Trời ạ! Người ở cái thời không này lại bảo thủ đến vậy! Nhưng Tứ Hiền thì không như vậy! Vẫn nên nói là, chỉ có Nhàn Vương mới như thế. Liên tục cảm thấy xấu hổ, cũng xem như là quá ngây thơ đi.
Chớp mắt ội tâm Tống Đại Mãnh như vạn mã bôn đằng, nàng ra sức kiềm chế hành động muốn đập hắn ngay tức khắc xuống, hai tay gác ở trước ngực, vô vị nói: "Bản vương phi cũng chưa từng nói bản thân mình là một cô nương tốt."
Một số người cho rằng nàng thô lỗ, thấp kém, dã man, là một xú nữ nhân ham hư vinh! Nhưng vào lúc này lại nói nàng là một cô nương có nguyên tắc, chuẩn mực, thật không thể tin được.
"Bản vương mặc kệ ngươi!" Thấy nàng lại không để ý chút nào, nhất thời trong lòng Nhàn Vương có chút nổi giận, cô nương nhà nào cũng như vậy sao?
Hắn hướng về phía cửa rồi trầm giọng dặn dò, "Lưu Vân!". Lưu Vân liền mở cửa đi vào, mặt không hề có cảm xúc cung kính nói: "Vương gia có gì phân phó."
"Bản vương muốn đi thư phòng."
"Vâng, thuộc hạ sẽ đến ngay."
Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của Lưu Vân giúp hắn đeo mặt nạ, sửa sang xiêm y rồi đỡ vào xe đẩy. Mỗi một bước, Nhàn Vương cũng chưa có bộ dáng phục tùng Tống Đại Mãnh, mãi đến khi ra khỏi cái cửa này. Thay vì nói không nhìn, nhưng trên thực tế là không dám nhìn mà thôi.
Thấy hắn rời đi, một lần nữa Tống Đại Mãnh trở về giường, rất nhiều ngày nàng đã không ăn cơm, căn bản thân thể cũng không có sức lực để chống đỡ. Mãi đến khi Vô Hoa và Linh Âm bưng đồ ăn nóng hổi vào đây, nàng mới ngồi dậy tiếp.
Cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức lực, nên nàng đi ra ngoài tản bộ hóng mát một chút, kết quả là nàng đi tới nơi đâu, nơi đó đều đang bàn luận cùng một đề tài: "Này, ngươi có nghe nói gì không, sáng sớm hôm nay thời điểm Vương phi tỉnh lại hôn Vương gia đấy..."
"Đúng đấy đúng đấy, ta cũng nghe nói, hiện tại trên dưới vương phủ đều biết Vương phi và Vương gia hôn môi..."
"Tiếp sau đó có phải là hai người bọn họ sẽ tương thân tương ái, cũng không có đấu võ mồm như trước nữa nha..."
"Ta xem ta xem, rất có khả năng này! Ngươi không thấy sao, mấy ngày trước Vương phi sốt cao không bớt, Vương gia đều ở bên chăm sóc Vương phi không rời nữa bước..."
"Thật sự rất bất ngờ, Vương gia trưởng thành như vậy, bộ dáng Vương phi cũng không tệ, lẽ nào người thích Vương gia..."
"Không phải Vương phi thích cái người ở trong cung được hoàng thượng ban cho kim bà ngự y kia sao..."
"Chớ nói lung tung, hiện tại tình cảm của Vương gia và Vương phi rất tốt..."
Chỉ cần nơi đó có nha hoàn hạ nhân thì sẽ nghe những đoạn đối thoại như vậy. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tống Đại Mãnh đi ra tản bộ với một bộ mặt tức giận, thì những lời thì thầm với nhau đó không dừng lại được.
Đến cùng là ai đã truyền ra chuyện này?
Đột nhiên Tống Đại Mãnh quay đầu lại, ở phía sau Linh Hoa và Vô Âm cũng đang trợn to mắt, nhất thời nàng liền dừng bước, rồi cúi đầu ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không dám nói lời nào.
"Đúng là các ngươi?" Thấy thế, nàng híp mắt lại rồi khẽ mím môi.
Lúc đó, bên trong phòng có Lưu Vân cùng với quản gia Lương Bac ngoài ra còn có hai nha hoàn ở trước mặt này, Lưu Vân là người hiểu chuyện, ngoại trừ Nhàn Vương, hắn tuyệt đối không có nhiều lời với người khác, mà Lương Bác càng không thể, càng không thể tám với những nha hoàn đó, xem ra chỉ có thể là Vô Hoa là Linh Âm.
"Chuyện này, chuyện này không phải là chuyện tốt sao." Vô Hoa nhỏ giọng đáp lời, Linh Âm cũng phụ họa theo, "Đúng đấy Vương phi, ngược lại người cũng nói rồi, người là Vương phi, Vương gia là phu quân của người, người thân mình là phu quân, chuyện đó cũng bình thường."
Hừ, những chuyện này các nàng đều đã nghe trộm hết rồi!
"Đừng đi theo ta, tự ta đi dạo một chút, ta chỉ đi vòng vòng ở trong phủ, cũng sẽ không lạc đường." Tống Đại Mãnh không để ý tới, nói xong lời này nàng liền xoay người rời đi. Thật là, nếu ở nào đó có nữ nhân thì nơi đó sẽ có chuyện tám, nàng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...