Manh Phu Tướng Quân

Chẳng biết qua bao lâu, Lữ Phiến Vân từ trên đất đứng dậy, một mạch đi thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại trước mắt bọn họ.

“Yêu quái biến mất rồi, vui quá đi!” Triệu Thiên Minh lập tức vui vẻ trở lại, y không hề nhận ra hành động ban nãy của mình có bao nhiêu nguy hiểm.

“Minh Ngốc, lần sau không được đá vào bộ phận đó nữa.” Nguyễn Vũ Kỳ chỉ hận rèn sắt không thành thép, lời của hắn căn bản không lọt nổi tai y.

“Tại sao?” Tướng quân ngốc hỏi lại.

“Chỗ đó hỏng rồi, lấy cái gì để đền kia a.” Giờ phút này hắn có khác gì mấy bậc phụ huynh đang dạy dỗ con trẻ không? Đặc biệt những lúc thế này luôn bị các phần tử bất hảo xen vào, chẳng hạn là tên tiểu thúc đáng ghét nào đó.

Hệt như những gì hắn nghĩ, Triệu Phong Quảng còn chưa biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, liền từ ngoài vào bênh vực ca ca: “Huynh tẩu, ta nói nhà chúng ta không thiếu chút bạc, có gì mà không thể đền chứ.”

Bạch Thanh Sương nghe vậy liền muốn đem người nọ hất văng xuống đất. Dạo gần đây trong phủ cũng ít việc, Tàn Thư vì sợ Triệu Phong Quảng quá rảnh rỗi sẽ tìm đến Phiến Vân công tử sinh sự, hết cách chỉ có thể để hắn chăm sóc cho đối phương. Nhắc tới người này, hắn không khỏi cảm khái, sống mười bảy năm trên đời lần đầu tiên gặp một kẻ khác loài đến vậy.


Thứ nhất, Triệu Phong Quảng là một tên vô cùng tự phụ. Bạch Thanh Sương còn nhớ lần đầu tiên giúp đối phương mặc y phục, lúc đó hắn cũng chỉ muốn nhanh chóng làm xong việc để rời đi, nào ngờ khi nhìn vào tấm gương đồng ở đối diện, mém chút hắn đã hét toáng lên. Cũng không biết Triệu Phong Quảng đào đâu ra món đồ tốt tới vậy, người nọ ở trong gương từ một tên mập nặng một trăm sáu mươi cân liền biến thành mỹ nam vỏn vẹn một trăm cân, còn hắn vốn đã ốm liền biến thành một cây củi khô.

Thứ hai, đối phương là một tên nhiều chuyện, hầu như câu chuyện nào cũng đều có sự góp mặt của hắn. Thứ ba, Triệu Phong Quảng mất chứng ảo tưởng nặng, lắm lúc còn vượt xa sự tưởng tượng của thế nhân. Còn rất nhiều tật xấu khác, nếu xếp thang điểm mười chung quy người nọ không lấy nổi một điểm.

“Đền? Ai đền? Ngươi đền sao?” Nguyễn Vũ Kỳ liếc mắt nhìn Triệu Phong Quảng, tính cách Tiểu Minh Ngốc ngày càng tệ không chừng là do tên mập này ảnh hưởng, không uốn nắn lại từ đầu là không được mà.

“Hứ, đệ sợ chắc, đền thì đền.” Triệu Phong Quảng hai tay chống hông, hất mặt thách thức Tàn Thư.

“Vậy sao?” Hắn nhếch một bên mép cười đến càn rỡ, hai khớp tay đan vào nhau phát ra tiếng răng rắc khiến người rùng mình: “Có giỏi thì đưa hai trái trứng của ngươi ra mà đền!”

Trứng? Bạch Thanh Sương ban đầu không hiểu, một lúc sau khi thấy Triệu Ù đưa tay giữ lấy địa phương nào đó hắn liền thông suốt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

“Tha… tha cho đệ, huynh tẩu tha cho đệ a!”

Tiếng kêu gào thảm thiết của Triệu Phong Quảng sau đó không được ai ngó ngàng tới, cái này gọi là nghe riết thành quen.

***

Túy Hoa lầu, tầng cao nhất.


“Ta nói Tiêu Diêu Vương ngài không phải lần đầu đến mấy chỗ này đó chứ?” Triệu Phong Quảng nhướn một bên mày châm chọc, chẳng ngờ tứ hoàng tử Hồng Hiên quốc lại là tên thầy tu ăn chay, dẫu được mỹ nữ bao quanh, y vẫn sừng sững như pho tượng đóng cọc tại chỗ ngó lơ.

Nhớ lại chuyện cách đây vài hôm, hắn bắt đầu cười nham hiểm: “Đừng nói ca ca ta đá hư chỗ đó thiệt rồi nha!”

Vừa dứt câu, Lữ Phiến Vân liền tặng cho hắn mấy cú “bốp bốp” vào đầu, trầm giọng đe dọa: “Còn nói thêm một câu, ta sẽ cắt lưỡi nhà ngươi.”

Quả thật Triệu Phong Quảng là tên ngốc không sợ chết, vẫn tươi cười nói tiếp: “Ây da ây da, nô tài chỉ đùa một chút thôi, giả sử ca ca làm hỏng thật, nô tài liền đem huynh tẩu gán nợ cho điện hạ.”

“…” Lữ Phiến Vân không nói thêm gì, lạnh lùng ngồi xuống.

Thấy bầu không khí chưa đủ vui, Triệu Phong Quảng vươn tay kéo ca ca ngốc đến gần chỗ mình, chỉ về một hướng: “Huynh trưởng, nhìn thấy là ai không?”

“Thư Thư, là Thư Thư.”

Triệu Thiên Minh vui vẻ la lên, cũng may hắn nhanh tay bịt miệng y lại. Triệu Phong Quảng đổ mồ hôi lạnh, lúng túng nói: “Ca ca đừng la lớn quá, đã nói sẽ chuẩn bị bất ngờ cho huynh tẩu, ca ca quên rồi sao?”


Lúc này tướng quân ngốc mới chợt nhớ ra, ngoan ngoãn gật đầu hứa sẽ giữ im lặng.

Nhìn Tàn Thư cùng Bạch Thanh Sương đi vào một căn phòng khóa cửa lại, hắn không khỏi cười thầm. Hai tên chủ tớ thích tỏ vẻ thanh cao các người, xem ta có bắt được quả tang tại trận hay không?

Lữ Phiến Vân nhàn nhã ở bên thưởng thức trà, y cũng chỉ mang tâm thế hóng chuyện mà đến, ai đúng ai sai còn chưa biết đâu?



Chẳng biết qua bao lâu, Triệu Thiên Minh mơ màng bị đánh thức, cảnh tượng xung quanh náo nhiệt không thể tả. Cùng lúc Triệu Phong Quảng đang say ngủ cũng lờ mờ tỉnh dậy, hắn còn tưởng kế hoạch của mình thành công rồi, nào ngờ lại bị Lữ Phiến Vân tạt cho gáo nước lạnh đến thấu xương.

“Không phải Tàn Thư, mà là người khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận