móng dài truy đuổi, cảm giác như thế Giản Vô Tranh cả đời đều không thể quên được, cậu một mặt kinh hồn táng đảm chạy theo Vương Tử Khiêm, một mặt lại lo lắng an nguy của Nhị ca, hận không thể dứt khoát giết chết cô ả này sau đó chạy về tìm hai người mất tích kia.

Nhưng nhìn mồ hôi lạnh của Vương Tử Khiêm từ bên sườn mặt chảy xuống, Giản Vô Tranh chung quy nghĩ tựa hồ có chuyện gì đó không được bình thường.

Nếu như là trước kia, Vương Tử Khiêm tuyệt đối sẽ không nói hai lời giết chết bánh ú này, rồi chạy về đón Giản Tam Sinh, nhưng hiện tại y lại chỉ có thể lôi kéo Giản Vô Tranh chạy trốn.

"Khiêm Tử......." Trong lòng càng ngày càng bất an, Giản Vô Tranh không khỏi thấp giọng kêu: "Cậu......"

"Vô Tranh." Mím chặt môi mỏng, trong con ngươi đen nhánh của Vương Tử Khiêm hiện lên một tia quang mang phức tạp, y dùng sức cầm tay Giản Vô Tranh, thấp giọng nói: "Chạy trước, tôi sẽ ở lại ngăn cản thứ này, anh cùng Huyền Vũ đi tìm mộ thất chính, không còn thời gian nữa, tốc độ phải nhanh."

"Cái gì?" Nghe được lời Vương Tử Khiêm nói, sắc mặt Giản Vô Tranh nháy mắt trở nên tái nhợt, cậu có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao nói vậy, muốn đi thì cùng đi, tôi sẽ không để cậu lại một mình."

"Không ngăn cản chúng nó, không ai có thể tới được mộ thất chính." Khóe miệng giương lên một mạt cười khổ hiếm thấy, Vương Tử Khiêm ôn nhu nhìn Giản Vô Tranh: "Vô Tranh, mạng của tôi trong tay anh."

Nói rồi, Vương Tử Khiêm ra hiệu cho đối phương nhìn sang bên cạnh hành lang.

Theo ánh mắt của Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh lúc này mới phát hiện, hai bên hành lang chỗ bọn họ căn bản không phải vách tường gì, mà là hai đường sông đen nhánh, giữa đường sông này chẳng biết từ khi nào cư nhiên chậm rãi trồi lên vô số nữ thi áo trắng, mà nữ thi áo trắng này cùng cô gái không mặt đang đuổi theo bọn họ kia giống nhau, trên khuôn mặt trắng nõn bóng loáng không hề có ngũ quan gì, khuôn mặt trắng xám đông cứng kia đang đồng loạt hướng thẳng về phía ba người đang chạy trốn trên hành lang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui